Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Đồng Nghiệp Tương Tư Ý

Chương 54




“Sao vậy?” Gương mặt Đỗ Thanh Nga vẫn tràn đầy nghi ngờ. 

“Không có gì.” Hoàng Ngân mấp máy môi, chỉ nói: “Cuối cùng thì cô ta biết em thích chồng chưa cưới của cô ta, chị sợ cô ta sẽ làm chuyện gì không tốt với em, vì vậy em vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.” 

Đỗ Thanh Nga xùy một tiếng, cười: “Chị, đoá hoa sen trắng như cô ta thì có thể làm được chuyện gì với em! Chị yên tâm, cô ta không bắt nạt được em, em bắt nạt cô ta còn được.” 

Hoàng Ngân vẫn không yên tâm dặn dò: “Bình thường em cũng cẩn thận một chút, đừng nghĩ ai cũng đơn giản như vậy.” 

“Chị, sao chị lại đột nhiên có thuyết âm mưu thế, sao vậy? Lẽ nào chị với cô ta còn có động chạm gì?” 

“Chị có thể có đụng chạm gì với cô ta.” 

Hoàng Ngân ngượng ngùng cười, trong chốc lát dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt căng thẳng, căn dặn Đỗ Thanh Nga: “Thanh Nga, em nhớ đừng nhắc đến chuyện của chị trước mặt cô Khuất nhé, bao gồm cả Dương Dương và Vũ Đạt. Cho dù cô ta hỏi đến cũng không được nói, biết chưa?” 

Đỗ Thanh Nga hoài nghi chớp chớp mắt: “Chị, tại sao vậy? Hơn nữa tại sao chị cảm thấy cô ta sẽ hỏi em những điều này?” 

Hoàng Ngân gượng gạo mấp máy môi, không muốn lừa dối em gái mình, nhưng những chuyện kia của cô và Cao Dương Thành, nhất thời cô cũng không nói ra miệng được: “Chuyện gì em cũng đừng quan tâm, tóm lại em đừng nhắc đến là được.” 

“Vậy được thôi.” Đỗ Thanh Nga mơ hồ gật đầu đồng ý. 

*** 

Ban đêm, Cao Dương Thành đang làm cấp cứu. 

Sảnh lớn chật ních người, lại là một chuỗi tai nạn giao thông liên hoàn, từng bệnh nhân nối tiếp nhau được đẩy vào trong phòng phẫu thuật. 

Hoàng Ngân ngồi trong phòng cấp cứu của anh, yên lặng chờ anh, nhìn bóng dáng không ngừng bận rộn của anh, trong mắt nổi lên sự đau lòng. 

Tối qua anh vốn không được nghỉ ngơi tốt, giờ đã sắp qua rạng sáng rồi, đoán chừng đêm nay lại quá sức. 

Mãi đến một giờ sáng hơn, việc trong tay Cao Dương Thành mới thả lỏng được đôi chút. 

Anh đi nhanh đến cạnh bồn rửa tay rửa tay khử trùng, sau khi sửa sang sạch sẽ bản thân, anh mới kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hoàng Ngân. 

Đưa tay sờ trán cô, gật đầu hài lòng. 

Sốt cao đã hạ. 

“Có uống thuốc củng cố bệnh tình hay không?” 

Anh hỏi cô, giọng nói như gió thoảng qua bên tai Hoàng Ngân, khiến tinh thần cô ngẩn ngơ. 

Cô gật đầu: “Vâng, đã uống rồi, còn anh? Hôm nay anh có nghỉ ngơi một chút không? Hay bận từ sáng đến tận bây giờ?” 

Hoàng Ngân căng thẳng nhìn anh, không khó để phát hiện ra sự lo lắng và quan tâm trong ánh mắt cô. 

“Lo lắng cho tôi à?” 

Cao Dương Thành nhếch khoé miệng, cười hỏi cô. 

Hoàng Ngân bĩu môi một cái: “Anh đừng đùa với tôi nữa, sáng nay Thanh Nga đã nói cô ấy nhìn thấy anh ở dưới tầng nhà chúng tôi, đêm qua anh vốn không về, anh ngủ ở trong xe suốt một đêm?” 

