Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 14: Tróc hồn như ý câu




Ánh mắt Đông Phương Vưu Dục lúc này quay sang đối mặt, nâng chén với hắn, trong ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt, dường như tất cả chuyện ở đây đều không liên quan với hắn ta.

Có thể giả bộ đến mức này, đúng là tên hồ ly thâm tàng bất lộ.

Chẳng qua An Hoằng Hàn không có tiếp xúc nhiều lắm với hắn ta, bởi vì vị trí quốc gia của hai người khác nhau, cho nên tình huống tiếp xúc rất ít. Nâng ly rượu lên, giơ về hướng về hắn ta, An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.

Lại nói về phía con chồn nhỏ, nó chạy chậm thẳng một đường đến bãi cỏ màu xanh quen thuộc.

Nơi này chính là chỗ lần trước nàng gặp Đông Phương Vưu Dục, nhưng hôm đó có cầu vồng rực rỡ còn đêm nay chỉ có tiếng gió lạnh xào xạc.

Sau lưng là một mảnh đất trống không, Tịch Tích Chi cảm thấy có chút lạnh lẽo, đứng tại chỗ nhảy lên vài cái để cơ thể ấm áp hơn.

Chít chít. . . . . . [Mỹ nhân bươm bướm].

Chít chít. . . . . .

Tịch Tích Chi kêu liền mấy tiếng, bình thường nàng gọi vài câu, ba con bươm bướm sẽ xuất hiện.

Lần này cũng không khác trước, ba con bươm bướm bay dần từ phía xa tới, nhìn thấy con chồn nhỏ muộn như vậy còn ra đây, toàn bộ chúng đều bay quanh nó, sau đó dừng lại rơi xuống trên chiếc đầu đầy lông của con chồn nhỏ. Ba con bươm bướm nhiều ngày không thấy con chồn nhỏ, nhìn thấy trên sống lưng nó bị thương, đôi cánh càng đập kịch liệt hơn, giống như đang hỏi thăm nó có đau không.

Mặc dù bọn họ không cùng ngôn ngữ nhưng đều có trí thông minh.

Sở dĩ con chồn nhỏ dám khẳng định điểm đó, bởi vì quanh thân người tu tiên thường có linh khí, cho nên chỉ cần gặp nhau, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể cảm giác được một chút.

Chít chít. . . . . . [Mời các ngươi giúp đỡ một chuyện].

Tịch Tích Chi vung móng vuốt khoa tay múa chân, cố gắng giải thích cho chúng nó nghe.

Ngôn ngữ chính là một chướng ngại rất lớn, Tịch Tích Chi phải giải thích mất rất lâu mới miễn cưỡng biểu đạt được rõ ràng ý mình định nói. Thân thể đứng thẳng lên, bắt chước con người đi hai bước, nói cho bọn chúng biết phải biến thành hình người.

So với mới con chồn nhỏ vừa tu luyện mấy tháng thì tu vi của ba con bươm bướm bọn họ còn cao hơn. Chí ít mức độ linh khí quanh thân bọn họ dày đặc hơn, xa hơn Tịch Tích Chi một khoảng lớn.

Chỉ là bọn họ đều không cần thầy dạy cũng biết, dựa vào thân mình tự động hấp thu lấy Thiên Địa Linh Khí mà đề cao tu vi. Vì vậy quá trình này rất thong thả, hơn nữa lại không có người chỉ đạo, cho nên lúc bọn họ tu luyện, rất nhiều chuyện cũng không biết.

Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều yêu tinh tu luyện trăm năm vẫn không thể đắc đạo .

Tịch Tích Chi tự mình làm mẫu, dạy chúng nó điều động linh lực trong cơ thể mình, thúc giục luồng linh lực để biến ảo thành hình người. Tịch Tích Chi dùng sức thúc giục, không thể làm sao cho chính bản thân nàng thay đổi được. Cách một khoảng thời gian dài, Tịch Tích Chi cũng nhiều ít sờ soạng ra chút bí quyết. Cái chính là mỗi một động vật lúc vừa mới bắt đầu hóa hình đều ở trạng thái không ổn định.

