Qua vài ngày lại đến chiều thứ sáu, ngày Hứa Liên Trăn cùng Tưởng Chính Tuyền hen nhau đi trường đua ngựa cưỡi ngựa.
Giống
như những đầu giờ chiều ngày mùa thu khác, ánh mặt trời sáng lạn, nhưng
nhiệt độ cũng không gay gắt. Tưởng Chính Tuyền và Hứa Liên Trăn dưới sự
dẫn dắt của huấn luyện viên, vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện phiếm, bất
tri bất giác đi vào một con đường mòn trong rừng cây.
Huấn luyện viên Trương đi phía trước dẫn đường nhìn cách đó không xa nói: "Nơi đó có rừng hoa dại trông cũng không tồi......"
Nhìn
theo ngón tay của huấn luyện viên, hai người bọn họ quả nhiên thấy được
rừng hoa dai phía xa xa, nở rộ xinh tươi rực rỡ, tràn ngập sức sống
dưới ánh nắng
Tưởng
Chính Tuyền mặt mày hớn hở hướng Liên Trăn nói: "Chúng ta xuống dưới đi
dao chốc lát, nơi này rất thích hợp với tản bộ..." Dứt lời, nhẹ nhàng
xoay người xuống ngựa. Vị huấn luyện viên kia chạy lại đỡ Hứa Liên Trăn.
Tưởng
Chính Tuyền hái được một đóa, cài lên mũ, cười duyên nói: "Liên Trăn,
đến đây, chụp hộ tôi một tấm hình nào..." Hứa Liên Trăn lấy điện thọại
di động ra, đang tìm tìm góc nhìn Tưởng Chính Tuyền, tươi cười đep nhất,
chuẩn bị chụp hình
Bỗng
dưng cảm thấy có chút khác thường, trong màn ảnh phía sau Tưởng Chính
Tuyền đột nhiên xuất hiện một người......ngay giây sau, Hứa Liên
Trăn
cảm thấy có bàn tay bit kín mũi và miệng của cô, có một cỗ mùi nồng nặc
xông đến....trước khi cô chìm vào hôn mê, thứ nghe thấy chính là tiếng
tiếng thét chói tai của Tưởng Chính Tuyền ...
Có
thứ gì đó lạnh đến thấu xương phả lên mặt, Hứa Liên Trăn tỉnh lại, thứ
đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt thịt phóng đại của Ngô Minh.
Hứa
Liên Trăn mơ hồ trợn mắt nhìn, tưởng đang nằm mơ. Ý thức cũng dần dần
thanh tỉnh lại, cổ vừa cứng ngắc vừa đau đớn, giống như bị sái cổ vậy.
Cô nghĩ muốn hét lên thật to...Lại bị Ngô Minh bịt kín miệng.
Ngô
Minh đem một búi dẻ to nhét vào miệng Hứa Liên Trăn xong lai ra sức tát
một cái thật mạnh lên mặt Hứa Liên Trăn, hung tợn uy hiếp nói: "Con đàn
bà thối tha, cho mày kêu! May thử kêu nữa coi!"
Hứa
Liên Trăn hoảng sợ nhìn hắn, mặt vừa đau lại vừa rát. Cô có cảm giác,
lần này sa vào tay giặc, sợ là khó chạy thoát khỏi kiếp số. Hứa Liên
Trăn chậm rãi nhìn quanh bốn phía, nơi này tựa hồ là khu nhà chưa xây
dựng xong, bốn phía trống trải không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng,
dưới anh đèn mờ ảo, chỉ thấy Tưởng Chính Tuyền cũng bi trói chặt vào cột
bê tông lạnh lẽo giống mình.May mắn, Tưởng Chính Tuyền còn chưa có tỉnh
táo lại. Chưa tỉnh, ít nhất còn chưa phải đối mặt với những thứ này.
Ngô
Minh ghé sát vào, hơi thở mang theo mùi rượu cùng thức ăn nồng nặc phả
vào mặt Hứa Liên Trăn. Hứa Liên Trăn vốn vô cùng chán ghét Ngô Minh, giờ
phút này hắn gần sát như vậy thân thể to béo cơ hồ đã áp sát thân thể
mình, Hứa Liên trăn ghê tởm đến muốn nôn mửa...
