Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 29: Nhân gia phú quí




Sùng Đức Điện

Trước Long án

Nam nhân mặc hoa phục đang vùi đầu vào phê duyệt tấu chương, ngón tay hắn thon dài trắng noãn, cầm chiếc bút thật là hàm súc, dưới ngòi bút chữ viết bay múa mạnh mẽ có lực, hết sức xinh đẹp.

Viết viết, hắn tựa hồ cảm thấy khát nước, liền đem cán bút lông bị hắn cầm đặt lên giá bút làm từ thanh bạch ngọc khắc long văn ở trên long án hắn chuyển chuyển cổ tay phải, sau đó theo thói quen đem tay trái đưa qua phía trái phía trên

Hắn nắm ly trà Long Tĩnh tinh chế, đưa lên môi uống một hơi cạn sạch

"Khởi bẩm bệ hạ, giờ tý đã qua, người nên đi ngủ thôi ạ?”

Vang bên tai là tiếng hỏi của Ngự tiền thái giám, hắn chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, mọi chuyện đều xử lí không sai biệt lắm, vì vậy gật đầu đứng dậy lững thững đi về hướng đông Thiền điện, sau đó hắn chợt nhớ đến cái gì đó, dừng bước lại hỏi người bên cạnh "Ngươi còn nhớ Lý Tiềm nói bọn họ đại khái khi nào vào thành?"

" Bẩm bệ hạ, ngày mai họ sẽ đến"

Bị gọi là bệ hạ nam nhân ân một tiếng, liền đi vào tẩm cung Thiền điện

**. . . **

Ngày hôm nay, ánh nắng tươi sáng, mùa xuân thàng ba gió nhẹ, không thể nói nhiều ấm áp, nhưng cũng không hề làm mặt người đau

Con đường bên cạnh vùng ngoại ô của kinh thành, từng cảnh liễu mới mọc chập chờn có chút non nớt, nhan sắc khải ái vừa mới mẻ, Trầm Cẩn Huyên ghé vào cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, không khí tươi mát tốt lành, nàng cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.

Đội ngũ đón dâu trăm người vào thành, không thiếu các bách tính ở bên cạnh hiếu kì nhìn xung quanh, bọn họ có nói gì đó nhưng đều bị tiếng cô lỗ của bánh xe ngựa đè xuống, Trầm Cẩn Huyên cũng không thể nghe được, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt mỉm cười của bọn họ liền biết bọn họ không có nói gì xấu

Sợ bị người ngoài nhìn thấy, sau khi vào thành nàng chỉ lặng lẽ xốc lên một góc của màn xe, nhìn lén đoàn người trong khu phố vừa cảm thấy xa lạ lại quen thuộc, người bán hàng rong cùng của tiệm, trong lòng nàng cảm khái

Hôm nay cũng không thể trực tiếp tiến cung, nên cần tìm một khách sạn tạm thời để nghỉ chân, trang điểm mặc trang phục chỉnh tề sạch sẽ sau mới có thể gặp hoàng đế

Lúc này chính là lúc xế trưa, tiệm cơm cùng khách sạn bình dân người đều tương đối nhiều khách, Lí Tiềm đã đi, hắn chỉ nói với nàng sẽ sử lí tốt mọi chuyện, sau đó sẽ mời nàng đi ra, nhưng Trầm Cẩn Huyên cảm thấy ngồi lâu ở xe ngựa mông đều sắp bằng rồi, Lí Tiềm chân trước chân sau chạy vào khánh sạn bình dân có tên " Khách như mây tới" , nàng chân sau liền đi vào theo, chỉ là trên đầu đội một chiếc mũ che khuôn mặt lại.

