Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 15




Tiếng vang thật lớn làm Lâm Yến Vũ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Tuyển đang đứng ở trong phòng cô, cửa cũng bị đập hư, trong lòng kinh hoàng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh vô cùng: "Anh làm cái quái gì vậy? Phá cửa xông vào à?"

Tần Tuyển đi đến trước mặt cô, thăm dò nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý tứ sâu xa: "Vì sao lại khóa cửa? Cô làm chuyện gì trái với lương tâm nên sợ người khác hãm hại cô à?"

"Phòng này là của tôi, tôi muốn thế nào thì thế ấy, tôi và cục cưng cần được nghỉ ngơi, không muốn bị ai quấy rầy." Lâm Yến Vũ chậm rãi ngồi xuống, lấy điều khiển từ xa bật tivi, xem kênh dành cho bà mẹ và trẻ em, nghe nhạc dưỡng thai.

Tần Tuyển thấy thái độ ngạo mạn của cô, không hiểu sao trong lòng lại căm tức: "Cô dựa vào cái gì mà nghĩ tất cả những chuyện cô làm đều là hợp tình hợp lý như vậy? Lâm Yến Vũ, cô cho rằng cô không tim không phổi như thế thì tôi sẽ bỏ qua cho cô?"

"Anh không dám làm gì với tôi đâu, nếu tôi cùng cục cưng có sơ xuất gì, cha anh sẽ không bỏ qua cho anh." Lâm Yến Vũ cười quyến rũ, thoạt nhìn ánh mắt mang theo tia xảo trá cùng nham hiểm.

Tần Tuyển thấy cô hời hợt, nảy sinh ác độc cười khẩy: "Tôi muốn giết chết cô, có rất nhiều thủ đoạn, cô đừng lấy cha tôi ra để dọa tôi sợ, cho dù tôi giết cô ngay tại đây, ông cũng sẽ không làm lớn chuyện, lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của ông ấy, lòng dạ của ông ấy so với trong tưởng tượng của cô tàn nhẫn hơn nhiều."

"Anh phải giết tôi sao?" Lâm Yến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn khiêu khích. Tần Tuyển không hề bị cô chọc giận, vẫn cười lạnh: "Cô yên tâm, tôi sẽ không cho cô chết thoải mái như vậy, cô và mẹ cô đã làm cho gia đình chúng tôi thống khổ nhiều như vậy, tôi sẽ từ từ chậm rãi từ chỗ của cô đòi lại hết, để cho cô sống không bằng chết."

Lâm Yến Vũ không quan tâm tới lời nói của hắn, tầm mắt chuyển hướng đến tivi, bỗng nhiên cổ bị hai tay Tần Tuyển bóp nghẹt, lực mạnh mẽ cơ hồ làm cho cô thở không nổi, nhưng cô không chút phản kháng, cô rất hiểu con người của Tần Tuyển, biết rõ toàn bộ nhược điểm tính cách của hắn.

Trong lòng Tần Tuyển tràn đầy khoái cảm ác độc, nhìn thấy Lâm Yến Vũ ngã nhào xuống giường, miệng mở to hít thở không khí, giống như người sắp chết, sắc mặt đỏ hồng nhưng lại bất lực suy yếu, cảm thấy vô cùng hả giận, tay vô thức nới lỏng ra. Nhưng là chỉ cần tầm mắt của hắn vừa tiếp xúc đến bụng cô, hận ý liền không thể tiêu tan, làm cho hắn muốn liều lĩnh mà bóp chết người phụ nữ này.

Lâm Yến Vũ rất bình tĩnh vuốt lại tóc, tay đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa, như thể đang an ủi cục cưng trong bụng, khiến cục cưng không phải hoảng sợ.

Tần Tuyển không thể nhịn được nữa, lần nữa lôi cô đứng lên khỏi giường, phẫn nộ nói: "Tại sao cô phải lừa dối tôi! Tôi lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô." Chuyện hắn không thể buông bỏ được nhất chính là chuyện này. Cô không yêu hắn, lừa dối hắn, làm cho hắn chịu mọi đả kích, đau lòng buồn bã.