Ngô
Minh giận tím mặt, nâng tay trái lên, lại quăng cho Hứa Liên Trăn một
cái tát: "Con đàn bà thối, mày cho màỵ là thứ gì... còn không phải là
con điếm trên giường của Tưởng Chính Nam hay sao..."
Nói
xong, cười dâm đãng liên tục cúi đầu ngửi ngửi Hứa Liên Trăn, từ trên
xuống dưới uốn lượn, một bên ngửi một bên còn phát ra thanh âm tấm tắc
tán thưởng: "Không tồi, không hổ là đàn bà mà Tưởng Chính Nam chơi đùa,
hương vị thật khá....Đến đây, hôm nay tao thật sự muốn nhìn coi rốt cuộc
con đàn bà thối nhà mày có thủ đoạn gì có thể làm cho nó vì mày mà giở
tất cả mọi chiêu số." ®
Hứa
Liên Trăn vô cùng ngạc nhiên, nhưng căn bản không có thời gian để suy
nghĩ, đã hoảng sợ vạn phần khi nhìn thấy khuôn mặt dâm đãng của Ngô Minh
sán lại gần, lời lẽ rên rỉ như là nọc rắn ẩm thấp chà sát trên mặt
mình......Hứa
Liên
Trăn liều mạng né tránh, chính là tay chân của cô đều bị trói chặt, cằm
bị Ngô Minh túm chặt, tránh cách nào cũng tránh không khỏi.
Ngô Minh cười lớn, tay mò mẫm, xé áo khoác mỏng của cô......Hứa Liên
Trăn
liều mạng giãy dụa, cô cảm thấy mình như là chuột nhắt đang bi ma trảo
của mèo đùa giỡn, khi nào thì bi ăn nuốt vào bụng, chỉ đợi đến khi con
mèo kia cao hứng mà thôi.
Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, quần áo bên ngoài của Hứa Liên Trăn đã bi Ngô
Minh xể ra......Ngô Minh hưng phấn cười ha hả......
Khi hắn đang chuẩn bi xuống tay, đột nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa nói: "Lão Đại, đồ ăn làm xong......"
Ngô
Minh đang cao hứng bị đánh gãy, không khỏi giận dữ nói: "Con mẹ nó,
không phải nói ít đến quấy rầy tao sao!" Tên chân tay bên ngoài "Hắc
hắc" cười gượng mấy tiếng, nói: "Lão Đại, cũng đã khuya, ngài vất vả bôn
ba một ngày cũng mệt mỏi. Trước đến uống chúi, rượu, cơm no rượu say
sau chơi lại càng hăng hái......Hắc hắc..."
Ngô
Minh liếc mắt nhìn Hứa Liên Trăn một cái, thấy cô bi trói chặt, động
cũng không thể động, lại càng đừng nói đến chạy thoát. Cảm thấy thủ hạ
nói cũng đúng, liền cười dâm đãng sán lại, mân mê khuôn mặt Hứa Liên
Trăn một lúc, cảm thấy ôn nhuyễn như ngọc, không muốn dời tay: "Xem lần
này mày làm thế nào trốn được? Sớm đã nói qua với cô em, sớm muộn gì
cũng là của tao, Xem tao làm thế nào đùa chết mày đây."
Hứa
Liên Trăn vừa sợ lại vừa đau, thân mình tựa như muốn nứt ra, không
ngừng run rẩy. Nhìn thân ảnh mập mạp của Ngô Minh dần dần đi xa. Căn
phòng một mảnh trống trải, chỉ có một bóng đèn nhỏ, ánh sáng hôn ám, lúc
sáng lúc tối. Cô quay đầu, Tưởng Chính Tuyền nghẹo đầu, vẫn còn hôn
mê......
Ngoài phòng, tiếng mấy tên đàn ông uống rượu nói giỡn không ngừng truyền đến......
Thời
gian cứ một giây trôi qua, Hứa Liên Trăn biết tình cảnh của chính mình
càng ngày càng nguy hiểm, từ lúc Ngô Minh đi ra cô đã cố gắng giãy dụa
muốn lới dây thừng ra, nhưng căn bản đây cũng là chuyện vô ích mà thôi.
