Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 14




Rõ ràng giữa hai điều ấy, phải chọn lựa một điều. Chỉ vì trong lúc quá gấp rút, chàng vô tình không chú ý đến.

Ánh tịch dương phủ xuống cảnh vật, những tia vàng nhạt cuối cùng. Hoàng hôn đã bao trùm vũ trụ. Hình bóng hai người kết thành một khối ngã dài trên mặt đất âm u.

Gió chiều thổi bay những mớ tóc mây của Bắc Yêu tản mác trên lồng ngực của Tiểu Phong. Mớ tóc đẹp đẽ ấy như một mảng lưới cứng rắn bó chặt tâm hồn Tiểu Phong vào trong...

Tiểu Phong lấy tay vuốt những mớ tóc ấy tém lên, mắt chàng bỗng chạm phải đôi con ngươi long lanh lệ ngọc của Bắc Yêu như đang vang cầu, khẩn thiết...

Trái tim khích động, chàng gọi nàng :

– Chị! Chị!

Tiếng kêu của chàng khác nào thúc giục nàng mau cạn lệ ly chân. Hai giọt nước mắt còn dính trong hai con ngươi nàng giống hệt hai hạt minh châu rơi dài xuống hai bên gò má.

Giọng nàng buồn thảm thốt ra bằng lời :

– Em ơi! Em nghe lời chị khẩn cầu em nhé! Em đang đi vì sanh mạng của em, mà chị phải nát dạ não lòng, xong những chuỗi ngày thê lương buồn thảm!

Lời nói của nàng tự mối chân tình ở trong con tim, phơi bày ra khiến Tiểu Phong vô cùng cảm động, chàng thở dài :

– Chị phải chăng không bằng lòng để em khám phá bí mật dưới mười miếng đá hoa trên đỉnh Hận Thiên Phong chăng?

– Em đừng... Chị lo sợ quá đỗi...

Bắc Yêu lại khóc òa lên, lòng nàng thổn thức, cổ nàng nghẹn ngào.

Tiểu Phong than dài một câu :

– Kìa chị! Chị là một phụ nữ hết sức kiên cường mà sao mới động một chút lại khóc bù non bù nớt như vậy?

– Chị làm sao mà không khóc đặng. Chị sợ mất em rồi chị sống làm sao nổi, những chuỗi ngày trong tàn rụi!

Tiểu Phong cười xòa một tiếng, nói :

– Này chị! Chị nên xét thấu lòng em. Trên đời này trừ mối tình đầu đắm đuối say mê giữa em và Bạch Cơ ra, người thứ hai em yêu nồng nàn tha thiết chính là chị!

Ngừng lại một chút để nén bớt cảm xúc bi thương, chàng nói tiếp :

– Chị ơi! Em biết rõ là chị rất yêu em. Có điều là em phải hy sinh tất cả để cương quyết tiến hành cuộc khám phá bí mật của Thập Hoa thạch cho đáng mới. Vì lẽ nó quan hệ đến mối thù của cha em.

Bắc Yêu cắt đứt ngang câu nói của Tiểu Phong, nàng nói liền theo :

– Chị sẽ theo em báo thù!

Tiểu Phong lắc đầu lia lịa, miệng nói :

– Đối với em không thể làm như vậy được. Yêu và thù luôn luôn phân tách rời ra. Hai việc không thể nhập chung vào một chuyện đem ra bàn tính. Thù cha làm con không thể chung đội trời. Em lẽ nào để người khác thay thế mình gánh vác trách nhiệm lớn lao quan hệ được sao?

– Em! Em ơi! Còn nếu chẳng may tính mạng của em có thế nào...

– Chị à! Em thiết nghĩ điều ấy chẳng có gì đáng làm lo rầu, nghĩ ngợi nhiều. Thập Hoa thạch có đúng hay không đúng là chỗ chôn cột Cây Đèn Ma, chưa một ai có thể quyết định chắc chắn kia mà! Nói cùng mà nghe, nếu quả thật em có lấy được Cây Đèn Ma đi nữa cũng chưa chắc chắn là em sẽ chết không chỗ chôn thây như lời thiên hạ đồn đãi về Vô Cực Thiên Tôn kia mà.

– Đã có cái gương của bậc tiền bối treo sẵn cho soi, em há lại giẫm lên dấu giày ấy lần thứ hai hay sao? Việc cũ của Vô Cực Thiên Tôn đã thành một quy luật!

Tiểu Phong nói :

– Người đời chết sống do trời, giàu sang do mạng. Chị mà quả thật có tấm chân tình yêu em thì chị đừng bắt em phải bỏ trôi công trình quyết định khám phá bí mật của Thập Hoa thạch!

Bắc Yêu hỏi :

– Theo lòng em chọn lựa, thế nào cũng phải khám phá bí mật của Thập Hoa thạch hay sao?

– Đúng vậy, thù cha mẹ chưa trả được sống thêm một ngày là đau đớn thêm một ngày. Bao giờ có trả được, lẽ sống của kẻ làm con mới cảm thấy có ý vị vui tươi.

Mối tình thất vọng sôi trào lên cửa lòng của Bắc Yêu. Nàng dựa người vào Tiểu Phong buông tiếng khóc ai oán nỉ non.

... Trong chỗ đen tối nàng đã biết rõ khắc giây ly biệt. Cái ngày gặp gỡ sẽ chẳng còn mong mỏi trong hiện tại, đừng nói là ở trong tương lai!

Lòng dạ Tiểu Phong đau đớn như dao cắt, chàng nói :

– Này chị! Thôi chúng ta đi nhé!

– Đi? Đi đâu bây giờ?

– Đi ngay lên đỉnh Hận Thiên Phong.

Bắc Yêu nghe Tiểu Phong nói, tinh thần nàng ngây ngất, nàng đã rõ thấu dùng tình yêu không lay động được tâm trí của chàng. Không ngăn cản được chàng đừng khám phá bí mật Thập Hoa thạch.

Nàng chỉ gật đầu lơ đãng dưới những hạt nắng tàn của ánh tịch dương. Cả hai nhắm hướng Hận Thiên Phong đi thẳng tới.

Hai người chẳng nói với nhau một tiếng nào. Hay có nói chăng cũng chỉ nói bằng những tiếng thầm kín trong thâm tâm và trong khóe mắt. Trong chốn hoang vắng, lạnh lùng của rừng xanh, chỉ có những tiếng chân bước nặng nề...

Cả hai lẳng lặng cất bước âm thầm... Những việc đã qua đặt thành bao dòng tâm sự như oán hận như yêu đương như mộng mơ.

Bỗng nhiên nàng hoảng sợ kêu lên :

– Này em! Chúng ta đi sao không nghe động tĩnh gì cả?

Tiểu Phong ngó Bắc Yêu bằng đôi mắt sợ hãi :

– Cái gì thế hả chị?

– Chị chẳng hề nghe có tiếng chân của chúng ta bước đi đường thế của chúng ta đạp xuống mặt đất vậy!

