Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 58




Trời về đêm, mặt đất trầm tĩnh soi mình dưới ánh trăng suông, gió nhé thoáng qua, làm cho lửa từ những ngọn đuốc cháy bập bùng, phát ra những tiếng lốp đốp.

Triệu Phong đứng bên cạnh Long Cơ, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ trên lâu thành phía Nam, hắn dựa vào thân gỗ vững chãi làm trụ chống cho tòa nhà, còn tâm trí thì nhìn về một khoảng đất trống phía trước. Nơi mà sáng nay, lần đầu tiên trong đời hắn có một trận đấu, dưới danh nghĩa là một võ tướng đích thực

Đâu đó trong tiếng thì thầm của gió, còn vang vọng tiếng còi trống inh ỏi, tiếng người la hét, tiếng binh khí chạm nhau, những thứ âm điệu lạ lùng đang tung tăng nhảy múa trong tâm trí của hắn.

Hừm

Cảm giác châu thân đang lan truyền một sự phấn khích đến lạ lùng, thứ xúc cảm mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, chỉ có những võ tướng từng trải qua một trận chiến thực sự mới có được cùng loại cảm giác này

Ta tự hỏi đó là gì?

Là sự cuồng nhiệt của binh sỹ

Là sự cao ngạo của võ tướng

Là cảm giác thống khoái khi đùa giỡn với tử thần

Hay chỉ đơn giản là lòng tự tôn của một người đàn ông

Nhưng dù là gì đi nữa, thì ta vẫn muốn một lần nữa, được tắm mình trong cảm xúc ấy

Ngu Tử Kỳ đến cạnh bên Triệu Phong, thấy tên bạn thoáng ngẩn ngơ thì thúc nhẹ một cái, nhưng do Triệu Phong quá mãi mê suy nghĩ, bỗng bị tác động vào thì giật mình, xém chút nữa là nhào ngay xuống dưới

Hắn hoảng hốt la lên

- Tử Kỳ, muốn giết người à, mém chút nữa là tớ nằm chèm bẹp bên dưới rồi đó

Tử Kỳ lơ đễnh, khoanh tay đứng một bên, miệng lèm bèm

- Hai tên ngốc các cậu, vừa được thăng chức có một tẹo, nhỏ đến con kiến cũng phì cười, mà lúc nào cũng hí hửng như lên tiên

- Rõ là chán mà!

- Cái gì mà thiên nhân tướng, cái gì mà tam bách trưởng, chúng ta một trận đánh lui tên trâu nước Nhan Bân, cứu về con heo mập Thân Minh

- Vậy mà phong thưởng chẳng đáng bỏ kẽ răng, thực là ức không chịu nổi mà

Triệu Phong hích mũi

- Thế sao mới nãy lúc tướng quân Lai Câu đề xuất, sao không thấy Tử Kỳ cậu ý kiến, ý cò gì cả, mà về đây lại than

- Bộ tớ hâm hay sao mà dám lên tiếng, cái cha tướng quân nhà ta đầu óc thô lậu, không khéo thì lôi cả đám ra mà nghiêm trị chứ chẳng chơi

- Xì! Một kẻ cao ngạo như cậu mà cũng sợ tướng quân à.

- Thế cậu hơn tớ chắc, chẳng qua là tớ chưa đủ sức đánh hạ anh ta thôi, nếu về sau khi tớ mạnh hơn, thì lúc đó chắc chắn anh ta mọi việc phải nhìn sắc mặt của tớ cho mà xem

Triệu Phong ôm bụng cười to

- Nói như cậu, thì đến con nít tập nói cũng nói được

- Nếu mà anh ta dễ dàng bị hạ như vậy, thì cách đây một năm, tớ đã cho anh ta rớt đài rồi

Ngu Tử Kỳ hỏi lại

- Lần đó cậu trụ được mấy chiêu

Triệu Phong ngừng cười, nghiêm túc nhìn Ngu Tử Kỳ và nói

- Ba chiêu

Câu nói đơn giản mà khiến tim ai chấn động, Tử Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi

- Nếu là hai ta liên thủ, khã dĩ thì sẽ được mấy chiêu

Triệu Phong vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, dường như câu trả lời đã có từ rất lâu

- Có thể là ba mươi chiêu

Ba mươi chiêu, nghe thì có thể nói là nhiều, nhưng con số đó đối với Ngu Tử Kỳ khiến hắn không hài lòng chút nào.