Cổ
tay vừa đau vừa rát, nhưng cô chỉ có thể bất lực......Cô kinh hoàng
tuyệt vọng cắn môi......vì sợ hãi, vì vô cùng lo lắng, không biết thế
nào cô chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tạch tach chay...
Rất nhanh, thanh âm bên ngoài càng ngày càng vang, đám hỗn loan kia chừng là đã cơm no rượu say......Hứa Liên
Trăn dán chặt vào cột đá, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn như rụng rời, không có nửa phần sức lực......
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chạy thoát đây?
Ngô
Minh uống gần say mèm lảo đảo đẩy cửa đi vào, phía sau còn đi theo ba
tên tay chân. Hứa Liên Trăn nhìn bọn chúng mỗi lúc một tới gần, chỉ hận
bản thân mình lúc này không thể cắn lưỡi mà chết đi
Một
tên tay chân của Ngô Minh tay cầm chai rượu, một bên nhìn Tưởng Chính
Tuyền vẫn hôn mê như trước, mê đắm nói: "Lão Đại, cho bon em em nhỏ này
đi"
Ngô
Minh đến gần Tưởng Chính Tuyền, gạt tóc đang rũ rượi của cô sang một
bên, mắt say lờ đờ dưới ngon đèn mông lung đanh giá : "Bộ dang này cũng
không lạ...Được rồi, xét thấy anh em ngày nay cũng vất vả cả rồi, mọi
người cùng nhau vui vẻ đi "
Hứa
liên Trăn lắc đầu, phát ra tiệng "Ô ô ô" kháng nghị. Ngô Minh hề hề
cười không ngừng: "Sao vậy, con đàn bà thối này, muốn đàn ông rồi à?"
Hứa
Liên Trăn vẫn là "Ồ ô ô" phát ra tiếng, hắn lại nói: “Thế nào, biết sợ
rồi à, đến đây, đêm nay hầu hạ anh đây cho tốt, nếu anh đây thích. Nói
không chừng, về sau anh sẽ cho đi theo anh, uống rượu ngon nổi tiếng
nha." Vừa nói một bên lại rút miếng giẻ đang nhét miệng Hứa Liên Trăn
ra.
Mấy tên bên kia đã dùng nước hắt lên mặt Tưởng Chính Tuyền, Tưởng Chính Tuyền đang hôn mê cũng dần tỉnh lại....
Hứa Liên Trăn nhìn Ngô Minh, run giọng nói: "Các người buông cô ấy ra......"
Ngô tổng......chuỵện này không liên quan đến cô ấy......Van cầu ngài..... Van cầu ngài thả cô ấy ra... "
Cô vốn định nói đó là em gái ruột của "Tưởng Chính Nam". Kỳ thật đến tận bây giờ cô cũng không biết Tưởng Chính Nam
làm cái gì, có vai vế gì. Nhưng cô nhớ rất rõ lần trước khi gặp Ngô
Minh ở cửa nhà ăn, bộ dáng mười phần cung kính cùng nơm nớp lo sợ kia
của Ngô Minh.
Còn
lần yến hội sau đó, cảnh tượng lúc nào moi người cũng vây quanh Tưởng
Chính Nam nữa, cho dù cô có ngốc đến mấy, cũng biết được ở Lạc Hải này
Tưởng Chính Nam không phải là nhân vật nhỏ bé gì.
Nhưng cô nghĩ lại, Ngô Minh rõ ràng là biết quan hệ giữa mình và Tưởng Chính Nam,
vẫn đem cô bắt đến đây. Như vậy nói rõ Ngô Minh đã cùng đường mạt lộ,
một lòng muốn trả thù . Hiện giờ nói ra ba chữ Tưởng Chính Nam chỉ sợ phản tác dụng. Vì thế, không còn cách nào, đành phải thấp giọng cầu xin.
Tưởng
Chính Tuyền mờ mịt mở hai mắt, nhìn mấy người xa lạ trước mắt, lại nhắm
mắt, lúc này mới lại mở ra, cuối cùng tầm mắt dừng ở Hứa Liên Trăn đang
bi trói: "Liên Trăn... sao chúng ta lại ở đây.
