Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 31




Hắn vẫn ngồi đó, vẫn ngồi thì thào bên cạnh mộ mẹ. Rồi hắn ngừng khóc, mạnh mẽ đứng dậy và phóng chiếc Lamborghini về nhà. Lần này, hắn lấy trong tủ ra 2 chai rượu mạnh, rót ra ly và uống một hơi không ngừng nghĩ

“ Chắc 2 bọn họ chưa biết tin gì đâu!” – Suy nghĩ và hắn rút Smart phone gọi cho ai đó

[ Tao nghe nè Huy]

- Duy! – Hắn buồn thảm nói

[ Chuyện gì?]

- Tao…tao… mày đến nhà tao đi, đưa Thư cùng luôn

[ Tâm trạng mày sao vậy?] – Duy lo lắng

- Đến nhanh – Hắn lạnh lùng nói và cúp máy

“ Tút…tút…”

- Thằng khỉ này bị gì vậy trời? – Duy đầu dây kia bực mình nhưng cũng làm theo lời hắn gọi cho Thư

[ Em nghe]

- Thư, thay đồ nhanh lên đến nhà thằng Huy

[ Có chuyện gì vậy?]

- Ai biết gì hắn ta đâu. Anh đến đón em ngay

5 phút sau, Duy có mặt tại nhà Thư chở Thư đi

15’ sau đã có mặt tại nhà hắn

- Thằng này bị gì mà không khóa cửa nẻo gì hết – Duy phát bực

- Vào nhanh thôi anh – Thư cầm tay Duy

Vừa bước vào cửa chính, cái cảnh be bét như xưa lại tiếp diễn. Nửa chai Whisky đã bị hắn uống hết. Thấy thế Thư và Duy gai mắt, chẳng phải đã bỏ rượu rồi sao? Thư chạy đến giật phắt chai rượu trên tay hắn

- Cậu chẳng phải hứa phấn đấu vì sự nghiệp rồi sao?

- Sự nghiệp? Phấn đấu là vì ai? – Hắn cười khẩy

- Vì Bảo Hân, người cậu yêu đó!

- Bảo Hân có còn nhìn thấy không? – Hắn cười buồn

- Nó chắc chắn sẽ về mà!

- Về về. Cô ấy mất rồi! – Hắn hét thật to

- Cậu nói bậy bạ gì vậy? – Thư quát hắn nhưng mắt Thư cũng đã nhòe đi…

- Đàn em tôi báo lại rằng có 1 cô gái 19t, quốc tịch Việt Nam, tên Hân phẩu thuật đã thất bại và qua đời rồi – hắn buồn rủ rượi trả lời, 1 giọt…2 giọt… và những giọt nước mắt rơi xuống

- Không thể nào đâu – Thư thờ thẩn ngồi xuống

Cả gian phòng yên lặng…

- A. Chúng ta có thể hỏi bác Cường mà! – Thư nghĩ ra 1 ý, vội gạt nước mắt và bấm số gọi “ Bác Cường”

“ Tút…tút…” – Cái tiếng đáng ghét ấy vang lên hồi lâu, lâu lắm nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có ai nhấc máy. Không bỏ cuộc, Thư gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Cả 3 người: Huy, Duy, Thư đều thất vọng tràn trề, yên lặng đến rùng mình

[ Growl – EXO] – Tiếng chuông điện thoại của Thư vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng nơi đây. Thư buồn bã nhìn điện thoại, cứ nghĩ chắc ai gọi nhưng nụ cười mừng rỡ đã hiện hữu trên môi Thư. Điện thoại hiện lên dòng chữ “Bác Cường đang gọi…”. Thư lập tức nhấc máy

- Bác…bác…

[ Con sao vậy Thư, gọi cho Bác rất nhiều. Lúc nảy bác đang tắm!]

- Bác à, mặc dù Hân không liên hệ nhưng con rất lo cho Hân

[ Hân hả con. Nó…]

Ông Cường chưa nói gì thì Thư đã cướp lời

- Phẫu thuật thất bại rồi phải không bác. Hức hức

[ Con nghe ai nói vậy hả Thư?]

- Có người nói ạ!

[ Trời Thư ơi. Nếu có chuyện thì bác nói cho con rồi. Phẫu thuật khá thành công. Chỉ còn đợi kiểm tra lại thôi]

- Vậy hả Bác. Còn bệnh viện và chỗ ở của Hân ạ? – Thư thừa dịp hỏi dồn

[ Điều này bác xin lỗi. Bác không thể nói được]

- Vậy Hân khi nào về nước ạ?

[ Cũng có thể là nó sẽ ở lại bên này luôn!]

- Dạ - Thư buồn nghĩ ngợi và cúp máy

- Này, sao rồi? – Cả hắn và Duy hỏi đồng thanh

- Có 1 tin vui và 1 tin buồn, 2 người muốn nghe cái nào trước? – Thư tỏ vẻ bí ẩn

- Tin vui/ Tin buồn – Hắn và Duy mỗi người mỗi ý

- Thôi không đùa nữa..Hân phẫu thuật thành công rồi, còn cô Hân nào đó mà đàn em huy nói chắc nhầm, hỏi lại đi!

Nghe được câu nói này, hắn như nhặt được vàng ( vui hơn nhặt vàng ^^) mừng rối rít

- Còn tin buồn? – Duy hỏi

- Hân, có thể sẽ không quay lại Việt – Thư buồn nóiTâm trạng của hắn đang vui thì chợt thất vọng. Nhưng rồi hắn cũng mạnh mẽ nói:

- Không về thì tôi lôi về bằng được. Nhất định sự nghiệp phải phát triển rộng rãi qua cả bên Anh, lớn thật lớn

- Ừ, thôi ổn rồi. Mày cố gắng làm đi! – Duy nói

- À mà khoan, gọi thằng đàn em cậu đi, làm tụi này hết hồn – Thư đề nghị

Hắn cũng thuận theo, gọi cho đệ mình

Kết quả đúng là nhầm lẫn thiệt….

Cô gái ấy cũng tên Bảo Hân, cũng họ Phạm, 19t, quốc tịch Việt , cũng bị viêm màng não. Chỉ tiếc thay là Phạm Bảo Hân chứ không phải Phạm Trương Bảo Hân mà hắn yêu… Sơ suất nho nhỏ mà khiến quá trời người đau lòng ^^Hiểu rõ rồi thì Duy cũng đưa Thư về nhà thôi, hắn cũng dọn dẹp đống bừa bộn trong nhà và ngã lưng ngủ một giấc yên lành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.