Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 35: Lục Châu hoang mạc




Cuối cùng, nàng cắn phấn môi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù là một màu đen, Mục Diễm cũng có thể thấy được cặp mắt hoa đào kia, doanh thủy quang, rất sáng, mang theo ý tứ khẩn cầu.

Hắn lại là cười nhẹ, tiếng cười rất trầm, phảng phất như là trêu cợt nàng về sau sẽ được vui vẻ

Mục Diễm cuối cùng cũng chuyển động thân thể xuống, điều chỉnh tốt góc độ, sau đó hưởng thụ nàng hầu hạ. Nhưng hai người ở trên giường, không quản tư thế như thế nào, không có phương tiện khác, trên giường thật rất bất tiện, cũng tỷ như chuyển cỡi quần

"Bệ hạ, ngài đem đùi nâng lên một chút." Trầm Cẩn Huyên thoạt rất nghiêm túc, ngoài cửa sổ ánh trăng bị ngọn cây che lại, nàng có chút thấy không rõ trong bóng tối quần của hắn có mấy tầng, nắm quần, nàng nhẹ nhàng kéo ra --

Mục Diễm y theo lời nàng nói, đem đùi giơ lên, bỗng nhiên cảm giác mát lạnh giữa hai chân, nàng cư nhiên đem tiết khố của hắn đều kéo xuống, bản năng, hắn nghĩ đưa tay kéo chăn che, lại không nghĩ đến Trầm Cẩn Huyên trước hắn một bước kéo chăn che lại mắt.

"Bệ, bệ hạ, ngài mau mặc tiết khố vào!"

Kỳ thực ban đêm tối như vậy, cái gì đều không thấy được, thế nhưng Trầm Cẩn Huyên mạc danh kì diệu cảm thấy xấu hổ, nàng cảm thấy tai, đỉnh đầu, gương mặt đều đang phát nhiệt, ngay cả tay của nàng lúc nãy không cẩn thận chạm da thịt của Mục Diễm bây giờ đều cảm thấy bốc hơi nóng

"Quá tối, trẫm nhìn không thấy tiết khố bị ngươi ném ở nơi nào, ngươi đây là muốn đem trẫm đông chết sao?"

Trầm Cẩn Huyên nghe vậy cũng không nghĩ gì, trực tiếp đem chăn đưa tới: "Bệ hạ ngài nhanh chóng đắp lại đi. . . A. . ."

Thanh âm của nàng theo trong chăn truyền ra, ong ong, hắn nghe cảm thấy thật tốt

Vì vậy Mục Diễm vươn tay, lục lọi chính xát nắm vai của nàng, sau đó dùng sức, đem Trầm Cẩn Huyên cùng chăn bông bắt lại, ném lên người mình

Lần này tốt, không chỉ có chăn đắp, mĩ nhân đều ở trên người, chỉ là có chút nặng a, ép hô hấp của hắn cứng lại

Mục Diễm lập tức liên tục khụ khụ, lại không quên nắm tay Trầm Cẩn Huyên đang nghĩ đi xuống, cúi người hỏi, "Ngươi cho là trẫm tới là làm cái gì?"

"Bệ hạ, ngài mau thả ta xuống, sẽ làm đau bệ hạ đấy." Trầm Cẩn Huyên mặt lộ vẻ lo lắng, chân mày nhẹ khóa, nhìn khuôn mặt tuấn tuấn ho đến đỏ ửng của hắn, thật tình sợ làm đau hắn, tình thế cấp bách nên không nghe kĩ được lời hắn nói

"Vô nghĩa, đè đau trẫm cũng không cần ngươi lo”

Mục Diễm lại khụ hai tiếng mới dừng lại, cánh tay đang cầm tay nàng chuyển qua eo

Hắn vẫn cảm thấy eo nàng rất nhỏ, hiện tại chỉ bằng hai vòng tay, càng cảm thấy tinh tế, giống như hai tay có thể nắm chặt, hơi một chút dùng sức, là có thể bóp đứt ngay. Mà thân thể nàng hiện tại đặt trên người hắn, bộ ngực mềm mại cách một lớp trung y gián lên da tay của hắn, ấm áp, mềm mại

" Trẩm tới là muốn động phòng"

Nói xong, hắn xoay người đem Trầm Cẩn Huyên đặt ở dưới thân, ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn vừa muốn há miệng nói chuyện kia của nàng

Trầm Cẩn Huyên có một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, màu môi hồng hào, nàng lúc nói chuyện sẽ thỉnh thoảng lộ ra một điểm nhỏ răng trắng, kết hợp lại có một loại dụ dỗ, nàng còn có một cặp mắt đào hoa đa tình, đuôi mắt dài nhỏ mà hơi cong, ánh mắt thủy cong cong, con ngươi hắc bạch có chút không phân minh, nhưng lại rất là mê ly, sóng mắt luyển chuyển như bắn ánh sáng bốn phía

Nàng cười mắt sẽ cong thành hình trăng non, mười phần hoan hỉ, lông mi của nàng hơn Mục Diễm là hơi dài, cong cong kiều kiều, chớp động trong không gian giống như cánh bướm của hồ điệp, quả thực mê người; vành mắt của nàng nhẹ nhàng có chút màu hồng, thoạt nhìn thật là kiều mị

Nghe nói người có cặp mắt đào hoa luôn là người gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, là như thế sao?