– Chị nói cái gì thế?

Bắc Yêu bị quá kích động kêu lên :

– Dường như hồn ma đưa hồn chúng ta về cõi âm u! Chúng ta chỉ có hồn mà không có xác.

Tiểu Phong ớn lạnh cả người, chàng đã hiểu thấu tâm trạng của Bắc Yêu.

Nàng bị bao điều oan trái ám ảnh nên mất hết cả tri giác của một người bình thường.

Ám ảnh của thần chết lượn qua đầu óc, khiến mặt chàng trắng nhợt, thật xưa nay chàng chưa từng có một cảm giác nào rùng rợn đến thế một Tiểu Phong cười đau khổ nói :

– Chị! Chị lo rầu nghi ngại nhiều quá nên tâm thần hoang mang.

– Lo rầu nghi ngại? Không chừng như vậy thật đó! Chị nghe văng vẳng bên tai chị có tiếng khóc của hồn ma... Chị sợ nghe những tiếng ấy quá...

Tiểu Phong gật đầu đáp :

– Phải rồi, chúng ta đi trên đường không nên lắng tai nghe những tiếng động ấy sẽ gây nhiều ảnh hưởng.

Hai người vừa nói chuyện vừa tiếp tục đi xuyên qua các con đường vắng trong khu rừng xanh. Ngoại trừ bóng hình hai người lay động, bốn bề bao trùm một bầu không khí rùng rợn ghê hồn.

Tiểu Phong không dám quay đầu lại. Chàng chỉ nói giọng rầu rĩ :

– Này chị! Hãy mạnh dạn lên! Hãy xua đuổi tất cả những ám ảnh...

– À em nói có lý đấy!

– Chị đang nghĩ chi trong đầu óc đó?

– Nghĩ ngợi đến một chuyện hết sức ghê rợn... Sau khi một chàng trai của lòng mình ra đi rồi biết có còn quay trở về nẻo cũ với mình nữa không? Hoặc giả chàng trai ấy sau khi quay trở về với mình lại biến thành một người...

Giọng nàng hết sức bi ai thảm thiết khiến Tiểu Phong não dạ nát lòng.

Chàng lãng qua chuyện khác để xua đuổi những ý nghĩ trong đầu óc Bắc Yêu :

– Chị à! Chị có nhớ kỹ những việc của em đã nhờ chị lúc nọ chăng?

– Có! Chị nhớ kỹ từng việc!

– Chị có sẵn sàng làm đến nơi đến chốn những việc em đã phó thác cho chị không?

Bắc Yêu cười đau đớn nói :

– Em nhớ chị giết em! Bắc Yêu này mặc dù là một người nổi danh về lòng ác độc, thủ đoạn hiểm sâu nhưng đối với cái việc mà em giao phó ấy chị chỉ sợ không làm sao thi hành đặng.

Tiểu Phong nói :

– Nếu quả thật lòng chị yêu em. Chị không nỡ để em bị kẻ khác giết chết một cách thê thảm bi thiết thì chị làm được dễ dàng công việc em cậy nhờ một mình chị đó. Em chỉ ước nguyện được chết trong tay của chị! Chị đừng để em ân hận mãi mối thương tâm, chị hiểu rõ lòng em chứ?

Bắc Yêu lúc này lòng dạ đau đớn tợ dao cắt, gươm đâm. Nghe Tiểu Phong nói lại càng không dằn được niềm xúc cảm, bật tiếng khóc rống lên. Nàng đáp liền :

– Chị biết rõ! Chị sẽ giết em! Chị quyết không thể để kẻ khác hành hạ thân thể em.

Tiểu Phong thở dài não nuột, miệng nói lẩm bẩm :

– Những em ước mong có một ngày dưới ánh tịch dương như hôm nay hai ta lại được đưa nhau mấy dặm đường.

Bắc Yêu hỏi :

– Này em! Em có biết không chị có đoạn đời quá khứ bất hạnh vô cùng.

– Chị thuật lại cho em nghe đi.

– Chị cũng muốn đem hết những bí mật của chị kể rõ cho em nghe. Có điều chị không làm sao mở miệng nói được ra lời. Việc bí mật ấy hiện ngay trước mắt chưa giải quyết ra sao cả. Này em! Chị thắc mắc một điều là sau khi em khám phá bí mật của Thập Hoa thạch trở lại chốn giang hồ, lúc ấy chị nhất định sẽ đem tất cả sự bí mật cực kỳ bất hạnh của chị thuật hết cho em nghe.

Tiểu Phong gật đầu nói :

– Chị nói điều bí mật của đời chị còn chưa giải quyết chút nào cả kia mà?

– Đúng! Đúng vậy! Chị còn cần phải tìm gặp được một người đã.

– Người đó là ai?

Bắc Yêu lắc đầu đáp :

– Hiện giờ chưa thể nói. Chờ khi em về. Sau khi khám phá bí mật Thập Hoa thạch xong chị sẽ nói rõ tất cả mọi chi tiết.

Tiểu Phong không nói, lẳng lẽ đi. Một chập khá lâu, cả hai đã đến dưới chân đỉnh Hận Thiên Phong. Ngước đầu ngó lên đỉnh Hận Thiên Phong giống vị thần hung ác đứng phơi mình dưới ánh tịch dương.

Rảo mắt nhìn qua, Tiểu Phong day lại nói với Bắc Yêu :

– Này chị! Chúng ta đi lên nhé!

Chẳng còn cách nào khác hơn, Bắc Yêu chỉ gật đầu nhè nhẹ. Nàng theo sát gót Tiểu Phong leo lên đỉnh núi Hận Thiên Phong, lại ngay mé Thập Hoa thạch.

Ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng chàng thò tay vào túi áo lấy ra đủ hai mươi mốt đồng tiền có khắc chữ thần bí. Chàng đưa mắt ngó thẳng vào mặt Bắc Yêu.

Gương mặt tái nhợt của nàng bao dày một màu ám ảnh khủng khiếp khiến Tiểu Phong trông thấy cũng phải khiếp sợ trong lòng.

Chàng đưa bàn tay lên trước mắt nhìn vào hai mươi mốt đồng tiền ấy. Trong chỗ mờ mình chàng như trông thấy có triệu chứng bất tường hiện ra.

Chàng nghiến chặt hai hàm răng. Tay cầm hai mươi mốt đồng tiền này, y theo hướng của cáo lễ trên miếng đá hoa nhét vào từng đồng một...

Nhét đủ hai mươi mốt đồng tiền, cái lỗ nhỏ trên miếng đá hoa ấy đầy đặn như mặt phẳng.

Bắc Yêu đứng lặng lẽ như kẻ mất hồn.

Tiểu Phong nói :

– Này chị! Chị tạm thay em dòm thử trong này thấy có gì khác lạ chăng?

Bắc Yêu lơ đãng lắc đầu đáp :

– Không đâu! Em tự mình xem lấy. Chị không can dự vào.