Triệu Phong thấy tên bạn ngây người, thì tỏ vẻ đồng cảm

- Cậu lo gì chứ, hiện thời khoảng cách như vậy thì cũng đủ chúng ta phải ăn mừng rồi. Tớ nghe Trình Anh thúc nói, khắp các tiểu quốc Bắc Nhung, người có thể đỡ được mười chiêu của Lai Câu tướng quân, thì không có mấy người đâu, đám nhóc như chúng ta được như thế thì cũng xem như là có thành tựu rồi

- Triệu Phong, cậu nói đơn giản thật đấy, nhưng sự thật vẫn là sự thật, với khả năng của chúng ta hiện tại, hẵn phải còn rất lâu nữa chúng ta mới có thể đuổi kịp. Hơn nữa, người cố gắng không chỉ có riêng chúng ta, sợ rằng đó mãi mãi là một điểm dừng, không bao giờ có thể thay đổi

Triệu Phong nào không biết đạo lý ấy, chỉ là suy nghĩ nhiều thì phỏng có ích gì, thà rằng cứ như tên ngốc Long Cơ đang cười nghiêng ngã, đến không ngậm miệng được kia thì hơn.

Lúc này Tử Kỳ bỗng dưng lên tiếng

- Có người đến!

Là ai

Triệu Phong và Long Cơ bị lời nói của Tử Kỳ đánh động, đưa mắt nhìn xuống dưới, nhưng vẫn chỉ là một mảnh đất bị bóng đen bao trùm, không người lai vãng. Tuy là vậy, nhưng họ vẫn chăm chú giám thị, vì họ biết nhãn lực của Tử Kỳ tốt hơn họ rất nhiều, nếu hắn nói có, thì chính là có vậy

Từ trong bóng đêm, truyền lại tiếng vó ngựa đơn lẻ, một người ăn mặc theo lối văn nhân, tay cằm quạt lông vũ, đang từ từ tiến lại. Hắn cứ đi từng bước, từng bước thật chậm rãi, vừa đi vừa quan sát khắp lượt, đôi chỗ bỗng nhiên đứng lại ra chiều ngắm nghía thiệt kỹ

Người đến, tuy thân ảnh vẫn còn mờ mịt trong bóng tối, nhưng vóc dáng, cũng như cử chỉ của hắn hết sức thành cao, lại trông có vẻ như một thư sinh yếu ớt. Nhưng nếu hắn thật sự là một người như dự đoán của bốn người Triệu Phong thì hắn có việc gì mà đến đây vào thời điểm này.

Không hẹn mà gặp, cả bốn luồng ánh mắt nhìn xuống người lạ mặt kia và tên thư sinh kia cũng vậy, kết quả là ánh mắt chạm nhau nơi không trung

Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong, Đình Nguyên khi nhìn thấy ánh mắt ấy, bất giác rùng mình, cảm giác là nhìn thấy khí chất của một con mãnh hổ đang ẩn thân dưới thân hình gầy gò, xanh xao kia. Thứ xúc cảm lạ kỳ này, họ đã từng thấy qua ở một người, một người mà họ luôn hằng kính sợ, Lai Câu. Đấy là uy áp mà chỉ có những người kinh qua trăm ngàn trận chiến mới có được, sao kết quả lại ứng trên người một tên…, một tên dường như trói gà không chặt thế kia, rốt cuộc là sao, chẳng lẽ là nhìn nhằm

Cả ba người đều kinh nghi bất định, phút chốc nội tâm sôi trào, tay nắm chặt lấy binh khí, dường như khi đối diện với con người đó, bất giác họ cùng cảm thấy được một thứ, đó chính là nỗi sợ

Nhưng không chỉ có bọn họ, nếu ai để ý Long Cơ lúc này, sẽ thấy hắn đang căng thẳng cực độ

- Trung lộ có thể bố trí hai vạn, phía tây nam có thể thiết lập xa tiễn đội với ba ngàn cung thủ, hậu đội ba vạn, phía tả…

Long Cơ nói ra những lời hết sức vô nghĩa, không ai trong bọn Triệu Phong kịp hiểu điều gì, cả đám binh sỹ xung quanh Long Cơ cũng hết sức tò mò

Rồi Long Cơ lấy tay đập lên trán mình một cái, mặt trắng không còn giọt máu

- Chết tiệt, tên quái vật này từ đâu ra đây!

- Quái vật, ở đâu ra cơ chứ

Cả đám Triệu Phong đều hết sức mơ hồ

Lúc này Long Cơ lập tức qua lại nói với một tên vệ binh thủ thành lo việc thông báo

- Lấp tức giống trống báo hiệu, quân địch tối nay sẽ tiến công thành

Tên lính vệ ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, bên dưới không có lấy một tên quân nào, cũng không có tiếng trống trận nào, vậy mà lại bị bắt phải đánh trống báo địch tiến công, nếu mà lỡ như không phải, phá giấc ngủ của các đại vương thì hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt

Long Cơ thấy tên lính vệ có vẻ nghi kỵ thì hét

- Cứ làm theo ý ta, tội vạ đâu ta chịu

Tên lính vệ thấy Long Cơ như vậy thì hốt hoảng vâng lời làm ngay, còn Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ thấy hết sức lạ kỳ với cách hành sử của Long Cơ nên hỏi

- Cậu chắc là địch sẽ đánh tối nay chứ, chỉ có mỗi tên bên dưới thôi mà!