“Tôi không nói nữa, tôi không lái được xe.” Cao Dương Thành cười, thành thật khai báo: “Thà ở trên xe nghỉ ngơi cho tốt một chút còn hơn là lái xe mệt nhọc, ít nhất còn khá an toàn, đúng không?” 

“Tôi cứ nghĩ anh đang đùa.” 

Hoàng Ngân hơi áy náy. 

“Cô đến đây đợi tôi thời gian dài như vậy để nói với tôi cái này?” Đôi mày kiếm của Cao Dương Thành khẽ cau lại, hỏi cô. 

“Khi nào anh tan làm?” 

“Hử?” 

“Lúc này cũng hơn một giờ rồi, anh đừng nói với tôi là anh phải đợi đến sáng mới có thể đi.” Hoàng Ngân nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, trong giọng nói dường như còn có chút oán giận. 

Ý cười nơi khoé miệng Cao Dương Thành càng sâu: “Nếu tôi nói phải thì sao?” 

Hoàng Ngân thở dài: “Thức đêm như thế, bây giờ anh vẫn còn trẻ, không cảm giác được, đợi đến khi anh già rồi anh sẽ biết.” 

“Được rồi, đi thôi!” 

Cao Dương Thành nói rồi đứng lên. 

Hoàng Ngân khó hiểu nhìn anh: “Đi đâu?” 

“Vì không để mình già sớm, tan làm.” 

Hoàng Ngân cười đuổi theo bước chân anh: “Anh làm bác sĩ, muốn tan làm lúc nào là tan làm lúc đó sao?” 

Hai tay Cao Dương Thành đút trong túi áo dài trắng, cất bước đi về phía phòng làm việc khoa não: “Mười giờ tôi tan làm rồi, nhưng gặp phải tình huống cấp bách nên tăng ca thêm vài tiếng, tôi về phòng làm việc tắm một cái, thay bộ quần áo đã.” 

“Được.” 

Hoàng Ngân lúng túng gật đầu, đi theo anh vào phòng làm việc. 

Trong phòng làm việc không một bóng người: “Chờ tôi một lát, buồn chán thì nghịch máy tính đi.” 

Cao Dương Thành đưa Hoàng Ngân đến ngồi trước máy tính của mình. 

“Được.” 

Hoàng Ngân không biết tại sao mình phải đợi anh, hình như điều này cũng không phải mong muốn ban đầu của cô, nhưng vừa đợi, dường như cô đã ngại đi trước rồi. 

Nhưng thật sự chỉ vì ngại thôi sao? Có phải còn có lẫn tâm trạng gì khác không? 

Cao Dương Thành vào phòng tắm bên trong tắm rửa rồi. 

Hoàng Ngân ngồi trước bàn máy vi tính của anh, đờ ra nhìn màn hình máy tính của anh, cô nào dám động đến máy tính cá nhân của anh. 

Bỗng chốc cô lại nghĩ tới bức ảnh của cô lưu trong máy tính của anh vài ngày trước, nói thật ra, Hoàng Ngân vẫn thật sự tò mò bức ảnh kia liệu có còn hay không, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ tò mò mà thôi, không hề thật sự mở máy tính của anh ra tìm. 

“Đỗ Hoàng Ngân.” 

Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi trầm thấp của Cao Dương Thành. 

“Vâng?” 

Hoàng Ngân nghiêng đầu, ngờ vực đáp lời anh. 

“Lấy khăn tắm tới giúp tôi, trong tủ quần áo của tôi, số 203.” 

“A? À à…” 

Hoàng Ngân sửng sốt một chút, lúc này mới vội vàng đứng dậy, đi cầm khăn tắm cho anh. 

“Tôi đưa tới rồi.” 

Sau khi tìm được, Hoàng Ngân cầm lấy khăn tắm của anh, đi về phía phòng tắm. 

“Đưa cho tôi đi.” 

Một cánh tay rắn chắc đưa ra từ trong khe cửa. 

Hoàng Ngân sắp đưa khăn tắm tới, đột nhiên dưới chân đạp phải một vật trơn bóng, cả người cô không hề báo trước ngã xuống. 

“A...” 

Hoàng Ngân sợ đến mức hét lên. 