Tiểu Phong nhìn Bắc Yêu đứng như ngây như dại, có xác không hồn, tâm tư đau đớn bi ai vô hạn.

Chàng bèn nói :

– Này chị! Chị chẳng nên quá đỗi lo âu sầu, lo sợ như vậy. Huống chi Thập Hoa thạch chưa chắc đã đúng là chỗ cất giấu cây đèn ma thì có chi chị phải ra nông nỗi?

Bắc Yêu lơ đãng lắc đầu nói :

– Được rồi! Chị biết hết những điều em nói. Em cứ việc xem thử đi!

Tiểu Phong nói :

– Chị à! Chị không tha thứ cho em sao?

– Không đâu! Chị chẳng chê trách em gì cả. Người ta ai cũng có chí riêng, chị không thể bắt ép em phải làm theo ý chị được.

Tiểu Phong lặng lẽ không nói tiếng nào.

Liền đó chàng cúi xuống nhìn vào cái lỗ trống thật nhỏ trong hai mươi mốt đồng tiền có khắc chữ thần bí nhét đầy cái lỗ trên mặt đá hoa.

Cái dòm đó gây cho Tiểu Phong một mối băn khoăn hiện đầy trên gương mặt quả quyết, rắn rỏi lâu nay của chàng.

Bắc Yêu trông thấy hoảng sợ kêu lên hỏi liền :

– Em! Em trông thấy những gì trong đó?

– Một mô đá chỏm đầu lên trên.

– Một mô đá? Trên mô đá có giống gì?

– Chả có gì cả! Chỉ có cái đầu mô đá mà thôi.

Tiểu Phong lòng nghi hoặc về phương hướng của cái lỗ vuông trên mặt các đồng tiền có khắc chữ thần bí ấy! Chỉ thấy một mô đá chỏm đầu. Bí mật chứa đựng trên cái đầu mô đá này sao?

Chàng ngước mắt nhìn lên xem cho thật rõ ràng cái đầu mô đá mà chàng đã dòm thấy trong lỗ vuông của hai mươi mốt đồng tiền có khắc chữ thần bí ấy.

Cuối cùng chàng móc hết hai mươi mốt đồng tiền trong lỗ nhỏ trên mặt miếng xa đá hoa nọ cất vào túi áo. Xong chàng vung người chạy thẳng lại chỗ mô đá chỏm đầu đã dòm thấy trong lỗ vuông đồng tiền.

Bắc Yêu trông thấy Tiểu Phong bắn mình nhảy vào trong những đống đá lởm chởm hòn này chen chúc hòn kia ở trước mắt thì nàng cũng vội vã phóng mình nhảy theo sát một bên, chẳng đặng để đề phòng biến cố bất ngờ có thể xảy ra. Thế là nàng rượt theo sát sau lưng Tiểu Phong. Đằng trước chàng mãi bận tâm về mô đá chỏm đầu đã dòm thấy trong lỗ vuông đồng tiền cơ hồ quên để ý đến sự có mặt của Bắc Yêu.

Tiểu Phong chạy đến nơi trông thấy sát bên một hòn đá mà chàng đặc biệt để ý, đá chỏm đầu có độ cao độ chừng ba thước, nặng có đến vài ba cân...

Bắc Yêu vội cất tiếng hỏi :

– Em à! Phải chăng cái mô đá chỏm đầu mà em dòm thấy trong lỗ vuông của hai mươi mốt đồng tiền ấy là hòn đá cao này?

Tiểu Phong gật đầu trả lời :

– Đúng vậy, không sai tí nào chị à! Chị cũng chạy theo em vào đây đấy à?

Trong hai con mắt u buồn của Bắc Yêu nhấy nháy những tia sáng, ai oán u sầu, nàng nhìn Tiểu Phong buông tiếng nói nghẹn ngào trong ngấn lệ :

– Em! Em...

Chàng nhìn Bắc Yêu trên thần sắc đau thống khổ thở dài nhè nhẹ nói :

– Này chị! Em biết rõ ràng trong tâm tư của chị đang nghĩ ngợi những gì? Có điều em không thể nói nhiều lời tha thiết với chị hơn nữa. Mỗi người sống trên cõi thế, đều có chí khí khác nhau. Nói cho cùng ma nghe, cho dầu lời nói Tây Thân có quả đúng đi nữa, em cũng chẳng chút nao lòng. Tánh tình cao ngạo của em là trời phú cho, nếu em...

Nói đến đây chàng vụt ngừng hẳn lại, không tiếp tục hết câu.

Chàng chép miệng nuốt nước miếng vào cổ, mỉm cười chua xót, nói sang chuyện khác :

– Chị à! Bí mật của Thập Hoa thạch chắc chắn là ẩn tàng trên mô đá này rồi! Em cần phải đỡ hòn đá này lên đặng tìm xem cho rõ những cái chi lạ lùng rùng rợn ở dưới đó.

Bắc Yêu lơ đãng gật đầu như một con người máy, chỉ biết nghe theo chớ không biết cãi lại. Tiểu Phong lại nói :

– Hòn đá này sức nặng đến vài ba ngàn cân, sức của em chưa biết có lay động được không?

Bắc Yêu thở ra run run nói :

– Đâu em cứ thử xem. Nếu sức em một mình lay động không xuể thì chị sẽ tiếp tay!

Tiểu Phong gật đầu. Liền tập trung vận cong vào song chưởng, hai tay ôm cứng lấy mô đá đỡ lên. Bỗng nhiên chàng cảm giác đầu óc cơ hồ xây xẩm muốn té. Chàng lập tức rút hai tay trở lại như cũ. Bắc Yêu hỏi :

– Em! Em sao đó?

Tiểu Phong tằng hắng một tiếng, trấn định tâm tình, chàng không trả lời câu hỏi của Bắc Yêu mà cũng đưa tay ra đỡ đầu hòn đá, chỉ đứng ngây ngất sửng sốt.

Màn tối của ban đêm mỗi lúc một phủ xuống thêm dày. Gió lạnh thổi. Cảnh tượng của đỉnh Hận Thiên Phong bao trùm cả một vẻ lạnh lùng, tăm tối...

... Một thảm kịch máu chảy thành sông, thây chất thành gò của võ lâm thật là kinh hồn rùng rợn như đang sắp diễn ra sau khi Tiểu Phong đẩy được hòn đá này.

Những trận chém giết gớm ghê nhất trong lịch sử võ lâm từ trăm năm trở lại đây dường thể không tránh khỏi khi Cây Đèn Ma đã được đem lên khỏi mặt đất.

... Cây Đèn Ma khủng bố ấy, cách hai mươi năm trước đã thành một cuộc tàn sát gớm ghê. Có đến mấy trăm cao thủ độc nhất võ lâm đã bỏ mạng dưới tay Vô Cực Thiên Tôn. Lần này biết đâu tấn đại thảm kịch ấy lại còn tái diễn gấp mấy lần rùng rợn hơn nữa.

