Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 27: Giả Phượng hư Hoàng cười chẳng dứt - Chân tâm thật ý giải nghi ngờ




Bạch Mộc Cận và Thụy ma ma liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nhắn nhủ một câu: "Tổ mẫu ta tính khí không được tốt, một lát nữa nếu như ngài bị ủy khuất gì, không nên để trong lòng!"

Thụy ma ma lắc đầu, nói: "Đại tiểu thư quá lo rồi, lão nô hiểu được!"

Bạch Mộc Cận vừa nghĩ cũng cảm thấy có lẽ mình quá đa tâm, nếu như một chút nhãn lực Thụy ma ma cũng không có, như vậy sao đủ để ngồi lên vị trí nữ quan tứ phẫm bên cạnh hoàng hậu.

Nàng hơi áy náy cười cười với Thụy ma ma, sau đó mới mang theo Uyên Ương và Hỉ Thước đi vào trong nhà, canh giữ bên ngoài vẫn là Tử Ngọc như trước, thấy Bạch Mộc Cận đến rồi, vội vàng nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân đang phát hỏa đấy, ngài có muốn một lát nữa quay lại hay không?"

Bạch Mộc Cận nhìn Tử Ngọc một chút, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, nói: "Như vậy, ta càng nên đi vào giúp tổ mẫu bớt giận đây, xin Tử Ngọc tỷ tỷ hãy giúp đỡ!"

Tử Ngọc thấy nàng kiên trì, cũng không tiếp tục ngăn trở, để cho Bạch Mộc Cận tiến vào, Bạch Mộc Cận mang theo Uyên Ương Hỉ Thước và Thụy ma ma vào phòng, vội vã chào hỏi Bạch lão phu nhân,ngoan ngoãn nói: "Tổ mẫu, Cận Nhi trở về rồi, tổ mẫu đây là làm sao? Ai khiến cho ngài nổi giận như vậy, nhất định phải đánh nàng ta mấy hèo, để tổ mẫu xả giận!"

Bạch lão phu nhân bị nàng trêu chọc như thế, ‘phì’ một tiếng bật cười, nói: "Con thật là quỷ tinh linh, chỉ giỏi đùa giỡn lão nhân gia ta thôi, thân thể ngoại tổ mẫu con có tốt không?"

"Tổ mẫu yên tâm, thân thể ngoại tổ mẫu không có gì đáng ngại, còn dặn Cận Nhi trở về phải cảm tạ tổ mẫu quan tâm đấy!" Bạch Mộc Cận cười trả lời.

Bạch lão phu nhân gật đầu, ánh mắt liếc thấy Thụy ma ma sau lưng Bạch Mộc Cận, hơi nhíu lông mày, nhưng không hỏi.

Bạch Mộc Cận vội vàng mở miệng nói: "Tổ mẫu, Cận Nhi giới thiệu cho ngài một chút, đây là Thụy ma ma, là ngoại tổ mẫu cố ý tìm tới dạy quy củ cho Cận Nhi, bà ấy từng hầu hạ quý nhân ở trong cung, ngoại tổ mẫu quan tâm Cận Nhi, nói Cận Nhi đã lớn rồi, nên cố gắng học tập lễ nghi một chút, sau này đi ra ngoài mới không làm mất thể diện của Ninh quốc công phủ !"

Thụy ma ma nghe vậy, liền cung cung kính kính hành lễ gặp mặt với Bạch lão phu nhân, tiêu chuẩn lễ tiết, không thừa không thiếu, khiến người ta vừa nhìn thì đã cảm thấy vô cùng thư thái, hơn nữa nụ cười mang không khí vui mừng luôn thường trực trên khuôn mặt bà, càng làm cho người ta thoải mái ấm áp như gió xuân.

Bạch lão phu nhân thấy lễ nghi của bà ấy tốt như vậy, người lại hiền lành, không có tính công kích, trong lòng đã có 5 phần yên tâm, nói: "Ừm, nhìn đúng là rất tốt, ngoại tổ mẫu của con quả nhiên thương yêu con!"

Bạch Mộc Cận cười duyên một cái, kéo tay Bạch lão phu nhân, làm nũng nói: "Ngoại tổ mẫu thương con, tổ mẫu càng thương con hơn, tuy rằng Cận Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, nhưng có thể được tổ mẫu trông nom chăm sóc như vậy, so với hài tử có mẹ ruột còn muốn hạnh phúc hơn đấy!"

"Nha đầu này, bây giờ miệng như bôi mật vậy, mỗi ngày đều dỗ ta cao hứng, ha ha. . . Ở trước mặt ta làm nũng thì thôi, sau này theo Thụy ma ma học nhiều quy củ một chút, cũng không thể làm mất lễ nghĩa trước mặt người ngoài đâu nhé!" Bạch lão phu nhân nghe Bạch Mộc Cận nói câu này, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, ngay cả cơn tức lúc nãy, cũng nguôi ngoai chút ít.

Bạch Mộc Cận nghịch ngợm nói: "Cận Nhi xin nghe tổ mẫu giáo huấn, nhất định sẽ không để cho tổ mẫu phải thất vọng, sau này nha, con vừa theo tổ mẫu học cầm kỳ thư họa, vừa theo Thụy ma ma học tập quy củ, tương lai đi ra ngoài, không thể không hạ thấp phong thái của nhóm quý nữ khác rồi, hì hì. . ."

