Ly Hôn 365 Lần

Chương 4: Người tình của gay




Chương 11: Bình an

Đang dập mông, đau muốn chết nhưng trong lúc nguy kịch chẳng ai còn lo mình bị chảy máu hay bị gì nữa, cả bọn phản ứng nhanh ngồi bật dậy, không cần biết đối phương là ai, cứ ra tay mà đánh tới.

-Bình tĩnh nào!

Thiên Bình bị va chạm mạnh cũng đang rất đau nhưng trước mặt ông là hai bảo bối a, quên hết đau, định ôm chúng ai ngờ.

-CHA

Cả Ngưu và Giải đang huơ loạn xạ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sực tỉnh, đúng là cha của bọn họ, cả hai mừng quýnh, òa lên khóc trong lòng ông.

-Không sao, đã ổn rồi, các con của ta.

Thiên ôm hai nhóc tỳ vào lòng vuốt lưng cho chúng, cố an ủi sự sợ hãi của bọn trẻ.

-Yết, Mã, ôi trời ơi em tôi.

Bước sau đó là Sư đang đỡ Song, vừa thấy Yết và Mã, Song đã vui biết bao, sáng giờ mất tin tức của bọn trẻ làm cô muốn ngất đi, còn nghe thông báo chúng nó chưa đến nơi trong lòng Song không biết bao nhiêu là suy nghĩ, tượng tưởng.

-Chị, anh.

Cả hai người họ không như Giải với Ngưu òa lên khóc, chỉ mỉm cười nhận lấy cái ôm của chị.

-Các cháu cũng không sao, may quá!

Ngư sau khi vuốt hai đứa con nín khóc cũng đến xem Tố Nhi và Ngọc Trinh ra sao, đây là con người ta a, có chuyện gì sao mà bà đẻ kịp chớ.

-Kết, em sao vậy?

Bảo Bình chạy lại gần, chui vô nhìn chưa kịp vui mừng khi thấy em mình, anh đã muốn loạn lên, Kết đang nằm trên lưng Yết cả người toàn là máu, khuôn mặt xanh xao, kẻ làm anh khi thấy em mình như vậy thì sao mà chịu cho nổi.

-Cậu ấy bị bọn người thổ phỉ...cắ..ttt.. huhu...

Giải đã nín nhưng khi nghe Bảo la toán lên mới nhớ ra, cô thuật lại một cách khó khăn trong mắt lộ rõ sự hoảng sợ.

Bảo bế xốc Kết chạy nhanh ra thuyền tìm đồ cứu thương và bác sĩ Chương, cả bọn ai cũng đi theo chỉ riêng nhóm tìm kiếm, Giải - Ngưu - Dương, xin ở lại đợi hai người còn chưa trở về.

-Rốt cuộc tìm thấy thằng bé chưa?

Dương thường ngày hiền lành, vui tính, hôm nay lại nổi cáu một cách ghê gớm, cô hét vào bộ đàm hết cỡ. Cũng đúng thôi Xử còn đang bị lạc bên ngoài nha, nếu có chuyện chẳng may với em cô thì sao? Cô chỉ có mình Xử Nữ là em thôi, trời ạ!

-Vẫn chưa, thưa sếp.

Giọng trả lời từ bộ đàm không hề có tý cảm xúc nào.

-Kiếm nó cho tôi, nếu em tôi trong vòng 30p không xuất hiện thì cậu cả lính của cậu nữa, đừng hòng sống sót ra khỏi đây.

Bạch Dương ngắt, mặt tức giận, hàm răng cô đanh lại, mắt không ngừng tìm kiếm.

-Chị à, Xử sẽ không sao?

Dù Ngưu rất lo lắng cho Xử nhưng cô tin cậu sẽ không sao đâu, cậu sẽ quay trở lại với cô vì cậu đã hứa rồi mà :" Sẽ không bao giờ để mất nhau nữa ".

-Ừ, chị cũng mong là vậy!

Dương thở dài, thả lỏng, cô nhắm hai mắt lại, ôm lấy Ngưu vào lòng cả hai người cùng chờ người em trai, người yêu của mình bình an vô sự.

Cự Giải cũng thấp thỏm lo âu, không biết Triệu Phong thế nào, anh có gặp nguy hiểm không?

Chẳng ai lo cho anh cả,

Không một ai,

Chỉ có mỗi cô sợ anh sẽ gặp chuyện không tốt.

" Mong anh đừng xảy ra chuyện gì hết, làm ơn! "

Cô chắp tay đặt dưới cằm, liên tục cầu xin, trái tim cô nó nhảy dựng lên mỗi lúc có tiếng động, thật sự rất khó chịu, muôn vàng suy nghĩ anh sẽ xảy ra chuyện làm cô muốn òa lên khóc, có gì đó nghẹn ở cổ họng, có gì đó cay xòe nơi khóe mắt.