Cảnh tượng dường thể sắp mở màn cho một tấm thảm kịch chết chóc rùng rợn đang bao trùm một cõi không gian.

Sau khi trấn định tâm thần giao động ....

(thiếu một đoạn, trang 195, 196, 197, 198)

... chia lìa.

Cố đè nén những tình tự bi thương, Tiểu Phong nói tiếp :

– Chị ơi! Chị nhớ kỹ là giúp em hoàn thành điều tâm nguyện. Lúc chị gặp mặt Bạch Cơ, chị hãy tỏ thật giùm em là em yêu nàng tha thiết, đậm đà, yêu với cả mối tình đầu say sưa, đắm đuối. Vậy mà em đối xử với nàng tệ quá... để nàng hờn giận em... không được thấy mặt nhau lần cuối. Mà thôi, chị về đi, em xuống hang!

Câu nói của Tiểu Phong chưa dứt thì những tiếng khóc nỉ non ai oán vọng khắp bốn phía khung cảnh tịch mịch của một dãy núi rừng. Tiếng khóc cực kỳ đau đớn, thảm thiết vọng theo những kẽ đá từ phía sau lưng hai người phát ra. Tiểu Phong cùng Bắc Yêu quay ra sau ngó qua một lượt.

Không biết đã bao lâu rồi, Bạch Cơ đứng ôm mặt sau lưng cả hai người, trông như một pho tượng đá vọng phu trắng tinh như tuyết phủ. Bạch Cơ vẫn mặc y phục trắng bình thường của nàng.

Tiểu Phong reo mừng, buột miệng kêu lên :

– Em Bạch Cơ của anh!

Nàng vẫn đứng im không hề rục rịch, hai tay rút ra khỏi mặt, để lộ hai gò má đầm đìa ngấn lệ, hai tròng mắt đỏ âu. Chứng tỏ nàng đã âm thầm khóc rất nhiều trước khi òa ra thành tiếng nức nở. Nàng đứng ngẩn ngơ nhìn như si, như ngây, như một cái xác không hồn. Qua giây khắc buồn tênh nàng nhìn Tiểu Phong khóc òa.

Bạch Cơ xuất hiện bất ngờ quá làm cho trái tim của Tiểu Phong rúng động vô cùng. Trong mấy khắc chớp nhoáng ấy, chàng đã quên hết bao nhiêu việc đã qua, hiện giờ và sắp tới, thậm chí quên luôn cả bản thân mình nữa.

Bắc Yêu liền kêu :

– Em Bạch Cơ của chị!

Bạch Cơ cứ đứng y nguyên cách ngoài một trượng không động đậy, không nói năng. Đôi mắt xanh biếc mơ mộng của nàng vẫn nhìn Tiểu Phong đăm chiêu nghĩ ngợi...

Nãy giờ không khí tại đây đã chan hòa lệ nóng.

Giờ đây thêm một Bạch Cơ nữa làm cho mây sầu u ám bủa khắp không gian.

Bị nghi ngờ là Mông Diện Thần Nữ đội lốt, Bạch Cơ mất điểm trinh tiết vào người Tiểu Phong sau một đêm gió loạn, mưa cuồng. Nàng ôm mối hận lòng muôn thuở không nguôi. Nàng quyết giết chàng rồi tự mình cũng kết liễu tánh mạng vì một người con gái mất trinh còn sống nữa để làm chi?

Không hiểu Ngoạn Huyết Nhân đã nói cách nào mà nàng tạm bỏ qua cho Tiểu Phong.

Tuy vậy lúc cất bước ra đi, nàng vẫn giữ nét mặt oán hầm hầm.

Thế mà giờ đây nghe Tiểu Phong đi khám phá bí mật của Thập Hoa thạch, nàng tự nhiên tìm đến. Nàng đến, nàng khóc, nàng nhìn chàng bằng cặp mắt dịu hiền, vì nàng chân thành yêu Tiểu Phong. Ái tình có mãnh lực xô đẩy hận thù.

Trước khi Tiểu Phong lấy được Cây Đèn Ma, Bạch Cơ muốn thấy mặt người trong tâm tưởng một lần sau cùng. Nàng đã quyết định trong lòng.

Hiện giờ nàng đã thấy mặt chàng. Lòng nàng đã thỏa.

Nhìn chàng đăm chiêu như ngây như dại, như một cô gái thật tình bị người yêu bỏ rơi. Qua một thời gian yên lặng như thế khá lâu, Bạch Cơ ngó lơ đi chỗ khác, vội vã quay người nhắm phía dưới đỉnh Hận Thiên Phong chạy xuống đột ngột cũng như lúc nàng đến đột ngột ngoài ý liệu của Tiểu Phong và Bắc Yêu.

Cử chỉ của Bạch Cơ làm cho Tiểu Phong và Bắc Yêu sững sờ!

Tiểu Phong buột miệng nói :

– Em Bạch Cơ!

Chàng bắn mình phóng theo chận đường của Bạch Cơ đang lầm lũi đi xuống không khác kẻ mất hồn.

Bạch Cơ giật mình thối lui lại một bước. Nàng ngước mắt nhìn Tiểu Phong.

Bỗng nhiên òa lên một tiếng, nàng khóc rống lên, chẳng khác một đứa bé bị đòn oan. Không dằn nổi cơn xúc động tâm tình, nàng nhào ngã vào lòng Tiểu Phong.

Như một người điên, Tiểu Phong ôm siết thân hình ẻo lả của Bạch Cơ vào ngực, choàng cứng hai vòng tay bám chặt nuột lưng làm như là sợ nàng chạy mất.

Chẳng kể đến sự có mặt của Bắc Yêu, chàng hôn nàng khắp người hôn như xối xuống trận mưa, chẳng trừ một nơi nào trong thân hình nàng cả. Giây khắc tràn ngập lửa tình chan chứa, cả hai hầu như quên hết tất cả quá khứ, hiện tại trong tương lai, quên cả những giận hờn và những điều bất hạnh.

Ám ảnh của Mông Diện Thần Nữ đã hoàn toàn bị xóa hết sau khi Tiểu Phong thí nghiệm nàng còn là một thiếu nữ đồng trinh. Hiện giờ ám ảnh ấy không còn lảng vảng tý nào trong đầu óc chàng nữa. Nàng là Bạch Cơ vẹn vẽ mười phần người yêu tha thiết nhất đời chàng, người yêu lý tưởng mà chàng đã từng gởi trọn tâm hồn và sanh mạng.

Miệng nàng nói lẩm nhẩm không ngừng :

– Anh... Anh yêu dấu của em... Anh không hiểu nổi em... Anh đánh giá lầm phẩm hạnh của em... Anh không chân chánh yêu em!

– Không... không đâu, đừng nghĩ thế Bạch Cơ, anh yêu em chân thành tha thiết yêu em... Lúc nào cũng yêu em... Giờ đây lại càng yêu em hơn. Trước nữa hơn bao giờ hết anh yêu em, chỉ yêu em, yêu mãi mãi trong lòng.

