Lưu Niên Tự Thủy

Chương 41: 'Cố Diệu Diệu...... đã bắt đầu tìm dao.'




Lúc này bên ngoài viện, thần sắc mấy tên ám vệ cổ quái, trong mắt lại mang theo ý cười, nhìn gia chủ nói: “Tố Tích cô cô đang ở trong.”

Lâm Bác Hằng đang muốn bước vào, vừa nghe thấy thì ngẩn ra, tưởng mình nghe lầm, nhìn ám vệ hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Ai đang ở trong?”

“Tố Tích cô cô.” 

Nghe vậy, ông mở miệng, chỉ bên trong: “Tố, Tố Tích?”

“Vâng.”

Đang kinh ngạc chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến: “Đại ca.” 

Ông nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy muội muội của ông đang từ trong phòng trong viện đi ra, Phượng tam nguyên cúi đầu đi theo sau, không khỏi giật giật miệng, giận dữ nhìn Phượng lão thái gia: “Phượng tam nguyên! Đệ đến thư phòng cho ta!” Tiếng nói giận dữ vừa dứt, xoay người rời đi, trong lòng lại mừng rỡ, hai người này cuối cùng cũng đến với nhau rồi.

Kỳ thực, đối với chuyện tuổi của tam nguyên không còn trẻ cũng không phải là chuyện gì khó khắn, nếu như là người tu tiên như bọn họ chỉ cần đạt đến tu vi kỳ Nguyên Anh cứ coi như bị mất cánh tay cũng có thể trọng sinh, bởi vì Nguyên Anh ngưng tụ thành, tất cả đều như hồi sinh, tu sĩ bước vào kỳ Nguyên Anh căn bản đều có thể khiến cho dung mạo của mình duy trì ở trạng thái mà mình mong muốn, chỉ cần trong khoảng thời gian có hạn tiếp tục tăng cấp, vậy thì vĩnh viễn duy trì được trạng thái đỉnh cao không phải là chuyện không có khả năng, mà chuyện nãy cũng lý do vì sao người tu vi càng cao càng trẻ.

Có điều dù sao ông cũng là Huyền tu, không phải linh tu, Huyền tu chỉ có bước vào võ hoàng, dung mạo mới có thể trẻ đến mười tuổi, bước vào võ tôn mới có thể lùi thêm được hai mươi tuổi, cũng là nói ông bắt buộc phải tu luyện đến thực lực võ tôn mới có thể khôi phục đến trên dưới bốn mươi tuổi, thế nhưng hiện giờ ông mới đến đỉnh cao võ tông, muốn đạt đến cấp võ tôn, sao có thể dễ dàng như vậy được? 

Phượng lão thái gia xấu hổ theo sau, một đường đi thẳng đến thư phòng, vào trong thư phòng rồi sau đó đóng cửa lại, ông nhìn đại ca kết nghĩa đang ngồi trước án thư, nhất thời không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể nói một câu: “Đại ca, xin lỗi, đệ không ngờ chuyện này lại trở thành như vậy.”

“Đệ không có lỗi với ta, người đệ cần xin lỗi là Tố Tích, đệ nói xem đệ muốn xử lý chuyện này như thế nào?” Ông nghiêm mặt, giọng nói trầm thấp hỏi.

Kỳ thực một màn này vô cùng kỳ lạ cũng buồn cười, Lâm Bác Hằng ngồi trước án thư thoạt nhịn cũng là dáng vẻ tuổi trung niên, tràn đầy khí thế, mà đứng trước mặt lại là Phượng lão thái gia rụt vai cúi đầu, giống như một đứa trẻ đứng trước mặt người lớn vậy, sợ hãi đứng đó bị dạy bảo. 

“Đệ, đệ vốn muốn chờ đệ bước vào võ tôn mới lấy Tố Tích, chí ít đến lúc đó đệ cũng có thể có sức lực đứng trước mặt muội ấy, nhưng không ngờ uống một vò rượu lại thành như vậy.” Ông nhỏ giọng nói, nghĩ đến chuyện đã xảy ra, dù thế nào cũng phải có cách giải quyết, vì thế gương mặt hổ thẹn cúi đầu.

“Chuyện này, đệ nghe theo đại ca, đại ca nói thế nào thì sẽ thế đó.”

Nhìn ông như vậy, Lâm Bác Hằng nặng nề hừ một tiếng, nói: “Đệ là người tu hành, đáng ra nên hiểu không thể để ý đến những ánh mắt của thế nhân, huống hồ chúng ta là người tu hành không giống với người phàm, không phải đệ không biết chuyện tu vi càng cao dung nhan cũng có thể trẻ lại, cứ lấy thành Tam Giang này của chúng ta mà nói, lão tổ của Hầu gia cũng đã mấy trăm tuổi rồi, nhưng bộ dáng vẫn là của một quý công tử chừng hai mươi tuổi, con cháu ông ta gì đó, dung mạo của mỗi người đều già hơn ông ta, lẽ nào những người con, những đứa cháu ấy ở trước mặt ông ta cũng phải xấu hổ muốn tìm chỗ chui sao?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.