Lưu Niên Tự Thủy

Chương 23: Diệu tỷ uy vũ!




- Đám biến thái này tốt nhất đừng rơi vào trong tay của ta, bằng không ta muốn bọn hắn sống không bằng chết!

Sau nửa ngày, Tiểu Ma Nữ nghiến răng nghiến lợi tức giận, nói.

- Lấy thực lực của chúng ta cũng chưa chắc có thể chiếm được thượng phong.

Tiêu Phàm lắc đầu nói, hắn cẩn thận xem tường tận mấy vết thương trên cơ thể, kiếp trước thân làm y thánh thì thi thể gì mà hắn chưa từng thấy qua, việc này đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào, cũng không phải là hắn máu lạnh mà là hắn đã quá quen thuộc rồi.

- A?

Lăng Phong, Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim, trấn an nó một cái, chỉ vào một cỗ thi thể nói:

- Các ngươi nhìn, người này hẳn là bị lợi trảo giết chết, nếu như là lợi trảo của Hồn Thú thì những người này sớm đã nằm trong bụng Hồn Thú rồi, cho nên, hẳn là bị Chiến Hồn Hồn Thú giết chết, hơn nữa, các ngươi lại nhìn, một trảo này cực kỳ chuẩn xác đánh vào vị trí trái tim.

- Không đúng, vậy còn mấy vết thương này?

Bàn Tử chỉ mấy vết thương hư thối trên bụng một người, nơi đó rõ ràng không phải bị một vuốt xé rách.

Tiêu Phàm lắc đầu, cầm lấy nhánh cây lật tới lật lui thi thể, nói:

- Mấy cái vết cào này đều không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa vết thương đã chuyển sang màu đen, đây là dấu vết bị người ta tra tấn, một trảo ở trái tim mới là điểm chí mạng.

Nói đến đây, Tiêu Phàm lại đi đến một cỗ thi thể nam tử khác ở bên cạnh, trên cổ người kia có một dấu vết màu đen trên cổ, cho dù đã hư thối nhưng vết cắt vẫn vô cùng chỉnh tề.

- Người này bị người khác dùng lợi kiếm giết chết, hơn nữa còn là nhất kiếm phong hầu, trong đám người chúng ta thì cho dù là Lão Đại cũng khó có thể làm.

Tiêu Phàm trầm giọng, thần sắc càng ngày càng khó coi.

Lăng Phong thở sâu, gật đầu tán thành lời Tiêu Phàm, một kiếm này trực tiếp cắt đứt yếu hầu đối phương nhưng không động đến xương cốt, điều này chứng tỏ một kiếm này vô cùng nhanh, chuẩn, độc.

- Trên người người này có dấu vết bị trói, hơn nữa con mắt còn bị móc xuống.

Bàn Tử chỉ về phía hốc mắt của nam tử.

Tiêu Phàm quan sát thi thể nam tử, phương diện này hắn đúng là chuyên gia, y thánh hắn có hiểu biết rất sâu

về những vết thương.

- Người này hẳn là bị người dùng sợi đằng(dây leo) ghìm chết?

Tiểu Ma Nữ lấy dũng khí nhìn thi thể kia nói.

Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Phàm, Lăng Phong và Bàn Tử nhao nhao nhìn về Tiểu Ma Nữ làm cho nàng tê cả da đầu.

- Nhìn ta làm gì? Không phải nghĩ rằng ta giết đấy chứ?

Tiểu Ma Nữ dọa kêu to một tiếng, vội vàng lui ra phía sau mấy bước.

- Không phải, chúng ta chỉ là kinh ngạc ngươi cũng có thể suy nghĩ ra a.

Tiêu Phàm cười cười làm Tiểu Ma Nữ nghiến răng hung dữ nhìn hắn, hận không thể giày vò hắn dưới chân.

- Người thứ ba này hẳn là Chiến Hồn hệ thực vật, người này là bị trói đến chết, con mắt hắn cũng là bị sợi đằng xuyên thủng, trực tiếp xuyên qua sau đầu.

Tiêu Phàm thu liễm tiếu dung, thần sắc ngưng trọng vô cùng.

- Nói cách khác, người giết bọn hắn chí ít có ba người, một tên nắm giữ Chiến Hồn loại thú, một tên cao thủ sử dụng kiếm, hoặc là nắm giữ Chiến Hồn loại kiếm, người thứ ba thì nắm giữ Chiến Hồn hệ thực vật, tổ hợp thế này thì công kích và phòng ngự đều rất cường đại.

Lăng Phong làm một cái tổng kết.

- Bọn hắn tại sao phải giết người? Đoạt đồ vật trên người bọn họ là được a.

Tiểu Ma Nữ cảm giác một cỗ lửa giận lặng yên dâng lên.

Cũng khó trách nàng lại tức giận như vậy, bên trong Hồn Thú Sơn Mạch, Hồn Thú tung hoành, nhân loại lại thập phần thưa thớt, vì sao mọi người còn muốn tàn sát lẫn nhau?

- Tất cả người trong thiên hạ chỉ vì một chữ Lợi.

Tiêu Phàm thán một hơi nói.

Bên trong Hồn Thú Sơn Mạch nguy hiểm trùng trùng, có đôi khi, nguy hiểm nhất cũng không phải là Hồn Thú mà là bản thân con người.