Mục Diễm nghĩ thế nhẹ nhàng hôn lên cặp mắt xinh đẹp kia, sau đó là vành tai trắng noãn đáng yêu, lưỡi linh hoạt dò vào tai nàng chuyển động, nhẹ nhàng liếm --

"A. . ." Trầm Cẩn Huyên vô pháp ức chế, nhỏ giọng kinh hô một chút, bản thân nàng cũng không phát hiện ngữ điệu của mình lại mềm mại kiều mị

Nàng chỉ cảm thấy địa phương bị hắn dùng môi mềm mại va chạm đều cảm thấy vô cùng ngứa, cảm giác kia giống như nước chảy mây trôi truyền khắp toàn thân nàng, làm cho nàng nhất thời mềm nhũn tựa vào trong lồng ngực hắn

Khi tiếng kinh hô của nàng truyền vào vành tai hắn, Mục Diễm hô hấp lập tức nặng thêm, hắn nhanh chóng trở mình đem Trầm Cẩn Huyên áp dưới thân. Sau đó hắn cúi đầu chôn ở cổ chứa đầy hương thơm của nàng, hơi hé miệng, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào cần cổ nhẵn nhụi trơn truột, hắn dùng hàm răng nhẹ cắn, sau lại dùng đầu lưỡi liếm

Mục Diễm di chuyển lên phía trước, lại một lần nữa ngậm vành tai nàng vào trong miệng, một lần nữa gặm cắn, thành công chọc cho người trong lòng cả người run lên, than nhẹ

"Ân. . . Bệ, bệ hạ. . ." Trầm Cẩn Huyên không tự chủ được co lại cái cổ, lúc này, ngón tay Mục Diễm nhân cơ hội nhẹ nhàng trượt vào, nàng liền khẽ hô một tiếng, lại ngước cổ lên, bộ ngực liền theo nàng vội vàng thở dốc trên dưới phập phồng.

Mục Diễm giơ lên một tay khác, nắm cằm của nàng đem môi nàng đưa tới trước mắt mình, thấp đầu liền hôn lên nơi ngọt ngào kia, lưỡi hắn lần thứ hai không cự tuyệt tiến vào trong miệng của nàng, lúc này, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai. . . Hắn cư nhiên như thế muốn có được nàng!

Trên người mỗ nữ rõ ràng xảy ra biến hóa, Trầm Cẩn Huyên ô ô gian nan mở hai mắt sương mù, liền thấy con ngươi đen kịt thâm thúy đang nheo lại, liệt hỏa thiêu đốt hừng hực cháy, nàng có một loại cảm giác bị nuốt vào bụng, nhưng nhìn kĩ sự cuồng nhiệt kia, lại khiến cho tâm nàng đập mạnh rõ ràng

Trầm Cẩn Huyên nhanh chóng nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, chỉ run rẩy cùng hắn hôn môi

[….]

Làm tới lần cuối cùng, nàng còn tưởng rằng bản thân thần trí đã không rõ, nhưng là xuyên thấu qua hơi nước trong mắt, nàng lại vẫn có thể thấy rõ mi mắt nam nhân càng xem càng rõ ràng, càng xem gương mặt càng hồng.

Hai chân thon dài run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy eo gầy Mục Diễm, Trầm Cẩn Huyên vung lên cái cổ, nước mắt mông lung, tựa hồ trong miệng bản thân thốt ra: "Bệ hạ. . ."

Nơi của nàng đột nhiên co rút chặt chẽ, Mục Diễm chịu không nổi kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay bắt được eo nhỏ nhắn của nàng liền liên tiếp đụng xuống vài cái, rốt cuộc cùng nàng lên tới đỉnh

Mục Diễm nghĩ cùng nàng làm một lần nữa, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt buồn ngủ mệt mỏi của nàng, chung quy chỉ là giơ tay lên vì nàng sửa lại một chút trên trán bị mồ hôi ướt sũng, chợp mắt đi vào giấc ngủ.

