Lưu Manh Giả Danh Bạch Thỏ

Chương 35




"Anh định làm như thế nào?" Sau khi bỏ rơi người theo dõi, Ngân Bảo mới mở miệng hỏi, giọng nói không dám kiêu ngạo chút nào.

Người đàn ông lái xe thân hình cường tráng vừa ăn kẹo cao su vừa mang giọng điệu trách cứ nói: "Ai bảo cô không đợi tôi đến rồi hành sự, loại chuyện này mà giao cho cái loại nhân vật hạng ba có thể làm được sao?"

"Trong giới hắc đạo thật sự treo giải thưởng 1500 vạn để tìm hai cô gái kia sao?"

Người đàn ông nheo mắt lại lộ ra tinh quang lạnh lùng nói: "Bây giờ cô lại đang nghi ngời lời nói của tôi sao?"

"Không phải không phải. . . . . ." Ngân Bảo cuống quít giải thích, đối với cái người đàn ông tên là Hắc Kiệt mà cô biết từ năm mười mấy tuổi này thì cô có chút sợ hãi anh ta, bởi vì rõ ràng giết người phóng hỏa cái gì anh ta cũng dám làm, trước kia lúc cô chưa là cái gì cả thì chỉ cảm thấy người này có thể bảo vệ cô, hiện tại có chút tên tuổi nhất định thì bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước sự hung ác của anh ta, nhưng lại không có biện pháp thoát khỏi.

Chuyện giáo huấn Hứa Mỹ An này, cô hoàn toàn không muốn tìm anh ta làm, trước kia chỉ từng nhắc với anh ta vào những lúc cằn nhằn, kết quả anh ta chơi đùa ở sòng bạc ngoạn đến gần sáng đột nhiên biết được chuyện này từ miệng những anh em trong giới hắc đạo, liền nghĩ ngay đến cô, sau đó đã chủ động tìm tới cửa.

Nghe nói bọn Lam Tuấn Kiệt dùng mức tiền thưởng cao như vậy làm cho giới hắc đạo tìm người, tự nhiên cô thấy hoảng sợ, tiếp theo cũng chỉ có thể nghe theo Hắc Kiệt rồi, dọc theo đường đi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng cũng bất ổn, thầm nghĩ ngoan độc ba tên tép riu kia làm hỏng việc, nếu chỉ có một mình Hứa Mỹ An còn dễ nói, bây giờ còn có liên lụy cả vợ chưa cưới của Phong Chi Thu, thật sự là giết cũng không được mà thả cũng không xong.

"Chúng ta phải thả bọn họ sao?" Nghĩ nghĩ, Ngân Bảo sợ hãi hỏi một câu.

Hắc Kiệt trừng mắt nhìn cô một cái nói: "Con mẹ nó thế nào mà cô càng sống càng đi trở về vậy hả? Người đều đã bắt đến, hơn nữa cô còn lộ mặt rồi, thả bọn họ, bọn họ có thể bỏ qua cho cô sao?"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Vậy làm sao bây giờ?" Ngân Bảo cũng đang lo lắng điều này, trước đó cô chỉ muốn xả giận lên người Hứa Mỹ An chứ hoàn toàn không có nghĩ nhiều.

Hắc Kiệt cười hắc hắc nói: "Nếu bọn họ có thể xuất tiền, vậy chúng ta sẽ lấy nhiều chút, lấy được tiền rồi cao chạy xa bay hưởng thụ cuộc sống không phải rất tốt."

"Ừm, trước đó tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lấy tiền có nguy hiểm hay không." Ngân Bảo liên tục gật đầu, cô và anh không hổ là một đôi tình đầu ý hợp, đều nghĩ đến cùng một chỗ.

"Đi xử lý ba cái tên ngu xuẩn kia trước đã, đổi con tin đến một nơi khác rồi lại đòi tiền chuộc."

Ngân Bảo thấy vẻ mặt âm tàn của Hắc Kiệt, cẩn thận hỏi: "Anh định xử lý ba người kia thế nào?"