– Anh giận em à?

– Không!

– Anh sẽ... chia ly em, bỏ em bơ vơ, lạc lõng à?

– Không lúc nào anh có ý nghĩ đó.

– Giờ đây, anh bỏ em, anh đi kia mà? Anh yêu dấu của lòng em... Anh ơi! Em sợ, em sợ lắm!

Tiểu Phong cắn chặt hai hàm răng để nén cảm xúc trong lòng. Chàng nói bằng giọng đầy quả quyết :

– Em Bạch Cơ! Em đừng sợ! Anh không chết đâu! Anh đi rồi anh lại trở về với em kia mà!

Bạch Cơ nói lẩm nhẩm trong miệng :

– Được như vậy thì đời em may mắn biết bao! Em cầu nguyện anh trở về thật với em. Có điều sau khi anh trở về, anh sẽ biến thành một con người như thế nào?

– Không! Em vững tin đi! Anh vẫn còn là Tiểu Phong của em, không biến đổi chi cả.

Nàng ngơ ngác gật đầu liền mấy cái, dường như mình nói với mình :

– Em chỉ sợ rằng em chẳng còn hy vọng gặp lại anh! Vì vậy mà em đến tìm gặp anh một lần cuối trong đời em... Dù anh hờn giận em hay dầu em bị anh làm ô nhục thân thể em, mà em tìm đến đây cho thấy mặt trước khi anh khám phá bí mật Thập Hoa thạch cho đặng. Anh Tiểu Phong! Anh hiểu thấu lòng em yêu anh đến thế nào rồi chứ?

Tiểu Phong mặc nhiên trả lời :

– Anh sẽ làm cho em vừa lòng. Sau khi em có con anh sẽ cưng con của chúng ta cho em thấy mối tình đầm ấm nồng nàn của vợ chồng trẻ bên đứa con thơ. Em chịu chớ?

Trên gương mặt buồn rầu sợ hãi lẫn lộn của Bạch Cơ nháng lên một vẻ vui tươi hớn hở. Nàng sung sướng nói :

– Thật vậy chớ?

– Anh chẳng giấu em đâu! Đứa con ấy là con của chúng ta kết tinh bằng khí huyết của anh và em.

– Quả đúng vậy! Con của chúng ta, của anh và của em.

Tiểu Phong nói :

– Em Bạch Cơ yêu dấu! Anh phải đi, dầu cho ở lại bao nhiêu lâu rồi cũng phải chia tay. Dầu có nói bao nhiêu lời cũng không đủ. Anh đi, em trở về ráng giữ gìn sức khỏe, đừng lo sầu, sợ hãi cho anh quá nhiều mà có hại cho đứa bé trong thai nghe em yêu!

Bạch Cơ đáp lại bằng một giọng buồn rũ rượi :

– Anh Tiểu Phong! Anh cần đi ngay sao? Em có cảm giác phập phồng trong bụng, cứ lo rằng anh đi sẽ không bao giờ trở lại cùng em nữa.

– Em đừng có ám ảnh mờ mịt như vậy. Em phải giữ vững tinh thần, phải sáng suốt tin tưởng. Anh đi nhất định rồi anh sẽ trở về với em và với con của chúng ta.

– Anh đoán chắc là em có thai rồi sao?

– Làm sao mà anh chẳng nghĩ ngợi đến kết quả tất yếu ấy được?

Bạch Cơ nói :

– Đúng vậy! Anh phải trở về với em và với đứa con của chúng ta. Em có cảm giác như là em có đứa con ở trong bụng, anh cần phải trở về với em...

– Về mà! Anh nhất định trở về! Em đừng hoang mang nghĩ ngợi chi cả.

Dứt tiếng, tiến nhanh một làn chớp, Tiểu Phong quay mình chạy đến bên hang.

Bắc Yêu và Bạch Cơ nhìn theo Tiểu Phong đứt từng khúc ruột.

Không khí như ngưng động, không lộ hơi động nhẹ.

Tấn bi kịch sanh ly tử biệt đau khổ như thế gian chừng mở màn ngay tại chỗ này...

Tiểu Phong liếc mắt nhìn xuống dưới dưới hang thấy tối đen như mực.

Chàng nghĩ thầm :

– “Cái hang này chắc chắn là không phải công trình kiệt tác của người phàm. Đấy là một hang thiên nhiên có sẵn từ không biết mấy ngàn đời. Có điều chẳng hiểu là nó sâu đến bao nhiêu thì mới tới đáy”.

Tuy nghĩ như vậy mà ý chí vẫn cương quyết. Lòng hăng hái vươn lên, chàng cắn chặt hai hàm răng, sử dụng cấp kỳ thân pháp tuyệt kỹ khinh công, vung mình nhanh không kịp thấy nhảy bay xuống miệng hang.

Bắc Yêu và Bạch Cơ kêu to một tiếng hãi hùng. Bốn dòng nước mắt tuôn trào như mưa xối.

Hai nàng vừa khóc vừa nắm tay nhau rời khỏi miếng đá hoa.

Thân hình chàng không khác một hòn đá cứ rơi, rơi mãi xuống một lúc một sâu thêm. Càng rơi càng nghe hơi lạnh xông lên buốt cả da thịt. Trong khoảng thời gian đun sôi một ấm trà, chân chàng chạm lên mặt đất. Tuy tốc độ rơi xuống khủng khiếp, nhưng nhờ chàng có khinh công nên thân hình nhẹ bổng mới không rớt xuống như một hòn đá vô tri vô giác.

Chàng mở rộng cặp mắt sáng ngời như hai ngọn đèn rọi chiếu khắp bốn phía chung quanh một vòng.

Trong hang tối đen như mực. Tiểu Phong không tài nào xem thấy cảnh vật trước mắt ra làm sao cả.

Chàng dùng tay sờ mó biết rõ ba phía đều là vách đá phẳng lì. Phía sau lưng chàng giống như là một con đường đi xuống dưới lòng đất. Tiểu Phong bước đi theo con đường ấy.

Trong hang hơi lạnh còn hơn cả tuyết giá. Tiểu Phong đi chừng vài mươi trượng, hơi lạnh ấy thấu đến ruột gan. Chàng cố chịu đựng không nổi, mấy lần phát run lên bần bật.

Tiểu Phong cấp tốc vận dụng công lực, bảo hộ toàn thân để chống lại, hơi lạnh bên ngoài xâm nhập vào xương tủy. Qua vài khúc quanh, chợt thấy trước mắt lóe ra một tia sáng mỏng manh từ đằng xa chiếu đến.

Tiểu Phong nơm nớp lo sợ, vội dừng chân đứng hẳn lại. Chàng mở rộng tầm mắt ngó tới, nhận thấy tia sáng ấy từ một phía góc con đường hầm rọi ra.

Chàng toan cất bước đi tới mé đó.

Bỗng nhiên...