Sắc trời dần dần sáng, Trầm Cẩn Huyên khô khốc mở mắt, nàng động động thân thể, cảm thấy bắp đùi nhất là nơi đó đau nhức vô cùng, hơn nữa cả người đều lộ ra cảm giác mềm mại vô lực, cũng may hôm qua Mục Diễm vẫn luôn là ôn nhu, cho nên hắn cũng không làm nàng khó chịu lắm

Quay đầu nhìn một chút, nam nhân bên cạnh vẫn còn ngủ say, Trầm Cẩn Huyên cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng dùng tay nhẹ nhàng miêu tả mi hắn, ánh mắt hắn, còn có chóp mũi của hắn, khóe môi…

Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại cái nam nhân động tình ngày hôm qua, dáng vẻ hơi nheo của cặp mắt phượng thâm thúy, một trận thẹn thùng nổi lên, nàng nghĩ muốn rụt tay về, lại bị Mục Diễm đột nhiên chuẩn sát nắm lấy, sau đó hắn mở đôi mắt, dùng giọng khàn khàn nói:" Sờ xong liền muốn chạy?"

". . . Bệ hạ. . ." Trầm Cẩn Huyên quýnh lên, thuận thế đem mặt chôn vào ngực hắn, không nhìn tới đôi mắt mê hoặc khiến nhịp tim người khác đập mãnh liệt

Hai người không hẹn mà cùng an tĩnh lại, ai cũng không nói gì, năm tháng ở nơi này chớp mắt ôn hòa an tĩnh

Kèm theo một vụn tia sáng nhỏ xuyên thấu qua cửa sổ chíu vào phòng, Trầm Cẩn Huyên theo trong lòng Mục Diễm ngẩng đầu, cằm vẫn đang để tại trên người của hắn, ôn nhu nói: "Bệ hạ, ngài nên rời giường vào triều sớm."

"Ân." Mục Diễm thấp giọng lên tiếng, buông cánh tay nắm bả vai nàng

Trầm Cẩn Huyên ngồi xuống, chăn bông theo động tác nàng mà trợt xuống, nàng tay mắt lanh lẹ nắm lại, tay nắm chăn bông phóng tới trước ngực sau đó duỗi thẳng một cánh tay khác lấy quần áo, bất đắc dĩ đầu ngón tay cách y phục kia còn một khoản nữa, nàng liền xoay người lại lấy.

Cảnh xuân kiều diễm, Mục Diễm ở sau lưng nàng nhìn một cái không xót gì.

Tóc dài của nàng khoác lên lưng, khoảng cách của các sợi tóc lộ ra một mãnh da thịt nhẵn nhụi trơn truột, đường cong bên hông ưu mỹ cân xứng, hôm qua được nơi đó chặt chẽ bao lấy khiến hắn thư sướng bây giờ muốn trở về chỗ cũ vô cùng, nếu không phải thời gian lâm triều sắp tới, hắn thật muốn đem nàng đặt ở dưới thân, ngoan ngoan hung hăng đâm thủng nàng!

Mục Diễm chưa bao giờ biết bản thân hắn còn có thể ham muốn thân thể một nữ nhân đến vậy

Trầm Cẩn Huyên cầm quần áo mặc xong xuống giường, sau đó thấp đầu chuyên tâm hầu hạ Mục Diễm mặc quần áo.

Đợi Mục Diễm mang theo Viêm An ly khai Trà Huyên các vào triều sớm ở Sùng Gia điện, Trầm Cẩn Huyên lại lần nữa chui về trong chăn ngủ một hồi dưỡng nhan mỹ dung

Chỉ là nàng còn chưa ngủ đủ, liền bị Minh Yến nhẹ giọng gọi tỉnh lại.

"Quận chúa, đợi chút có thánh chỉ tới, ngài trang điểm mặc trang phục một chút đi."

Mặc dù Trầm Cẩn Huyên có một nghìn cái một vạn cái không muốn, nhưng nàng cũng biết không thể không dậy. Lại ở trên giường lẩm bẩm một hồi, nàng mới bị Minh Yến đỡ đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, đầu óc cũng dần dần rõ rang hơn.

Nàng bỗng nhiên giơ mí mắt nhìn về phía nữ tử trong gương, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười, nàng cũng có một khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn , nàng vẫn luôn biết, kiếp trước, cũng là bởi vì gương mặt này nàng mới được Phó Dập coi là quân cờ tốt nhất nắm trong tay

Trầm Cẩn Huyên hơi nghiêng đầu, tròng mắt hướng trên bàn mở môi nhìn lại, nhan sắc như vậy thật là đẹp mắt xinh đẹp...Đời trước nhan sắc nàng cũng xinh đẹp như thế...

Kiếp trước nàng gả xa cho nước Kì, trên môi là màu son tự tay Phó Dập bôi cho nàng, hắn làm ra vẻ quyến luyến không bỏ được khiến trái tim nàng khi ấy điều say mê.

Bây giờ nghĩ lại, Trầm Cẩn Huyên không thể không thật tình bội phục hành động của hắn, thật đúng là đủ kỹ càng!