Nhưng
nháy mắt đã phát giác ra hoàn cảnh khác thường xung quanh, giãy dụa
cánh tay bị trói đến không thể nhúc nhích : "Sao lại thế này?" "Các
người là ai? Cac người trói chúng tôi làm cái gì?"
Mấy
người kia không có hảo ý mà cười, chậm rãi tới gần. Tưởng Chính Tuyền
nhận ra hơi thở nguy hiểm, cả giận nói: "Các người muốn làm gì? Các
người biết tôi là ai không?" Hứa Liên Trăn gọi Tưởng Chính Tuyền muốn
ngăn cản cô.
Chính là Tưởng Chính Tuyền đã muốn thốt ra : "Tôi là con gái của Tưởng Triệu Quốc, các người dám đụng vào tôi?"
Trong
căn phòng trống rỗng hỗn loạn tiếng kêu của Hứa Liên Trăn cùng với
tiếng cười đùa vui vẻ của Ngô Minh và thủ hạ, nhưng mọi người vẫn nghe
được rành rot được mấy chữ: "Con gai của Tưởng Triệu Quốc."
Có
hai tên nhát gan đã lùi về phía sau vài bước, ngạc nhiên quay đầu nhìn
Ngô Minh, lắp bắp nói: "Làm sao bây giờ, lão Đại, nó là con gái của
Tưởng Triệu Quốc, em gái của Tưởng Chính Nam ..."
Ngô
Minh rõ ràng là sửng sốt, khuôn mặt đang cười nham nhở bỗng chốc nhăn
lại, dừng mọi động tác. Trên thực tế ngay cả Hứa Liên Trăn cũng không
khỏi ngây ngẩn người, Tưởng Triệu Quốc, sẽ phải là Tưởng Triệu Quốc mà
ngay cả già trẻ lớn bé trong thành phố w đều biết đến chứ?
Nhưng
hiện tại cũng không có thời gian mà nghĩ tới chuyện này, Hứa Liên Trăn
thấy Ngô Minh đi đến gần Tưởng Chính Tuyền, tay bóp chặt cằm Tưởng Chính
Tuyền...
Hứa Liên Trăn vội la lên: "Các người...Các người buông cô ấy ra....Buông cô ấy ra......"
Hứa
Liên Trăn thấy nhiều người như vậy, trong lòng biết rõ hôm nay sợ là
chạy trời không khỏi nắng, cô hoảng hốt sinh tuyệt vọng, khàn giọng hét
lớn: "Người tới a. . ... . Cứu mạng a......Cứu mạng...
Câu
‘cứu mạng’ thứ ba còn chưa kịp hô lên, đã bị Ngô Minh bịt kín miệng.
Ngô Minh đem búi vải nhét vào miệng Hứa Liên Trăn, giơ tay lên, nặng nề
mà cho Hứa Liên Trăn mấy bạt tai. Hứa Liên Trăn bị đánh đến mức khóe
miệng ứa máu, đầu vô lực nghẹo sang một bên....
Ngô
Minh ngoài miệng có vẻ cường ngạnh, nhưng trong lòng thật ra đã có vài
phần bất ổn, đầu óc choáng váng do say rượu nhanh chóng vòng vo mấy
vòng. Ngô Minh làm ăn đã lâu, biết Tưởng Chính Nam nhiều đàn bà, mà
chuyện của hắn là từ con tiện nhân họ Hứa này mà ra, cho nên muốn dạy dỗ
cô ta một chút. Lại nghĩ Tưởng Chính Nam nhiều đàn bà như vậy, không thấy một người, lại khộng có dấu hiệu là do chính mình động thủ, hắn có thể làm gì mình chứ!
Chính là con gái của Tưởng Triệu Quốc, em gái ruột của Tưởng Chính Nam......
Cho
dù là cả tá Ngô Minh có mười lá gan, hắn cũng không dám động vào. Cuối
cùng nói: "Mấy đứa cởi trói cho cô ta, trói tay và chân lại dán miệng
vào, đưa đến gian phòng khác đi. Nhớ kỹ, không được đụng vào."
Ba đứa tay chân kia liếc mắt nhìn Hứa Liên Trăn một cái, lòng tham khó nhịn: "Đại ca?"