Mấy người cảm thán một hơi, cũng minh bạch ý tứ bên trong lời nói Tiêu Phàm, nhân loại tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch vì cái gì? Không phải là vì là săn giết Hồn Thú chiếm lấy Hồn Tinh và tìm kiếm Linh Dược sao?

Giết chết một đầu Hồn Thú chỉ có thể được một khỏa Hồn Tinh, có đôi khi tìm kiếm vài ngày cũng chưa chắc có thể tìm tới một gốc Linh Dược, nhưng nếu giết một người thì lại có thể có rất nhiều Hồn Tinh và Linh Dược.

- Lòng tham là bản năng của con người nhưng cũng không cần thiết phải tra tấn người khác đến như vậy.

Tiểu Ma Nữ nghiến răng, sát khí nặng nề nói, nàng còn chưa bao giờ tức giận đến như thế.

- Mọi người cẩn thận một chút, những người này hung tàn cũng không đáng sợ, đáng sợ là thực lực bọn hắn, nơi này vẫn chỉ là bên ngoài Hồn Thú Sơn Mạch, Huyết Tinh Thảo chỉ có ở bên trong sâu hơn mà thôi, có khả năng sẽ gặp lại bọn hắn.

Tiêu Phàm trầm giọng nói.

Lập tức trong lòng lại bổ sung một câu:

- Thân thể ta hiện tại vẫn còn chưa thể chịu được uy lực của Chiến Kỹ Ngũ Phẩm, nhất định phải tìm được Huyết Tinh Thảo luyện chế ra Huyết Hồn đan, sau khi được Huyết Hồn đan tẩy lễ, lúc đó sẽ tăng thêm được một tầng bảo hộ.

Lấy được Ngũ Phẩm linh dược Huyết Tinh Thảo, đây là mục tiêu chủ yếu của bọn Tiêu Phàm, cuộc đi săn mùa thu tại Yến Thành càng ngày càng gần, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm gấp gáp đến thế.

Mấy người gật gật đầu, đem những thi thể này tùy ý an táng một chút liền tiếp tục lên đường, sau khi đi hai canh giờ lại dừng lại.

- Trời sắp tối, tìm chỗ nghỉ một chút.

Tiêu Phàm nhìn bốn phía, cuối cùng lựa chọn một cây cổ thụ cao vút trong mây, so với trên mặt đất thì ở trên cây lại an toàn hơn nhiều.

Ban đêm trong Hồn Thú Sơn Mạch không ai dám đốt lửa, ánh sáng sẽ khiến cho bọn họ trở thành một tấm bia sống.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, đám người co quắp nằm trên nhánh cây, cũng may nhánh cây rất lớn lên dù bọn họ có lăn mấy vòng cũng không ngã được, bất quá Tiêu Phàm bận rộn một hồi trên tàng cây, trong tay lại xuất hiện một cái túi lớn màu đen.

- Đồ lưu manh, đây là thứ gì?

Tiểu Ma Nữ thấp giọng hỏi, kinh ngạc nhìn cái túi lớn màu đen của Tiêu Phàm.

- Túi ngủ.

Tiêu Phàm nhàn nhạt nói một câu, chuẩn bị đi vào bên trong túi ngủ, đây là do hắn chuẩn bị trước, cho dù đêm có lạnh thì cũng sẽ dễ dàng vượt qua.

Nhưng mà lời còn chưa dứt thì Tiểu Ma Nữ lắc mình một cái vọt thẳng bên trong túi ngủ, nàng cười khà khà giống như vừa đạt được âm mưu:

- Thứ này ta muốn, ngươi tìm chỗ khác đi a.

- Ngươi!

Nắm đấm Tiêu Phàm vang lên kèn kẹt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đêm nay ta sẽ canh gác.

Dứt lời, Tiêu Phàm ngồi ở trên nhánh cây nhắm hai mắt lại, Hồn Lực tản ra bốn phương tám hướng, nếu ngủ không được thì đi tu luyện vậy.

U Linh Chiến Hồn nhanh chóng hấp thu thiên địa linh khí bốn phía, ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên, trong lòng kinh ngạc nói:

- Linh Khí trong Hồn Thú Sơn Mạch quả thật nồng đậm, đúng lúc có thể củng cố lại tu vi.

Hắc ám vô tận bao phủ thiên địa, Tiểu Kim và Bàn Tử phát ra tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ lại cực kỳ yên tĩnh, gió ban đêm thật lạnh không oi bức giống như lúc ở trong Yến Thành.

Chỉ có một người Tiêu Phàm lúc nào cũng cảnh giác bốn phía.

- Chít chít

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiêu Phàm đột nhiên mở mắt nhìn vào màn đêm, chỉ thấy bên trên mười mấy mét có vô số đôi mắt màu đỏ tươi đang quan sát hắn, số lượng lên tới cả mấy trăm làm cho hắn phát lạnh cả người.

- Đây là?

Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, Hồn Lực tập trung trong nháy mắt liền biết đây là thứ gì.

Chỉ là không đợi hắn lấy lại tinh thần thì những quái vật miệng đầy răng nanh kia đã lao xuống, hàn quang lóe lên trong bóng đêm cực kỳ chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.