Tiểu Phong kêu lên một tiếng “ủa” thất thanh, bèn dừng chân không bước tới nữa.

Con mắt sáng ngời như sao băng của chàng chạm vào một vật gì đó. Một mặt của tấm gương đồng thì phải.

Tấm gương đồng ấy bề cao ước chừng ba thước treo ngay cửa vào phía góc đường hầm. Từ trong tấm gương đồng ấy chiếu ra một gương mặt xinh đẹp không khác gì một đóa hoa phù dung hàm tiếu dưới đông phong.

Tiểu Phong liền bị nụ cười nở giữa vành môi của gương mặt diễm lệ ấy cướp mất tâm hồn, chàng đứng yên một chỗ như pho tượng đá chăm chỉ đắm nhìn.

Gương mặt tuyệt vời của mỹ nhân trong tấm gương dường như lóng lánh những vẻ đẹp mỹ miều, lộng lẫy của đóa hoa phù dung. Làn tóc mây buông xõa dưới hai bờ vai, làn môi tươi thắm như cánh hoa đào. Đôi môi xanh biếc như nước hồ thu bắn ra hai luồng ánh sáng đỏ hồng như lửa.

Gương mặt xinh đẹp ấy không kém bật tiên cô thượng giới, và Hằng Nga trong cung Quảng Hàn.

Lê Tiểu Phong cứ ngó mê mẩn.

Chàng cho là vẻ đẹp của Bắc Yêu trong thiên hạ chẳng ai bằng. Thế mà gương mặt của mỹ nhân trong tấm gương đồng này chưa biết là hơn Bắc Yêu đến bao nhiêu phần.

Tiểu Phong không biết gương mặt diễm lệ của mỹ nhân chiếu vào trong tấm gương đồng này từ đâu hiện ra. Nhưng lại thấy mỹ nhân trong tấm gương bỗng nhiên lại nhoẻn miệng cười duyên.

Đầu óc chàng rối ren, quả tim chàng đập mạnh.

Gương mặt xinh đẹp tựa đóa hoa phù dung của mỹ nhân trong tấm gương đồng để khiến người trông thấy phải mê mẩn tâm hồn, say sưa ngây ngất, phảng phất như một nàng tiên.

Mắt thấy tình cảnh này, Tiểu Phong chồm người vào trước tấm gương để nhìn cho thỏa mãn. Trong khoảng thời gian chớp mắt ấy, Tiểu Phong không sao phân biệt được cảnh trước mắt.

Chàng mường tượng như yêu ma như mộng ảo, như thiệt như giả, như có như không...

Thiếu nữ trong tấm gương bỗng tắt hẳn nụ cười trên hai vành môi hạnh đào.

Nhưng thấy nàng đưa bàn tay lên cầm cái lược bằng bạc chải nhẹ mái tóc mây phủ bờ vai.

Động tác của nàng dịu dàng, khéo léo mê mệt.

Tiểu Phong âm thầm tự bảo :

– “Thiếu nữ này là phàm tục hay là bậc thiên tiên? Nàng là ma dưới Địa ngục hay là Hằng Nga trên cung Quảng Hàn”.

Chàng cứ ngó nàng trong tấm gương một cách bơ phờ ngơ ngác.

Rất lâu Tiểu Phong mới rụt rè cất bước nhắm phía trong đường hầm nhắm thẳng vào, qua khỏi một khúc quanh chàng trông thấy trên vách đá treo y nguyên một tấm gương đồng như vậy nữa. Gương mặt của mỹ nhân trong tấm gương đồng kia.

Tiểu Phong bấy giờ mới nhận thấy trong tấm gương đồng này treo đấu mặt lại tấm gương đồng kia mới phản chiếu vào trong tấm gương này, thành thử một người mà thành hai bóng.

Tiểu Phong nhìn vào tấm gương rồi cất bước tới nữa. Cứ cách khoảng mười bước lại có một khúc quanh.

Hễ một khúc quanh là có một tấm gương treo trên vách.

Tiểu Phong rất lấy làm lạ, nghĩ thầm trong trí :

– “Tại sao bên trong cái hang thiên nhiên này còn có một con đường hầm lại treo nhiều tấm gương đồng như vậy?”

Tuy Tiểu Phong là một nhân vật thông minh, trí tuệ hơn người, nhưng chàng vẫn không tài nào hiểu thấu được mấy điều bí ẩn ấy. Vừa đi tới vừa nghĩ ngợi băn khoăn trong đầu. Chàng đã vượt qua khỏi mười mấy tấm gương đồng.

Lúc đi qua khỏi tấm gương đồng thứ mười bốn, bỗng nhiên chàng không còn trông thấy gương mặt kiều diễm của mỹ nhân nữa. Tiểu Phong cảm thấy trong lòng ớn lạnh nên dừng bước đứng lại.

Chàng mặc nhiên tự hỏi :

– “Trong hang này quả thật có người ở không? Người ở trong hang này quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc không? Đó là một sự kiện rất có thể không sao có đặng? Chừng như trong cái hang sâu này chẳng phải là nơi chứa đựng Cây Đèn Ma, mà là một sự bí mật nào khác hơn thì phải”.

Trong thâm tâm nghĩ ngợi như vậy nên Tiểu Phong cất bước đi tới.

Bỗng nhiên trong lúc ấy một giọng nói lảnh lót vang đến :

– Các hạ vì cớ gì xuống đây?

Giọng nói văng vẳng như tiếng muỗi kêu, nhưng từng tiếng một nghe hết sức rõ ràng. Đầu có Tiểu Phong phải một phen kinh hồn, đột nhiên chàng dừng ngay bước lại.

Chàng rối trí chẳng biết trả lời câu nói ấy bằng cách nào. Vì cớ nào mà chàng xuống dưới hang sâu này?

Ngập ngừng giây lát, Tiểu Phong cất tiếng nói sang sảng :

– Tôi lấy được hai mươi mốt đồng tiền có khắc...

Vừa nói đến đây lại nghe giọng nói của người nọ lọt vào tai chàng :

– Ngươi tìm ra bí mật trên mặt những đồng tiền ấy?

– Đúng vậy! Không sai!

– Ngươi có biết bí mật của những đồng tiền ấy thế nào chăng?

– Tôi không được rõ.

Giọng nói của người đó thình lình đứt ngang. Bốn phía đắm chìm vào trong yên lặng tuyệt đối. Một chập lâu sau giọng nói ấy mới vọng đến nữa :

– Đi vào trong này!

Tiểu Phong nghe nói, tiến bước đi tới. Lại vòng qua ba khúc quanh nữa, chàng rảo bước nhìn khắp bốn phía, dừng bước đứng lại.

Chàng trông thấy một vùng cảnh vật trông rất là kỳ dị. Chàng mơ tưởng như mình đang lọt vào một chốn cung điện cực kỳ hoa lệ. Nơi mà chàng đã đặt gót vào đây là một tòa nhà hết sức giàu sang và hùng vĩ.

