Ly Hôn 365 Lần

Chương 12: Hoàng tử của Thượng Linh




( Anh và cô )

Từ nhỏ Sư Tử đã đi theo Thiên Bình và được đào tạo trong môi trường hà khắc để trở thành tay súng bậc nhất, năm chín tuổi anh đã trở thành kẻ bất bại không thua bất cứ trận đấu nào.

Năm mười tuổi, Thiên Bình dẫn về một cô bé tầm bảy tuổi tên Song Tử cùng hai đứa nhóc em cô ấy, nói là hai bé song sinh nhưng chả giống cái gì hết. Nhưng tính anh không thích xen vào chuyện riêng của người ta nên không hỏi.

Song Tử từ bé luôn đeo theo anh như hình với bóng, cô rất thông minh nhưng khổ nỗi lại quá nhõng nhẽo, hở tý thì khóc khiến anh nhiều lần nhốt bên ngoài không cho vào phòng ngủ.

Năm cô lên mười hai tuổi đã đậu đại học nhưng vẫn không chịu rời trường cứ đi theo anh mãi, anh thì cực kỳ dốt, ngoài vẽ với súng thì anh xin thua tất cả các môn học.

-Phiền quá, sao em không về chơi với mấy đứa em em đi?

Sư Tử đang ngồi học bài trên sân thượng trường mà cô nhóc Song cứ ngồi trưng bộ mặt tươi cười nhìn anh, đôi lúc còn ca hát nhảy múa như con điên, anh tự hỏi :” Có khi nào nó học quá rồi điên không nhở? “.

Cô lại cười hai tay giơ lên cao làm động tác vươn người, trả lời:

-Chúng nó chơi với tụi nhóc ở nhà, cả bọn cùng tuổi chơi chung em chui vào làm gì?

Sư nhìn Song hồi lâu, chính anh cũng không biết tại sao lại không chơi trò đấu mồm như hằng ngày với cô nữa. Ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận trước mặt, trái tim hình như bị lệch đi một nhịp trời khỏi quỹ đạo thời gian của nó. Anh thấy cả người nóng ran.

Song Tử không biết khi mình giơ hai tay lên đã vô tình làm hở phần nhạy cảm ra a, cô đang mặc chiếc áo ba lỗ hồng chẳng có áo khoác hay bất cứ gì hết, cô luôn tự tin mình đẹp toàn diện, cơ thể ba vòng chuẩn không cần chỉnh, dù độ tuổi chỉ mới mười hai nhưng chưa chắc cô gái mười tám nào được như cô à nha.

“ Trời ạ! “

Anh thôi không nhìn nữa, đưa tay lên đóng sầm cuốn sách lại, quay mặt đi chỗ khác, lại một lần nữa anh không thể nhúc nhích nổi luôn.

“ Cô ấy không mặc quần trong à? “

Nên biết năm nay anh mười lăm tuổi nha, độ tuổi phát triển cơ thể lẫn trí óc, những biến đổi trong anh xảy ra khiến anh đỏ mặt, nóng rực ở phía hạ bộ.

Cuốn đồ chạy thoát thân, dùng hết tốc lực của mình anh chạy nhanh xuống sân, để lại cái nhìn ngây ngô không hiểu cái gì của Sư, cô nhìn cả người mình thấy đâu có gì bất ổn tại sao Sư khi nhìn mình xong lại bỏ chạy mất dép thế nhỉ?.

Khó hiểu nhưng vẫn không để ý, cô bước xuống cố tìm kiếm hình bóng anh.

Năm mười bốn tuổi, cô thấy Sư càng lớn càng đẹp trai lại có rất nhiều bóng hồng theo đuôi hằng ngày. Cô quyết định nói ra tình cảm của chính mình, xin phép Thiên sau buổi học cho cô và anh nghĩ một buổi huấn luyện để đi chơi và ông ấy rất vui vẻ đồng ý.

