Lưu Quang Dạ Tuyết

Chương 2




"Ta rất bận mà, kẻ bất tài này rảnh rỗi đều tới đây, nhưng nàng toàn ngủ mất rồi. Ngày mai Hoàng Nhi sẽ đến ở với nàng, nàng muốn thế nào Hoàng Nhi cũng đều giúp nàng." Hắn dịu dàng dỗ cô.

"Thật vậy chăng?" Lý Quả hơi buồn ngủ, ngáp một cái, hai mắt đều híp lại. Sau khi thì thào hỏi vớt vát,*8l3*6qu4*d6n*cô liền mơ mơ màng màng, rồi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Mặc Nhật Tỳ đắp chăn cho cô, vuốt ve đầu và mặt cô, không có lập tức rời đi, mà lẳng lặng ngồi, ngắm dáng vẻ say ngủ của Lý Quả. Vừa ngồi xuống chính là ngồi rất lâu, thẳng đến khi hửng đông.

"A, Vương." Tri Vũ ngủ không quá an ổn, vừa hửng đông, nàng đột nhiên tỉnh dậy, nhớ tới tiểu thư liền vội vã chạy vào xem xét. Thật bất ngờ là Vương lại ở trong đây, nàng sợ tới mức bật thốt ra.

Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm quay đầu, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Lý Quả, sau đó mới lặng yên đứng lên, hạ giọng nói: "Bổn vương phải đi, ngươi chăm sóclequydôntiểu thư cho tốt, ngày mai Hoàng Nhi và quản gia Lâm sẽ đến chăm sóc nàng phụ với ngươi."

"Nô tỳ đã biết." Tri Vũ cúi đầu, có chút bất an, cung kính nói.

"Đừng cho nàng biết, ta là Vương ở đây." Trước khi đi, hắn như chợt nhớ tới cái gì, quay đầu dặn dò nàng.

Mặc dù Tri Vũ không rõ nguyên do, nhưng nàng hiểu lời nói của Vương chính là mệnh lệnh, cho nên nàng không dám chần chừ, lập tức đáp: "Vâng, nô tỳ đã biết."

Cuối cùng, Mặc Nhật Tỳ nhìn thoáng qua Lý Quả còn đang ngủ say, rồi không chút do dự bước ra. Nhìn thấy nàng thật tốt, hắn thích cảm giác này,đ6nlúc trước cònqu4có thể ở cùngl3nhau mỗi ngày, hiện tại không biết khi nào mới có cơ hội đây.

Sau khi cung tiễn hắn, Tri Vũ chạy vội qua nhìn Lý Quả, lần này thật không dám rời đi, luôn canh giữ bên cạnh cô. Trong lòng thầm hâm mộ vị tiểu thư này thật là có phúc khí, còn chưa có vị phi tử nào được Vương yêu thương và che chở như vậy đâu.

Không biết qua bao lâu, Lý Quả từ từ tỉnh lại, trong đầu lập tức nghĩ tới chuyện tối hôm qua, sốt ruột kêu lên: "Mặc Nhật Tỳ." Sau đó bò xuống giường tìm người.

"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?" Tri Vũ thấy thế, liền bước đến bên giường, nhìn cô, thân thiết hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.