Lưu Niên Tự Thủy

Chương 14: Ly hôn




Đám người kinh hãi nhìn Lăng Phong, một kiếm vừa rồi băng lãnh, khắc nghiệt, triệt để khắc sâu vào lòng người, làm cho tâm thần người ta phát lạnh.

Kiếm cương lạnh thấu xương mang theo khí thế bá đạo, không gì không thể phá, không gì không thể diệt, tên này tuyệt đối là một cao thủ Kiếm Đạo.

- Bá đạo!

Tiêu Phàm hít sâu nhìn bóng lưng Lăng Phong, hồi lâu mới nói ra hai chữ.

Một đạo huyết kiếm từ trong cổ họng hắc y nam tử bay ra, thi thể phù phù ngã xuống đất giãy dụa hai lần liền đi chầu ông bà.

Một kiếm, chết!

- Lạc Phi chết? Hắn vậy mà giết chết Lạc Phi!

- Lạc Phi xếp thứ mười Viện Bảng a, lại bị một kiếm chém chết! Vậy thực lực hắn không phải rất khủng bố đi?

- Vương Bá trọng thương, Lạc Phi bỏ mình, có lẽ chỉ có cao thủ năm vị trí đầu Viện Bảng mới có thể đánh bại hắn, Lạc Phi đoán chừng là vừa mới lịch luyện từ bên ngoài trở về cho nên mới gặp phải tai bay vạ gió, chênh lệch giữa Lục Phẩm Chiến Hồn và Cửu Phẩm Chiến Hồn quả thật không nhỏ a.

- Nếu Lạc Phi đã trở về thì Lạc Trần ca ca hắn hẳn cũng sắp về đến, mà Lạc Trần lại cực kỳ bao che cho Lạc Phi a!

Đám người nghị luận ầm ĩ, sắc mặt người Chiến Vương Học Viện trắng bệch, trong đó còn không ít cao thủ Viện Bảng nhưng hiện tại không có ai dám bước ra.

Liền Lạc Phi bị một kiếm chém giết, bọn hắn cũng không muốn đi lên đưa cổ cho người ta chém a.

Lăng Phong mặc dù chỉ là Chiến Tôn cảnh trung kỳ nhưng thực lực hắn cho dù là Chiến Tôn đỉnh phong cũng có thể chiến một trận.

Vào đúng lúc này, có một nam tử áo đen đứng núp trong một con hẻm cách đó khoảng trăm mét, con ngươi hắn âm lãnh nhìn Lăng Phong và Tiêu Phàm, nói nhỏ:

- Dám giết nhi tử của ta, cho dù thế nào thì nhất định ta cũng đem các ngươi chôn cùng.

Nam tử áo đen chính là Tôn gia chủ Tôn Đình, lần này học viên của Chiến Vương Học Viện cũng do một tay hắn xúi dục, vì muốn báo thù Tôn Tử nên hắn đã thu mua mấy tên cao thủ trên Viện Bảng.

Nhưng hắn làm sao biết Lăng Phong bá đạo và cường thế như vậy, không những đánh Vương Bá đến mức không thể hoàn thủ mà còn một kiếm giết chết Lạc Phi.

Tôn Đình tặc nhãn chuyển động, hắn rất muốn xông lên giết chết Tiêu Phàm và Lăng Phong nhưng lại vô cùng kiêng kỵ đối với Quách Sĩ Thần, cả thế hệ bọn hắn đều biết Quách Sĩ Thần là một tên Phong Tử(điên), chuyện gì cũng dám làm ra.

Học viên Chiến Vương Học Viện tiến thoái lưỡng nan, bọn hắn giơ lá cờ Chiến Vương Học Viện đi đến nhưng hại tại lại bị người ta đánh sấp mặt.

- Chiến Vương Học Viện không phải đến lấy lại công đạo sao? Không phải muốn báo thù cho Tôn Tử sao? Làm sao, nguyên một đám biến thành rùa đen rút đầu hết rồi à?

Tiêu Phàm thâm thúy nhìn đám người Chiến Vương Học Viện.

- Tiêu Phàm, có gan đừng nấp sau lưng Lăng Phong, ra đây lão tử liền một trảm chém chế ngươi.

Một tên thanh niên áo trắng mở miệng, dáng người hắn gầy gò, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức Hồn Lực cường đại, xem ra lại là một tên cường giả Chiến Tôn cảnh.

Lăng Phong trong mắt sát khí lấp lóe, vừa mới chuẩn bị xuất thủ lại bị Tiêu Phàm ngăn lại, hắn cảm thấy Lăng Phong có chút không thích hợp nên không thể để cho hắn tiếp tục xuất thủ.

Tiêu Phàm nhìn về phía thanh niên áo trắng nói:

- Chiến Tôn cảnh khiêu chiến một tên Chiến Sư cảnh như ta, làm sao, Chiến Vương Học Viện các ngươi đều là ỷ mạnh hiếp yếu sao? Cho dù ngươi giết được ta cũng cảm thấy rất vinh hạnh? Đúng là thứ không biết xấu hổ.

Thanh niên mặc áo trắng kia tức giận đến đỏ bừng, quả thật đúng như lời Tiêu Phàm nói, hắn một tên Chiến Tôn trung kì đi giết một tên Chiến Sư thì có vẻ vang gì?

- Bất quá, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, bản thân ta lại rất thích đặc cược.

Thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên, hắn cười tủm tỉm nhìn thanh niên áo trắng.