" Khách quan, ngài nhìn đi hiện tại nhiều người như vậy, chúng tôi không thể đuổi người được a" Nguyên lai là Lí Tiềm muốn bao toàn bộ khách sạn, nhưng lại bị cự tuyệt

Trầm Cẩn Huyên đi lên trước, nhẹ giọng nói:" Không cần phải phô trương như vậy, ở kinh thành các người đều tự có nhà, về nhà là được, chỉ cần lưu lại ba đến năm người bảo hộ chỗ này là được"

Lí Tiềm cảm thấy không thích hợp, lắc đầu

Trầm Cẩn Huyên ngược lại cũng không kiên trì, nàng còn nói thêm:" Vậy thì thêm tiền vào"

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lão bản không thể kiên quyết không cần bạc, hắn không muốn làm theo lời Lí Tiềm, nhưng không phải ngại Lí Tiềm đưa tiền thiếu, nhưng không nói rõ ràng ra được

Quả nhiên, bỏ thêm tiền lão bản liền phát động hỏa diễm kế, đêm khách nhân ăn cơm khuyên dụ dỗ đi ra, nhóm ở lại khách sạn đều được sử dụng ngôn ngữ tốt đẹp nên đều được mời đi

Vì vậy, đoàn người Trầm Cẩn Huyên, thư thư phục phục vào ở tại gian phòng lớn của khách sạn này, lật qua lật lại ngủ không yên, luôn luôn cảm thấy có cái gì đó bao vây tâm nàng, dù tâm có tĩnh lặng vẫn có thể cảm nhận được. Ván giường của khách sạn bình dân bị nàng lăn qua lộn lại vang lên thanh âm kẹt kẹt, trên mặt đất phủ chăn đệm Minh Yến nằm, nàng cũng không muốn ồn ào đánh thức người khác, liền cố gắng không để xoay người

Nói chung, một đêm này Trầm Cẩn Huyên rất thống khổ, nàng rõ ràng rất mệt nhọc, nhắm mắt lại nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ, quả thực như là chịu hình, kiếp trước, trước khi tiến cung nàng cũng không giống như bây giờ cả đêm trằn trọc, bất quá suy nghĩ loạn thất bát táo, nàng rốt cục tại chút bất tri bất giác chìm vào ngủ say.

"Quận chúa, quận chúa, ngài mau tỉnh lại, làm lỡ canh giờ như vậy sẽ không tốt."

Mặc dù Trầm Cẩn Huyên không nghĩ làm ồn Minh Yến nên tật lực không xoay người, nhưng Minh Yến không biết Quận chúa nhà nàng cả đêm trằn trọc không chìm vào giấc ngủ, cuối cùng sợ là sẽ mệt mõi, trước hừng đông mới nghe tiếng hít thở dài dần dần bình ổn

Nàng làm sao không muốn Quận chúa ngủ no, nhưng hôm nay là ngày thành hôn của Quận chúa nàng và Hoàng đế kì quốc rất là quan trọng! Làm lỡ không được, làm lỡ không được!

"Quận chúa!"

Bên ngoài tiếng đập cửa không ngừng chứa hàm xúc giục, Minh Yến thật là căng thẳng, cảm thấy so với việc đánh thức quận chúa thì nhận trừng phạt là việc nhỏ, nhưng nghĩ đến vì lỡ giờ lành mà bị hoàng đế đâm tiếp thì việc đánh thức Quận chúa dễ dàng tiếp nhận hơn, vì vậy nàng bất chấp tất cả, bò lên giường Trầm Cẩn Huyên dùng sức lay vai nàng

"Ân. . . Đừng lắc, Minh Yến."

Trầm Cẩn Huyên thần trí không rõ, trở mình, lăn mình vào bên trong, sau đó mới mở hai tròng mắt, mơ mơ màng màng nhìn hai bên một chút, cư nhiên sau đó lại nhắm mắt lại

Minh Yến vừa nhìn Quận chúa mở mắt rồi khép lại, rõ ràng không có ý tứ rời giường, trái tim nhất thời nhảy lên như uống máu gà thỏ, nàng thật sự không thể quản được nhiều a!!