Cũng không phải chỉ có nàng là trường hợp đặc biệt.

Ba con bươm bướm tuân theo yêu cầu con chồn nhỏ, vừa mới bắt đầu thúc giục linh lực, bên ngoài thân thể của bọn họ liền hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.

Trong nháy mắt cặp mắt Tịch Tích Chi trợn to, ‘có hy vọng’!

Đang mong đợi một màn sau đó, Tịch Tích Chi trầm ngâm nhìn ba con bươm bướm, mí mắt cũng không dám chớp.

Lần đầu tiên bọn họ biến ảo, hao phí không ít thời gian. Cho đến khi tầng ánh sáng trong suốt chậm rãi rút đi, ba con bươm bướm đã lấy hình dáng thiếu nữ xuất hiện.

Do vừa mới biến ảo thành công, vì vậy họ còn không có mặc y phục.

Điều này dẫn đến chính mắt Tịch Tích Chi nhìn thấy vóc dáng hoàn mỹ của ba thiếu nữ! Đồng thời, nàng cũng hiểu được, tại sao loài người luôn loan truyền Yêu Tinh một cách thần kì, nói bọn hỡ xinh đẹp biết bao, câu hồn phách con người bao nhiêu. Nhìn ba thiếu nữ trước mắt này một chút xem, lỗ mũi ánh mắt kia, chỗ nào cũng đều hơn hẳn người phàm trần.

Dù An Nhược Yên trước kia, sợ rằng khi thấy ba nữ Yêu Tinh này cũng ảm đạm phai mờ.

Hai lần trước Tịch Tích Chi biến ảo thành hình đều trong thời gian rất ngắn, cho nên nàng cũng chưa soi gương, cho nên càng không biết dáng vẻ mình lớn lên ra sao .

Nhìn thấy dung mạo ba vị nữ nhân trước mắt, nàng quyết định, lần biến thân lần sau, nhất định phải nhìn kỹ bản thân mình hẵng nói.

Thân thể các nàng đều trần truồng, sao có thể đi ra ngoài gặp người, đây trở thành một cái vấn đề lớn. Bàn tay Tịch Tích Chi giơ hướng bọn họ, ý bảo họ đi theo nàng.

Tịch Tích Chi đã học thuộc bản đồ đường lối trong hoàng cung, lúc đi đường đều cố gắng chọn những con đường mòn không có ai đi. Đi thẳng một đường cũng chưa có ai phát hiện ra mấy người các nàng.

Đi tới nơi gọi là Hoán Y Cục, Tịch Tích Chi chỉ huy bọn họ lén lút trộm mấy bộ y phục, cho mình mặc vào. Lúc này, Tịch Tích Chi cảm giác được thành tựu ‘ trở thành quân sư ’ , trong lòng không biết sảng khoái hơn bao nhiêu.

Mặc dù mặc y phục các cung nữ bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo xuất sắc của ba thiếu nữ này.

Chít chít. . . . . . [Các ngươi có thể nói chuyện sao?]

Từ sau khi biến ảo thành hình người, ba Yêu Tinh vẫn chưa từng mở miệng, Tịch Tích Chi chỉ đành phải hỏi trước.

Ba thiếu nữ u mê lắc đầu một cái, phát ra âm thanh ‘a a a’, có chút tương tự với người bị câm, đặc biệt muốn nói chuyện, nặn không ra một câu nói hoàn chỉnh.

Tịch Tích Chi hiểu ra, mặc dù tu vi của ba người bọn họ cao hơn so với nàng, nhưng từ trước tới nay chưa từng học qua ngôn ngữ của con người, vì vậy không nói được là điều rất bình thường. Cuối cùng gặp được người so với mình càng đơn thuần không biết gì, trong lòng Tịch Tích Chi nhất thời lấy lại thăng bằng.

Nhưng đồng thời, nàng càng lo lắng với dung mạo rực rỡ nổi bật của bọn họ xuất hiện trước mắt loài người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.