Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 13




Tô San đeo túi vợt đi trước, vừa đi vừa uống nước táo.

Cái đuôi ngựa được buộc bằng dây đen đang vung vung, khiêu khích tất cả những người nhìn thấy nàng, tất cả đều không nhịn được mà quay lại nhìn ngắm, khiêu khích tâm thần và dục vọng của bọn giống đực.

Đường Trọng vẫn duy trì khoảng cách tầm một mét với nàng, đi theo không gần chẳng xa, mở miệng hút lấy nước chanh trong cốc.

Không biết có phải do cảm ứng tâm linh giữa anh em hay không, Đường Trọng cũng vô cùng thích loại đồ uống chua chua ngọt ngọt này.

Nước chanh do Tô San mua chua hơn so với thứ hắn uống trước kia một chút. Chua đến mức làm hắn run rẩy, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.

Tô San không nói lời nào, Đường Trọng cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì để nói.

Nàng quá thông minh, tính khí cũng quá mạnh mẽ, dường như nói đến bất kỳ đề tài nào, nàng cũng sẽ làm cho hắn thấy tư tưởng của mình kém cỏi. Nếu như thế, tốt nhất là nên câm miệng.

Đáng tiếc, loại an tĩnh này đã bị âm thanh chói tai phá hỏng.

Két.

Một chiếc Audi A8 màu đen trượt một đường thật đẹp, vừa vặn đỗ ở ven dường mà Tô San đang đi.

Cửa sau được đẩy ra, một nam sinh mang mắt kính cười ha hả chui ra.

Mặc dù hắn cố gắng đứng thẳng, nhưng mà Đường Trọng liếc mắt đã thấy cái lưng còng của hắn.

Người trẻ tuổi bây giờ vô cùng lười nhác, đi trên đường ít nhiều cũng hơi khom lưng. Nhưng tên đeo kính này rõ ràng còng hơn người khác một chút. Nửa người dưới của hắn thẳng tắp, từ bên hông trở lên bắt đầu cong, đầu nghiêng về phía trước, giống như đang làm động tác gà mổ thóc vậy.

Hắn đứng ở bên cửa xe, đợi Tô San tự tới gần.

Vẻ mặt Tô San hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi tới như thường.

- Du đại thiếu gia muốn nói kết quả sau khi suy nghĩ cho tôi sao? - Tô San chủ động lên tiếng hỏi.

- Tôi đã nói kết quả cho cô rồi. Lúc mà cô cự tuyệt đề nghị thứ hai của tôi, câu trả lời của tôi cũng đã rõ ràng. - Du Mục đẩy gọng kính, có vẻ kinh diễm đánh giá cô bé đứng trước mặt. Gương mặt không thể soi mói, thứ động lòng người nhất chính là khí chất thong dong phóng khoáng của nàng. Vóc người mỹ lệ, eo nhỏ chân dài, vô cùng thích hợp làm tiểu phu nhân của Du gia. Khó trách lão thái thái nhiều lần nhắc tới nàng trước mặt mình:

- Tôi tới là để nhắc cô một chuyện.

- Chuyện gì? - Tô San tỉnh bơ hỏi.

- Dường như cô đã quên mất điều tôi nói... - Du Mục cười híp mắt. Lúc ánh mắt hắn chuyển lên người Đường Trọng thì trở thành châm chọc:

- Tôi nói rồi, tôi muốn cô trở thành người đàn bà của tôi.

- Tôi còn nhớ. - Tô San nói:

- Nhưng tôi không đáp ứng.

- Cô có đáp ứng hay không là chuyện của cô. - Du Mục nói:

- Nếu tôi đã nói ra, như thế thì chuyện của cô sẽ thành chuyện của tôi.

Ánh mắt của hắn không chút kiêng kỵ đánh giá Đường Trọng, hỏi:

- Tên gì?

- Đường Trọng, Đường trong Đường Tông Tống Tổ, Trọng trong trọng lượng. - Đường Trọng cười nói, nghĩ thầm, sao mà mình không gặp mấy thằng ngu thì cũng gặp mấy thằng điên thế này? Vừa mới đi ra từ cái trại điên nhà giam Hận Sơn, không ngờ lại đến một bệnh viện tâm thần còn kinh khủng hơn.

- À, tên rất hay? - Du Mục gật đầu khen ngợi:

- Du trong du hí (trò chơi), mục trong dân du mục. So sánh với tên của cậu, tên của tôi khá là khiêm tốn.

- So sánh với tên của anh, diện mạo của anh còn khiêm tốn hơn. - Đường Trọng nói.