Long Cơ cắn móng tay, khuôn mặt nhăn lại, từ từ nói

- Các cậu chắc không để ý, mỗi chỗ tên này đi qua đều là chỗ có thể bố quân, mỗi nơi hắn dừng lại chính là địa điểm thích hợp triển khai quân tấn công

- Không hiểu vì sao, đối diện với tên này tớ lại cảm thấy bất an, như đang đấu trí với Nạp Lan Cảnh vương gia vậy

Câu nói này của Long Cơ khiến ba kẻ võ dũng như Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ bất giác cảm thấy lo sợ, kẻ có khí chất chẳng thua Lai Câu, có tài trí không kém Nạp Lan Cảnh vương gia, rốt cuộc là cái loại người gì đây, hay như người ta vẫn thường nói, người nhưng không phải là người

-------------------------------------------o0o-----------------------------------------

Lúc này trên mặt thành, binh lính tụ tập rất đông, các tướng lĩnh cùng thủ hạ của mình đều đã có mặt

Họ bắt đầu chỉ huy binh sỹ sắp xếp lại một lần nữa gỗ, đá, tên, đạn…, các thứ vật liệu thủ thành, sao cho mọi thứ thật chỉnh chu, ngăn nắp.

Trái với sự hăng hái của chư tướng, binh sỹ lại tỏ ra khá mệt mỏi, và có phần căm ghét bị triệu tập vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, họ rủa thầm đám binh Tây Lỗ

- Lũ chết tiệt, lúc sáng không đánh thì cúp đuôi chạy, nay trời tối mịt mù, thì lại dựng người ta giữa chăn ấm, nệm êm mà ra trận đánh nhau

- Cái suy nghĩ chết tiệt gì thế không biết

Nhưng dù bất mãng đến đâu, mệt mỏi như thế nào, thì quân nhân vẫn mãi là quân nhân, chỉ cần có hiệu lệnh ra trận, thì ngay lập tức họ sẽ sẵng sàng chiến đấu. Và ngay lúc này bố cục phòng thủ của Hoãn thành cũng chính thức hoàn thành, từ trên cao, hàng vạn ánh mắt hướng xuống, nhìn đám người Tây Lỗ đang lập thành trận thế, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn rốt cuộc là khinh thường hay là kinh sợ đây

Chỉ biết, bên dưới lúc này, cả mặt đất như bị hỏa thần giáng hạ, đâu đâu cũng thấy ảnh lửa sáng rực trời, làm cho lòng ai đó bất giác rung lên, thốt lên những lời lẽ mơ hồ “phải chăng là thiên kiếp”

Không, đó là nhân họa

Một vạn, hai vạn… nhiều quá không đếm nổi nữa, những ánh đuốt bùng cháy làm khói tỏa lên nghi ngút, khiến thân ảnh nhũng kẻ bên dưới như hư, như ảo, tạo thành một làn sóng đen kịt và dày đặt, ẩn chứa trong đó là một thứ sát khí kinh nhân.

Triệu Phong quay sang Long Cơ, vẻ mặt pha lẫn đôi chút ngạc nhiên

- Long Cơ, cậu có thấy những thứ to lớn dưới kia là gì vậy, là khí cụ công thành à, sao mà trước giờ tớ chưa từng thấy qua một lần nào vậy, cậu có biết gì không?

Long Cơ quay sang tên bạn khẽ lắc đầu

- Tớ cũng không biết!

- Những thứ này quả là lần đầu tiên tớ được tận mắt thấy, nhưng tớ từng nghe cha tớ nói, Tây Lỗ quốc có những thứ vũ khí hết sức tinh xảo như: Phá Thạch Cung, Xa Vân Đấu, Ngưu Trùy… phải chăng là những thứ này

- Nhưng nếu đúng là chúng thì tình hình trận này gay go rồi đấy

Triệu Phong thoáng ngỡ ngàng, sau đó hỏi dồn

- Những thứ đó thật sự nguy hiểm như vậy sao?

