Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Đồng Nghiệp Tương Tư Ý

Chương 2




Tên còn lại bây giờ đang nấp ở một góc xó xỉnh, khả năng cao hắn cũng không dám chui ra đâu, đang ngừng thở nằm đấy, bỗng dưng hắn liền đã cảm nhận nguy hiểm ập đến. Trên không, một cây Tử Phủ bay thẳng mà xuống.

Ầm!

"Aaaa".

Hét thảm một tiếng, một cánh tay bay ra ngoài, tên này cũng không nghĩ nhiều vội vàng tăng tốc bỏ chạy đi. Nhưng hắn vừa quay đầu lúc, thân ảnh Phi Dương liền đã từ đằng sau đi tới nhất quyền đánh ra.

"Song Đấu Cực Quyền".

Phanh!

"A",....

Chỉ một quyền, tên này liền đã bị đánh bạo nổ như bũng máu, tay chân mỗi nơi một cái.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

Phi Dương thở hắt ra một hơi, hắn xoay người bay về chỗ mật thất cũ, vừa bay hắn vừa lấy Skeletons Gates ra hút xác. Nếu mà không hút thì quá phí, thi thể Võ Tôn rất hiếm a, chưa kể vứt đấy phân hủy rất tiếc.

Tút tút

Đột nhiên, cái thạch truyền âm bên hông của hắn phát sáng, Phi Dương cũng đành cầm lên nghe, bắt được giọng Mộng Dao bên kia: "Phi Dương a, chàng đi cứu thiếp với, hình như có một lũ áo đen đang lục soát dãy hầm nơi đây, không biết khi nào thì chúng tìm ra thiếp".

Phi Dương lắc đầu: "Hừ, nàng đợi ta 3 tiếng ta sẽ tới, ta chỉ có thể nói như vậy thôi".

"Nhưng....". Mộng Dao nghẹn họng bên kia đầu dây nhưng là Phi Dương vẫn tắt truyền âm đi.

Phi Dương hắn là ai, hắn không phải thánh mẫu đi bảo kê gái, trạng thái thiên lực của hắn quá ít. Hắn không rảnh đi làm trò "chết vì gái là cái chết tê tái" đâu.

Gia đình thì hắn chỉ có thể toàn lực bảo vệ trong khả năng của hắn, nếu vẫn còn yếu đến mức bị bắt thì chính là họ không đủ thực lực, cản trở tương lai của hắn phát triển.

Dù bây giờ có người mang cả gia tộc, con cái bắt mang ra uy hiếp hắn, hắn cũng chỉ làm hết trong mọi khả năng có thể thôi, không rảnh đi gánh tạ cho họ.

Hiện giờ, Phi Dương cũng cần 3-4 tiếng để hồi phục toàn bộ thiên lực tiêu hao, sức mạnh không đủ, rất dễ chết. Tiến về mật thất, mặc hết quần áo vào, hắn ngồi xuống tĩnh tọa để lại câu nói: "Các ngươi cứ trốn ở đây đi, tý nữa ta có việc cần đi".

...

Ba tiếng sau, chỗ tòa phủ đệ Thục Gia, một tầng hầm liền bị lật lên, mười mấy thân ảnh áo đen bao khỏa lại vây quanh.

"Hahahaa, lại tìm được con mồi rồi, anh em chặt chém đê".

"Mấy cô nương kia chắc thịt mềm lắm đây, ta thật muốn chém thử cái".

Lúc này, trái tim Mộng Dao đã manh động như mấy con nai nhảy nhót rồi. Nàng lòng thì liên tục chửi Phi Dương là nam nhân vô dụng không bảo vệ nổi vợ. Nếu Phi Dương mà nghe thấy cái này thật, chắc hắn vả nàng bay mấy chục mét cũng nên.

Đám Võ Hoàng thuộc hạ đi ra xúm quanh Mộng Dao kêu lên: "Đại tẩu dịch sát góc mà đứng, bọn ta bọc hậu cho".

Ầm ầm ầm

Một loạt các thân ảnh áo đen nhảy lên, luân phiên tiến công tàn sát người trong mật thất hàng loạt. Một kiếm chỉ ra vài mạng người ra đi, cơ hồ người ở đây vô lực phản kháng.

Nhiều người cay quá, sợ chết, họ cầm lên vũ khí của mình cùng liều mạng chiến đấu, dù cho có yếu thế đi chăng nữa.

"A!", "A!", "A!",....

"Bọn ta liều mạng với các ngươi".

"Làm ơn, làm ơn dừng lại đi".

"Quá nhiều người chết rồi, các ngươi định giết đên khi nào nữa".

