Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 29: Công chúa phi xa truyền thánh chỉ - Tướng quân tặng mã trợ anh hào




Lục thị đã sớm nghe tiếng Bạch Thế Tổ, trong lòng bà ta biết việc lớn không tốt, chuẩn bị giả bộ bệnh, vờ như chính mình hoàn toàn không biết gì, cho nên đã sớm nằm trên giường giả bộ mê man.

Thế nhưng lúc này nghe thấy Bạch Thế Tổ gọi thẳng tên mình, biết nếu còn không đi ra, chỉ sợ khó có thể cứu vãn cục diện, liền vội vã trát lên mặt mấy tầng phấn, để sắc mặt của mình có vẻ trắng xám vô lực một chút, mới không mang áo choàng, dưới sự nâng đỡ của Oánh Thu, suy yếu loạng choạng bước ra.

Vừa thấy tình cảnh trước mắt, liền lộ ra dáng vẻ không thể tin, nói: "Chuyện này... Đây là có chuyện gì ? Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Thế Tổ thấy vẻ mặt bà ta tái nhợt, lại thấy bà ta tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì, lửa giận lập tức nguôi đi ba phần, nhưng vẫn vô cùng tức giận như trước, nói: "Ngươi nuôi dưỡng nô tài thật tốt, lại dám đánh chủ nhân, ngươi không thấy Cận Nhi đã bị thương đến mức này rồi sao ?"

"Chuyện này... Không... Phu quân, thiếp thân bị bệnh, vừa uống thuốc liền ngủ thiếp đi, cái gì cũng không biết mà!" Lục Ngưng Hương đột nhiên trợn to cặp mắt hạnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc này bà ta dùng một chiêu sở trường nhất, cũng là một chiêu vẫn luôn có sức sát thương lớn nhất đối với Bạch Thế Tổ.

Sau đó bà ta vừa chảy nước mắt vừa tức giận quát lớn mấy lão mụ tử, nói: "Các ngươi những cẩu nô tài này, rốt cuộc muốn mưu toan cái gì ? Vì sao vô duyên vô cớ muốn đánh người, thế mà lại gan to bằng trời, ngay cả Đại tiểu thư cũng dám đánh, các ngươi không muốn sống nữa sao?"

Những lão điêu nô kia vừa nghe, vội vã dập đầu, cầu xin: "Phu nhân tha mạng đi, chúng nô tỳ cũng không có đánh Đại tiểu thư, chúng nô tỳ chỉ là đang giáo huấn hai tiểu nha đầu không hiểu quy củ kia thôi, là các nàng động thủ đánh Thân ma ma trước!"

Bạch Thế Tổ vừa nghe, lập tức nhíu mày, quát lớn nói: "Nói hươu nói vượn, ta vừa tận mắt nhìn thấy các ngươi ra tay với Cận Nhi, lẽ nào là giả?"

"Công gia, chúng nô tỳ cho dù gan to bằng trời cũng không dám ra tay với Đại tiểu thư, đó là Đại tiểu thư mềm lòng, nhất định phải che chở hai nha đầu kia, chúng nô tỳ chỉ đang kéo Đại tiểu thư đi, cũng không dám đánh nàng!" Người đang nói chuyện chính là Kim ma ma nhanh mồm nhanh miệng.

Lúc này Thân ma ma cũng phản ứng lại, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Bạch Thế Tổ, khóc nói: "Công gia, ngài nhìn mặt lão nô đi, đều là do mụ tặc bà kia đánh đó!"

Bạch Thế Tổ nhất thời hơi nghi hoặc, không biết nên tin ai, Bạch Mộc Cận đột nhiên rời đi cái ôm của Bạch Thế Tổ, quỳ xuống đất, vén tay áo lên một cái, lộ ra từng vệt từng mảng đỏ hồng, hoặc sâu hoặc nông, sau đó khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cực kỳ ủy khuất nói: "Phụ thân, các bà ấy luôn miệng nói không đánh con, ngài nhìn vết thương trên cánh tay con đi, còn có nhiều chỗ, không thể để cho người ngoài nhìn thấy, các bà ấy cố ý đánh vào những chỗ kia, để con có nỗi khổ mà không nói ra được! Phụ thân, lẽ nào con không phải con gái của ngài sao? Các bà ấy dám ức hiếp con như thế, nếu như hôm nay không thể đòi lại công đạo, sau này Cận Nhi sao còn chỗ đặt chân ở Ninh quốc công phủ, không bằng hiện tại con chết luôn đi! Bằng không sớm muộn cũng bị ác nô ức hiếp đến chết!"

Bạch Mộc Cận nói xong, ôm mặt mình, nước mắt theo kẽ ngón tay nhỏ xuống đất bùn, làm cho Bạch Thế Tổ lại lo lắng lên, vội vã muốn đi nâng Bạch Mộc Cận.