Long Cơ tuy không dám chứng thực, nhưng dựa vào những gì mà hắn từng nghe thấy trước đây, hắn khe khẽ gật đầu

- Nếu thật là chúng, thì thành này khó mà toàn được

- Uy lực của chúng còn mạnh hơn là thêm mười vạn giáp quân đấy, phen này thiết nghĩ chỉ còn cách liều chiến, đi bước nào, tính bước đó thôi

Lời nói này của Long Cơ càng khiến cho những binh sĩ chung quanh đôi chút có phần hoang mang, đặc biệt là khi họ nhìn xuống dưới phía những vật to lớn kia. Chúng đen bóng như sắt thép ghép lại mà thành, to lớn từ vài trượng cho tới vài mươi trượng, hình tượng bên ngoài được chạm khắc khá tinh xảo, không biết phải mất bao lâu mới có thể làm ra được một thứ như vậy. Nhưng có thể biết một điều, những thứ bên dưới chắc chắn không phải là vật hù ma nhát quỷ, mà là một thứ vũ khí sát sinh oai lực kinh hồn, điều đó khiến chúng nhân trên thành chợt thấy mồ hôi túa ra lạnh toát

Bùm

Một tiếng pháo khai thiên bắn lên trên nền trời, ánh sáng tỏa ra sặc sỡ, như điểm, như tô lên sắc trời ảm đạm, khiến mọi người hồi tưởng đến cảnh pháo sáng thắp lên khi độ tết đến, xuân về

Nhưng đây không phải là tết, vậy cái sắc đỏ lung linh kia báo hiệu cho điều gì, phải chăng là điều mà khiến tất cả mọi người đang lo sợ… vì điều gì ư?

Vì một cuộc đại chiến tổng lực, đã chính thức bắt đầu

Là một cuộc đồ sát nhưng chưa thấy điểm dừng

Trên nền trời lúc này vốn không có ánh sao, vậy mà từ đâu hàng trăm, hàng ngàn ánh sáng nhỏ đang chiếu lung linh, vạch ngang trên nền trời, như một cơn mưa sao băng từ bóng đen u ám của thiên địa đang trầm mình rơi xuống nhân gian

Càng lúc càng gần, càng trông thấy rõ thì lại càng khiến người ta thêm sợ, chỉ thấy Triệu Phong hét lên một tiếng, lao đến ôm lấy Long Cơ ngã xuống nền đá cứng, dùng thân mình che chắn cho hắn

- Tất cả nằm xuống!

Lời nói vừa dứt, một âm thanh chấn động rền vang, cả tòa lâu thành như bị thứ gì đó quật trúng, kêu lên một tiếng rầm cực lớn, ánh lửa đỏ từ vật kỳ lạ kia bắn tung ra, khiến đôi chỗ bốc cháy

Còn tòa lâu thành nghiêng ngã, khi thanh trụ gỗ bị vật không xác định kia đánh gẫy, những viên ngói bị chấn cho rơi xuống, rớt trên thân người Triệu Phong, làm bốc lên bụi mù, khiến lắm người ho khan sặc sụa

Rốp

Triệu Phong lồm cồm bò dậy, mình hắn phủ đầy bụi là bụi, làm mái tóc trở nên trắng xóa, còn trên đầu thì có dòng máu rỉ ra, đang chảy dài trên khuôn mặt.

Nằm cạnh bên Long Cơ cũng không khá khẵm hơn là bao, nhưng như vậy còn đỡ hơn là bị cái thứ kia đập trúng, đến cây gỗ to lớn là thế mà còn bị một phát gẫy đôi, thì những con người bằng xương, bằng thịt chắc chắn nát thây chứ chẳng vừa. Nếu vừa rồi không có Triệu Phong lanh mắt đẩy ngã, thì chắc chắn Long Cơ đã táng mạng

Cùng đứng dậy, hai người nhìn vật xa lạ kia kỹ hơn, chỉ thấy bên ngoài lớp hỏa quang đang cháy rừng rực, thì bên dưới là một vật gì đó khá thô cứng, xăm soi kỹ một lúc thì ra là một khối đá to. Cả đám người giật mình, tảng đá này chí ít cũng cả ngàn cân, vậy mà bị thứ quái quỷ gì ném lên, bay đến tận đây không biết.

Rồi họ bắt đầu nhìn sang chung quanh, chỉ thấy trên mặt thành tiếng khóc, tiếng la vang dội, ánh lửa nhiều chỗ thổi bùng lên, mặt thành vốn nguyên vẹn nay bị những tảng đá đó đục cho nhiều chỗ lồi lởm đến đáng thương.

Vừa định thần lại, thì bỗng nghe thêm một tiếng pháo hiệu, rồi trên trời lại rực sáng, Long Cơ nhìn thấy chỉ kịp thốt lên một câu

- Chết tiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.