Lâm Yến Vũ cười thê lương: "Tôi cũng muốn làm một người tốt, tiếp tục múa ballet, cho đến khi nào múa không được nữa, gả cho người đàn ông mà tôi luôn yêu từ năm 14 tuổi, sinh hai cục cưng, lặng lẽ sống qua ngày, nhưng có người không đáp ứng, có người không muốn thấy tôi trải qua cuộc sống hạnh phúc, không chỉ đã hại chết mẹ tôi, còn làm cho tôi và người tôi yêu gặp nhau mà không thể nhận nhau, chỉ sợ người mẹ điên khùng mất nhân tính của anh lần nữa hãm hại anh ấy. Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, tôi muốn cho linh hồn của các người vĩnh viễn đều không được yên ổn, còn sống một ngày thì sẽ thống khổ một ngày!"

Tần Tuyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng sức ném cô sang một bên, Lâm Yến Vũ như sớm biết được hắn sẽ dùng đến chiêu này, nhẹ nhàng tránh đi, không có té ngã. Tần Tuyển vừa định giơ tay lên, Lâm Yến Vũ đã cầm lấy điện thoại, uy hiếp hắn, chỉ cần hắn dám động đến cô một chút nữa, cô lập tức gọi điện thoại cho Tần Hạc An. Tần Tuyển đạp vào cửa đi khỏi.

Thấy hắn rời đi, Lâm Yến Vũ thở dài một hơi, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Tiêu Lỗi. Nhưng cũng giống như hai ngày trước, cho dù gọi như thế nào, chính là điện thoại của anh cũng gọi không thông, luôn nhắc nhở nằm ngoài vùng phủ sóng.

Rốt cuộc anh đang ở chỗ nào, chẳng lẽ đi vào vùng cấm phải quản chế thông tin, hoặc là tín hiệu di động bị che chắn? Không phải không có khả năng này, vì quản chế an toàn thông tin, trong quân đội thường xuyên tiến hành quản chế đối với điện thoại và thư từ của sĩ quan, nhất là các công việc đặc thù, Lâm Yến Vũ từng nghe Tiêu Lỗi nói qua.

Nhưng không phải anh đang đi họp sao, làm sao có thể không liên lạc được? Chẳng lẽ hội nghị lần này của họ thuộc cấp bí mật, yêu cầu mọi người phải giao nộp điện thoại? Hay là hiện tại anh đang chấp hành nhiệm vụ gì đặc biệt? Lâm Yến Vũ suy đoán tới nhiều khả năng, đều chưa nắm được trọng điểm, chỉ có thể chờ đợi, chờ một ngày nào đó Tiêu Lỗi lại gọi điện thoại cho cô.

Ngay ngày hôm sau, Tần Tuyển cũng chuyển đến sống trong biệt thự, cho người giám sát chặt chẽ hành tung của Lâm Yến Vũ, không được để cô ra ngoài, cũng không cho cô gọi điện thoại, giam lỏng cô.

Đối với chuyện này, Lâm Yến Vũ không khóc cũng không gây rối, an tâm dưỡng thai, đối với cô mà nói quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt cục cưng trong bụng. Về phần Tiêu Lỗi, cô tin tưởng anh có thể tự bảo vệ mình.

Mỗi tối, bất luận Tần Hạc An bận rộn nhiều việc cũng đều gọi điện thoại cho con gái, hỏi tình hình cô và cục cưng, loại tâm trạng này đúng là vài thập niên qua chưa từng có, giống như đứa con gái này là đứa con độc nhất mà ông có, loại tình cảm yêu thương có thể cảm nhận được trong lời nói. Nhưng Lâm Yến Vũ chưa bao giờ gọi ông là cha, về điểm này ông cũng không có coi trọng lắm.

Cứ để từ từ sẽ đến, Tần Hạc An biết trong nhất thời con gái có chút khó chấp nhận, dù sao ông đã rời bỏ hai mẹ con nhiều năm như vậy, mẹ cô lại chết thảm ở tha hương, ông chẳng qua chỉ muốn tận lực chăm sóc con gái thật tốt, cho cô tất cả mọi thứ mà ông có thể cho để bồi thường.

Lúc Lâm Yến Vũ nói điện thoại, Tần Tuyển an vị bên cạnh ở cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, âm thầm gây áp lực cho cô, chỉ cần cô dám tố cáo với Tần Hạc An, hắn lập tức có thể giết chết cục cưng ở trong bụng cô.

"Tiêu Lỗi có liên lạc với con không? Nó có nói khi nào thì trở về hay không?" Tần Hạc An còn chưa biết Lâm Yến Vũ đã mất liên lạc với bên ngoài, nghe giọng điệu của cô dường như cũng không có bất thường.