Tô San kinh ngạc quay đầu lại, sau đó nhếch miệng cười nhẹ nhàng.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết Du Mục là kẻ biến thái, cho nên chưa từng có ai nói chuyện với hắn như vậy. Cho dù là Lục Quân Trác có gia thế không kém bao nhiêu cũng không dám.

Cũng chính vì thế, Du Mục trở thành một kẻ khá nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Người này, hắn biết hắn đang khiêu chiến ai không?

Tướng mạo chính là vảy ngược trong lòng Du Mục, chưa từng có ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt hắn.

Thậm chí, không có một ai dám tán dương vẻ đẹp của người khác trước mặt hắn.

Chí có người này...

Loại giọng nói châm chọc và hài hước kia đúng là làm người ta tổn thương, làm lòng tự ái yếu ớt của Du Mục kia bị đả kích mạnh mẽ.

Hắn nhếch môi nở nụ cười, thịt trên mặt dãn ra, nụ cười cũng trở nên âm độc. Giống như một con cóc bỗng nhiên mở miệng cười với bạn vậy, cần bao nhiêu kinh khủng thì có bấy nhiêu kinh khủng.

- Chẳng lẽ cậu rất tự tin, rất hài lòng về mình. - Du Mục nhìn Đường Trọng từ trên xuống dưới, cười hỏi.

- Cũng không tồi. - Đường Trọng nói:

- Thực ra tôi vốn đep trai hơn bây giờ một chút.

- Tôi thấy biểu hiện vừa rồi của cậu. - Du Mục nói:

- Từ khi cậu động thủ với mấy thằng phế vật kia cho đến lúc cậu khiêng một thằng phế vật vào WC, tôi đều thấy. Tàn nhẫn, trực tiếp, không chừa lối thoát. Không thể không nói, tôi rất tán thưởng phong cách làm việc của cậu. Cậu và tôi đúng là người chung đường.

- Chúng ta không phải là người chung đường. - Đường Trọng lắc đầu, chỉ con Audi bên cạnh, nói:

- Anh có xe để đi lại, tôi chỉ có thể đi bộ.

Du Mục cười to, nói:

- Thú vị. Tôi bắt đầu thích cậu rồi đó.

Đường Trọng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không bỏ qua:

- Tôi thật hâm mộ anh, nếu tôi là anh thì không nói nổi mấy lời này đâu.

Nghe Đường Trọng nói, "nụ cười" trên mặt Du Mục càng thêm quỷ dị, chỉ Tô San nói:

- Cậu biết cô ấy là ai không?

- Biết. - Đường Trọng nói:

- Không chỉ tôi, chẳng phải tất cả nam sinh trong trường đều biết hay sao?

- Nói cũng đúng. - Du Mục gật đầu:

- Liên tục ba năm được bầu làm hoa khôi không cần tranh cãi của Nam Đại, liên tục ba năm được bầu làm đệ nhất mỹ nữ của giới đại học Minh Châu, đánh bại hoa khôi Thái Tư Nhung của học viên âm nhạc và hoa khôi Trương Tỉnh của học viện mỹ thuật. À, bây giờ hẳn là năm thứ tư phải không? Thật sự có danh tiếng.

Đường Trọng nở nụ cười, nói:

- Xem ra anh còn hiểu rõ cô ấy hơn tôi.

- Tôi không phủ nhận điều này. hơn nữa cách hiểu của chúng ta không giống nhau. - Du Mục cười nói, hắn hiểu gia thế của nàng, lai lịch của nàng, sở thích của nàng và lý tưởng của nàng, vân vân... Những thứ này, người ngoài sao mà biết được.

- Đúng thế, cách hiểu của chúng ta không giống nhau. - Đường Trọng cũng nói. Trong tay hắn có nhật ký của Đường Tâm, bên trong có rất nhiều bí mật của "Tô Tam". Người ngoài làm sao mà biết được những thứ này.

Du Mục chỉ vào Tô San nói:

- Cậu muốn cua cô ấy?

Đường Trọng gật đầu nói:

- Nhưng cô ấy nói tôi không phải loại cô ấy thích.

- Nha, tôi cũng có thể hiểu được. - Trong lòng Du Mục bất chợt thấy thư thái hơn nhiều. Mặc dù hắn bị Tô San cự tuyệt, nhưng những kẻ theo đuổi khác cũng không được tiếp nhận:

- Nhưng mà, tôi cần phải nhắc nhở cậu một câu. Cô ấy là cô gái trong lòng tôi. Sau này cũng sẽ là người đàn bà của tôi.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó? - Ánh mắt Du Mục trở nên lạnh lùng:

- Tôi đã xem thủ đoạn làm việc của cậu vừa rồi, tôi cho rằng cậu là người thông minh. Cần gì phải nói như vậy? Có hiểu làm tổn hại phong độ của tôi, mặt mũi cậu sẽ ra sao chứ?