Lục Ngưng Hương bên kia đột nhiên giẫy giụa đến gần, muốn đỡ Bạch Mộc Cận, còn vừa khóc vừa nói: "Hài tử đáng thương của ta, đều do mẫu thân, làm sao lại trùng hợp bị bệnh vào lúc này, thậm chí con đang chịu khổ ở bên ngoài mà cũng không biết, hu hu... Để mẫu thân nhìn thương thế của con!"

Bạch Mộc Cận ngẩng đầu lên, tỏ vẻ đau lòng nhìn Lục thị, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, con ở bên ngoài tan nát cõi lòng gọi ngài tới cứu con, lại chỉ cách nhau một bức tường, cho dù ngài không nghe thấy, nha hoàn bà tử bên cạnh ngài cũng không thể nghe thấy hay sao? Vì sao bọn họ có thể ngồi yên không để ý đến, để mặc Cận Nhi chịu đòn, không biết cầu cứu nơi đâu đây?"

Bạch Thế Tổ vừa nghe thấy thế, cũng trợn mắt lên nhìn Lục thị đầy giận dữ, lộ ra ánh mắt hoài nghi và phẫn nộ, Lục thị thầm căm tức, Bạch Mộc Cận này thật sự quá không biết điều rồi, làm sao cứ phải gây khó dễ cho chính mình như vậy.

Bà ta sững sờ, sau đó quay đầu nhìn mấy nha hoàn bà tử đi theo sau, quát lớn nói: "Mấy người các ngươi, vì sao đánh thức ta sớm một chút? Làm sao có thể đứng nhìn Đại tiểu thư chịu khổ?"

Oánh Thu vội vàng quỳ xuống, vô cùng kinh hoảng nói: "Phu nhân, đại phu đã dặn, ngài uống thuốc xong phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không dược tính không thể phát huy, bệnh của ngài sẽ không khỏi, nô tỳ vẫn canh giữ ở bên cạnh ngài, lau mồ hôi cho ngày, mấy người kia đều đi ra sau bếp sắc thuốc nấu nước, chuẩn bị cơm tối, e rằng cũng không nghe thấy !"

"Cho dù là vậy, ngươi cũng nên đánh thức ta, bệnh của ta không tốt lên thì có quan hệ gì? Lẽ nào còn quan trọng hơn so với an nguy của Đại tiểu thư sao? Các ngươi thực sự làm ta quá thất vọng rồi, mặc dù các ngươi không có sai lầm lớn, cũng phải phạt ba người các ngươi một tháng lương, răn đe!" Lục thị vô cùng đau đớn mà nói.

"Nô tỳ cam nguyện bị phạt, tạ ơn phu nhân khoan hồng!" Mấy nô tài quỳ xuống đất tạ ân, nhưng đều không để ý lắm, phạt lương tháng xong, phu nhân sẽ bồi thường thứ khác cho bọn họ.

Bạch Mộc Cận không muốn để cho Lục thị mơ hồ qua cửa, nàng lau nước mắt mình một chút, tiếp theo biểu lộ dáng vẻ âm thầm chịu đựng đau đớn, nói: "Mẫu thân, Cận Nhi tất nhiên không thể để cho ngài mang bệnh tới cứu con, dù sao thân thể của mẫu thân mới là quan trọng nhất, chỉ là con có ý tốt muốn đến thăm mẫu thân, lại bị điêu nô này ngăn ở bên ngoài, vẫn cứ không chịu thông báo một tiếng, còn khi dễ con nhỏ tuổi, ở trước mặt con tự cao tự đại, ma ma của con tức không nhịn nổi, liền thay con tát bà ấy một cái, cái này bà ấy vốn phải chịu, nô tài kia lại dám đánh trả ở ngay trước mặt con, Thụy ma ma không muốn gây náo loạn với bà ta, mấy lần phải tách bà ta ra, không may bà ta ngã bị thương, thẹn quá thành giận còn kêu thêm mấy lão mụ tử trong sân viện mẫu thân cùng đi ra đánh người, còn dám nói muốn thay con dạy dỗ nô tài, con là chủ nhân đang ở ngay đây, đâu đến phiên nô tài dạy dỗ người khác thay con chứ?"

"Phụ thân, mẫu thân bị bệnh, là ai cho mấy nô tài này lá gan, thế mà lại dám bất kính chủ nhân, con chỉ muốn hỏi phụ thân một câu, có phải là trong mắt phụ thân không có đứa con gái này, cho nên bọn họ mới dám ức hiếp con như vậy?"

