Mỗi
buổi chiều thứ sáu tuần đầu tiên trong tháng, là ngày Hứa Liên Trăn đi
thăm ba mình. Ba cô không muốn cô đến gặp ông, vậy thì cô đành trộm đi
vậy, không cho ba cô biết. Từng tháng, có thể từ xa xa nhìn thấy ba mình
như vậy, biết hết thảy ông đều tốt, như vậy cô cũng rất tốt. Đúng vậy, chỉ cần ba cô mạnh khỏe, cô đều thấy rất tốt
Ngay
từ đầu, đều là Hạ Quân đưa cô đi. Sau đó cô cũng quen dần, hơn nữa Hạ
Quân cũng thật sự quá bận. Cho nên dần dần, Hạ Quân cũng chỉ sắp xếp lái
xe đưa cô đi.
Ngày hôm đó, Hứa Liên Trăn vừa lên xe liền giật mình. Trong chiếc xe đến đón cô, còn có cả Tưởng Chính Nam, hắn tùy tiện ngồi ở ghế sau. Cô cũng không tiện hỏi nhiều, cho là hắn có việc gì khác.
Chính
là con đường xe chạy, càng ngày càng hoang vắng, mà hắn vẫn ngồi ngay
ngắn không nhúc nhích. Mãi cho đến cửa trạm giam, thời điểm xuống xe,
Hứa Liên Trăn không khỏi ngoảnh đầu, kinh ngạc nhìn Tưởng Chính Nam một cái. Mà hắn cũng lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Tay Hứa Liên Trăn khoát lên trên cửa xe, chỉ thấy Tưởng Chính Nam
đẩy mạnh cửa xe bên phía hắn ra, xuống xe. Trong chớp mắt kia, cô nghe
được thanh âm không nhẹ không nặng của hắn vang lên: "Còn không xuống
xe?"
Hứa Liên Trăn tựa như hóa đá ngồi trong xe, cảm thấy lỗ tai của mình hình như có vấn đề. Hắn muốn cùng đi với cô sao?
Mấy ngày nay tới giờ, cách đối xử của Tưởng Chính Nam
với cô đang từng giọt từng giọt thay đỗi. Cô cũng không hiểu được giữa
hai người là có chuyện gì xảy ra, nhưng loại thay đỏi này cô muốn bỏ qua
cũng bỏ không được. Gần đây, hẳn thường xuyên đưa cô đi ra ngoài,
thường là thích đưa cô đến tiệm cà phê, hay dẫn cô đi những quán ăn đặc
biệt ăn cơm.
Cô
không biết vì sao, nhưng cô hiểu rõ, những thay đổi này bắt đầu từ sau
vụ cô bị bắt cóc kia mà ra. Cô không thể diễn tả thành lời đó là cảm
giác gì, mơ hồ bất giác có chúi sợ hãi, ước chừng là do biết, hiện tại
đã không thể trở về như trước đây được nữa.
Đại khái là do lâu quá cô không có đáp lại câu hỏi của hắn, hắn nặng lời nhắc lại một lần: "Còn không đi? "
Rốt
cục Hứa Liên Trăn cũng khẽ xoay người, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm
như màn đêm kia, hắn cứ thế nhìn cô, giống như đang chờ đợi câu trả lời
của cô.
Theo thường lệ được sắp xếp ở một gian phòng trên tầng hai gần khu vực hoạt động của tội phạm, có lẽ là do có Tưởng Chính Nam
cùng đi cho nên vị quản giáo họ Khương có chút vai vế kia cũng đến
cùng. Hứa Liên Trăn sau khi chuyến một chút đồ vật này kia cho nhân viên
chuyên trách xong liền chờ cha mình đi ra vận động. Tưởng Chính Nam cùng cô trong chốc lát, liền cùng Khương quản giáo đi ra ngoài, để lại một mình cô ở trong phòng.
Hứa
Liên Trăn vẫn không nhúc nhích mà nhìn cha mình cách đó không xa thỉnh
thoảng lại nhấc chân vươn vai, hình như gầy yếu đi không ít, nhung động
tác vẫn còn rất linh hoạt. Cái gì cũng tốt, chính là ba cô không muốn
gặp cô.