Sau hai tiếng tìm kiếm với sự khủng bố của Dương cuối cùng cũng tìm ra được Phong với Xử, hai người họ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc a. 

Bọn người thổ phỉ sau khi bị lừa đã quay lại nhưng vẫn chia ra một nữa rượt theo Phong - Xử.

Triệu Phong nhanh chân trèo lên một cây cao để trốn, Xử mất bình tĩnh quýnh quáng nên không trèo kịp bị bọn người kia bắt được. Phong có thể nhân cơ hội để tẩu, nhưng suy nghĩ một lúc cũng không nỡ. 

Thật sự bọn người Xử hoàn toàn vô tội nha, chỉ là lúc đầu anh muốn bắt họ làm con tin thôi. Bây giờ bị nguy kịch không cứu chắc chắn cậu ta sẽ chết.

Máu anh hùng nổi lên. Phong ứng cứu nhưng không thành.

Đã không cứu được đã đành, hại cả bản thân bị bắt luôn.

Trong lúc bị trối như hai con heo sắp đưa lên lò quay thì bọn lính tinh nhuệ đến ứng cứu, dẹp sạch bọn thổ phỉ kia. Hai bên đều có thương vong nhưng bên Xử thì ít không ai thiệt mạng, còn bên kia chết sạch không còn một tên.

-Xử ơi, chị/tớ lo cho cậu quá!

Cả Ngưu - Dương đều nhào vào người Xử khi thấy cậu bước ra, trong cảnh tượng rất chi cảm động thì.

Binh...Bốp

Hai cú đấm bất ngờ vô mặt, một phút trước còn ôm lấy người ta, một phút sau liền đánh xong phủi mông bỏ đi, Xử ôm mặt mếu máu chạy theo hai " công nương " liên tục hỏi "tại sao?".

-Anh không sao, tốt quá rồi!

Giải thấy Phong cà nhắc đi từ cánh rừng ra, cô chạy đến đỡ anh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, những điều mình đã lo lắng cuối cùng cũng không có.

-Ừ, anh không sao, con bé ngốc này lạnh thế này mà không vào trong à?

Triệu Phong dường như tan chảy trong hạnh phúc, khi bước ra khỏi cánh rừng cứ ngỡ mọi người đã quên mình nhưng không ngờ Giải nhi của anh đang lo cho anh, đợi anh, thấy khuôn mặt lo lắng của cô lòng anh vừa vui mừng, vừa đau thắt chính anh cũng lợi dụng cô để hoàn thành kế hoạch của mình.

Tuy miệng mắng thiên hạ nhỏ ngốc nhưng anh lại tự viễn cảnh cho mình một tương lại, mỗi ngày anh về nhà Giải luôn ra cửa đón anh, lo lắng cho anh giống như thế này. Liệu ước mơ đó có quá xa vời chăng?

-Anh còn nói à? Không phải anh hy sinh cứu bọn em thì em chẳng thèm đợi đâu.

Giải chề môi, giận dỗi, mình đã lo lắng biết bao vậy mà còn mắng mình nữa a.

Triệu Phong cười ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô, chẳng biết anh nên đánh đòn con bé này thế nào nữa, càng ngày càng hư rồi.

Chiếc thuyền rời khỏi đảo, người nào cũng mệt nên từ lâu đã chìm vào giấc ngủ, chỉ riêng Ma Kết tình trạng của cô rất khó nói, mất máu quá nhiều tuy đã được cầm máu và truyền máu từ Bảo Bình nhưng cô vẫn không hề thay đổi.

Bác sĩ Chương từ lâu đã làm cho gia đình Thiên, ông được đi theo để phòng bị tình trạng không đáng xảy ra, tuy là bác sĩ giỏi nhưng ông không thể làm gì được, nhịp tim Kết càng lúc càng yếu. Bảo nhiều lần mất bình tĩnh muốn đập nát cái máy đó nhưng đều bị Thiên can lại.

-Kết à, em có nghe anh nói không?

Bảo Bảo mắt hằn lên từng tia máu, anh đang kiềm nén nước mắt của mình, cô em gái bé bỏng của anh, từ bé đến giờ chỉ cần Kết trầy một vết nhỏ anh đã đau lòng, bây giờ trên người con bé lại chằng chịt vết thương, khuôn mặt thiếu sức sống trắng bệch, không bảo vệ được em kẻ làm anh như anh thật không xứng đáng.

Anh nắm chặt tay mình cố kìm chế sự tức giận, chỉ sợ Kết có chuyện gì anh sẽ làm những việc sai trái mất. Thật sự anh muốn giết người. 

Mã được bác sĩ Chương bẻ lại phần vai bị trật, cậu nhanh chóng chạy đến phòng Kết, tâm trạng của cậu lúc này chẳng khác Bảo mấy nhiêu, cậu không biết kiềm nén nước mắt, vừa thấy người con gái mình yêu cậu đã quỳ sụp xuống, nắm lấy tay Kết, vùi mặt vào đó mà khóc.

