Lưu Niên Tự Thủy

Chương 17: Đinh Nghiêu




Một kiếm chém chết Địch Hàn!

Sự quyết đoán tàn nhẫn của Tiêu Phàm một lần nữa trấn trụ tất cả mọi người ở đây, Địch Hàn là cường giả xếp thứ mười ba trên Viện Bảng vậy mà bị người ta một kiếm chém chết?

- Người như vậy mới xứng làm huynh đệ Lăng Phong ta.

Lăng Phong tràn đầy hân thưởng nhìn Tiêu Phàm.

Tại thế giới người này ăn thịt người này, một người quá mức nhân từ thì người chết cuối cùng chính là bản thân họ.

- 100 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch này ta vui lòng nhận.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn đám người Chiến Vương Học Viện, sát khí trên người thu liễm biến mất không còn một mảnh, hiện tại hoàn toàn trở thành một người khác.

Hắn hơi động niệm, 100 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đều bị hắn thu vào bên trong Hồn Giới.

- Hồn Giới?

Ánh mắt đám người ngưng lại, hiểu ra được gì.

Tôn Đình trốn ở phía xa, sắc mặt âm trầm đáng sợ:

- Giết nhi tử ta, lại còn đoạt đi Hồn Giới Tôn gia ta!

Cũng chỉ có Tôn Đình biết Tiêu Phàm tu luyện Bá Đạo Thiên Quyền cũng không phải trong nháy mắt liền học được, mà là lấy được nguyên bản chiến kỹ từ trong Hồn Giới.

Nửa tháng trước, Tôn Tử muốn hắn cho mượn Bá Đạo Thiên Quyên, hắn liền đưa cho Tôn Tử, bây giờ lại rơi vào trong tay Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm, lấy thực lực ngươi cũng đủ để Hoàng gia ta coi trọng, nếu ngươi đột phá Chiến Tôn liền có thể gia nhập Hoàng gia ta, cho ngươi một cái chức vị khách khanh Trưởng Lão, như thế nào?

Hoàng Thiên Thần đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí lại khôi phục cao ngạo tự tin.

Hoàng gia là một trong Tứ Đại Gia Tộc Yến Thành, tài nguyên tu luyện so với Thần Phong Học Viện suy bại thì phong phú hơn nhiều, hắn tin tưởng Tiêu Phàm sẽ không cự tuyệt.

- Biến!

Nhưng làm cho mọi người ngoài ý muốn là Tiêu Phàm chẳng những không có đáp ứng Hoàng Thiên Thần, ngược lại chém một kiếm về phía Hoàng Thiên Thần không một chút lưu tình.

Con ngươi Hoàng Thiên Thần co rụt lại, thân hình nhanh chóng thối lui tránh một kiếm của Tiêu Phàm, sắc mặt hắn trở nên âm trầm đáng sợ.

- Tiêu Phàm, ngươi muốn đối địch với Hoàng gia sao? Từ nay về sau, Yến Thành không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa.

Hoàng Thiên Thần lạnh giọng nói, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm thậm chí chẳng hề do dự lấy một cái.

- Không phải đã là địch sao? Hiện tại ta đã cùng Tôn gia là địch, nhiều thêm Hoàng gia ngươi cũng không thành vấn đề.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, hoàn toàn không để Hoàng Thiên Thần vào mắt.

Đúng như Tiêu Phàm nói, hắn giết Tôn Tử dòng chính Tôn gia, sớm đã không đội trời chung nhưng không phải hắn hiện tải phẫn sống khỏe phây phây đấy sao?

Thêm Hoàng gia ngươi lại như thế nào? Các ngươi cũng chưa chắc cóthể làm gì được ta.

Huống chi, Hoàng Thiên Thần ngươi bây giờ còn không phải Gia Chủ Hoàng gia, Hoàng gia chưa chắc sẽ nghe theo ngươi nói.

Hoàng Thiên Thần bị nói đến á khẩu, sắc mặt đỏ bừng.

Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Trong mắt ngươi, người khác chỉ là sâu kiến, nhưng lại có một ngày ngươi phát hiện ra mình ngay cả sâu kiến còn không bằng, liền muốn lôi kéo đối phương, ngươi quá tự cao rồi, thật không biết ngươi có gì đáng để kiêu ngạo, nếu bỏ đi cái danh xưng Hoàng gi kia thì hiện tại ngươi đã trở thành một cái xác!

Hoàng Thiên Thần giống như bị người ta tát một bạt tay, nóng rát vô cùng, thế nhưng lại không có cách nào có thể phản bác lại được.

Giờ phút này, Chiến Vương Học Viện không ít người cũng trở nên vô cùng âm trầm nhìn Tiêu Phàm nhưng một câu cũng không dám nói.

Tiêu Phàm cuồng, không chỉ đem Hoàng Thiên Thần kiêu ngạo dẫm nát ở dưới chân mà cũng đem đám người Chiến Vương Học Viện cao ngạo dẫm cùng một chỗ.

Nếu như Tiêu Phàm không có thực lực mà ngông cuồng như thế thì hắn chỉ là một kẻ trơ trẽn, nhưng chiến lực của hắn đã chứng tỏ cho mọi người thấy hắn co tư cách nói những lời cao ngạo này!