Chẳng lẽ phải đến công viên giải trí nhưng không, cô bắt anh đưa đến ngọn đồi sau núi, nơi đó vắng lại có cảnh đẹp thơ mộng nữa. Cả hai cùng đèo trên chiếc xe đạp điện hồng xinh xắn của cô.

Sư không hiểu nhưng cũng chiều lòng người đẹp đưa cô tới đó, anh bất ngờ khi cô choàng tay ôm anh từ sau lưng, cái quả đồi cấn vào lưng anh làm lòng anh rạo rực khó chịu, thật sự thì anh cũng từng cặp vài em nhưng đa số là màn hình phẳng thôi. Cô thì…

Đến nơi cô vội lôi anh đến một góc cây to, ngồi nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống, cô tựa vai anh, mắt đẹp chờ đợi giây phút lãng mạn nhất.

Khi bầu trời đã chuyển sang màu cam đậm cùng với ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tàn, mặt trời xuống núi nhường chỗ ông trăng hiền lành ru trẻ ngủ ngon. Cô e thẹn cất giọng:

-Sư à?

-Hử?

-Anh làm người yêu em nhé?

-…

Phải nói sao nhỉ, đôi mắt của Sư mở to hết cỡ, ngạc nhiên anh đứng hình trong năm giây nhìn cô, nhưng anh buồn cười lắc đầu.

-Không, em còn bé lắm, người yêu cái nỗi gì đây?

Song cười khẩy, chề môi nhìn anh.

-Em đã đậu đại học rồi, ai nhỏ hơn nhỉ em hay anh?

Song cứng họng, anh ngồi bật dậy trả lời qua loa:

-Anh nói tuổi của em còn nhỏ lắm chưa biết gì là yêu đâu, đi về tối rồi.

Thế là buổi tỏ tình bị phá hỏng bét, lần đó cô không thèm đi theo anh nữa, thậm chí vờ như anh tàng hình, có nói có kêu cô cũng làm như không nghe không thấy lướt qua anh.

Cô không còn nhỏ,  cô biết rõ điều đó, cô biết trái tim mình thao thức yêu anh, muốn ôm lấy anh hôn lên đôi môi mọng đỏ ấy nhưng đáng ghét anh lại từ chối tình yêu của cô. Cố gắng với bản thân cô trở thành bậc thầy hacher, phá vỡ vòng tuyến của địch như ăn bánh.

Năm cô mười bảy tuổi, trận chiến tàn khốc đã xảy ra, với khả năng được cấp phép “ có một không hai “ của Thiên, cô đột nhập vào căn cứ H phá vỡ vòng bảo vệ từ bên trong. Trận chiến thắng lợi, công lớn nhất cũng từ Song Tử, cô giúp Thiên lấy lại căn cứ và cứu được Ngư, lại một tay cô chỉnh đốn tất cả hệ thống của hiệp hội tại cô phá nó mà đố thằng nào sửa lại được.

Mọi thứ điều yên bình, ba năm sau chính là lúc cô đi du học, cũng lúc đấy tính tình của cô cực kỳ trầm tính, từ cô bé hay cười cô trở nên mạnh mẽ và đôi lúc quá cứng ngắc.

Bên Mỹ cô có quen với một chàng trai tên John, hắn ta điển trai lại học giỏi nhưng thứ hắn không có là tình yêu, kẻ đào hoa như thế không bao giờ dành tình yêu cho một người.

Có lẽ trái tim cô không còn cảm giác hay nó đã lạnh từ lúc anh từ chối cô, chẳng biết rằng mình có đau không khi nhìn cảnh John cùng những người khác làm tình trên chiếc giường của cô và hắn. Cô thản nhiên rời đi để bọn họ có thời gian bên nhau, nhiều lúc cô cười nhạo chính mình, đến bao giờ cô có thể yêu một người khác ngoài anh đây.

