Lưu Manh Hóa Idol

Chương 1




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Giản Ninh bĩu môi, cô có định quan tâm đến Mạc Thanh Nhã đâu, chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu thôi mà.

Không phải vì cô rộng lượng, mà vì Mạc Thanh Nhã là em họ của Giang Bắc Trạm, dù cô có giận thì cũng có làm được gì đâu.

Nếu cô ta đã đi rồi thì chuyện này cứ kết thúc như vậy đi. Dù sao cô cũng chỉ muốn coi sóc mảnh đất con con của mình mà sống vui vẻ qua ngày thôi.

Giản Ninh đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Vụ mùa thu hoạch thế nào rồi?” Đây mới là chuyện mà cô nên để ý. Bây giờ chẳng gì quan trọng bằng lấp đầy kho lương.

Những ngày qua vì sự cố gắng của Giản Ninh mà cuộc sống của dân chúng Tây Nam đã thay đổi rất nhiều, ai nấy đều vô cùng biết ơn cô.

Giản Ninh rất thỏa mãn với những tháng ngày như vậy.

“Vượt trên mong đợi, bản vương đã ra lệnh gấp rút đậy điệm nhà kho rồi.” Vừa nói đến mùa thu hoạch là Giang Bắc Trạm lại mỉm cười. Trước đây người trong triều đều chế giễu hắn, bây giờ thì chỉ có thể ghen tị với hắn mà thôi.

Giản Ninh cũng mỉm cười đầy tự hào: “Vậy là tốt rồi.”

Cô loay hoay muốn ngồi dậy, Giang Bắc Trạm nhanh tay muốn đỡ thì lại bị né ra: “Thôi không cần, mấy ngày tới anh cũng đừng có chạm vào tôi.”

Đàn ông đã nếm được mùi ngon thì y như dã thú, chẳng thèm để ý đến cảm nhận của cô chút nào, bây giờ cô vừa nhìn thấy hắn thì hai chân đã nhũn hết cả ra.

“A Ninh, bản vương là chồng em thì sao có thể không gần gũi em được?” Giang Bắc Trạm nhấc bổng Giản Ninh lên rồi thả cô vào thùng tắm nóng hầm hập.

Giản Ninh chạm vào nước nóng thì không giãy dụa nữa. Cô ngâm mình trong nước, thỏa mãn híp mắt lại.

Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, cơn khát của Giang Bắc Trạm lại trỗi dậy.

Giản Ninh đang ngâm mình thích ý thì cảm thấy ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức rụt cổ lại đầy cảnh giác: “Anh đi ra đi!”

“Bản vương phải ở đây chờ A Ninh sai bảo chứ.” Giang Bắc Trạm ăn nói đĩnh đạc đường hoàng làm Giản Ninh cạn lời luôn.

Tới đây gần một năm, Giản Ninh đã biết thế giới này đối đãi với phụ nữ hà khắc hơn đàn ông nhiều lắm. Dù cô đến từ thời hiện đại, nhưng chỉ dựa vào một mình cô thì không thể nào chống lại được cả xã hội.

Nghĩ đến chuyện này, Giản Ninh quay lưng đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Thôi được rồi, thích nhìn thì cứ nhìn cho thoải mái, có mất miếng thịt nào đâu mà sợ.

Được Giản Ninh cho phép, Giang Bắc Trạm bật cười ranh mãnh hệt như con mèo trộm được cá ngon.

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn, Giản Ninh tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi phòng. Không gian lúc này nắng nhuộm vàng ươm, tiếng nói cười của dân chúng truyền vào từ ngoài viện, Giản Ninh ngồi xuống chiếc xích đu trong sân, tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu ngắm không trung bát ngát. Bầu trời xanh trong vắt như được giội rửa, không khí thoáng đãng trong lành, cuộc sống của bách tính cũng không ngừng phát triển. Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, dựa nghiêng trên dây xích đu ngủ thiếp đi.

Giang Bắc Trạm bước đến trước cô, ngắm nhìn hồi lâu, rồi đưa tay nắm chặt bàn tay của người con gái ấy.

Không ai biết trong lòng hắn là niềm cảm kích dâng tràn.

Nếu không có Giản Ninh, hắn tuyệt đối không thể làm được như ngày hôm nay.

Giang Bắc Trạm nhìn Giản Ninh không chớp mắt rồi bế cô lên, đưa trở lại trong phòng.



Sau khi vụ mùa thu hoạch xong thì cũng là năm mới.

Thời tiết Tây Nam không rét lắm. Giản Ninh mặc áo khoác mỏng đi trên đường, Giang Bắc Trạm khoác áo dài dạo bước bên cạnh cô: “A Ninh, hôm nay em muốn làm gì?”

“Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn đi hóng gió thôi.” Mấy ngày trước ở kinh thành điều đến mấy cô cung nữ, ngoài miệng thì nói họ tới để hầu hạ cô, nhưng thực ra là tới tranh chồng.

Giản Ninh ở trong phủ nhìn qua thủ đoạn của mấy ả một lần, sau đó không muốn xem thêm nữa, bèn tìm cớ ra ngoài cho thoáng.

Không ngờ Giang Bắc Trạm cũng theo ra đây. Hắn về muộn một tí thì mấy cô ả kia lại lườm nguýt cô cho mà xem.

Thấy sắc mặt Giản Ninh không thoải mái, Giang Bắc Trạm vội vàng giải thích: “A Ninh, các nàng ấy được phái tới từ trong cung, ta không thể công khai đuổi ra khỏi cửa được, chỉ có thể giữ khoảng cách với bọn họ thôi. Em đừng giận ta nhé.”

Vì mấy đứa con gái không đâu mà làm vợ mình bực dọc thì lỗ to! Giang Bắc Trạm tuyệt đối không làm chuyện thua thiệt như vậy đâu.

“Tôi không giận anh.” Cô thừa hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn ngột ngạt khó chịu không thôi.

Lúc trước bọn họ nghèo đến mức cơm không đủ ăn thì kinh thành chẳng ai ngó ngàng gì đến, bây giờ họ sống tốt hơn một chút thì cả đám kéo nhau tới nịnh bợ, nào là tặng phụ nữ, nào là tặng quà, làm cho chốn Tây Nam vắng vẻ bỗng phồn hoa hẳn lên.

Giản Ninh chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa.

Giang Bắc Trạm thấy sắc mặt Giản Ninh vẫn khó coi như cũ thì bất chấp hết mà đi theo cô: “Thế này đi, ta nghe nói có một trại ở gần đây sắp tổ chức ca hội, hay chúng mình đi xem nhé?”

“Ca hội?” Giản Ninh rất hào hứng, nhưng không phải vì cô thích ca hội, mà vì cô có thể mượn dịp này để rời xa nơi đây, rời xa mấy cô ả đáng ghét kia một thoáng.

Trước kia cô đã không thích thủ đoạn lằng nhằng của phụ nữ rồi, bây giờ lại càng ghét hơn.

“Đúng vậy, chính là ca hội. Quyết định vậy đi, bây giờ chúng mình sẽ về luôn.” Giang Bắc Trạm kéo tay Giản Ninh, vội vàng về vương phủ sai người thu dọn đồ đạc.

Nhưng họ còn chưa kịp ra ngoài thì đã bị cả một đám oanh yến vây quanh.

“Vương gia, ngài muốn đi đâu vậy?”

Một cô nàng mặt mũi thanh thoát nhưng dáng người cao ráo nóng bỏng lắc mông đi tới bên Giang Bắc Trạm rồi cất tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.