Ánh mắt cực kỳ đau thương kia, vừa cô độc lại vừa bất lực, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng, Bạch Thế Tổ là kẻ luôn thương hương tiếc ngọc, lập tức nói: "Là ai nói trong mắt phụ thân không có con? Những nô tài các ngươi, rốt cuộc làm sao dám vụng trộm bắt nạt Cận Nhi? Quốc công phủ ta sao có thể để mặc cho ác nô lấn chủ như vậy, mấy điêu nô này đều kéo xuống cho ta, loạn côn đánh chết!"

"Công gia, phu nhân tha mạng đi, chúng nô tỳ biết sai rồi, cầu xin Công gia giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng nô tỳ một mạng!" Mấy lão mụ tử liên tục dập đầu, dập đến vỡ đầu luôn.

Lục thị đang định mở miệng cầu xin, lại nghe thấy một thanh âm cực kỳ lạnh lùng nghiêm khắc từ phía sau vang lên: "Tuyệt đối không thể bỏ qua, tôn ti chẳng phân biệt được, ngay cả chủ nhân cũng dám đánh, mạng của các ngươi còn giữ lại làm chi?"

"Mẫu thân!"

"Tổ mẫu!"

"Lão phu nhân!"

Mọi người thấy Bạch lão phu nhân, đều hơi kinh ngạc, liền vội vàng hành lễ.

Bạch lão phu nhân đi tới trước mặt Bạch Mộc Cận, nhẹ nhàng nâng nàng đứng dậy, giúp nàng lau lệ trên mặt, nói: "Nha đầu tốt, con chịu oan ức rồi, tổ mẫu sai con đến thăm mẹ con, làm sao lại bị người ta bắt nạt đến mức này?"

"Tổ mẫu... Hu hu..." Bạch Mộc Cận vô cùng đau đớn mà ôm lấy lão phu nhân, khóc đến mức trái tim cũng thắt lại.

"Ngoan, tổ mẫu nhất định lấy lại công bằng cho con!" Giọng nói của Bạch lão phu nhân nhu hòa hiếm thấy, ấm áp dịu dàng an ủi Bạch Mộc Cận.

Bạch Mộc Cận dùng khăn lau mắt, nước mắt của nàng hình như quá ít, cần phải mượn chút ngoại lực, mới có thể chảy ra dễ dàng hơn. (bó tay chị -_-).

"Cận Nhi đa tạ tổ mẫu!"

Bạch lão phu nhân thờ ơ nhìn mấy lão mụ tử đang quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, lạnh lùng nói: "Ai cho các ngươi lá gan, thậm chí cả Đại tiểu thư mà cũng ức hiếp?"

"Cầu xin lão phu nhân tha mạng, cầu xin lão phu nhân tha mạng, chúng nô tỳ cũng không dám nữa!" Mấy lão mụ tử chỉ lo dập đầu xin tha, không dám tiếp tục tranh luận.

Bạch lão phu nhân không thèm để ý bọn họ khổ sở cầu xin, quát lên một tiếng: "Không cần biết là ai cho các ngươi lá gan đó, hôm nay ta quyết không thể dung tha bọn điêu nô các ngươi, người đến, kéo xuống đánh chết!"

Tiếng nói vừa dứt, Tôn ma ma liền sai mấy bà tử làm việc nặng chặn miệng mấy lão bà kia lại, kéo xuống, ngay cả cơ hội để cho bọn họ khóc gọi cũng không cho.

Phía trước Ngưng Hương Uyển đã có rất nhiều hạ nhân đang tụ tập, phần lớn là đến xem trò vui, nhưng nhìn thấy năm, sáu lão mụ tử kia, buổi sáng còn diễu võ dương oai, vậy mà giờ đã chết, quả thực sợ hãi.

Lục thị nhìn mấy lão ma ma bị kéo xuống đánh chết, cũng không hề nhíu mày lần nào, chỉ lo quay sang phía Bạch Thế Tổ giả bộ đáng thương, kêu gọi đồng tình.

"Lục thị, ngươi làm chủ mẫu cũng có phần không xứng đáng với chức vụ rồi, lại lần nữa dung túng nô tài gây chuyện, ta thực sự sẽ hoài nghi không biết ngươi có đủ khả năng làm đương gia chủ mẫu của Quốc công phủ chúng ta hay không !" Bạch lão phu nhân cuối cùng lại chĩa mũi nhọn về phía Lục Ngưng Hương.

Lục thị vừa nghe thấy thế, nhìn lão phu nhân tỏ vẻ oan ức vô hạn, lại nhìn Bạch Thế Tổ, mới lắp bắp nói: "Lão phu nhân, thiếp thân bị bệnh, mới khiến cho những ác nô này có cơ hội lợi dụng, kính xin lão phu nhân thông cảm!"