Bên trong tòa nhà đá này chẳng có một cây cột nào cả.

Đồ đạt trang trí, món nào món nấy tinh vi mỹ lệ tuyệt luân, bóng láng chói ngời, chẳng một chút bụi bặm bám vào, sạch sẽ thơ thơ ngoài sức tưởng tượng.

Tiểu Phong rảo mắt nhìn qua trong lòng ớn lạnh toát mồ hôi.

Chàng cảm thấy hết sức khủng bố, mình nổi da gà. Phía cuối cùng gian nhà đá có một gian đại điện.

Sau điện, thờ một vị tô thần bằng đá ông cực kỳ to lớn ngồi chễm chệ trên một cái ghế bàn oai nghiêm, linh động không khác nào một vị thần sống.

Trước mặt là một cái bàn đá rất lớn. Trên bàn có một cây đèn giống hình một cái chén, lớn bằng hai chén chân tượng thường dùng.

Ngọn lửa ở cây đèn ấy tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lè hết sức kỳ dị.

Tiểu Phong hoảng sợ vì lẽ theo lời thiên hạ đồn đãi về đèn khủng bố mà chàng đã từng nghe đến thì chừng như cây đèn trên cái bàn đó, trước vị Tôn thần này chính là Cây Đèn Ma ấy chăng?

Mắt chàng bỗng thấy một sự việc đặt biệt ly kỳ khác nữa.

Phía trước tòa đại điện thờ vị Tôn thần oai nghiêm linh động như một vị thần sống ấy có đốt một lọ trầm. Một thiếu nữ mặc áo the mỏng, màu xanh nước liễu, tóc mấy chấm xuống bờ vai, đang quỳ gối cúi đầu.

Mùi trầm hương bay lên thơm phức. Lửa trong cái lưu hương ấy sáng một thứ ánh sáng xanh lè, nóng rực.

Cả tòa nhà đó sáng ngời một màu xanh thần bí đến rợn người.

Tiểu Phong đặt mình trong hoàn cảnh ấy, lòng có cảm giác như đang qua một giấc mộng thần bí, mà chính mình lạc bước vào một động tiên.

Liền ngay khi đó...

Thiếu nữ mảnh mai trong chiếc áo dài bằng the mỏng màu xanh biển ấy đưa thẳng hai bàn tay ngọc lên khỏi trán miệng vái lầm thầm :

– Lạy thần ban cho tôi sức lực, ban cho tôi linh hồn, muôn lạy Thần vạn năng... Tôi khẩn cầu...

Ánh sáng rực rỡ trong lư trầm chiếu thẳng vào khuôn mặt đẹp tợ đóa hoa phù dung của nàng biến màu da vàng thành màu xanh lè.

Gương mặt ấy không còn làm người nhìn thấy mê mẩn tâm thần mà khiến kinh hồn khiếp vía...

Tiểu Phong run sợ cả người, tự động thối lui ra sau hai bước. Vị thiếu nữ xinh đẹp và mái tóc mây kia dường thể tiên nga bây giờ gớm ghiếc không khác một yêu nữ dưới địa ngục.

Vị Tôn thần to lớn oai nghiêm ấy giống hệt một con quỷ sa tăng hung ác.

Tiểu Phong cảm thấy mình không phải bước vào động tiên mà rơi vào Địa phủ.

Thiếu nữ ấy vái xong, sụp xuống lạy mấy lạy.

Tiểu Phong đứng một bên không nói tiếng nào.

Thiếu nữ ấy lại đưa hai bàn tay lên trước mặt Tôn thần và lư trầm, miệng lẩm nhẩm khấn vái :

– Lạy Thần vạn năng, sanh mạng của ngài sắp ra khỏi mặt đất lần thứ hai. Cúi xin ban cho một chút lực lượng vĩ đại để đủ sức bảo vệ tình thương và sinh mạng vĩnh viễn vững bền. Lạy thần, tôi vì ngài mà khẩn cầu van vái.

Lời vái của nàng có tiết tấu âm điệu ngân nga, trong trẻo như khúc nhạc du dương, hòa hợp êm đềm. Tiểu Phong trông thấy thiếu nữ mặc áo dài the mỏng, màu xanh nước biển ấy đối với vị thần linh trước mặt có một sức tín ngưỡng vô biên nên hết sức kính cẩn tôn thờ.

Chàng không hiểu thấu vị Tôn thần ấy có một thân lực nào mà thiếu nữ kỳ diệu tuyệt luân này lại tôn kính sợ sệt quá đỗi như thế!

Sau hai lần đưa tay lên hạ xuống xong, thiếu nữ này chầm chậm đứng dậy, bước lui ra sau ba bước. Cuối cùng mở cặp mắt biếc nhìn vào Tiểu Phong.

Cái nhìn của nàng bắt tim chàng hồi hộp, nhảy mất nhịp. Hai con ngươi sáng ngơi trong đôi mắt biếc của thiếu nữ bị ánh lửa trong lư trầm chiếu vào, biến thành hai con quỷ xanh lè trông thấy một sắc khủng khiếp kinh hồn rùng rợn.

Tiểu Phong hoảng sợ đến nhảy dựng người lên loạng choạng thối lui ra ba bước dài.

Một cái hang thần bí, một tòa nhà đá thần bí, một vị Tôn thần và một thiếu nữ thần bí. Cảnh sắc và tất cả đều thần bí...

Tiểu Phong trước thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, sau biến thành một con quỷ nữ gớm ghê, bên trong chiếc áo the mỏng lộ một da thịt đắm đuối say mê.

Khói lửa trong lư trầm biến gương mặt kiều diễm và mái tóc mây óng ả dường thể tiên nga thành hình thù một con quỷ sứ mặt xanh tóc tối, gớm ghiếc rợn người.

... Cái chén đèn trước mặt vị Tôn thần tỏa một ánh sáng khủng bố. Vì vậy mà trong tòa nhà đá, ngoài cái vẻ thần bí ra là một bầu không khí ngập tràn khủng bố.

Tiểu Phong không ngó vào cái chén đèn trên bàn đá trước mặt vị Tôn thần ấy nữa, vì chàng linh cảm rõ ràng cái chén đèn đó hình như có một ma lực khiến người nhìn vào nó say sưa.

Chàng không hiểu nổi có phải các sợi dây thần kinh trên người chàng bị kích thích quá sức căng thẳng hay là cây đèn thần bí có một ma lực chân thật.

Thiếu nữ này ngó chăm chăm Tiểu Phong một hồi lâu, cất tiếng nói :

– Người kia! Vì sao ngươi đến đây?

Giọng nói của nàng vang dội trong tòa nhà đá. Ai dạn gan cách mấy khi nghe lọt vào tai cũng không khỏi rợn da gà.

Sau một chập kinh sợ, Tiểu Phong trấn định tinh thần, hỏi vặn lại thiếu nữ này :

– Nàng là... là người... hay là...

– Ta là đồ đệ của Thần vạn năng. Ta hỏi ngươi vì sao ngươi đến đây!