Ai có thể ngờ, một tên còn không có tư cách tiến vào học viện tỷ thí lại cường đại đến thế, liên tục đánh bại cao thủ Viện Bảng Chiến Vương Học Viện?

Ai có thể ngờ, một tên không có bối cảnh gì lại dám giết chết đệ tử dòng chính của Tứ Đại Gia Tộc, dám diệt sát cao thủ Chiến Vương Học Viện?

- Tiêu Phàm là rất ngông cuồng, nhưng hắn có vốn liếng để cuồng, đây mới là tinh thần mà tu sĩ chúng ta nên có, đây mới là Chiến Hồn chân chính!

Trong đám người, có người âm thầm mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập kính sợ.

- Một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận!

Hoàng Thiên Thần lạnh giọng nói, hắn phất tay áo xoay người chuẩn bị rời đi.

- Có bản lĩnh thì đừng có giật dây phía sau người khác, tự mình đến chiến một trận, nếu như còn dám tiếp tục giở thủ đoạn thì ngươi chi có một chữ, chết!

Tiêu Phàm nhìn bóng lưng Hoàng Thiên Thần nói.

Hoàng Thiên Thần tức giận đến toàn thân phát run, hắn rất muốn một chưởng giết chết Tiêu Phàm nhưng hắn lại không đánh lại, trừ phi tu vi tiến thêm một bước, nắm giữ chiến kỹ càng cường đại hơn!

Hắn thủy chung không có quay người, vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

- Ta cho ngươi rời đi sao?

Tiêu Phàm đột nhiên lách mình ngăn cản đường đi của Hoàng Thiên Thần.

- Ngươi muốn thế nào?

Hoàng Thiên Thần sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn làm sao biết Tiêu Phàm vậy mà lại cản đường hắn, chẳng lẽ tên kia thật sự không sợ đối địch cùng Hoàng gia sao?

- Chiến Sư cảnh Tiêu Phàm, Khiêu Chiến!

Tiêu Phàm đột nhiên duỗi ra một cái tay làm thủ thế mời, đây là lễ nghi giao đấu của tu sĩ trên Chiến Hồn Đại Lục, đối phương vẫn có thể cự tuyệt.

Nhưng Hoàng Thiên Thần cũng không dám cự tuyệt, bởi vì nếu như ngay cả một tên Chiến Sư cảnh xin chiến cũng không dám nhận thì sau này nhất định sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Nhưng nếu không cự tuyệt thì làm thế nào bây giờ? Lấy thực lực của hắn thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Phàm!

- Không dám đúng không, vậy liền lưu lại Hồn Thạch, cút!

Ngữ khí Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, mảy may không đem Hoàng gia để vào mắt, lại càng không cần phải nói đến Hoàng Thiên Thần.

Hoàng Thiên Thần sắc mặt tái nhợt, tiến thoái lưỡng nan, sau một lúc liền lấy ra 20 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đặt trên mặt đất.

- Tiếp tục!

Tiêu Phàm ngữ khí rất bình tĩnh, hắn không tin đường đường là trưởng tử Hoàng gia lại chỉ có 20 vạn, không, tăng thêm 10 vạn trước đó là 30 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!

Quả nhiên đúng như Tiêu Phàm dự liệu, Hoàng Thiên Thần lại lấy ra 30 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, Tiêu Phàm thu hồi 50 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch lúc này mới hài lòng gật gật đầu:

- Hoàng gia thiếu chủ quả nhiên là tài đại khí thô.

- Các ngươi hiện tại muốn ta khiêu chiến từng người sao?

Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía học viên Chiến Vương Học Viện, ngữ khí phách lối, cuồng ngạo!

- Ngươi đây là khiêu khích tất cả mọi người Chiến Vương Học Viện sao?

Có người không phục mở miệng.

- Ngươi nói thế thì chính là như thế!

Tiêu Phàm không mặn không nhạt đáp trả một câu.

Cuồng! Đây đâu phải chỉ là cuồng mà chính là không hề để Chiến Vương Học Viện vào trong mắt a!

Học viên Chiến Vương Học Viện tức giận mà không dám nói gì, tất cả đều lạnh lõe và vẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, cuối cùng vẫn có người để lại Hồn Thạch Tạp rời đi.

- Đúng rồi, các vị Chiến Vương Học Viện về sau còn muốn khiêu chiến Tiêu mỗ thì cứ mang Hồn Thạch đến là được.

Tiêu Phàm nhìn bóng lưng học viên Chiến Vương Học Viện chuẩn bị rời đi, châm chọc nói.

Học viên Chiến Vương Học Viện nghe vậy, liền tức giận đến run người, tên gia hỏa Tiêu Phàm rất đáng hận, đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ!

- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm.

Tiêu U lưu lại một câu ngoan thoại, quay người rời đi.

Tiêu Phàm làm ngơ, trong mắt hắn Tiêu U đã là người chết, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc giết nàng.

- Làm sao đã tản đi hết rồi? Ta có bỏ lỡ cái gì không?

Đột nhiên Bàn Tử từ cửa đi ra, khí tức cuồng bá trên người tản ra.

- Không đi chẳng lẽ bọn hắn còn ở lại chỗ này chờ chết sao?

Lăng Phong tức giận nói.

- Vào trong rồi nói.

Tiêu Phàm thở sâu, sắc mặt trở nên có chút trắng bệch, không đợi mấy người phản ứng liền biến mất ở cửa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.