-Mình xin lỗi, đều là tại mình, tất cả là tại mình, xin cậu cứ đánh mình đi. Làm ơn cậu đừng làm mình lo mà.

Không phải tại cậu thì Kết đâu có vậy, lúc xuống tàu năn nỉ mãi Kết không hết giận, nghĩ đây đâu phải lỗi mình cậu không thèm nói nữa đi một mạch sâu vào bên trong, không ngờ Kết đuổi theo, định quay lưng lại đuổi cô đi về thì có kẻ tấn công, bắt cả hai người họ.

Bây giờ tất cả đã yên giấc chỉ còn lại vài người, Sư - Thiên - Ngư ba người họ cũng chỉ biết cầu nguyện cho cô bé. Bây giờ còn tới hai tiếng mới cập bờ chỉ mong rằng sẽ kịp lúc đưa Kết vào viện.

2 tiếng sau: 7:00am

Hối hả đưa Kết vào viện, cả đám người đều mang bộ mặt hình sự ngoài phòng cấp cứu, Bảo truyền máu cho Kết nãy giờ nên không còn sức đứng nữa, một người khuyên lắm anh mới chịu nằm nghỉ ở phòng hồi sức.

Sau một lúc lâu chờ đợi, tầm hơn tám tiếng

Đèn đỏ tắt,

Bác sĩ cùng vài y tá bước ra. Thiên vội hỏi:

-Con bé như thế nào rồi?

Ai cũng hốt hoảng đứng dậy, lo lắng đợi câu trả lời.

Bác sĩ tháo khẩu trang, từ tốn nói:

-Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm vài ngày nữa. Cô bé mới phẫu thuật xong cần được an tịnh mong người nhà đừng làm ồn.

Ai cũng như trút được gánh nặng, nhìn nhau đầy mệt mỏi. Thiên gật đầu cảm ơn bác sĩ.

-Không sao là được rồi.

Ngư vỗ vai từng người nói, bà cũng đã gọi báo cho Bảo biết để anh an tâm hồi phục.

Vì mới phẫu thuật xong, chưa ai được tiếp cận bệnh nhân chờ một lúc người nhà mới được vào, Mã - Bảo ở lại viện xem xét tình hình, còn mọi người về nhà nghỉ ngơi, chút tối đến sớm thay ca chăm nom Kết.

Về tới nhà, Giải mới ngộ nhận ra nhà mình đã thành trại tị nạn a, mọi người không về mà ở lại nhà cô, Phong - Nhi - Trinh cũng cuốn gối qua luôn với lý do không thể ngủ được.

Thế là bọn trẻ cùng chui ra phòng khác nằm sắp lớp ngủ, dẹp luôn bộ ghế dài cho nó trống chỗ a.

Xử nằm trong góc kế bên là Ngưu, cạnh Ngưu là Ngọc Trinh, Tố Nhi, Yết, Giải, Phong, ai cũng nhắm nghiền mắt lại như ngủ nhưng thật chất chỉ có một đứa chìm vào mộng thôi còn bao nhiêu không thể thăng thiên được.

-Á...aaaaaa... cứu... mạng..gggg... khô..ng. làm ...ơ..n. KHÔNGGGGGGGGGGG

Ngưu la lớn bật người dậy, trán đẫm mồ hôi, mắt đờ đẫn lo sợ nhìn xung quanh như đang cố gắng tránh thứ gì đó.

-Chuyện gì vậy? Ngưu không sao chứ?

Tiếng la của cô đánh thức cả nhà, ai cũng lo lắng quay quần bên cô, nhưng Ngưu dường như chẳng nghe thấy gì cả cứ lui người dần về phía sau, Xử thấy không ổn nên chặn đằng sau lưng cô, ai ngờ khi lưng cô đụng đến ai đó thì hoảng hốt đánh tới tấp.

Bốp Bốp Bốp

Không thương tiếc, Xử không kịp trở tay bị ăn cước liên tục dù rất đau nhưng cậu vẫn để yên cho cô đánh.

-Đừng ai lại gần nó, nó đang mộng du.

Ngư hiểu ngay, từ bé Ngưu đã hay bị mộng du nếu gặp chuyện gì làm cô hoảng sợ quá độ, bà nhẹ nhàng can những người xung quanh định đến ứng cứu Xử, Ngư đến bên Ngưu, bà vuốt tóc cô, nói:

-Mọi chuyện ổn rồi, con yêu có mẹ ở đây, không có gì có thể hại con cả.

Quả nhiên rất hiệu nghiệm, Ngưu từ từ bình tĩnh lại, cô ngã vào lòng Ngư yên giấc ngủ, không động đậy, không ác mộng quấy rầy cô nữa.

Cả nhà ai cũng bị một trận hú vía, mặt mầy xanh lè. Chỉ biết đứng nhìn Ngưu ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.