Lâm Yến Vũ vừa định mở miệng, cảm giác được bàn tay của Tần Tuyển đặt ở bụng cô tăng thêm chút lực, đành nuốt xuống lời muốn nói, đổi giọng: "Không có, bọn họ... Anh ấy còn có ít ngày nữa, anh ấy nói khi trở về sẽ đến tìm tôi."

"Thằng nhóc kia tại sao lại không đáng tin như vậy chứ, nhận hay không nhận trách nhiệm cũng không có tin tức gì, hôm khác ta phải gọi gọi điện thoại cho cha của nó, nói về hôn sự của hai con." Tần Hạc An cảm thấy thằng nhóc Tiêu Lỗi này thật là không có thành ý, làm bụng con gái ông lớn ra, còn nó thì buông tay mặc kệ .

"Không không... Ông đừng tìm bác Tiêu, chuyện này Tiêu Lỗi còn chưa nói với gia đình anh ấy, trước tiên ông đừng đi tìm." Lâm Yến Vũ vội vàng ngăn cản Tần Hạc An đi tìm cha của Tiêu Lỗi. Người nhà họ Tiêu cái gì cũng không biết, lúc này để bọn họ khuấy đảo vào sẽ thành một mớ hỗn độn, vẫn nên nói trước với Tiêu Lỗi, để anh tự nói với cha mẹ anh mới tốt.

Tần Hạc An nghe ra giọng nói của con gái có chút lo lắng, nhanh chóng dỗ dành cô: "Được được được, không tìm không tìm, cái gì cha cũng đều nghe lời con, con ngoan ngoãn dưỡng thai cho tốt, hết thảy chờ Tiêu Lỗi về tới sẽ nói sau." Bây giờ con gái là bảo bối cục cưng của ông, cô nói cái gì thì là cái đó.

Lâm Yến Vũ cảm giác được hô hấp của Tần Tuyển ở bên cạnh đều thay đổi, đoán được là hắn đang tức giận. Hắn không thể không tức giận, trong mắt cha hắn chỉ có đứa con gái là Lâm Yến Vũ, căn bản không có đứa con trai là hắn.

"Đúng rồi, hai ngày này Tiểu Tuyển thế nào, có làm khó con hay không? Nếu nó dám khi dễ con, con hãy nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng giấu giếm." Tần Hạc An nghe được phản ánh của nhân viên công tác biệt thự, Tần Tuyển cũng chuyển đến sống ở biệt thự, cảm giác có chút không ổn.

Lâm Yến Vũ liếc nhìn Tần Tuyển một cái, vẻ mặt hơi có chút khinh thường, Tần Tuyển tức giận đến cắn chặt răng, đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô, thay đổi giọng điệu: "Cha, con cùng Yến Vũ rất tốt, cô ấy thân thiết với con như em gái, con cũng đối xử thân thiết với em gái như vậy, cha, cha cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Đứa con của mình có tính tình thế nào, Tần Hạc An sao có thể không biết, nghe được hắn nói quái gở, Tần Hạc An đáp: "Thằng nhóc nhà ngươi đừng bày bộ dáng đó với ta, từ nhỏ ngươi đã tranh cường háo thắng, hiện tại có thêm em gái, ngươi dung nạp con bé mới là lạ, nhanh chóng trở về Mỹ cho ta, chuyện của em gái ngươi, ngươi không cần nhúng tay vào." Tần Tuyển nhe răng nhếch miệng với cái điện thoại, nhưng chung quy giận cũng không dám nói gì, Lâm Yến Vũ chỉ không phát hiện, tâm tư của chính mình vừa chuyển.

Sau khi Tiêu Lỗi trở lại Bắc Kinh, suốt mấy ngày vẫn không nhận được điện thoại của Lâm Yến Vũ, gọi cho cô thì gọi thế nào cũng gọi không được, bắt đầu nghi ngờ, đến Black Swan Gallery hỏi nhân viên cửa hàng, nhân viên nói với anh, chị Lâm đã rất nhiều ngày không đến đây.

"Các cô biết cô ấy đi đâu không?" Tiêu Lỗi hỏi Tuyết Nhi. Tuyết Nhi nói: "Nhiều ngày trước, chị Lâm có gọi điện đến nói, chị ấy phải về Mỹ thăm người thân, có thể mất một hai tháng."

"Gần đây, cô ấy có từng liên lạc với các cô không?" Tiêu Lỗi suy nghĩ, nếu cô có liên lạc với phòng tranh, mà không liên lạc với mình, đây là vấn đề lớn. Tuyết Nhi lắc đầu.