Nhìn thấy tiếu dung của Tiêu Phàm, rất nhiều người trong nháy mắt nghĩ đến Tôn Tử hôm qua, lúc ấy Tôn Tử không phải cũng tự tin giống như vậy sao? Cuối cùng cũng chỉ trở thành một cỗ thi thể!

- Ngươi muốn đánh cược gì?

Thanh niên áo trắng vừa nhìn thấy có cơ hội, trong lòng lập tức cười lạnh:

- Tưởng giết được Tôn Tử thì có thể đánh với ta sao? Địch Hàn ta cùng giai chưa sợ một ai, nếu như không phải ta chỉ là Ngũ Phẩm Chiến Hồn thì ba vị trí đầu trên Viện Bảng nhất định có ta.

- Chắc giá, một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Tiêu Phàm thập phần bình thản nói.

Nghe thấy thế Địch Hàn liền khựng lại, một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với bọn Tôn Tử không tính là gì nhưng đối với hắn lại à một khoảng tài phú khổng lồ.

- Ta có mười vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Trong đám người vang lên một tiếng, chỉ thấy Hoàng Thiên Thần đi đến phía trước, giơ tay ra để một đống Hồn Thạch xuông dưới đất.

Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, Hoàng Thiên Thần đứng ra cũng không nằm ngoài dự tính của hắn, sự tình lần trước Hoàng Thiên Thần chắc chắn vẫn để trong lòng.

Hiện tại đưa ra mười vạn Hạ Phẩm Hồn Tinh làm tiền đặt cược, lần này hắn cũng không cần tự mình xuất thủ lại có thể mượn danh nghĩa người khác ra tay giết hắn, thứ hai, mười vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói cũng không phải quá nhiều, chủ yếu là đốt lên ngọn lửa thù hận trong lòng đám học viên của Chiến Vương Học Viện.

Đây cũng là điều làm Tiêu Phàm ngạc nhiên, Hoàng Thiên Thần này biết sử dụng đầu óc hơn tên Tôn Tử kia nhiều.

- Ta đây cũng có hai vạn.

Một tiếng hô của nữ tử vang lên, trừ Tiêu U còn có thể là ai, ánh mắt Tiêu Phàm bắt đầu lạnh dần.

Tiêu U ngươi dù sao cũng ăn cơm Tiêu gia lớn lên, lúc này lại cùng ngoại nhân liên thủ bán đứng ta, muốn trăm phương ngàn kế dồn ta vào chỗ chết sao?

- Đúng là phu xướng phụ tùy a.

Tiêu Phàm trong lòng lạnh giọng nói.

- Ta ra ba vạn.

- Ta nơi này có hai vạn.

...

Nguyên một đám học viên của Chiến Vương Học Viện đi lên phía trước, không có Hồn Giới, tất cả đều lấy Hồn Thạch Tạp, rất nhanh liền góp đủ một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

- Xem ra người muốn ta chết cũng rất nhiều nha.

Tiêu Phàm trong lòng hờ hững sau đó nhìn về phía đám người Chiến Vương Học Viện nói:

- Ta không thích dùng Hồn Thạch Tạp, chỉ cần Hồn Thạch.

- Ngươi không phải là sợ sao?

Địch Hàn cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, sát khí hừng hực, sau đó trầm giọng nói:

- Làm phiền các vị đồng môn đi đổi lấy Hồn Thạch!

- Được!

Đám người Chiến Vương Học Viện lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm sau đó tất cả đều chạy đi.

- Tiêu Phàm, hiện tại đến lượt ngươi xuất ra một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Địch Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

- Ta vẫn là quy củ kia, nếu ngươi muốn đánh cược thì đến, còn không muốn cá cược thì biến.

Tiêu Phàm vẫn cực kỳ cường thế như cũ.

Nói đù, hôm qua từ trong tay Tôn Đình lấy được một trăm bốn mươi vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đều bị lão già Quách Sĩ Thần lấy đi hết, còn lại bốn mươi vạn cũng cũng đã đưa cho Lăng Phong đi mua dược tài, hiện tại cho dù hắn bán thân thì cũng chẳng thể nào gom đủ một trăm vạn.

Địch Hàn còn muốn nói gì nhưng Hoàng Thiên Thần đã đi đến thấp giọng nói:

- Địch huynh, hắn không bỏ ra nổi một trăm vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch cũng được, đến lúc đó ngươi thắng, chúng ta liền đem Thần Phong Học Viện phá đến gà bay cho sủa bọn họ cũng không dám nói gì.

- Như thế cũng được, trong vòng mười chiêu ta nhất định sẽ giết chết hắn.

Địch Hàn gật đầu trả lời.

Hoàng Thiên Thần thấy thế, vội vàng nói:

- Địch huynh, nhất định không thể khinh địch, tên Tiêu Phàm này rất quỷ dị, cẩn thận lật thuyền trong mương.

- Hừ, nếu như ngay cả hắn ta còn không giết được thì còn mặt mũi nào để đột phá Chiến Tông?

Địch Hàn vẻ mặt coi thường.

- Đúng vậy, Địch huynh nếu như xuất toàn lực nhất định có thể tiến vào ba vị trí đầu.

Hoàng Thiên Thần cố ý tâng bốc Địch Hàn lên, Địch Hàn cười đến không ngậm miệng được.

Thời khắc Hoàng Thiên Thần quay người, khóe miệng hắn lóe qua một tia quỷ dị giống như âm mưu đã được hoàn thành.

- Tên Địch Hàn này lại dám đi làm đầu tiêu?!

Tiêu Phàm thần sắc không hề bận tâm, nhưng trong lòng là cũng có chút suy nghĩ:

- Hoàng Thiên Thần này cũng rất âm hiểm nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.