Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 17: Thiên phong thập tứ lang




Yêu Tinh do Tịch Tích Chi tìm đến nên nghe tiếng vỗ tay khích lệ, trong lòng nàng vui mừng như hoa nở. Hướng về phía An Hoằng Hàn kêu lên ‘chít chít’, hai móng vuốt lại theo tiết tấu mọi người cong lại, không ngừng vỗ tay.

"Không tồi, lần này giúp trẫm lấy lại mặt mũi." Thấy con chồn nhỏ vui mừng như thế, An Hoằng Hàn cũng theo đó khen nàngmột câu.

Nhất thời, Tịch Tích Chi vui đến không tìm thấy đâu là hướng Bắc nữa.

Điệu múa đẹp đẽ vẫn đang tiếp tục, tiếng đàn êm tai vẫn không dứt bên tai.

Các thần tử ngồi phía dưới thần tử đã sớm huyên náo nóng lòng, toàn bộ đều thảo luận điệu múa tuyệt mỹ của ba nữ tử trong đại điện.

Chỗ ngồi bên phải có bốn năm nam tử trẻ tuổi mặc trang phục triều phục màu xanh lá cây. Một nam nhân trong đó vừa nhìn đắm đuối vừa sờ lên cằm, thở dài nói: "Xinh đẹp, quá xinh đẹp! So hoa khôi của ‘ Ôn Lâu Hương ’(2) còn đẹp hơn mất phần! Trịnh huynh, ngươi có động lòng không?"

(2)Ôn Lâu Hương: theo mình hiểu là tên một kĩ viện.

Hắn dùng tay cánh tay đẩy một vị nam tử ngồi bên cạnh, vẻ mặt bỉ ổi, chăm chú không rời mắt nhìn tiểu mỹ nhân trong đại điện.

"Ha ha, ta thấy Lưu Tá quan ngươi động lòng phải không? Sao? Có hứng thú hay không? Nếu không thì. . . . . . Đợi lát nữa chúng ta . . . . . ." Người này nói năng tuỳ tiện, không mang theo nghiêm túc, nháy mắt hướng tới mấy người khác, ý tức càng thêm rõ ràng.

"Có. . . . . . Đương nhiên có hứng thú!" Lưu Phỉ nhìn chằm chằm đám nữ tử đang nhảy múa, nhìn vòng eo nhỏ nhắn, suýt nữa chảy ra nước miếng.

Một nam tử khác ngồi bàn bên cạnh, chen miệng nói: "Nhưng mà đây là Vũ Cơ trong hoàng cung, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị bệ hạ biết, trách tội xuống. . . . . ."

"Sợ cái gì mà sợ! Chỉ có tiểu quỷ nhát gan nhà ngươi mới sợ, sau lưng chúng ta có người làm chỗ dựa, hơn nữa chỉ là một vũ cơ nhỏ bé mà thôi, ngươi sợ nhiều như vậy làm cái gì!" Vị nam nhân bên cạnh hắn ta có dáng dấp lưng hùm vai gấu, vừa nhìn liền biết là quan võ.

"Phạm Vu Vĩ, lão tử nói cho ngươi biết, ngươi hoặc là không đi, hoặc là đừng nói nhiều lời lảm nhảm như vậy. Cũng không phải trước kia chúng ta không chạm qua Vũ Cơ, có lần nào không xử lí ổn thoả? Chỉ có ngươi mới nhát gan thế, sợ này sợ vậy." Trịnh Tu mở miệng liền mắng.

Nam tử không chịu nổi cơn tức, mở miệng liền phản bác: "Ai nói ta sợ nào, ta chính là nhắc nhở các ngươi mấy câu."

"Vậy ngươi muốn đi hay không?"

"Đi, tại sao không đi?" PhạmVu Vĩ nói.

Đại điện rất huyên náo, cho nên toàn bộ đoạn đối thoại của mấy người nam tử đều bị nhấn chìm.

. . . . . .

Tịch Tích Chi đẩy một quả lê từ trong bát ngọc ra ngoài, hai móng vuốt ôm chặt quả lê chỉ bé hơn nàng một chút, lộ ra hàm răng trắng noãn, cắn vào một miếng nhai ngấu nghiến.

Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm kỹ thuật nhảy của đám Yêu Tinh trên sàn, Tịch Tích Chi thấy thật tự hào, ai nói Yêu Tinh không bằng con người chứ!

Dải lụa trên tay áo phất phơ theo gió, lượn quanh ống tay áo một vòng rồi nối liền không dứt bay lượn ra.

Bọn họ hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, xem liền không chớp mắt.

Thời gian một ly trà trôi qua, điệu múa đã đi đến hồi kết. Điệu múa của bọn họ uyển chuyển duyên dáng, linh hoạt nhẹ nhàng như bay trong gió. Giống như bươm bướm bay, trôi nổi trong không trung, mà lúc này. . . . . .một cảnh khiến mọi người khó có thể tin xuất hiện!

Bọn họ vừa xoay tròn vừa nhảy múa, vung vẩy ống tay áo, một đàn bướm trắng bay từ xa dần tới gần, bay quanh ba cô gái đang nhảy múa. Chúng giống như đang cổ vũ các nàng, bay hoặc cao hoặc vây lượn quanh người bọn họ.

"Nhìn. . . . . . rất nhiều bươm bướm kìa."

"Thật sự là tiên nữ trong rừng!"

. . . . . .

Mắt thấy sắp đến đoạn kết, Tịch Tích Chi đẩy quả lê trong ngực ra, đôi trong mắt màu xanh thẩm chăm chú nhìn phía dưới, không dám bỏ qua tí nào.

Ngay cả An Hoằng Hàn luôn thiếu hứng thú với mọi chuyện cũng theo dõi nhìn tình cảnh phía dưới. Cuối cùng hắn cũng biết thân phận thật của ba nữ tử kia, có thể kêu gọi nhiều bươm bướm như vậy, không còn nghi ngờ chút nào. . . . . . Bọn họ chính là bươm bướm biến ảo thành người.

Hàng trăm nghìn con bươm bướm đếm không xuể, một con lại một con tập trung thành một bầy đàn. Mọi người nhìn kỹ quỹ đạo di chuyện của những con bươm bướm, cho đến cuối cùng. . . . . . Bươm bướm lấy hình dạng một bông hoa nở rộ ra như đoá hoa đang xoè cánh.

Ba mỹ nhân nhẹ nhàng tiến lên trước đoá hoa được tạo ra từ những chú bươm bướm, vẻ mặt say mê, uốn người cúi nửa thân mình xuống giống như ba con bươm bướm lưu luyến hương hoa, thật lâu không nỡ rời khỏi.

"Đẹp. . . . . . Đẹp. . . . . . Thật sự quá đẹp rồi!"

"Ngay đến bươm bướm cũng bị hấp dẫn tới, không biết tài múa này cao siêu đến cỡ nào rồi!"

Từng đợt tiếng vỗ tay vang lên không dứt bên tai.

An Hoằng Hàn cũng liền vỗ ba tiếng, "Một điệu nhảy này, thật là khó cầu ở đời người."

Nếu không phải có con chồn nhỏ giúp đỡ một tay thì chắc rằng những người này cả đời không thể nhìn đến một điệu múa tuyệt mỹ như vậy.

Đông Phương Vưu Dục nhìn đến say mê, lần này hắn ta tính thua cũng đáng giá. Sợ rằng tìm khắp các quốc gia, cũng không tìm những nữ tử có được tài múa cao siêu thế này.

"Thái tử điện hạ có hài lòng?" Xoay chuyển ánh mắt, An Hoằng Hàn nhìn về phía Đông Phương Vưu Dục,ánh mắt lạnh như băng, lạnh đến mức có thể làm đóng băng tất cả được.

Đông Phương Vưu Dục thua tâm phục khẩu phục, "Bổn thái tử tất nhiên rất hài lòng. Mỹ nhân này, kỹ thuật nhảy nghiêng thành như vậy, chỉ sợ rằng trong lòng mỗi người đều biết cao thấp ra sao, cho dù bổn thái tử không muốn chịu thua thì cũng không được rồi."

Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng rực. Đông Phương Vưu Dục hào phóng nhận thua, ngược lại khiến không ít người khâm phục hắn ta.

Nhận thua bởi người khác, thường mới là người lợi hại nhất. Bởi vì bọn họ sẽ không vì thất bại trước đó, mà không gượng lại được.

Về điểm này, Tịch Tích Chi rấ tán thưởng. Thấy ánh mắt của các nam nhân đều rơi vào trên người ba Yêu Tinh, Tịch Tích Chi nhảy dựng lên, liền muốn kêu họ đi. Những người này trên triều đình không có mấy kẻ là đèn cạn hết dầu, nếu còn không đi không biết sẽ gây ra phiền toái gì.

Nhưng có một số việc, cố tình không được như ý nguyện của Tịch Tích Chi.

Đột nhiên, từ trong đan điền thoát ra một dòng nước ấm, thân thể Tịch Tích Chi cũng theo đó mà trở nên nóng bỏng, cả người lộ ra gân xanh. . . . . .

Không trêu đùa người khác vậy chứ! Tịch Tích Chi mắng to trong lòng. Buổi dạ yến ngày hôm nay nói ít cũng có tận mấy trăm người, nếu bây giờ biến thân, chỉ nghĩ đến một chút hậu quả sau đó, Tịch Tích Chi liền không muốn sống nữa. Hơn nữa thời điểm biến thân, toàn thân nàng sẽ trần truồng, tư tưởng của nàng còn chưa cởi mở đến mức ấy, có thể làm cho nhiều người quan sát thân thể của nàng.

Điều chỉnh linh lực, Tịch Tích Chi dùng hết sức lực đè xuống cảm nhận được sự đau đớn. Nhưng chút linh lực này của Tịch Tích Chi căn bản không đủ để ngăn chặn sức mạnh biến thân.

Thật sự không chịu nổi tra tấn như vậy, Tịch Tích Chi dùng sức kéo áo bào của An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn phát hiện con chồn nhỏ khác thường, nhìn thấy nàngcó vẻ rất khó chịu, lại nghĩ tới tình cảnh biến thân lần trước. Hắn bị doạ sợ, trong nháy mắt thất sắc, sau đó nhanh chóng ôm lấy con chồn nhỏ, đi tới theo hướng đường nhỏ bên cạnh, "Lâm Ân, chuyện nơi đây giao cho ngươi xử lý, trẫm có việc gấp rời đi."

Đột nhiên An Hoằng Hàn rời sân, dẫn tới rất nhiều người suy đoán.

Ba nữ Yêu Tinh nhìn thấy con chồn nhỏ trong ngực An Hoằng Hàn, nhắc bước chần liền muốn đuổi theo, không ngờ bị mấy tên nam tử ngăn cản, "Mỹ nhân, dung mạo thật là xinh đẹp. . . . . . Tên gọi là gì? Nói cho bổn quan nghe một chút đi."

Ưmh ưmh . . . . . . Ba Yêu Tinh có miệng nhưng không nói được gì, nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhìn thấy con chồn nhỏ đã biến mất trong tầm mắt của các nàng, nhất thời trở nên bối rối.

Ngón tay Phạm Vu Vĩ nâng cằm một Yêu Tinh lên, cẩn thận nhìn kĩ, "Làn da non mềm làm người ta xoa bóp liền không buông tay ra được."

Làn da trơn mịn có co dãn, giống như được ngưng tụ từ sương tuyết.

Ba Yêu Tinh sợ hãi lui dần về phía sau, cho dù họ không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng cũng hiểu thân thể của mình không phải là thứ người khác có thể tùy tiện đụng vào! Nhìn mặt mày bốn tên nam nhân gian xảo, họ xoay người liền muốn rời đi.

"Sợ cái gì? Bọn ta đều không phải người xấu, chơi cùng bọn ta sẽ rất vui vẻ đấy." Một người nam tử khác đi đến gần, vẻ mặt bỡn cợt ôm eo thon của một Yêu Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.