Trên đường, Tiêu Lỗi vừa lái xe vừa tự hỏi, vì sao Lâm Yến Vũ sau khi về Mỹ liền bặt vô âm tín, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi về, chuyện này thật quá kỳ lạ. Rõ ràng khi đó cô nói, trước tiên muốn về Mỹ khuyên Lâm Lệ Sinh về nước để định cư, sau đó kết hôn với mình, chẳng lẽ cô lại đổi ý?

Tiêu Lỗi quyết định về nhà hỏi lại Tiểu Tương, xem cô ấy có biết chuyện gì hay không.

Tiểu Tương nghe anh nói không liên lạc được với Lâm Yến Vũ, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhớ lại nói: "Chị Lâm vẫn rất tốt mà, chẳng qua khi chị ấy xuất viện rất hấp tấp, hơn nữa cũng rất kỳ quái."

"Kỳ quái như thế nào?" Trong lòng Tiêu Lỗi có một chút khẩn trương. Vì thế, Tiểu Tương đem chuyện hôm đó nhìn thấy Tần Hạc An đến thăm Lâm Yến Vũ nói với anh, hơn nữa còn nói: "Khẳng định là một cán bộ rất lớn, một nhóm người đi theo, còn có bảo vệ, giống như lãnh đạo quốc gia đi thị sát trong tivi ấy, em muốn đem canh vào, có người ngăn cản không cho em đi vào."

Tiêu Lỗi chỉ cần suy nghĩ một chút, liền biết người mà Tiểu Tương nói tất nhiên là Tần Hạc An. Yến Vũ từng nói với anh một lần, Tần Hạc An đối với cô khá chiếu cố. Thậm chí có khả năng, căn bản Lâm Yến Vũ không trở về Mỹ, mà cô bị người của Tần gia mang đi .

Không thể chờ đợi thêm nữa, Tiêu Lỗi tìm đến phía bệnh viện, cũng không biết vì sao, cho dù anh hỏi ai, đối phương đều nói năng thận trọng, tựa hồ có lo ngại. Tiêu Lỗi suy nghĩ, đoán được là có người khiến bọn họ ngậm miệng lại, cấm bọn họ tiết lộ hành tung của Lâm Yến Vũ ra ngoài, dưới tình huống này, hỏi cũng như không hỏi.

Không có đầu mối, Tiêu Lỗi đành phải tìm tới Tần Tuyển, hy vọng từ chỗ hắn có thể thăm dò được Lâm Yến Vũ đang ở nơi nào.

"Tôi không biết cô ấy đang ở đâu." Tần Tuyển nhìn thấy Tiêu Lỗi, trong lòng hận không thể tiến đến hung hăng đánh anh, nhưng bên ngoài lại biểu hiện lạnh lùng thản nhiên.

Tiêu Lỗi nhìn vào ánh mắt của hắn: "Người thật đang ở trước mặt không cần phải ngụy trang, cậu cũng đã biết chuyện của tôi và Yến Vũ, tôi cũng không muốn giấu giếm thêm nữa. Chuyện này không phải lỗi của cô ấy, cậu không nên trách cô ấy, muốn thế nào, cậu nhắm vào tôi là được, đừng làm hại cô ấy."

"Tôi nói tôi không biết. Tiêu Lỗi, tôi với cậu không có gì để nói, mời cậu đi cho." Tần Tuyển quyết không nhận, đuổi khách. Tiêu Lỗi lo lắng cho an nguy của Lâm Yến Vũ, đành nói tiếp: "Cậu giấu cô ấy như vậy cô ấy sẽ chết cậu có biết không, thân thể cô ấy rất không tốt, mấy năm trước lại làm phẫu thuật. Cậu hà tất phải gây khó dễ với một cô gái, cậu muốn tôi làm gì, tôi nhất định sẽ nghe theo, mắt cũng sẽ không chớp."

"Mày dẫn cô ta đi Đông Bắc hơn 10 ngày, cũng đã chơi đùa chán rồi, thành sống dở chết dở mới mang về, mày có tư cách gì muốn cô ta từ chỗ tao, tao khuyên mày nên bỏ ý định đó đi, tao sẽ không để mày gặp lại cô ta nữa, cô ta là người phụ nữ của tao, cho dù tao chơi chán tàn tạ muốn vứt đi, cũng sẽ không đem cô ta cho mày." Rốt cục Tần Tuyển không quanh co nữa.