"Hừ, ngươi bị bệnh? Bệnh đến mức Cận Nhi tới đây đã nửa ngày, ngươi cũng không thèm gặp nó? Còn tùy tiện để cho hạ nhân đánh nó? Ngươi có phải đã bệnh đến giai đoạn cuối, không có thuốc nào cứu được hay không?" Bạch lão phu nhân nói năng mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lớn, bây giờ bà vừa nhìn thấy dáng vẻ giả vờ nhu nhược này của Lục thị, liền cảm thấy một luồng hư hỏa không tên bốc lên đầu.

Lục thị cắn môi dưới, ánh mắt hàm lệ dịu dàng nhìn Bạch Thế Tổ, lặng lẽ nhìn hắn tỏ vẻ xin giúp đỡ, nhìn đến mức Bạch Thế Tổ cũng cảm thấy không đành lòng, nhắm mắt quay sang phía Bạch lão phu nhân đang nổi giận, lên tiếng cầu tình: "Mẫu thân, Lục thị thật sự bị bệnh, ngài nhìn mặt nàng tái như vậy, đại phu cũng nói phải tĩnh dưỡng, chắc hẳn những điêu nô này thừa dịp thân thể nàng không khỏe, mới dám làm mưa làm gió!"

Bạch lão phu nhân tức giận đến mức thở không ra hơi, nhưng không có cách nào phát tiết sang nhi tử của chính mình, bởi vì một khi trở mặt với nhi tử, sau này bà nói cái gì, Bạch Thế Tổ cũng nghe không lọt tai, cho nên Bạch lão phu nhân đành cố nén tức giận, nói: "Công gia, mẫu thân biết con nóng lòng vì ái thê, nhưng Cận Nhi là thân cốt nhục của con mà, con nhìn nàng chịu khuất nhục lớn như vậy, lẽ nào cũng không đau lòng sao?"

Bạch Thế Tổ nhìn Bạch Mộc Cận cả người chật vật, ngay cả con mắt cũng sưng đỏ lên vì khóc nhiều, lúc này cũng cảm thấy mặt mũi tối lại, cho dù có lòng muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng cũng biết nếu không thể cho Bạch Mộc Cận một câu trả lời, e rằng sau này người phụ thân là hắn muốn tỏ ra uy nghiêm cũng vô dụng.

"Ai, Lục thị xác thực có lỗi, mẫu thân ngài tự quyết đi!" Bạch Thế Tổ thở dài một hơi, lui sang một bên, không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.

Lục thị vừa thấy Bạch Thế Tổ dĩ nhiên mặc kệ nàng, thì đã hoảng lên rồi, liền vội vàng quỳ xuống đất cầu xin : "Lão phu nhân, thiếp thân xác thực thất trách, cầu xin lão phu nhân xử lý nhẹ !"

"Ta nào dám xử lý ngươi, hôm trước phạt ngươi quỳ từ đường, ngươi liền hôn mê bất tỉnh, lại bị bệnh đã nhiều ngày, nếu như ta lại phạt ngươi, như vậy không phải là cố ý muốn mạng của ngươi hay sao?" Bạch lão phu nhân lạnh giọng trào phúng, lúc này còn dám cầu bà? Lúc giả bệnh gây xích mích ly gián, sao không thấy ngươi cầu xin tha thứ nhỉ?

Người khác không biết, sao bà có thể không biết Lục thị đang giả bộ bệnh? Cố ý dung túng hạ nhân bắt nạt Bạch Mộc Cận, lòng dạ nữ nhân này cũng quá hẹp hòi rồi, suy cho cùng là đánh Cận Nhi, hay là đánh lên mặt của bà?

Bạch Mộc Cận nghe vậy, cũng nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Bạch lão phu nhân, cầu xin: "Tổ mẫu, có lẽ mẫu thân cũng là vô ý, dù sao bà ấy cũng bị bệnh, phận làm con cháu, nếu như cưỡng cầu trưởng bối đang bệnh nặng tới cứu, thực sự không hợp lẽ thương, Cận Nhi tuyệt đối không phải là người không hiểu chuyện, may mà Cận Nhi không bị nguy hiểm đến tính mạng, thương thế trên người chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, cũng sẽ tốt lên thôi!"

Bạch Mộc Cận giả vờ kiên cường cười cười, cố ý kéo ống tay áo của chính mình xuống, giống như sợ người khác nhìn thấy, nhưng Bạch lão phu nhân vừa nhìn liền cảm thấy có vấn đề, kéo cánh tay Bạch Mộc Cận ra xem, xốc tay áo lên, từng mảng vết thương thâm tím bị lộ ra ngoài, tương phản với da thịt trắng như tuyết, càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.