Khi Tưởng Chính Nam
đi trở vào, liền nhìn thấy cô yên lặng dựa vào song cửa sổ, vẻ mặt bi
thương."Hay là bảo Khương quản giáo của trạm giam Trường An sắp xếp một
chút, cho hai người gặp một lúc?"
Hứa
Liên Trăn cắn môi, yên lặng lắc lắc đầu. Hồi lâu sau, cô mới chậm rãi
nói: ”Cho tới bày giờ ba tôi luôn nói là làm. Lần đó ba nói về sau không
muốn gặp tôi nữa, sẽ thật sự khôitg gặp tôi nữa. Ba không muốn tôi đến
thăm ông ấy, vậy tôi chỉ có thể trộm đi đến xem, vĩnh viễn không cho ông
ấy biết."
Lúc
trước khi còn bị giam giữ, cô nghĩ đến nát cả óc cũng không rõ, cha cô
sao lại trở thành tội phạm buôn lậu đặc biệt chứ? Chính là khi cô đem
rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn sâu chuỗi lại thì cô đột nhiên hiểu
được, đây là thật sự. Nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều điếm nghi hoặc khó
hiếu, cuối cùng đều thấy mọi chuyện vô cùng ăn khớp, đúng là sự thật.
Trách
không được khi cô còn chưa tốt nghiệp trung học, cha cô sấp xếp cho cô
ra nước ngoài du học. Nhưng khi chuẩn bị lại xảy ra vấn đề về hộ chiếu,
sau đó vẫn không có cách nào giải quyết được cho nên đành từ bỏ, cho cô
đi thi vào đại học Ngũ Phúc.
Khi
cô bị giam giữ không phải chim từng oán trách cha mình. Vì sao cha cô
lại trở thành tội phạm buôn lậu? Vì sao ông ấy lại gạt cô? Chính là thời
điểm khi lên tòa cô nhìn thấy mái tóc bạc trắng của cha mình, sẽ không
còn thấy oán hận nữa. Cha cô có sai trái như thế nào, phạm vào tội ác
gì, ông mãi mãi vẫn cứ là cha của cô. Từ nhỏ đến lớn, ông cho cô sống
trong vui vẻ, cho cô một cuộc sống vô ưu vô lo.
Những
lời này tựa như là tự nhủ, lại như là đang giải thích cho hắn hiểu. Lời
của cô mang theo ngập tràn bi thương, âm cuối kéo dài ở trong không
khí. Tưởng Chính Nam
nhìn sườn mặt ôn nhu thanh tú của cô, hắn dâng lên ỷ niệm muốn che chở
bảo vệ cô, vĩnh viễn không cho cô rỏi khỏi tầm mắt của chính mình.
Hồi
lâu sau, Hứa Liên Trăn ngơ ngác nhìn cha mình biến mất ở sau cửa sắt.
Cô xoay người, mà hắn chính là yên lặng ngóng nhìn cô. Nụ cười của hắn
tựa như dòng suối ấm áp: "Chúng ta về thôi, lần sau lại đến."
Hứa Liên Trăn cũng không hiểu được Tưởng Chính Nam bị làm sao, giữa hai người lúc này đang xảy ra chuyện gì. Mỗi một cử chỉ của Tưởng Chính Nam đối với cô, làm cho cô có lỗi giác như là yêu chiều. Theo thời gian trôi qua, loại ảo giác này càng ngày càng mãnh liệt
Tưởng Chính Nam
thích mang theo cô đi ra ngoài, tỷ như hiện tại, mang cô cùng đi đến
một tiệm ăn. Bên trong có vị Sở Tùy Phong mà cô từng gặp qua kia,
còn có cả vị tiên sinh có khuôn mặt lạnh nhạt, ẩn ẩn khí phách
gọi là Niếp Trọng Chi kia, còn có. . . . . . Kỳ thật lúc đó Hứa
Liên Trăn vẫn không có biết, bữa tiệc kia là do Sở Tùy Phong vì
cô mà mở ra.
