Lưu Manh Giả Danh Bạch Thỏ

Chương 2




Mặc dù trong lòng Lương Chân Chân rất tức giận, nhưng cả người mềm nhũn không còn chút hơi sức nào, đây là một loại vận động làm tiêu hao rất nhiều sức lực, rõ ràng người nào đó vận động hơn cô rất nhiều, nhưng tại sao tinh thần của anh vẫn phấn khởi như vậy! Nhìn thế nào cũng không thấy anh mệt mỏi như cô, nam nữ thật sự khác biệt quá lớn!

Thấy anh không nhúc nhích ở bên trong không chịu đi ra ngoài, cô cũng không thèm để ý tới anh, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, mệt quá, xương cốt cả người đều muốn rời ra từng mảnh, giống như vừa thi chạy một tram mét, cả người mệt lả.

Đằng Cận Tư vốn còn muốn làm một lần nữa, nhưng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nai con, nhất thời trong lòng sinh ra sự thương tiếc, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở về trên giường lớn, ôm cô hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.

"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân ưm một tiếng, tìm tư thế thoải mái nhất ở trong lòng anh, lười biếng rên rỉ, sau đó ngủ thiếp đi, mệt quá mà ~~

****

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua rèm cửa chui vào trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng màu vàng kim mờ ảo tràn ra, dịu dàng bao phủ đôi nam nữ đang ngủ trên giường, ấm áp và tốt đẹp.

Lương Chân Chân than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại, mắt đẹp nửa mở, liếc nhìn bố cục cả căn phòng, không phải nơi cô quen thuộc, ách. . . . . . Cô nhớ ra rồi, nơi này là Đằng trạch, hỏng rồi! Bây giờ đã mấy giờ rồi! Chắc chắn sẽ bị chê cười.

Mới vừa vén chăn lên, liền phát hiện trên người mình không có một mảnh vải, trên cái eo thon còn bị một cánh tay to bá đạo giam cầm, khẽ nháy đôi mi dài như cánh bướm, một màn điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều tràn vào trong đầu của cô, gương mặt không tự chủ được đỏ ửng, tối hôm qua anh rất ra sức, mình cũng rất phối hợp. . . . . .

Chợt, cơ thể người đàn ông ấm áp kề vào phía sau lưng, làm cho cô xấu hổ trong chốc lát, lập tức bị thay thế bởi sự kinh hoảng, cẩn thận nhìn sang, phát hiện anh còn chưa tỉnh dậy, chỉ thoáng nhúc nhích, cánh tay dài càng ôm cô chặt hơn, gương mặt tuấn mỹ vùi sâu vào trong tóc cô, hô hấp đều đều mang theo mùi của rễ cây mộc hương, ấm áp phả vào trên cổ của cô .

Lương Chân Chân đưa tay nhẹ nhàng lấy cánh tay anh ra, cẩn thận quan sát anh có tỉnh lại hay không, thấy anh không có động tĩnh mới dám vén một góc chăn lên, rón rén chuẩn bị xuống giường, khi hai chân vừa chạm vào đất, giữa hai đùi lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, đau đến la lên thành tiếng, khốn kiếp! Tối hôm qua dùng sức như vậy làm gì!

Cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, phía trên đầy những chứng cứ "phạm tội", kết quả của một đêm mãnh liệt, làm trên người cô đầy các vết đỏ, không có chỗ nào lành lặn. Quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông vẫn còn ngủ say, lồng ngực với những đường cong đẹp đẽ lộ ra bên ngoài chăn, cánh tay và sau lưng, có không ít vết cào, rớm tia máu, chẳng lẽ. . . . . . Đây là tối hôm qua cô lưu lại?

Cánh môi sung đỏ khẽ nhếch lên, trong ánh mắt đầy ngượng ngùng nhìn Đằng Cận Tư đang ngủ say mang theo sự ngọt ngào hạnh phúc, về sau người đàn ông này sẽ làm bạn cả đời với cô, mỗi sáng sớm tỉnh lại sẽ nhìn thấy anh nằm ở bên cạnh mình, trong năm tháng yên bình tĩnh lặng, có anh làm bạn, là hạnh phúc lớn nhất của mình.

Nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tuấn mỹ cao quý của anh, ở trong nắng sớm, có vẻ khoan thai điềm tĩnh, mất đi sự lạnh lùng và kiêu ngạo, bên môi còn treo một đường cong nhàn nhạt, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp?

Cánh môi của Lương Chân Chân không tự chủ được cong lên thành một nụ cười vui thích, đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt yên tĩnh của anh, dáng vẻ này của anh so với bình thường thật giống như hai người, thật sự rất muốn chà đạp thoả thích! Nhưng lại sợ anh tỉnh lại, chỉ có thể cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi anh, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, con mắt thâm tình lưu luyến nhìn anh mấy giây, hài lòng đứng dậy vào phòng tắm.

Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống người cô, những vết đỏ nhờ tắm nước nóng mà dần dần nhạt bớt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất, màu sắc nhạt hơn một chút mà thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được dòng nước rửa sạch, khẽ run nhắm mắt lại, khóe môi, chậm rãi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Cầm khăn lông lên lau chùi cơ thể, trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt hồng hào của mình trong gương, ở giữa đáy mắt đuôi mày đều là thần thái khoe khoang, chuyện này. . . . . . Cũng quá rõ ràng! Cô không dám xuống lầu, nếu như bị bà nội nhìn thấy, còn không cười mình sao?

Thở dài, con dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, bà nội là người từng trải, há có thể không hiểu những chuyện này, là mình quá lo lắng, xoay người đi cầm quần áo, lại phát hiện mới vừa rồi mình đi vào gấp, hoàn toàn quên đem quần áo vào, bây giờ trong đây ngay cả khăn tắm cũng không có, bởi vì tối hôm qua cô đã lấy bọc ra ngoài, hiện tại đang nằm ở trên đất.

Nghĩ đến Đằng Cận Tư ngủ rất sâu, mới vừa rồi mình vừa sờ lại hôn anh cũng không tỉnh, chắc hẳn mấy ngày nay anh làm việc quá mệt mỏi, lại lo lắng cho mình, hơn nữa tối hôm qua còn. . . . . . ra sức như vậy, vì vậy, lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra.

Trong lúc cô âm thầm may mắn vì anh ngủ say, chân trước mới vừa bước ra phòng tắm, cơ thể đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra ngoài cửa, vừa mới ngẩng đầu, đối diện với một nụ hôn nóng bỏng, sau lưng cô áp vào trên bức tường lạnh băng, "Ưmh. . . . . ." Cô kháng nghị đấm lồng ngực to lớn của anh, trong lúc vô tình liếc nhìn thấy trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư là nụ cười hả hê đắc ý.

"Bại hoại, buông em ra!"

Cô giật mình khi nhìn thấy trên người anh không có một mảnh vải che thân, lại tuỳ tiện đứng ở trước mặt cô như vậy, không khỏi xấu hổ nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không đếm xỉa đến sự bất mãn của cô, hai cánh tay có lực chống lên vách tường, giam cầm cô giữa mình và bức tường, thật ra ngay từ lúc cô thức dậy thì anh đã tỉnh, chỉ cố ý làm bộ như ngủ mà thôi, muốn nhìn thử xem cô muốn làm gì, khi tay cô vuốt ve gò má của mình thì trong lòng anh vui vẻ không thôi, mà nụ hôn đó càng làm cho tâm trạng của anh sục sôi.

"Không buông." Trên gương mặt tuấn mỹ là một nụ cười xấu xa như mấy tên lưu manh, cúi người làm bộ muốn hôn cô, kết quả cô bụm miệng, "Đừng. . . . . . anh chưa đánh răng."

Đằng Cận Tư rất không thích nghe lời này, không để ý tới sự giãy giụa của cô, đè cô vào trên tường hôn sâu nóng bỏng theo cách thức tiêu chuẩn, cho đến khi hai người sắp không thở nổi, anh mới hài lòng buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức vẻ quyến rũ trên mặt cô lộ ra trong lúc lơ đãng, cúi đầu xuống mổ vào trên môi cô một cái.