Minh Yến ôm một tia đắc tội không sợ chết liền giơ tay đánh hai cái vào mông nàng, làm lỡ giờ lành thì sẽ bị rơi đầu, hai cái chân liên bước xuống giường, đưa tay liền đem Trầm Cẩn Huyên kéo lên, sau đó nàng xoay mặt hướng ra ngoài lớn tiếng kêu: "Người đâu, quận chúa tỉnh, mau bưng nước qua đây!"

Vì vậy kế tiếp Trầm Cẩn Huyên giống như một con rối, bị người khác quăng vào thùng tằm, gột gột rửa rửa, cơn buồn ngủ cũng triệt để lui ra

Sau đó không ngừng tắm rửa, cọ sát người, mặc quần áo, trang điểm,...

Xử lí tốt toàn bộ, Trầm Cẩn Huyên nhìn bên ngoài sắc trời đã sắp hoàng hôn, nhưng mà giờ này mới chính là giờ lành

Kì thực dựa theo đạo lí từ xưa, hoàng đế không có điển lễ đại hôn, chỉ có điển lễ sắc phòng hoàng hậu, thế nhưng Trầm Cẩn Huyên là tình huống bất đồng, nàng vì hòa thân mà tới, Minh huyên quận chúa của nước Ti, nhiều ít cũng phải có chút thể diện

Nước Kì cố ý làm một điển lễ đại hôn, tuy rằng hoàn toàn không nói là long trọng, nhưng dầu gì cũng cho nước Ti có chút mặt mũi

Trầm Cẩn Huyên mặc hỉ phục đỏ rực ngồi trên hỉ kiệu, nàng nhắm mắt đem đầu tựa ở một bên cỗ kiệu, quyết định sẽ nhắm mắt dưỡng thần một hồi, liên tục hai buổi tối đều không ngủ ngoan, nàng chỉ sợ tinh thần trong thoáng chốc sẽ suy giảm

Bên ngoài cổ kiệu không có tấu nhạc như nhà bình thường, cho nên phá lệ an tĩnh, trong lúc mơ hồ có thể nghe được người tiếng bước chân, bất quá cũng chỉ là mơ hồ mà thôi.

Nguyên bản thầm nghĩ nhắm mắt dưỡng thần, Trầm Cẩn Huyên cảm thấy trong lòng ngực trái tim phá lệ đập mạnh mẽ bang bang, bang bang, cảm giác rõ ràng ấy, hơn nữa tốc độ còn càng lúc càng nhanh.

Trầm Cẩn Huyên giơ tay đặt trước ngực, tinh tế cảm thụ sự rung động của tiếng tim đập, nàng không khỏi nhếch miệng cười, thật bất đắc dĩ

Thật là, cũng đâu phải lần đầu tiên gả cho hắn, tại sao lại khẩn trương?

Đầu đội mũ phượng, bức rèm che được gắn tiểu châu cùng sợi kim tuyến rũ xuống mắt, theo cỗ kiệu nhỏ nhẹ nhàng lay động trong không gian nhẹ nhàng va chạm, phát ra âm thanh đinh đinh nhỏ

Cổ kiệu lung lay, sau đó vững vàng hạ xuống

Xuyên thấu qua bức rèm che, Trầm Cẩn Huyên thấy màn kiệu bị người nhấc lên, người kia đem nửa người dò xét tiến tới, hướng chỗ nàng vương tay

Trầm Cẩn Huyên không do dự, đưa tay đưa tới.

Bị người kia cẩn thật nâng xuống cỗ kiệu, , đợi hai cái chân đều đứng vững , nàng mới ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy hai bên cung nhân thật chỉnh tề, mỗi người đều mang vẻ mặt thật nghiêm túc, ánh mắt đều không chuyển động một cái.