"Xử lý như thế nào?" Hắc Kiệt lạnh giọng hỏi lại, "Còn có thể xử lý như thế nào! Nếu không phải cô tìm người ngoài, thì chúng ta cần thiết phải phiền toái như vậy sao? Đến xem tình hình trước rồi nói, tôi cũng biết chuyện tiền thưởng rồi, không đảm bảo bọn họ không biết, cô cho là 50 vạn của cô bọn họ còn có thể để vào mắt sao?"

"Sao có thể nhanh như vậy chứ? Bọn họ ở trong kho hàng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, tin tức lại là buổi tối mới được phát ra, bọn họ không có khả năng biết được chứ?"

"Tốt nhất là không biết! Nếu biết rồi thì nói không chừng bây giờ bọn họ đang mang người đến tìm hội Ngân Long lĩnh thưởng rồi, đến lúc đó cô không chỉ mất trắng hai mươi vạn, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được ."


Hắc Kiệt càng nói Ngân Bảo lại càng sợ, vốn dĩ nhiệt độ không khí buổi sáng sớm rất thấp vậy mà lại nổi lên mồ hôi lạnh, nếu bọn họ bị thả trở về, nói ra là do cô bắt cóc bọn họ, thì cô thực sự xong đời rồi, vốn dĩ nghĩ là một chuyện rất đơn giản, không nghĩ tới lại sẽ biến thành như vậy, xem ra bây giờ chỉ có thể không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng rồi, mặt Ngân Bảo cũng dần dần trở nên lãnh khốc .

"Tôi thấy cũng không có biện pháp khác, lát nữa đến nơi anh thu phục bọn họ trước, sau đó gọi điện thoại yêu cầu bọn họ giao tiền chuộc để tôi đi lấy, chờ nhận được tiền rồi thì anh hãy xử lý bọn họ luôn đi, bao gồm cả hai người phụ nữ kia nữa, làm thành một trường hợp ngoài ý muốn, chúng ta cầm tiền chạy lấy người."

Cuối cùng Hắc Kiệt cũng nở nụ cười: "Như vậy mới đúng, cô vẫn không đến nỗi ngốc như vậy, chúng ta đã làm thì phải làm lớn luôn, còn phải để bọn họ tìm không ra một chút dấu vết nào, ba tên kia đúng lúc làm kẻ thế thân, làm cho hội Ngân Long tìm bang phái của bọn họ phiền toái là tốt nhất.

"Ở ngay phía trước, rẽ vào con đường nhỏ kia. . . . . ." Ngân Bảo kêu lên.

"Phía trước hình như có rất nhiều nhà kho, là gian nào?"

"Gian ở tận cùng bên trong, chúng ta có nên dừng xe đi vào hay không? Không biết bọn họ có đàng hoàng chờ ở đó hay không."

Hắc Kiệt đã nhẹ nhàng dừng xe lại, lấy súng lục ra lên đạn, cẩn thận đi vào phía trong, đến dưới tình hình này, Ngân Bảo ngược lại lại trấn định, yên lặng đi theo Hắc Kiệt về phía kho hàng, vẻ mặt không có sự sợ hãi như lúc trước.

Vừa đến cửa phòng trực ban, đúng lúc gặp đám người tên mập đang dẫn theo hai người bọn Khả Ly đi ra, chuẩn bị rời đi.

"Cô Ngân Bảo! . . . . . ." Tên mập hơi giật mình, anh ta không nghĩ tới Ngân Bảo không gọi điện thoại đã đi thẳng đến.

Ngân Bảo quét mắt liếc nhìn Khả Ly và Hứa Mỹ An đã được cởi bỏ dây trói, khẽ cười nói: "Như thế nào? Biết là tôi sẽ đến sao? Đã đưa người ra đây cho tôi rồi."

"A, cô Ngân Bảo có cái gì phân phó sao?"Tên mập liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái vẻ mặt không thay đổi hỏi, "Chúng tôi cảm thấy kho hàng này rất nhàm chán, đang chuẩn bị đi dạo chung quanh một chút . . . . . ."