Sở Tùy Phong nguyên bản tựa tiếu phi tiếu đòi ngồi ở bên người cô. Mới vừa ngồi xuống, Tưởng Chính Nam
liền kéo cô đứng dậy, đổi chỗ cho cô. Sở Tùy Phong nhìn thấy vẻ
mặt của Tưởng Chính Nam, nhìn chằm chằm Hứa Liên Trăn mà cười,
nụ cười cùng vẻ mặt không có hảo ý. Nụ cười của hắn ta làm cho
Hứa Liên Trăn sởn tóc gáy, lông tơ dựng hết lên. Mà Tưởng Chính Nam chính là lạnh nhạt lườm hắn một cái, nói với cô một câu: “Không cần để ý đến cậu ta!”
Khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Hứa Liên Trăn, Tưởng Chính Nam
thản nhiên mở miệng nói: “Không cần rót cho cô ấy, cô ấy không uống
rượu.” Mới vừa nói, chợt nghe giọng Sở Tùy Phong bên người vang
lên: “Không phải đâu! Tôi. . . . . .”
Lời
Sở Tùy Phong mới nói ra, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng
của Tưởng Chính Nam, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, khó nhìn
thấy được bộ dáng bảo hộ khư khư như thế của Tưởng Chính Nam,
lần nào cũng đều là vì cô gái này. Xem ra về sau có rất nhiều cơ
hội có thể xem kịch vui .
Liền
vội vàng chuyển lời nói: “Ách. . . . . . Tôi thấy thế này, Hứa tiểu
thư có không uống rượu cũng sẽ không sao cả, dù sao hôm nay chúng
ta cứ uống thỏa thuê đi, người do mình dẫn đến thì tự mình lo,
nếu thật sự không uống được, thì mỗi người tự mình chịu trách
nhiệm uống thay.”
Niếp Trọng Chi nhíu mày, tựa vào thành ghế không nói gì. Đám Lộ Chu Dịch tự nhiên cũng nhìn ra dụng ý của Sở Tùy Phong .
Tưởng Chính Nam
nghiêng đầu kiếc nhìn Sở Tùy Phong một cái, tầm mắt vừa chuyển,
lại dừng ở người bên càng, nhẹ nhàng cười: “Được, cậu nói thế nào
thì cứ thế mà làm.”
Mấy
người Niếp Trọng Chi đều biết tửu lượng của Sở Tùy Phong có so
thế nào cũng không địch nổi Tưởng Chính Nam, nhưng tiểu tử này e
là thường ngày có ý kiến tương đối lớn với Tưởng Chính Nam,
cho nên hôm nay không ngừng kính, không ngừng chính mình mời còn liên
tiếp tự tay rót rượu, bộ dáng như kiểu không làm cho Tưởng
Chính Nam say mèm thì không từ bỏ.
Tất
nhiên Tưởng Chính Nam cũng nhận ra được, chờ đến khi đi đến câu
lạc bộ của Niếp Trọng Chi, Sở Tùy Phong như trước không chịu buông
tha: “Tưởng Chính Nam, cũng không phải mình kính cậu nha.” Hì hì
cười, hướng Hứa Liên Trăn nói, “Mỹ nhân, tôi kính cô.”
Hứa Liên Trăn tất nhiên biết Sở Tùy Phong đang cố ý đùa giỡn với Tưởng Chính Nam,
con ngươi đen láy của cô có chút vô thố liếc Tưởng Chính Nam.
Người bên ngoài đều nhàn nhã mà ngồi, xem kịch vui của Tưởng Chính
Nam và mấy người.
Tưởng Chính Nam
nhíu mày, không kêu một tiếng cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu
một ngụm uống cạn sạch. Sở Tùy Phong vỗ nhẹ bàn tay, cười nói: “Khá,
tửu lượng khá, tửu lượng khá.” Mắt quét một vòng những người xung
quanh, “Khó được dịp Tưởng thiếu thoải mái chè chén như hôm nay,
mọi người cũng cứ thoải mái uống rượu giải sầu đi.”
Lộ
Chu Dịch tự nhiên theo côn đánh rắn, thả mỹ nữ đang ôm trong ngực
ra, nhân cơ hội nói: “Vậy sao lại có thể thiếu được người anh em
này chứ.” Vừa nói, một bên giơ tay chạm ly với Tưởng Chính Nam. .
Niếp
Trọng Chi nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi, biết vài người này
hôm nay có oán báo oán, có thù báo thù, cũng nhân tiện thử
nghiệm tửu lượng đích thực của Tưởng Chính Nam. Cơ hội như vậy quả thật hiến có, hắn nên thuận theo lòng dân một chút, hướng Tưởng Chính Nam nâng chén.