Ngô
Minh nhe răng cười nói: "Yên tâm, đại ca sẽ không ăn độc đâu. . . Sẽ
không thiếu phần các chú......" Thủ hạ của Ngô Minh cười hắc hắc dâm
đãng, sau đó lui ra ngoài.
Ngô
Minh không biết lấy từ đâu ra được một con dao găm, chớp chớp trước mắt
Hứa Liên Trăn: "Hiện tại thứ chúng ta có là thời gian, chúng ta từ từ
chơi....." Hứa
Liên
Trăn trơ mắt nhìn con dao nhỏ chóp chớp trên tay hắn ngày càng tới gần,
đi tới trước ngực chính mình......Hứa Liên Trăn liều mạng lắc đầu......
Tay
Ngô Minh khẽ nhúc nhích, con dao nhỏ đã lồng vào sơ mi, nhẹ nhàng dùng
một chút lực, "Xoạt" một tiếng, sơ mi đã bị mở ra, lộ ra bầu ngực cao
ngất như ẩn như hiện....Thấu qua cái khe hở kia, tuyết trắng loáng
thoáng, mê người đến cực điểm....
Ngô
Minh ngửa đầu "Ha ha" cười to, ném dao sang một bên, hai tay dùng sức
mà xé.........thân thể Hứa Liên Trăn tựa như trần trụi bày ra trước mặt
hắn...
Hứa
Liên Trăn không khỏi lạnh run, nhắm mắt lại liều mạng lắc đầu, nhưng
hết thảy đều chỉ là phí công, cô chỉ có khả năng phát ra mấy tiếng "Ô ô
ô" mà thôi, không thể làm gì được.
Đột
nhiên, bên ngoài truyền đến mấy tiếng súng "Bang bang". Ngô Minh đột
nhiên dừng lại động tác, cứng đờ, rồi sau đó mới kịp phản ứng lại đây,
chạy nhanh ra phía cửa...
Cửa bị ai đó dùng chân đá văng, có vài thân ảnh chạy tới, Ngô Minh thấy người tới, sợ tới mức thân thể đều nhuyễn xuống,
"ầm" một cái quỳ xuống: 'Tưởng....Tiên....Sinh"
Tưởng Chính Nam quay đầu phân phó nói:
"Mấy
đứa lo mà xử nó......" Còn chưa nói xong, liền hướng người đang bị trói
chạy tới. Chạy vài bước, từ xa hắn đã nhìn thấy Hứa Liên Trăn một thân
trần trụi, vừa chạy vừa vội cởi áo khoác, hướng Diệp Anh Chương cùng
Niếp Trọng Chi quát: "Hai người nhanh đi cứu Tuyền Tuyền...."
Diệp
Anh Chương không nói gì, thấy Tưởng Chính Nam một phen dùng áo gió quấn
lấy Hứa Liên Trăn, rút búi dẻ trong miệng cô ra......Cho tới bây giờ
Diệp
Anh Chương chưa từng thấy biểu tình lo lắng loại này xuất hiện trên mặt Tưởng
Chính Nam......Nhưng anh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng theo Niếp Trọng Chi chạy vào trong.
Tưởng Chính Nam ôm Hứa Liến Trăn đã mềm nhũn cả người, vội la lên: "Em sao rồi? Em sao rồi?"
Hứa
Liên Trăn mắt trợn lớn, ánh mắt tan rã, như là đang từ từ đợi cái chết
đến. Mặc hắn lay động hò hét, chỉ là lăng lăng mà nhìn, mắt không có
tiêu điểm. Sau một lúc lâu, mới nhận ra hắn, sóng nước trong mắt lộ ra
vài tia vui sướng yên lòng cùng kinh ngạc. Dần dần, nước trong mắt chậm
rãi ngưng tụ lại, từ từ tràn ra, treo ở lông mi, óng ánh như sương.
Lòng Tưởng Chính Nam
nhéo chặt, chỉ thấy nước mắt kia chậm rãi rơi xuống dưới, dọc theo khóe
mắt mà lăn, vô thanh vô thức chìm vào trong mớ tóc tán loạn.