Suy nghĩ của nàng nhẹ nhàng bay bổng, sau đó, nàng giơ lên tay trái phủ ở tay áo tay phải, ngón út tay phải nhẹ nhàng nhếch lên lại dùng ngón tay trắng nõn tinh tế mở môi chi hộp ( hộp đựng giấy son môi). Chạm vào đầu tiên là không khí, trong hộp chỉ là một mảnh nhỏ lạnh thấu xương, nàng hơi dùng sức, đầu ngón tay liền cọ lên mảnh giấy hồng, sau đó nàng nghiêng thân người về phía trước, tới gần tấm gương phản chiếu lại động tác tương đồng của nữ tử một trong một ngoài

Theo động tác của nàng, Minh Yến trong tay nhẹ nắm sợi tóc cũng di chuyển về phía trước, tóc trợt ra tay Minh Yến, khinh khinh phiêu phiêu rơi xuống sau lưng Trầm Cẩn Huyên, trên người mặc trung y trắng đơn thuần, thoạt nhìn càng thêm đen, sáng bóng

Trầm Cẩn Huyên đem mặt tiến tới mặt gương, dương khởi hạ ba, môi liền hơi mở, lộ ra bên trong hàm răng trắng tinh tế, giữa ngón tay nàng nắm giấy hồng cẩn thận đặt tại trên môi, đầu tiên là chính giữa một điểm, sau đó tả hữu ngất khai.

Nàng không bôi quá đậm, chỉ là dưới bờ môi có một tầng mỏng giấy hồng, đôi môi mân nhẹ thành màu đỏ đẫm

Sợ là Trầm Cẩn Huyên chính mình cũng không biết một loạt động tác như thế quả thực có thể nói đẹp vô cùng, Minh Yến ở sau lưng nàng, thân là nữ tử, lại cùng sớm chiều ở chung mấy năm, cũng đã nhìn đến ngốc rồi

Bên ngoài thái giám cao giọng hát nói 'Thánh chỉ đến', Trầm Cẩn Huyên đã mặc quần áo tử tế, sửa sang xong trang dung, nàng cười yếu ớt, đi ra ngoài.

Tay cầm thánh chỉ là thái giám Viêm An, hắn thấy Trầm Cẩn Huyên đã ngồi xổm xuống hành lễ, liền bắt đầu cao giọng thì thầm: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Minh Huyên quận chúa nước Ti Trầm Cẩn Huyên, tĩnh dung uyển mềm, đoan trang nhẹ nhàng, tao nhã u tĩnh, thục thận tính thành, mềm gia duy thì, sâu an ủi tâm trẫm, chiếu phong quý tần, thưởng danh Huyên, thưởng chỗ ở Trà Huyên các, thụ sách, khâm thử!"

Trầm Cẩn Huyên lĩnh chỉ tạ ân

Kế tiếp, một nhóm tiểu thái giám một người tiếp một người bưng đồ vào, Viêm An ở một bên một tiếng một tiếng niệm hô: "Trâm cài đầu thủy nguyệt Thanh hà, bảo châu tiểu trâm kim mệt ti, bảo thạch điệp hoa cỏ điền tử khảm phỉ thúy, kim mệt ti Đan Phượng hàm bảo bước diêu, vòng tai san hô lam hồng, dương chi hoa ngọc quyết..." ( chả biết dịch đoạn này chút nào, mình chỉ sắp xếp lại chữ thôi)

Minh Yến ở một bên, mắt đều nhìn thẳng, Trầm Cẩn Huyên ngoài mặt lơ đễnh, thế nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ Mục Diễm phô trương sắc phong cho nàng, không thể nghi ngờ là làm cho nàng kết thù oán với nhóm phi tần

Nàng trong lòng có một tia nói không rõ là tâm tình gì, chỉ là thoáng qua, tốc độ rất nhanh, Trầm Cẩn Huyên không bắt được, nàng cũng không nghĩ biết rõ ràng. Nàng sớm liền quyết định, từ lúc trọng sinh tới nay, lần đầu tiên một khắc kia thấy hắn, nàng liền sẽ thủ hộ hắn, trung với hắn, dựa vào hắn, còn có. . .

Lợi dụng hắn.

Trầm Cẩn Huyên muốn báo thù, nhất định phải tìm một núi dựa cường đại, Mục Diễm là nhân tuyển đệ nhất cũng là duy nhất, tuy rằng lợi dụng cái từ này thực sự không dễ nghe, nhưng nàng thực sự cần lực lượng của hắn, không thì, chỉ dựa vào lực lượng của một mình nàng không biết có cướp đoạt được hạnh phúc của người kia được không?

Mục Diễm. . . Ta sẽ vẫn đối tốt với ngươi, chỉ có một điều kiện, đó chính là giúp ta, giúp ta đem toàn bộ hạnh phúccủa kia người tiêu diệt toàn bộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.