"Đáng ghét! Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh!" Lương Chân Chân đưa tay dùng sức đẩy anh ra, hoảng hốt chạy vào trong phòng chứa quần áo, nếu hôn nữa, hôm nay cô đừng nghĩ tới chuyện xuống lầu gặp người khác rồi.

Đằng Cận Tư nhếch miệng lên cười xấu xa, vào phòng tắm, đợi đến lúc anh đi ra từ phòng tắm, trên giường đã bày áo sơ mi đen và quần tây, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Mặc quần áo xong, xuống lầu ăn cơm.

*****

Trong phòng ăn, Đằng lão phu nhân cười hòa ái dễ gần, mặt mũi hiền lành nhìn Lương Chân Chân đang ăn cháo, với đôi mắt tinh tường của bà đương nhiên thấy được dấu hôn trên cổ Lương Chân Chân, chắc hẳn tối hôm qua hai người đã bắt đầu áp dụng kế hoạch tạo người rồi, rất tốt! Bắt đầu từ hôm nay, bà bảo phòng bếp chuẩn bị nhiều món ăn bổ dưỡng cho cơ thể, bắt đầu từ bây giờ điều dưỡng cơ thể cho Chân Chân, nhìn cô yếu ớt quá!

"Bà nội, sao bà nhìn cháu quài vậy?" Lương Chân Chân lau khóe miệng một cái, không có dính gì, nhưng tại sao bà nội cứ nhìn cô chằm chằm, thật giống như trên mặt cô nở thêm một đóa hoa.

"Cháu dâu à, cháu gầy quá, từ giờ trở đi, bà nội muốn lập ra một chế độ dinh dưỡng phù hợp cho cháu, phải dưỡng tốt cơ thể mới có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh." Đằng lão phu nhân cười híp mắt nói.

Lương Chân Chân dừng động tác ăn cháo lại, quả nhiên bà nội rất vội ẫm chắt, nhưng chuyện này cũng không phải nói có là có, cô còn không biết thể chất của mình còn có thể hay không. . . . . .

Nghĩ như vậy, tâm trạng hơi sa sút, xem ra cô phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ rồi, đứa con, cô thật sự rất hi vọng sinh một đứa con thuộc về cô và A Tư.

"Dạ." Cô gật đầu một cái.

Đang lúc này, Đằng Cận Tư tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Lương Chân Chân, bưng chén cháo người giúp việc chuẩn bị, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, "Bà nội, hai người đang nói chuyện gì vậu?"

"Đương nhiên là chuyện của đứa chắt, A Tư về sau cháu phải đốc thúc Chân Chân ăn nhiều một chút, con bé này ốm quá!" Đằng lão phu nhân không e dè nói ra suy nghĩ của mình, bà đã mong rất nhiều năm.

Đằng Cận Tư nói thầm trong lòng: tuy thoạt nhìn nai con rất ốm, nhưng chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, có điều phần eo, sờ hơi cứng tay, tổng hợp mà nói, anh cũng hi vọng cô mập lên chút, cảm giác khi sờ sẽ tốt hơn.

Có điều, chuyện đứa nhỏ, anh lo lắng liếc mắt nhìn nai con ở bên cạnh, mí mắt cô buông xuống, ăn cháo rất chuyên tam, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bà nội, bà yên tâm đi, chúng cháu đã lên kế hoạch tạo người rồi." Anh nhẹ nhàng nói, vừa nói ra lời này lập tức gặp phải "Tập kích" của Lương Chân Chân, bàn tay dưới bàn hung hăng nhéo lấy bắp đùi của anh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cười rất dịu dàng.

"Ừ, tranh thủ trong năm chúng ta song hỉ lâm môn." Tâm trạng của Đằng lão phu nhân rất sảng khoái.

Lương Chân Chân mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, bàn tay ở dưới bàn nhéo rất sung sướng, Đằng Cận Tư chịu đựng rất khổ cực, nhưng anh còn phải cố giả bộ vui cười, móng vuốt của nai con càng ngày càng lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.