Tưởng Chính Nam
chưa bao giờ gặp qua Hứa Liên Trăn điềm đạm đáng yêu như vậy, ánh mắt
dại ra, vẻ mặt sợ hãi né tránh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lệ rơi đầy khuôn mặt đã sưng đỏ, dấu ngón tay còn in rõ ràng, khóe miệng vết máu loang lổ uốn lượn......
Cảm giác đau lòng chưa từng thấy đánh úp vào tim Tưởng Chính Nam, làm cho hắn có cảm giác phải giết người mới hả được cơn giận này.
Một
gian trong phòng khác, vừa chạy vào phòng vài ba chiêu Niếp Trọng Chi
đã hạ được hai tên lâu la, thừa dịp tên khác đang dây dưa cùng Diệp Anh
Chương. Niếp Trọng Chi vội vàng đỡ Tưởng Chính Tuyền đứng lên, gỡ miếng
băng dán trên miệng cô xuống: "Tuyền Tuyền....Tuyền Tuyền.Em không sao
chứ?"
Tưởng
Chính Tuyền không thể tin mà nhìn hắn: "Niếp đại ca......" Niếp Trọng
Chi chưa kịp hỏi gì, Diệp Anh Chương đã đánh ngã được người kia, ba bước
thành hai chạy nhanh lại đây.
Tưởng
Chính Tuyền nhào vào trong lòng Diệp Anh Chương, "Oa" một tiếng khóc
rống lên: "Diệp đại ca, Diệp đại ca, em sợ quá......em rất sợ!" cảm giác
bất lực tuyệt vọng mới vừa rồi lại dũng mãnh xông lên, Tưởng Chính
Tuyền tựa vào vòm ngực vững chãi của Diệp Anh Chương khóc lớn thành
tiếng.
Tưởng Chính Nam
nghe thấy tiếng khóc tâm tê liệt phế của em gái mình vang lại, vội ôm
Hứa Liên Trăn chạy qua, la lên: "Tuyền Tuyền, em không sao chứ? Mau nói
cho anh....."
Tưởng
Chính Tuyền"Ô ô ô" ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Anh......em không sao......
chỉ là em sợ quá......anh, may mà mấy anh tới đây......Không thì......Ô
ô ô"
Diệp
Anh Chương nhìn thấy Hứa Liên Trăn quần áo không chỉnh, vết thương đã
khô máu, đau lòng không thôi, thốt ra: "Liên Trăn, em sao rồi?" sắc mặt
Tưởng Chính Nam rõ ràng cứng đờ lại, Hứa Liên Trăn tránh né ánh mắt Diệp
Anh Chương, thấp giọng nói: "Tôi không sao.
Tưởng Chính Tuyền một bên không ngừng nức nở: "Anh, Diệp đại ca, may có Liên Trăn....Bằng không em em....
Niếp Trọng Chi ở bên cạnh lên tiếng đề nghị: "Tưởng, mình thấy chúng ta trước mắt đưa hai người đi bệnh viện đã"
Tưởng Chính Nam gật gật đầu, ôm Hứa Liên trăn đi ra phía ngoài.
Trước
khi lên xe, thời điểm nhìn thấy mấy người bọn Ngô Minh bị trói quỳ
trước mặt, Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhìn lướt qua, mặt không biểu tình
phân phó mấy người ở trường đua của Niếp Trọng Chi: "Mấy đứa tiếp đón
thật tốt cho anh......"
Niếp
Trọng Chi nhìn như chưa nghe được cái gì. Diệp Anh Chương hướng hắn
nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi. Đáy mắt Tưởng Chính Nam âm u, khuôn mặt tuấn tú, giờ phút này nhăn chặt lại, mỗi một đường nét trên mặt đều tản ra tức giận đến cực điểm.
Tưởng Chính Nam
giống như hiểu rõ, nhìn thẳng vào mắt Diệp Anh Chương: "Anh Chương, thế
giới này đen không phải hoàn toàn đen, trắng cũng không phải là hoàn
toàn trắng, đúng không?"
Diệp Anh Chương không nói , nhìn liếc mắt một cái Hứa liên Trăn trong lòng Tưởng Chính Nam, sau đó quay đầu lên xe.