Hai mắt Tưởng Chính Nam
híp lại, không mặn không nhạt liếc nhìn mọi người chung quanh một
cái, mọi người tự nhiên tiếp thu được tia cảnh cáo trong mắt hắn:
“Tôi nhớ kỹ.” Nhưng đều đã đùa đến dạng này, có muốn thu tay lại,
cũng khác nào bỏ vỏ nửa chừng.
Bị
thế công vây hạ như thế, Tưởng Chính Nam cuối cùng tất nhiên là
cứ uống và uống rượu. Hứa Liên Trăn thấy hắn càng không ngừng đi
toilet, lại liếc nhìn mấy người đang hưng trí ngẩng cao mặt kia,
thấp giọng khuyên: “Đừng uống nữa. . . . . .”
Tưởng Chính Nam
chậm rãi quay đầu, ánh mắt sáng lên, thanh âm trầm thấp: “Vì sao?” Hứa
Liên Trăn giật mình ngây người, sau một lúc lâu mới có chút lộn xộn
nói: “Vì. . . . . . Vì uống rượu . . . . . . sẽ rất khó chịu. . . . .
.”
Tưởng
Chính Nam nhìn cô đột nhiên cười lớn, cười lớn như vậy, khiến cho
Hứa Liên Trăn trong nháy mắt cảm giác như mình cũng uống rượu,
say đến muốn hôn mê. Tưởng Chính Nam
cúi đầu thấp xuống, ánh mắt có chút nóng cháy: “Em không muốn anh
uống rượu? Phải không?” Cái chữ ‘phải không’ kia là giọng mũi phát
ra, không biết vì sao, tựa như một dòng nước ấm chảy vào trái
tim Hứa Liên Trăn, khiến cô run rẩy.
Nhiều
người như vậy, Hứa liên Trăn cảm thấy mặt mình từ từ nóng lên lên,
có lẽ cả vành tai cũng đã hồng thấu cả lên, nhưng cô lại như
bị ma nhập khẽ gật đầu.
Tưởng Chính Nam cười càng tươi, ôm cô lắc lư đứng lên, đầu lưỡi như líu cả lại: “Được, chúng ta không uống nữa.”
Đám
Sở Tùy Phong thấy biểu hiện kinh hồn của hắn, cơ hồ như đã
say mèm, muốn ngăn cũng hiểu được hình như mình có chút quá đáng,
vì thế hi hi ha ha mỗi người lại mời hắn một ly sau đó liền thả
người.
Hứa
Liên Trăn nâng người sắp say đến mức bất tỉnh nhân sự là hắn ra
thang máy, tìm được xe, may mắn hắn tuy là say, nhưng lại rất ngoan
ngoãn phối hợp. Lái xe thấy thế, vội vàng xuống xe chạy lại giúp
cô.
Cuối
cùng cơ hồ là đẩy hắn lên xe, thời điểm Hứa Liên Trăn ngồi xuống,
trán đều đã muốn đổ đầy mồ hôi, thân mình Tưởng Chính Nam nhẹ nhàng mà
nhào lại đây, tựa vào trên vai cô. Người hắn rất nặng, Hứa Liên Trăn
nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra, kết quả lại như là kiến vây cổ thụ, không
chút mảy may động đậy.
Nâng
hắn về đến phòng, hắn lập tức hướng giường nhào đến. Hứa Liên Trăn
thở hồng hộc ngồi ở cạnh giường, mắt dừng ở trên người Tưởng Chính Nam.
Cô chưa bao giờ to gan lớn mật như vậy ngồi nhìn hắn. Hiện giờ
gần gũi nhìn chăm chú như thế, bỗng nhiên cảm thấy da hắn cũng
không tồi, mũi cao, mày kiếm, môi mỏng, đường cong tuyệt đẹp e rằng . .
. như . . . Như là bức tượng điêu khắc mà thành. Cho dù không có
những vật ngoài thân khác, cũng là nhân vật khiến cho con gái vì
muốn có được mà điên cuồng đánh đấm đến quên mình.
