Lưu Niên Tự Thủy

Chương 112: "Anh hai ơi, vì sao anh phải lột quần cậu ấy ạ?"




Trình Vị Vãn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở một lúc rồi bước vào.

Đợi Trình Vị Vãn đi vào bên trong xong Tiểu Trương mới đưa tay đóng cửa lại.

Lúc cửa khép lại, một tiếng “cạch” rất nhẹ vang lên, làm Trình Vị Vãn thoáng run rẩy. 

Gian phòng không lớn, Trình Vị Vãn bước vào trong thì thấy Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ.

Hắn mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, thong thả tựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, trông vừa tao nhã lại vừa thoải mái.

Hàn Tri Phản đang nhắm mắt dưỡng thần. 

Trong phòng rất yên tĩnh, Trình Vị Vãn mang một đôi giày cao gót lúc đi phát ra tiếng động hắn có nghe thấy nhưng lại không mở mắt ra.

Mãi cho đến khi tiếng giày gõ xuống sàn nhà dừng lại, hắn mới giơ tay chỉ về phía cái ghế sofa ở đối diện, ra hiệu bảo cô ngồi xuống.

Trình Vị Vãn vẫn đứng yên tại chỗ. 

Mãi không nghe tiếng giày cao gót vang lên, lúc này Hàn Tri Phản mới chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Trình Vị Vãn.

Tầm mắt của hắn dừng trên người cô chưa đến một phút thì đã thu lại.

Hắn bảo cô ngồi, cô không ngồi hắn cũng không bắt buộc, mà đưa tay cầm lấy một cái phong thư trên mặt bàn, rút trong đó ra một xấp ảnh quăng xuống trước mặt cô. 

Ảnh rơi lả tả trên mặt đất, Trình Vị Vãn cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ đều là ảnh của Trình Hàm.

Ảnh Trình Hàm chơi đùa trong nhà, ảnh cô ôm Trình Hàm đi siêu thị mua đồ, Trình Hàm ở trong khu vui chơi của siêu thị, Trình Hàm ăn sữa chua... Điều quan trọng là tất cả những tấm ảnh kia đều được chụp trong ngày hôm nay.

Hóa ra, không phải đến đêm nay hắn ta mới biết được cô ở đâu, mà hắn đã cho người theo dõi cô suốt một ngày, sau đó mới tìm cô đến đây. 

Hàn Tri Phản cho Trình Vị Vãn xem ảnh một lúc sau hắn mới nói: “Đứa bé trong tấm ảnh họ gì?”

Trình Vị Vãn mím chặt môi, không lên tiếng.

“Đừng nói là họ Trình đấy...” - Hàn Tri Phản lại lên tiếng. 

Sau khi nói xong, Hàn Tri Phản nhanh chóng nói tiếp, giọng hắn càng trở nên gay gắt hơn rất nhiều: “Được lắm Trình Vị Vãn, cô quả là người thủ đoạn! Ngay cả thư ký của tôi mà cũng có thể mua được? Đứa bé này hẳn là họ Hàn?”

Trình Vị Vãn rủ mi, không nhìn Hàn Tri Phản mà bình tĩnh đáp: “Anh nhận nhầm rồi, đứa bé này là Lâm...”

“Cô đừng có nói dối tôi!” - Trình Vị Vãn còn chưa nói xong thì Hàn Tri Phản đã lạnh lùng cắt ngang: 

“Cô cho rằng tôi là kẻ ngu à? Tôi vẫn luôn khó hiểu là tại sao thư ký đang làm tốt mà lại từ chức. Có thể thấy là bởi vì cô ta giúp cô làm ra chuyện này ở sau lưng tôi. Tôi nói cho cô biết, từ lâu tôi đã cho người liên hệ với cô ta. Cô ta cũng đã nói rõ chân tướng năm đó cho tôi biết. Cô yên tâm, ngay cả tóc của đứa bé kia, tôi cũng đã có được. Hôm nay, tôi đã đưa nó đến bệnh viện để làm xét nghiệm DNA rồi. Cô không thừa nhận cũng chẳng sao, dù gì thì hôm nay tôi gọi cô đến đây, cũng không phải là để nghe cô nói cho tôi biết đứa bé là con của ai.”

Hàn Tri Phản giận dữ nói một hơi. Nói xong, dường như đã xả được phần nào cơn giận, hắn ta lại lên tiếng, bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi gọi cô đến đây, là vì có một chuyện muốn nói với cô... Nói đi, bao nhiêu tiền.”

Bao nhiêu tiền?

Trình Vị Vãn cảm thấy rất mơ hồ, không rõ là Hàn Tri Phản muốn nói gì. Nhưng cô lại không dám hỏi rõ, chỉ khẽ nhíu mày vẫn giữ im lặng.

“Cô sinh ra đứa nhỏ, nuôi nấng đến bây giờ, không có công lao thì cũng có khổ lao. Cô nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới chịu đưa đứa bé cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.