Trong nháy mắt khi cô ngã xuống, đột nhiên cô chỉ cảm thấy bên hông chặt lại, một cánh tay có lực vươn ra giữ chặt hông cô. 

Cả người cô thuận thế ngã vào một lồng ngực ướt nhẹp, gương mặt ấm áp đập vào bắp thịt to lớn của anh, còn hơi đau. 

“Muốn yêu thương nhung nhớ cũng không cần gấp gáp như vậy đâu.” 

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói hài hước của Cao Dương Thành. 

Khuôn mặt của Hoàng Ngân đột nhiên đỏ bừng lên. 

Ánh mắt rơi vào khuôn ngực rắn chắc của anh, hình ảnh đường nét cơ bắp gợi cảm không chút che đậy ở trước mắt Hoàng Ngân khiến cô ngại ngùng vội vàng cụp mắt xuống. 

Kết quả, không cúi đầu còn tốt, vừa cúi đầu… 

Gương mặt Hoàng Ngân bỗng chốc nóng hổi như nước sôi, khí nóng toàn thân toả thẳng ra ngoài. 

Anh của giờ phút này lại không mặc gì, mà rừng rậm màu đen rậm rạp nơi bụng dưới kia lại nằm rõ ràng trước mắt cô, vật đàn ông màu hồng có thể nhìn thấy tốc độ căng phồng nhanh chóng bằng mắt thường, sau đó nặng nề để trên bụng Hoàng Ngân… 

Trong nháy mắt, đầu óc Hoàng Ngân bắt đầu nổ ong ong. 

“Nhìn thấy gì?” 

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói ấm ách của Cao Dương Thành. 

Giọng nói lười biếng lộ ra tình sắc liên tục, mờ ám khiến tinh thần người khác rung động. 

Hoàng Ngân hoàn toàn hoảng hốt… 

Một trái tim, lúc này đang điên cuồng đập, căng thẳng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy từ trong buồng tim ra ngoài. 

“Tôi… tôi đi ra ngoài trước.” 

Hoàng Ngân muốn chạy trốn. 

Nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tim đập của cô, Cao Dương Thành hài lòng cong khoé miệng. 

Độ cong lồng ngực phập phồng càng lúc càng lớn, cánh tay đặt ở hông cô càng lúc càng chặt hơn một chút, đưa cơ thể yêu kiều mềm mại vào trong ngực mình không chút dấu vết, hai người nhất thời không có chút kẽ hở nào. 

Ai cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng nhiệt độ cơ thể của nhau trước kia, còn cả hơi thở đột nhiên đến vì sự mờ ám này mà trở nên nóng rực. 

Mà Hoàng Ngân càng có thể nhận ra được rõ ràng vật đang chĩa vào mình phía dưới kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng cứng… 

“Buông… buông tôi ra…” 

Hoàng Ngân đỏ mặt, quẫn bách giãy giụa trong lòng anh. 

Cao Dương Thành không buông ra, ngược lại sức lực ôm cô lại chặt hơn chút nữa: “Cô không cảm nhận được nó sao?” 

“Cao Dương Thành!” 

Hoàng Ngân mặt đỏ tới mang tai nhắc nhở anh. 

Khoé miệng Cao Dương Thành chứa đựng nụ cười: “Cẩn thận một chút, tôi vẫn nghe được.” 

Thân hình to lớn ép lên người Hoàng Ngân không chút dấu vết, bao phủ cô giữa vách tường và mình. 

Một tay siết lấy eo thon của cô, một tay khác vươn ra, tùy ý chống trên vách tường sau đầu cô: “Cô nói chẳng qua tôi chỉ tắm một cái thôi, cô cũng không muốn để tôi yên ổn…” 

Khí nóng mê ly lướt nhẹ qua hơi thở của Hoàng Ngân, khiến cả người cô như mê mẩn, mềm cả tâm hồn. 

“Rõ ràng anh biết tôi không cố ý…” 

Cô cố gắng cãi lại: “Hơn nữa, rõ ràng là anh bảo tôi đưa khăn tắm cho anh, còn nữa, miếng xà phòng ở cửa kia…” 

Nói đến đây, Hoàng Ngân híp mắt, dáng vẻ đột nhiên rõ ràng, cô nhìn Cao Dương Thành: “Không phải anh cố ý đấy chứ?” 