Tiêu Lỗi nổi giận, đập mạnh xuống bàn: "Tần Tuyển, cậu đừng đi quá xa như vậy. Lâm Yến Vũ là người, không phải đồ chơi của cậu, cô ấy có quyền quyết định ở cùng một chỗ với ai, tôi cảnh cáo cậu, cậu mà dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu. Tiêu Lỗi tôi nói được thì làm được!"

Tần Tuyển thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của anh, vẫn rất ung dung thản nhiên, chậm rãi nói: "Mày yên tâm, tao sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt, tìm một trăm người hầu hạ cô ta, còn có tiểu tạp chủng trong bụng cô ta nữa, tao đều sẽ hầu hạ hết, bất quá, nếu cô ta chọc tao mất hứng, tao sẽ lấy cái gậy, từng roi từng roi đánh vào bụng cô ta, mày nói xem, sẽ thế nào?"

Tiêu Lỗi trừng mắt, vung mạnh nắm đấm lên trên bàn viết của Tần Tuyển, máu tươi nhất thời văng tung tóe khắp nơi, cực kỳ phẫn nộ nói: "Mày dám động đến cô ấy, tao sẽ khiến mày chết không được tử tế!"

Tần Tuyển thấy thế, cũng ngồi không yên, đứng lên đối chọi gay gắt với anh: "Mẹ kiếp mày chơi phụ nữ của tao mà còn có mặt mũi đến nơi này tìm tao, tao cũng muốn xem là ai chết không được tử tế."

Một lời không hợp, hai người bắt đầu ẩu đả. Đều là chuyên gia trong đánh nhau, lại đều hận đối phương hận đến nghiến răng, đều ôm ý nghĩ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, không thấy máu sẽ không chịu bỏ qua, cả hai đều rất hung hãn. Cho đến khi Kiều Dương nghe được tiếng động, dẫn theo người đẩy cửa tiến vào, thật vất vả mới tách hai người này ra được.

Trên đường đến bệnh viện, miệng vết thương trên tay Tiêu Lỗi chảy máu không ngừng, nhưng anh căn bản không chú ý tới đau đớn của vết thương, lời nói kia của Tần Tuyển làm cho anh lo lắng bất an.

Lâm Yến Vũ mang thai, mặc dù đã có chút linh cảm trước sự việc này, nhưng thật không ngờ lại trở thành sự thật, nếu biết sớm một chút, chắc chắn anh sẽ không để cô một mình ở lại trong bệnh viện, tất nhiên sẽ tìm một nơi an toàn bố trí cho cô. Một mình cô cô đơn lẻ loi ở Bắc Kinh, nếu rơi vào tay Tần Tuyển, khẳng định kết cục sẽ rất thảm, nghĩ đến đây, trái tim Tiêu Lỗi đều tan nát.

Đến bệnh viện, Tiêu Lỗi lấy số, trước khi tiến vào phòng khâu vết thương ở tay, anh gọi một cú điện thoại cho Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng, sự việc đến nước này, không thể thiếp tục giấu giếm hai người bọn họ nữa. dù sao Lâm Yến Vũ cũng là người của Diệp gia, phải để cho người của Diệp gia biết chuyện của cô.

Tần Hạc An có thể đích thân đi bệnh viện thăm Lâm Yến Vũ, chứng minh cô có quan hệ rất lớn với người của Tần gia. Nghĩ lại tên trước kia của cô, Mộ Tình, Tình đồng âm với Tần, Diệp Mộ Tình, phải yêu rất sâu đậm mới có thể đặt cho con gái một cái tên như vậy? E rằng chính vì thế, sau này Lâm Yến Vũ mới có thể vô cùng có ác cảm với cái tên này. Tiêu Lỗi rất nhạy bén, dù là sự tình gì chỉ cần liên tưởng từ đầu đến cuối, anh đều có thể phân tích ra điểm mấu chốt.

Nhớ lại tất cả chuyện trước kia, quả thật là trong lòng Lâm Yến Vũ mang oán hận, lại liên tưởng đến chuyện cô đem danh thiếp của Tần Tuyển ném vào trong hồ cá, dường như có thể phán định, cô cùng người của Tần gia xác thực có ân oán không muốn người khác biết. Tần Hạc An có thể chính là cha cô? Rất có thể!

Nếu sự cố nổ khí gas có liên quan đến Tần Hạc An, điều này có thể giải thích, vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Tần Tuyển, cô trở về nước, là muốn trở về để báo thù, mục đích thực sự của cô là tiếp cận Tần Hạc An, trả thù Tần Hạc An. Nghĩ đến đây, Tiêu Lỗi lo càng thêm lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.