Nhìn lên xa xa là bầu trời xanh lam, cung điện hoa lệ thành đàn, Trầm Cẩn Huyên dưới chân bước đi thẳng tắp hướng tới một tòa cung điện, uy nghiêm mà lộng lẫy, cửa lớn màu hồng, chính là Sùng Gia Điện

Cung Điện kéo thật dài, liếc nhìn lại bằng phẳng vô bán

Trầm Cẩn Huyên ngang ngang đầu, giơ chân lên từng bước một đi về phía trước, đi không nhanh không chậm, làn váy đung đưa trong không trung dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành

Mỗi bước đi của nàng, trong đầu liền chiếu ra hình ảnh kiếp trước, nàng vui vẻ đoạt tính mạng người khác, nàng khi say rượu phiêu khiêu vũ, nàng nhìn mặt trăng trên trời tưởng niệm Phó Dập, nàng bị biếm vào lãnh cung bị người khác khinh dễ...

Còn có nàng vô luận làm gì đều hướng về hắn

Bỏi vì nàng quyến rũ mị hoặc, hắn mới bị lung lạc, dưới sự cố ý dẫn đường của nàng, biến thành vị hoàng đế ngu ngốc bị người khác chửi bới, là nàng có lỗi với hắn, làm lại đời này, nàng nhất định đối tốt với hắn, bù đắp từng sai lầm, chuộc lại tội nghiệt ngập trời

Vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên tầm mắt xuất hiện thảm đỏ trải ở bậc thang, Trầm Cẩn Huyên lúc này mới ý thức được lúc này nàng đã đến cuối hoàng cung, theo từng tầng một bậc thang hướng về phía trước, nàng liếc mắt nhìn thấy được người kia ở nơi cao nhất, đầu của nàng đều nghĩ đến nam nhân đó

Cũng giống như nàng mặc hỉ phục, vạt áo hồng bào theo gió tung bay, thường thường lộ ra bên trong đôi giày hắc hồng, ống quần bị khóa lại ở trong giày, hướng lên trên là hai chân dài thon thả thẳng tắp, hướng lên là đai lưng buộc ở bên hông eo chứa lực lượng, cuối cùng là khuôn mặt dễ nhìn

Nam nhân đứng chắp tay, tròng mắt cũng nhìn về phía nàng

Bốn mắt giao nhau, hô hấp Trầm Cẩn Huyên cứng lại, dưới chân bất động, không khỏi một trận kinh hãi

Thay đổi!

Đây không phải là hoàng đế Mục Diễm ngu ngốc đời trước, hắn cư nhiên theo lịch sử mà thay đổi!

Trầm Cẩn Huyên mang theo khiếp sợ chậm chạp mà xuất thần, mặc dù không biết chuyện phát triển theo phương hướng nào, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Mục Diễm cư nhiên cũng sẽ không giống nhau!

Như thế biến cố xảy ra khiến nàng trở tay không kịp, nguyên lại toàn bộ có thể thay đổi, hoàn toàn không tương đồng

Trầm Cẩn Huyên giương mắt liếc trộm người đứng ở bên cạnh Mục Diễm, nàng vẫn đang cảm thấy khó tin đây quả thực quá điên cuồng!

Nhưng, cũng có chút hứng thú!

Tướng mạo Mục Diễm cũng không thay đỗi, vẫn là gương mặt điên đảo chúng sinh, nhưng bên trong hắn tản ra khí thế ưu nhã, hoàn toàn bất động với đời trước dáng vẻ thư sinh văn nhược, hắn hiện tại cả người thoạt nhìn đều thần thái sáng láng, không giống kiếp trước nhiều năm ăn độc dược mạn tính mà có vẻ bệnh.

Nói chung hắn khiến nàng không nhận ra một Mục Diễm, nàng cảm thấy có chút mới lạ mà chờ mong

Người này mang khí thế không giận mà uy, môi treo ý cười nhạt nhẽo, ánh mắt hắn lưu chuyển trong không gian làm cho kẻ khác không biết hắn đang nghĩ gì, nhìn hắn thân mang tự tin, nhìn hắn ẩn dấu sắc mặt hỉ giận, nhìn hắn phóng ra phi thường khí phách

Người này căn bản trời sinh là một bậc đế vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.