Cô
ngồi bên cạnh giường thật lâu, suy nghĩ có nên làm cho hắn một
cốc trà giải rượu hay không, hay vẫn là giúp hắn tắm rửa,
mùi rượu thật sự quá nồng nặc.
Lo
lắng nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định để cho hắn như vậy mà
ngủ đi. Tự tay thay hắn cởi giầy, về phần áo sơmi, ngẫm lại cũng nên
cởi, liền giơ tay kéo thân ảnh cao lớn lại thay hắn đổi áo.
Kỳ thật Tưởng Chính Nam
cũng không thực sự say đến mức không biết gì, ở đó trước mặt
mọi người, nếu không âm thầm giữ lại vài phần, còn không bị bọn họ đùa
chết sao. Cho nên giờ phút này tuy rằng ý nghĩ mơ hồ, nhưng chính mình
đang ở đâu, làm cái gì, trong đầu hắn vẫn là có vài tia thanh tỉnh.
Khi Hứa Liên Trăn cúi người thay hắn đắp lại chăn, hắn chỉ cảm thấy
bên người mùi hương thoang thoảng quanh quẩn, không cần mở mắt cũng
biết là ai, chẳng qua hắn chính là muốn mở mắt nhìn cô.
Nguyên
bản Hứa Liên Trăn đang muốn xoay người đi toilet lấy khăn tắm lau
người cho hắn, thấy hắn bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi đen láy
dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ. Động tác của cô bị kìm hãm,
thẳng tắp đối diện với hắn. Sâu trong đáy mắt hắn hiện lên ý
cười, càng ngày càng lan rộng, hai tay một vòng ôm lấy vòng eo mềm
mại của cô, nghiêng người, đem cô cố định dưới thân.
Mặt hắn phóng đại, phóng đại, lại phóng đại. . . . . . trước mắt cô. Hứa Liên Trăn nhắm mắt. Tưởng Chính Nam
rất chậm rất chậm phủ xuống, rất nhẹ mà chạm lên cánh môi của cô,
dùng đầu lưỡi men theo đường cong của cô, dụ cô dồn dập thở dốc. . .
. . . Cuối cùng hắn cũng nhịn không được, thật hôn thật sâu, cùng cô
gắn bó dây dưa. . . . . .
Trong phòng ánh sáng lả lướt, môi Tưởng Chính Nam
một chút lại một chút dời xuống, không quan tâm cô đang giãy dụa
dưới thân mình, thì thào gọi tên của cô: “Liên Trăn. . . . . . Liên
Trăn. . . . . . anh là ai?”
Hứa
Liên Trăn cắn môi dưới, liều mạng lắc đầu muốn tránh né khoái cảm
quen thuộc đến cực điểm này. Cũng không biết hắn bị làm sao nữa,
gần đây luôn thích làm như vậy với cô, luôn nửa bắt buộc nửa dụ
dỗ cô gọi tên của hắn. Tưởng Chính Nam
ác ý dừng lại, cố ý muốn có được đáp án của cô: “Anh là ai?” Hứa
Liên Trăn nước mắt vờn quanh, bờ vai mảnh khảnh không khỏi run rẩy,
cuối cùng cũng phun ra tên của hắn: “Tưởng Chính Nam.”
Tưởng Chính Nam cực kỳ vừa lòng, cúi đầu hơi thở giao hòa cùng cô: “Anh là Tưởng Chính Nam, em là ai? Ừ. Em là ai?” Hứa Liên Trăn vừa khổ sở vừa phẫn hận dừng lại . . . , dùng chân đá hắn. Tưởng Chính Nam
cười ha ha: “Em không nói anh sẽ không động. . . . . .” Hứa Liên Trăn
khó chịu phẫn hận đánh hắn, dùng cả tay lẫn chân, như là chú
mèo nhỏ bị chọc tức.
Môi Tưởng Chính Nam
hôn lên vành tai cô: “Em là ai?” Hứa Liên Trăn không còn cách nào
khác: “Hứa liên Trăn. . . . . . Tôi là Hứa Liên Trăn.” Hắn ngẩng đầu
ngóng nhìn cô thật lâu, con ngươi như tinh quang mặt trời ngày
đông, hai tay đan chặt với tay cô: “Anh là Tưởng Chính Nam, em là Hứa Liên Trăn.”