"Các anh thật đúng là biết thương hương tiếc ngọc!" Hắc Kiệt chậm rì rì đến gần tên mập, ánh mắt đã đầy tà khí.

Tên mập nhìn vào mắt anh ta rùng mình một cái, cảm giác người đàn ông trước mắt này không dễ chọc, giọng điệu càng mềm mỏng hơn: "Vị đại ca này là?"

"Đừng nói nhảm! Tất cả trở về phòng cho tôi!" Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, trên hai tay của Hắc Kiệt đã nhiều hơn một khẩu súng, mà một khẩu trong đó đã đối diện với đầu tên mập.

Tiểu Vĩ và tên gầy đều giật mình sợ hãi, muốn ra tay, cũng chỉ có dao găm nho nhỏ, bọn họ cũng không có súng, nhưng bọn họ vừa giật mình, một khẩu sung khác của Hắc Kiệt đã ngắm thẳng vào tên gầy.

"Nghĩ thử thương pháp của tôi sao? Ở trên giang hồ nên biết đến cái tên Hắc Kiệt của tôi chứ!" Hắc Kiệt âm u nói, anh ta cầm súng vô hình trung đã tràn đầy uy lực, Khả Ly và Mỹ An nắm tay nhau đứng cùng một chỗ, không dám cử động, rõ ràng là có hi vọng, không nghĩ tới đột nhiên lại phát sinh biến cố, người đàn ông sắc mặt âm trầm lãnh khốc vô tình trước mắt này nhìn qua hoàn toàn không thể thương lượng, tim hai người lại thót lên.

Tên mập cố tươi cười nói : "Trong giới hắc đạo có người nào không biết thương pháp của anh Kiệt chứ, chuyện gì cũng phải từ từ, anh em chúng tôi đều nghe lời anh Kiệt ."

"Đi vào trước rồi nói sau!" Hắc Kiệt dường như nghe được một điểm khác thường, vội vàng quát.

Ngân Bảo bước đến đẩy hai người Khả Ly vào trong phòng, phòng trực ban vốn dĩ không lớn, bảy người đều vào trong tự nhiên trở nên có chút chen chúc, Khả Ly và Hứa Mỹ An rụt vào tận cùng bên trong, ba người tên mập thì đứng dựa vào tường.

Hắc Kiệt ngồi ở trên bàn vừa nghịch sung trên tay vừa làm như không thèm để ý hỏi: "Mấy người anh em muốn kiếm nhiều tiền hơn sao?"

"Không phải có một ngàn năm trăm vạn sao?" Tiểu Vĩ lanh mồm lanh miệng nói ra, tên mập muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt liếc anh ta một cái.


Hắc Kiệt cười nhạo nhìn Ngân Bảo một cái nói: "Quả nhiên là thời đại tin tức, xem ra các anh đã biết chuyện tiền thưởng rồi, nói như vậy, vừa rồi các anh định lén lút đưa người về nhận tiền thưởng sau lưng Ngân Bảo phải không?"

"1500 vạn Đô-la ai không đỏ mắt, hơn nữa không có gì nguy hiểm cả, an hem chúng tôi có muốn lấy cũng là nhân chi thường tình mà thôi!" Nếu nói toạc ra rồi, thì tên mập liền thản nhiên hơn rất nhiều.

Hắc Kiệt cũng đồng ý với lời nói của anh ta: "Đúng vậy, chẳng qua các anh như vậy cũng quá không để ý đến đạo nghĩa rồi, dù sao cũng đã nhận trước 20 vạn của Ngân Bảo rồi."

"Vậy. . . . . Bây giờ hai người tính thế nào? Anh em chúng tôi có thể lấy phần ít hơn." Tên mập biết Hắc Kiệt tâm ngoan thủ lạt, trước kia chỉ vì một nữ tiếp viên mà bất hòa với một đám người động chân động tay, anh ta thế đơn lực bạc, lúc ấy bị đánh đến thiếu chút nữa không bò dậy nổi, nhưng cuối cùng đám người kia đều đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, tất cả mọi người hoài nghi là Hắc Kiệt, nhưng lại không có chứng cứ, những người kia chết vô ích, nhưng thanh danh của Hắc Kiệt lại vang dội, tục ngữ nói ngoan độc vẫn sợ kẻ liều, người bình thường cũng không dám chọc anh ta.