Chỉ 10 phút trôi qua, tiếng la thét thảm thiết tràn gập, rất nhiều võ giả chết trận bị mổ bụng xẻ thịt, đặc biệt là mấy xác chết nữ, nhiều thằng áo đen chém giết còn chọc vào bộ vị nhạy cảm, mất thẩm mỹ quan. Khúc nhạc cuối, xác người giờ đã tràn ngập cái hầm, mấy tên áo đen sắp chuẩn bị đến chỗ Mộng Dao ở góc.

Đám thuộc hạ Võ Hoàng cắn răng, hai mắt ra hiệu nhìn về Mộng Dao: "Đại tẩu a, chúng ta có lẽ cũng phải chết ở đây rồi".

Để lại câu nói, mấy tên Võ Hoàng này cũng tiến lên tham gia chiến đấu với đám người áo đen. Kết quả thì thừa biết, hai kiếm giao nhau, vài tên thuộc hạ liền bị đánh bay như đạn pháo đâm thẳng vô tường, có 3 người thì bị chém chết.

Bọn họ giờ khắc này đã tuyệt vọng, trong hầm giờ chỉ còn lại không quá 20 người mà thôi, cả đám ai cũng thần sắc u rầu, khóc lóc:

"Chẳng nhẽ chúng ta sẽ phải chết ở đây sao".

"Má nó ta còn sống được trăm năm nữa kia mà".

"Phi Dương a, ta hận ngươi". Mộng Dao rú thảm.

Một tên áo đen cười gằn: "Đám người các ngươi tốt nhất là đi thôi". Không nhiều lời ngoan thoại, mấy tên này đều đồng thanh tiến lên quyền kiếm đánh ra.

Nhưng là, bọn hắn đang bay giữ chừng, một thân ảnh liền đã tiến vào cửa hầm, đó chính là Phi Dương, tốc độ của hắn cực nhanh, một hơi tiến tới đằng sau đám này, một rìu quét ngang.

"Khai Địa".

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

"A!", "A!", "A!","A!",......

Liên tiếp 4 tên võ giả liền bị rìu của Phi Dương đánh mở, máu vẩy trời cao, mấy tên còn lại cũng chỉ là yếu gà như vậy, mất khá nhiều thời gian cọ xát trong hầm, Phi Dương liền trực tiếp dọn sạch nhưng hắn lại cạn thiên lực lần nữa.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

....

Thở hồng hộc liên tục, Phi Dương ngã ngửa xuống đất nằm dài hổn hển. Mộng Dao nhìn về phía Phi Dương lúc này, bĩu môi nói: "Chàng quá là chậm trễ đó.

Từ cơn mệt mỏi, Phi Dương vươn người dậy hừ lạnh: "Đây là cách nàng đối đãi với người cứu nàng sau. Mà cũng không sao cả, không thích tôi cô thể đi, tôi không phải vạn năng, rõ chưa".

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phi Dương, Mộng Dao đã rõ ràng, nàng chính mình đã hiểu sai con người thật của hắn. Hắn căn bản chính là kẻ không thể bị bất cứ cái gì trói buộc hết.

Ngộ ra điều này, Mộng Dao nhìn thẳng Phi Dương nói: "Thiếp xin lỗi, lần sau nhất định sẽ không có chuyện như vậy nữa".

"Tốt nhất nên như thế đi". Phi Dương tùy ý trả lời, ngồi xuống tĩnh tọa hồi phục thiên lực tiếp.

....

Một nơi mật thất nào đó, hai thân ảnh nam nữ đang đứng nhìn về phía chiếc tế đàn. Đây là một tế đàn cao đến 10 mét, có trận pháp trên cùng, xung quanh chính là đám võ giả áo đen xếp bằng khống chế.

Trước cái tế đàn liền là cái hồ máu, cứ cách một khoảng thời gian lại có xác người chết được ném xuống.

Tên nam tử cười cười: "Tế đàn sắp hoàn thành rồi nhỉ, ta thấy muội cứ vô tư đi, còn nhiều tế đàn khác ở các nơi mà, không sợ thất bại đâu".

Nữ tử phủi tay, nói: "Ca, ngươi quá ngây thơ một điểm đi, có rất nhiều cái đồng thời tiến hành nhưng thành công chỉ có lác đác vài cái mà thôi".

Nam tử thắc mắc chút: "Muội muội à, ta thấy dù kế hoạch có thành công đi chăng nữa thì tỉ lệ tạo ra thánh giả rất thấp đúng không".

"Đúng, huynh đoán đúng, theo ma đế đại nhân suy đoán nó còn chưa đến được 10% kìa". Nữ tử gật đầu.

Bỗng nhiên, một tên thuộc hạ hớt hải chạy vào trong, khuôn mặt sợ hãi, vội vàng nói: "Thánh tử, thánh nữ đại nhân, quân số, quân số chúng ta mất tích đến mấy chục người rồi".

Hai người này đang bình thản lập tức ngạc nhiên: "Cái gì". Trong lòng bọn họ lúc này cũng đoán được, thành này có cao thủ tọa trấn.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.