“ Vô tâm anh không hề tìm kiếm mình “

Vẫn quen nhau tới năm cô hai mươi hai tuổi, hắn muốn cưới cô với tất cả tình yêu thương nhưng cô chỉ cười khinh bỉ bỏ đi, hắn không xứng đáng với cô. Một kẻ dơ bẩn, nhơ nhuốt, thứ cặn bã của xã hội. Buồn cười!

Cô đi theo con đường mỹ phẩm, tự lập cho mình công ty riêng LiWi.

Và một lần nữa cô gặp anh – Song Tử trong buổi triển lãm của anh.

Song Tử đã làm nhỉ, cô đã cho tên đó một cái tát vào mặt trước bao cặp mắt.

Sư nhìn cô không hề tức giận, chỉ có sự kinh hỉ cũng như đau lòng:

-Chào em, Song Tử.

Anh đã theo cô từ năm năm trước nhưng anh không dám bước đến để nói với cô lòng mình đã dành cho cô, hai năm anh luôn đứng cuối con đường kia nhìn cô và hắn tay trong tay. Nhìn nụ cười trên môi cô làm anh không dám tước nó đi, đã từng từ chối tại sao lại thấy tiếc nuối và muốn lấy lại thứ vốn của mình.

-Chào anh, Sư Tử, em mới chào anh đấy!

Song vẫn giữ nét trầm uất trong đôi mắt vô hồn, cô nghiêng đầu nhìn anh, vẽ trên môi nụ cười cứng ngắc như một phép lịch sự của những người xa lạ.

-Lúc này em sao rồi?

“ Chắc chuẩn bị kết hôn rồi nhỉ? “

Đôi mắt sa sầm, anh buồn, đích thị trái tim đang quặn lại từng đợt, không thể lưu thông nổi anh muốn quay lưng bỏ đi để giữ lại cho chính mình một chút không khí. John đã cầu hôn mà!

-Vẫn ổn. Chắc là thế!

Cầm ly sanpanh trên tay cô lắc cho thứ chất lỏng đỏ bên trong chao đảo, ngắm nhìn nó, cô cười một cách bài bản.

-Còn người yêu em?

Cô ngừng tay, ngước mắt nhìn anh.

-Bỏ rồi.

Thản nhiên một câu nói, cô bước ra ngoài sân, anh nhìn theo bóng lưng cô đơn yếu đuối, cô ấy luôn giả vờ mình mạnh mẽ nhưng chỉ anh biết cô càng cứng rắn bao nhiêu thì trái tim cô càng bị tổn thương nhiều bấy nhiêu.

Nắm chặt bàn tay, anh bước cùng cô ra ngoài sân, nắm lấy tay cô kéo lại.

Nhẹ nhàng cô xoay người, mắt hạnh mở to nhìn khuôn mặt anh gần trong gan tấc, môi anh đang đặt nơi đâu? Trên môi cô. Mắt anh ngắm chặt thưởng thức nụ hôn mà anh luôn khao khát bao năm qua, mùi rượu còn sót lại trên môi cô làm anh đắm chìm vào đó. Thật ngọt.

-Ngốc lấy tôi nhé?

-Ưm...

Anh không cho cô trả lời lôi chiếc nhẫn từ trong túi áo được cất rất kỹ tầm ba bốn năm rồi, đeo nhanh vào ngón áp út cô, lại lần nữa hôn lên môi cô, nhưng lần này cô không đứng đực ra ngạc nhiên mà hôn lại anh.

Song Tử yêu Sư Tử, rất yêu, trái tim cô tan chảy trong nụ hôn đó, cảm giác đau buồn thổn thức trong tim ngày nào đều trôi theo từng cơn sóng thời gian.

“ Xin anh hãy luôn yêu em như em luôn yêu anh “

Ngày cưới của hai người, cô đã trao cho anh tất cả “ nắm đấm “. Vì tội dám đi nhầm nhà thờ, một đám cưới thật sự quá bá đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.