- Bởi vì cô ấy là cô gái anh theo đuổi, cho nên tôi cút được bao xa thì cút phải không? - Đường Trọng không nhịn được bật cười. Hắn vẫn cho rằng mình rất kiêu ngạo, nhưng mà, không ngờ hắn còn ôn hòa, khiêm tốn, thiện lương, đáng yêu hơn cái thằng bệnh trước mặt này.

- Cậu có thể hiểu được những điều này, tôi rất vui. - Du Mục không phủ nhận, cũng không úy kỵ Tô San bên cạnh, càng không cố kỵ suy nghĩ của nàng. Hắn muốn nói gì thì nói, hắn muốn làm gì thì làm. Hắn đã có cái bộ dạng làm người ta nhạo báng từ khi ra đời, nhưng cuối cùng cũng có một vài thứ gì đó để đền bù cho hắn.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác đó. Chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy mình cao cao tại thượng, lưng của mình đang thẳng tắp, cao ngất.

- Nếu như cậu tiếp nhận lời đề nghị của tôi, giữa chúng ta sẽ chẳng có xung đột gì. - Du Mục nói tiếp:

- Có hứng thú làm việc cho tôi không? Tôi không biết Tô San có muốn cậu gia nhập Hồng Ưng hay không, nhưng tôi cam đoan với cậu, tôi có thể cho cậu một nền tảng còn rộng lớn hơn so với Hồng Ưng.

- Tôi chẳng biết Hồng Ưng gì sất. - Đường Trọng thẳng thắn nói. Hắn coi như hôm nay mới "quen" Tô San, nàng không thể nào mời mình gia nhập cái gì mà Hồng Ưng. Hơn nữa, hắn cũng không biết Hồng Ưng là loại tổ chức gì:

- Tôi không biết tôi có thể gia nhập hay không, nhưng nếu cô ấy mời, tôi có thể sẽ vào, cũng có thể không. Nhưng tôi biết một điều, tôi không tiếp nhận lời đề nghị của anh.

Đường Trọng nhìn thoáng qua Tô San, híp mắt cười:

- Mặc dù chúng tôi chưa quen nhau được bao lâu, nhưng tôi cảm thấy như đã quen cô ấy nhiều năm rồi. Tôi rất quý trọng phần hữu nghị này. Hơn nữa, cô ấy đã mời tôi uống nước trái cây, tôi không có lý do gì bỏ đi một người bạn chỉ vì một câu của anh cả. Nếu như tôi làm thế thì tôi cũng không xứng làm bạn của cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ muốn thấy tôi nữa, đây là kết quả mà anh muốn hay sao?

Thần sắc khác thường hiện lên trong mắt Tô San, nhưng nháy mắt đã bình thường trở lại.

Nàng là một người không thích biểu lộ tình cảm, bởi vì nàng cảm thấy nếu như thế sẽ dễ bị người ta nhìn thấu.

Nàng không thích cảm giác trần trụi này, giống như việc nàng không thích mặc quần áo quá hở hang vậy.

- Cậu xác định? - Du Mục hỏi.

- Xác định. - Đường Trọng gật đầu.

- Vậy cũng tốt. - Du Mục gật đầu:

- Đánh gãy một chân nó.

- Vui lòng ra sức. - Một thanh niên để đầu cua, mặc trang phục đơn giản đứng đằng sau Du Mục nói, sắc mặt thật hưng phấn.

Đường nét khuôn mặt hắn rắn rỏi, nếu chỉ nhìn tướng mạo thì rất dễ nhìn. Nhưng mà ánh mắt sắc bén như kền kền, làm cho người ta có cảm giác kinh hãi. Gồng chân gồng tay, nhìn Đường Trọng như mà một miếng mồi ngon vậy.

Hắn tiến lên một bước, vừa vặn che cho Du Mục. Như vậy, vừa có thể làm cho Du Mục chiếm địa vị chủ đạo, vừa bảo vệ Du Mục. Quan trọng nhất, hắn lúc nào cũng có thể công kích Đường Trọng.

Hành gia có khác, ra tay cái là đã biết hàng.

Mặc dù người này đột nhiên tùy ý tiến về phía trước một bước, nhưng mà có thể thấy rất nhiều thứ qua chỗ đứng và bộ dạng của hắn.

- Hắn là một cao thủ! - Đường Trọng thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.