Hắc Kiệt cười nói: "Như vậy là được rồi, khó được có tới hai con dê béo, chúng ta vẫn yêu cầu nhiều chút tiền là tốt nhất, hơn nữa chúng ta cũng nhiều người, không lấy nhiều thêm chút, thì chia đến đầu người cũng không được nhiều lắm."

"Vốn dĩ chúng tôi làm việc cho cô Ngân Bảo, nếu anh Kiệt đã đến đây, thì tất cả đều nghe anh Kiệt." Tên mập rất phối hợp, bọn họ không có súng, chạy cũng chạy không thoát viên đạn trong sung của Hắc Kiệt, tự nhiên là thuận theo thì tốt hơn.

Hắc Kiệt quét mắt liếc nhìn ba người bọn họ một cái nói: "Trước đó là ai liên hệ với hội Ngân Long ? Bước ra, tiếp tục liên hệ!"

"Liên hệ thế nào?" Tiểu Vĩ đã bị dọa sợ từ sớm, giọng nói hết sức nhỏ nhẹ.

"Nói với hội Ngân Long, muốn nhìn thấy người của bọn họ sớm một chút, thì chuẩn bị tốt 1 triệu đô la.

Bên này còn đang đàm phán, thì người của Ngụy Lam Thiên cũng vừa xác định được vị trí cụ thể của bọn họ.

"Sếp, chúng ta bị chậm một bước, Ngân Bảo đã mang theo một người đàn ông đến áp chế ba tên giang hồ kia rồi! Người, người đàn ông kia hình như là Hắc Kiệt."

"Cái gì? Là anh ta! Làm sao có thể để cho bọn họ đến trước chứ, các anh đi được nửa ngày như vậy rồi mà cũng chưa tìm được người sao? Tất cả đều là đồ ngu!" Ngụy Lam Thiên có chút nóng nảy, anh cũng biết sự lợi hại của Hắc Kiệt, người kia là một con sói đơn độc tâm ngoan thủ lạt không để ý đạo nghĩa gì cả.

"Nhanh chóng nghĩ biện pháp cho tôi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho con tin!"

Phong Chi Thu và Lam Tuấn Kiệt thấy Lam Thiên sốt ruột, cũng liền khẩn trương : "Làm sao thế? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

"Xảy ra chút phiền toái, không nghĩ tới cái cô Ngân Bảo kia lại hợp tác với Hắc Kiệt, anh ta có vẻ ngoan độc, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng đừng lo lắng quá, anh em của chúng ta đã ở bên ngoài rồi, trong chốc lát bọn họ cũng sẽ không khiến bọn Khả Ly thế nào cả."

Mặc dù Ngụy Lam Thiên cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn cố gắng an ủi hai người đàn ông lòng đang nóng như lửa đốt này.

"Nói như vậy tức là sẽ có chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Giọng nói của Lam Tuấn Kiệt hơi run run, anh tình nguyện người gặp chuyện không may là chính bản thân mình.

Phong Chi Thu đập vào thành xe một cái hỏi: "Bên phía Tiểu Lưu thế nào? Để cậu ta nói với bọn khốn này tiếp tục tăng thêm tiền, cho dù là bao nhiêu tiền, chỉ cần hai người không có việc gì, muốn bao nhiêu tiền đều được, bây giờ mình phải nghe được giọng nói của bọn họ!"

"Được, Tiểu Lưu, nói với đối phương tăng tiền thưởng thêm 300 ngàn, chúng ta muốn nghe hai người bọn Khả Ly nói chuyện chứng minh bọn họ không có việc gì."

"Vâng! Chuyển ngay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.