Cao Dương Thành vẫn ung dung nhìn cô, bàn tay to ôm lấy cô gãi gãi bên hông cô theo bản năng: “Cô cảm thấy Cao Dương Thành tôi là người đàn ông không có nhân phẩm vậy sao?” 

Bị anh gãi, Hoàng Ngân nhịn không được bật cười khanh khách, cơ thể yêu kiều ở trong ngực anh không được tự nhiên vặn vẹo một cái: “Cao Dương Thành, anh đừng náo loạn, ngứa…” 

Nụ cười xán lạn của Hoàng Ngân vô cùng đẹp, trong nháy mắt khiến Cao Dương Thành như trở về bốn năm trước… 

Đôi mắt sâu xa hơn một chút, ánh mắt liên tục dán lên mặt Hoàng Ngân, dần dần nóng bỏng, dường như có một dòng điện lưu nhanh chóng nổi lên từ đáy lòng, anh không kìm được nghiêng người, muốn tiến đến hôn cô… 

Đột nhiên, mặt Hoàng Ngân khẽ nghiêng đi, tránh khỏi nụ hôn của anh, đôi môi mỏng chỉ rơi trên gương mặt nóng rực của Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân căng thẳng đến mức hơi thở căng lên, nhưng sự né tránh của cô lại không hề gây nên sự giận dữ của Cao Dương Thành, đôi môi mỏng hôn vài cái lên gò má trắng nõn của cô, sau đó một đường mút tới vành tai nhạy cảm của cô. 

Vành tai mềm mại của Hoàng Ngân bị anh nhẹ nhàng mút trong đôi môi mỏng, mập mờ ôm lấy, đầu lưỡi nóng ấm quen thuộc trêu đùa cô, từng chút từng chút một, quấn quýt lấy nhau, mút, liếm… 

Mỗi động tác trêu đùa gần như đều đang điên cuồng trêu chọc dây thần kinh lý trí của Hoàng Ngân. 

Chỗ vành tai tê dại vẫn luôn lan tràn đi trên từng tấc xương máu, trong lúc nhất thời, cô chỉ có thể yêu kiều ngồi trong lòng anh, mặc anh tùy ý thưởng thức. 

Bàn tay nhỏ bé chắn trước ngực anh vẫn cố gắng duy trì khoảng cách với anh, đầu nghiêng đi, hơi thở dồn dập: “Đừng, Cao Dương Thành, đừng như vậy...” 

Giọng nói của cô mang theo sự run rẩy rõ ràng. 

Đối với lời từ chối của cô, Cao Dương Thành lại ngoảnh mặt làm ngơ, đưa tay dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trước ngực mình: “Hình như nó hơi không nghe lời…” 

“Nó” đương nhiên chỉ vật to lớn phía dưới đang để trên người Hoàng Ngân, gần như muốn làm đau cô kia! 

“Giúp tôi một chút...” 

Anh khàn giọng, cầu khẩn Hoàng Ngân. 

Đáy mắt mê man tràn đầy ham muốn tình dục khiến Hoàng Ngân nhìn thấy hơi hoảng sợ. 

Mặt cô nóng lên, sương mù nhuốm lên hàng mi dày của cô, cô lắc đầu: “Tôi… tôi không cần… Rõ ràng anh biết chúng ta không nên thế này.” 

Giọng nói của Hoàng Ngân không tự chủ được hơi nghẹn ngào. Truyện được đăng miễn phí tại Vietwriter.com 

Khiến anh chỉ nghe thôi cũng khó che đây được sự đau lòng. 

Giống như thật sự là anh bắt nạt cô vậy. 

Anh thở dài không tiếng động, bàn tay to khớp xương rõ ràng theo gò má đan vào mái tóc mềm mại của cô, nâng gương mặt cô lên, sau đó… hôn lên cô thật sâu! 

Nụ hôn này, Hoàng Ngân không từ chối nữa, mà anh cũng không đi sâu hơn nữa, chỉ lướt qua rồi thôi. 

Cô vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng vật to lớn để dưới bụng mình vẫn đang căng to, Hoàng Ngân gần như thấy hơi lo lắng thay anh. 

Đột nhiên, anh lại buông cô ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.