Tiểu Phong nuốt nước miếng, lấy hết can đảm đè nén nỗi lòng hoang mang kinh sợ, hỏi lại :

– Thần vạn năng?

– Đúng vậy! Thần vạn năng. Ngươi cần hỏi gì?

Cảnh vật thần bí, lời nói thần bí, khiến Tiểu Phong ngỡ mình là người trong mộng. Chàng tự hỏi lấy mình, phải chăng ta đang nằm mơ.

Đầu óc chàng quay cuồng...

Tiểu Phong hỏi bằng một giọng run run sợ sệt :

– Làm ơn cho tôi biết rõ là tôi đang chiêm bao hay thực tại?

Thiếu nữ này mỉm cười đáp :

– Mộng ảo và thực tại nào có khác chi đâu mà phải hỏi? Việc trên thế gian hư hư, thiệt thiệt, có lúc nào đó mộng và thực đều đẹp, hơn nữa mộng còn đẹp hơn thật là khác, người à...

Chàng nghe nàng gọi mình là người à, bèn có ý ngờ nàng không phải là người nên tự hỏi: Hay nàng là yêu chăng?

Với ý nghĩa ấy, Tiểu Phong hỏi ngay :

– Nàng gọi tôi là “người à”, vậy ra nàng không phải là người à?

– Không phải chẳng không phải. Ta không phải là người.

Tiểu Phong nghe nói, sợ điếng mặt mày, không chừng nàng là quỷ cái thật đấy mà? Chàng ló mắt ngó nàng sợ sệt, miệng lẩm nhẩm hỏi :

– Vậy nàng là quỷ?

– Đừng hỏi bá vơ. Ta không phải là quỷ đâu.

– Vậy thì nàng là giống gì?

– Kìa hỏi chi lẩn thẩn vậy? Ta đã nói trước với ngươi rồi, ta là đồ đệ của Thần vạn năng mà!

Bất giác Tiểu Phong ngước mắt nhìn vào pho tượng vị thần trên bàn thờ, chợt thấy hai con mắt của vị thần bắn ra những tia sáng xanh lè.

Toàn thân Tiểu Phong chợt nổi gai ốc. Từ pho tượng thoát ra vẻ thần bí vô cùng. Trong sự thần bí đó ẩn toàn một màu sắc khủng bố rợn người.

Giai nhân tuyệt sắc cất tiếng lảnh lót :

– Người đã vào được chốn này tức là người đã được sự sai khiến của Thần vạn năng bảo vệ uy linh sanh mạng của ngài trở lại giang hồ.

Trong lúc Tiểu Phong còn mãi chăm chú nhìn vào pho tượng thần, giai nhân nói tiếp :

– Nếu người tín ngưỡng Thần vạn năng và chấp nhận quỳ dưới chân ngài thọ nhận uy nghi sanh mạng của ngài, Thần vạn năng sẽ ban tặng cho ngươi lực lượng vĩ đại để ngươi thực hiện những ước mơ của ngươi.

Tiểu Phong nghĩ thầm :

– “Lời của người con gái dường như là đúng sự thật! Ta cứ tin thử một lần có sao đâu mà nghi ngại?”

Trong lúc đã suy tính kỹ càng, chàng chậm rãi bước đến trước lư trầm thơm ngát mùi hương, sáng ngời ánh lửa, quỳ xuống.

Thiếu nữ này thấy chàng quỳ bèn vội vã quỳ một bên, hai tay đưa lên miệng lâm râm khấn vái :

– Lạy Thần vạn năng, cái lực của ngài rất công hiệu. Người tin tưởng ngài đã quỳ trước mặt ngài đó. Cúi xin ngài ban cho người năng lực vĩ đại.

Khấn vái xong, nàng bỏ tay xuống gục lạy liền mấy cái. Sau cùng day qua bảo Tiểu Phong :

– Người à! Từ rày về sau ngươi là môn đệ của Thần vạn năng đấy. Ngươi tỏ thật với thần. Người sẽ được nhận lãnh tài năng cùng sức lực của thần để làm tròn công việc mà thần sẽ giao phó.

Tiểu Phong nói thầm trong bụng :

– “Việc đã đến thế này cứ theo lời nàng bảo mà làm y theo thử coi!”

Quyết định xong, chàng đưa hai tay lên miệng khấn nói :

– Lạy Thần vạn năng, Tiểu Phong này đã quỳ gối trước mặt ngày. Cúi xin ngài ban cho tôi tài và sức lực để tôi đủ điều kiện vẹn công việc của ngài giao phó.

– Báo cho ngươi biết rõ. Ngươi được ngài đem sanh mạng phó thác vào tay, khiến người lương thiện được sống và khiến kẻ hung ác sẽ bị tiêu diệt!

Tiểu Phong nói tiếp :

– Lạy Thần vạn năng! Tôi xin thề trước mặt ngài rằng, được ngài giao phó cho sanh mạng cầm vào trong tay, tôi quyết làm đúng ý chí của ngài là khiến người lương thiện được sống và kẻ hung ác phải tiêu diệt!

– Báo cho ngươi biết rõ, ngươi phải bảo vệ chén này, khiến cho nó khỏi bị phá hư hay rơi mất.

Tiểu Phong vừa toan lên tiếng đáp lại, sực nhớ đến một việc nên vội hỏi lại :

– Sanh mạng của chén đèn là cái chi?

– Ngọn đèn!

Tiểu Phong thất kinh vội hỏi :

– Phải chén đèn trước mặt tôi đây không?

– Đúng vậy! Cây đèn hay cái chén ấy chính là sanh mạng của Thần vạn năng. Ngươi sắp được mang cây đèn ấy hoàn thành việc người giao phó.

Tiểu Phong nói :

– Việc ngài giao phó là việc gì?

– Khi người lấy cây đèn tự nhiên người sẽ biết rõ.

Tiểu Phong đưa cao hai tay hướng về tượng thần kính cẩn nói :

– Tiểu Phong này thề lấy mạng sống bảo hộ chén này không để cho kẻ khác làm cho hư hại.

– Cho người biết rõ, người không được thổ lộ bất cứ việc chi, kể cả việc ngài giao sanh mạng.

– Tôi thề rằng không nói với bất cứ ai việc gì mà ngài giao phó cho tôi.

Thiếu nữ đưa cao hai tay, miệng lâm râm khấn vái một câu có kệ :

– Lạy Thần vạn năng, ngươi tin tưởng ngài đã vâng chịu điều kiện mà ngài đã giao phó. Cúi xin ngài ban cho người năng lực, tâm tính và linh hồn, sự lương thiện và cả tánh mạng nữa.

Nàng lại quỳ mọp xuống nói :

– Người à! Người nói cho ngài biết người cần điều chi?

Tiểu Phong bỗng nhiên ngồi dậy một cách trịnh trọng không quản là có tin Thần vạn năng, chàng cũng đã thề nguyền trước mặt thần linh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.