Bạch lão phu nhân bị nàng chọc cho vui một chút, chỉ trỏ gáy nàng, nói: "Thật là không biết xấu hổ, chẳng qua là tiểu thư của Bạch gia ta, nên có phần tâm tính này!"

Tôn ma ma cũng cười theo, nói: "Đại tiểu thư vừa đến, lão phu nhân liền quên cả tức giận, ngài thật sự biết làm lão nhân gia hài lòng, A Di Đà Phật, sau này Đại tiểu thư nên thường xuyên đến bồi tiếp lão phu nhân nhé, người ta thường nói cười một cái trẻ mười năm, lão phu nhân có Đại tiểu thư làm bạn, không phải sẽ sống lâu trăm tuổi sao?"

Bạch lão phu nhân nghe xong tất nhiên là vô cùng vui vẻ, Bạch Mộc Cận cười xong, liền nhướng lông mày lên, hỏi: "Vừa nãy tổ mẫu tức giận với ai vậy?"

Bạch lão phu nhân thấy nàng hỏi, lại sừng sộ lên, bực mình nói: "Còn không phải là mẫu thân của con hay sao, cũng chỉ phạt cô ta quỳ một đêm ở từ đường, vậy mà còn chưa tới hừng đông thì đã hôn mê bất tỉnh, sau đó lập tức bệnh không dậy nổi, ầm ĩ lên, phụ thân con lại cũng không biết nặng nhẹ, chạy đến đây muốn ta miễn cho cô ta sao chép nữ giới, đây không phải là cố ý làm cho ta lúng túng, muốn gây xích mích quan hệ của ta cùng phụ thân con hay sao?"

Bạch lão phu nhân càng nói càng tức, mặt đỏ lên, Bạch Mộc Cận vội vàng rót cho bà một ly trà, khẽ vuốt lưng của bà, an ủi: "Tổ mẫu không nên tức giận, hại đến thân thể thì làm sao? Nếu là bởi vì phụ thân, tổ mẫu tức giận cũng sinh bệnh theo, như vậy không phải là muốn phụ thân mang tội danh bất hiếu trên lưng sao? Ai. . . Chắc là mẫu thân chưa bao giờ phải chịu oan ức, nhất thời nghĩ không ra cũng nên. Chờ bà ấy nghĩ thông suốt, hiểu được nỗi khổ tâm của tổ mẫu, là tốt rồi!"

Bạch lão phu nhân uống một hớp nước, hỏa khí cũng bình lặng lại, bị Bạch Mộc Cận khuyên, lại giận lên, đập vỡ ly trà, tức giận nói: "Ngay cả con cũng hiểu đạo lý, vậy mà phụ thân con lại không hiểu, bị kẻ kia dụ dỗ mê hoặc xúi bẩy, càng muốn nháo lên với ta ! Cũng không biết Lục thị cất giấu tâm tư gì, cô ta ngầm làm những chuyện xấu xa kia, nếu ta không giúp cô ta che lấp, con nghĩ cô ta có thể an ổn làm chủ mẫu quốc công phủ được không ? Nữ nhân không biết điều, con thứ chính là con thứ, vĩnh viễn cũng không ra gì!"

"Ôi chao, lão phu nhân, ngài nên bớt giận một chút, công gia nhất thời hồ đồ, ngài đừng coi là thật!" Tôn ma ma nghe thấy lão phu nhân thậm chí còn nói ra mấy lời không nên nói, gấp đến độ nhìn thẳng vào bà, nháy nháy mắt.

Bạch lão phu nhân lúc này mới tỉnh ngộ, bản thân nhất thời kích động, lại bộc bạch suy nghĩ ở trước mặt Bạch Mộc Cận, nhất thời có chút lúng túng, trầm mặc không nói lời nào.

Bạch Mộc Cận giả vờ nghe không hiểu, nói: "Tôn ma ma nói rất đúng, phụ thân luôn luôn hiếu thuận, tất nhiên sẽ không vì vài chuyện lặt vặt mà nảy sinh bất hòa với tổ mẫu, có lẽ phụ thân chỉ là sốt ruột ái thê, sau này suy nghĩ rõ ràng, phỏng chừng sẽ tự mình tới thỉnh tội với tổ mẫu, dù sao tổ mẫu luôn một lòng muốn tốt cho phụ thân!"

"Ai. . . Vẫn là Cận Nhi hiểu chuyện, lại thực lòng hiếu thuận phụ thân và tổ mẫu, chỉ là mẫu thân con, thật sự là không để cho người ta bớt lo, rốt cuộc muốn ta phải bao dung bao nhiêu lần mới được đây !" Bạch lão phu nhân nói lời ý vị sâu xa, tựa hồ thật sự có chút cảm giác nản lòng.

Bạch Mộc Cận trong lòng hơi có chút ý lạnh, vẫn mang theo nụ cười ngoan ngoãn hiểu chuyện như cũ, khiêm tốn nói: "Tất cả là nhờ tổ mẫu có phương pháp giáo dục đúng đắn, sau này tổ mẫu chỉ bảo mẫu thân nhiều một chút, có lẽ sẽ tốt hơn thôi !"

"Phụ thân con trước kia cũng rất tốt, lại hiếu thuận hiểu chuyện, năm đó khi mẹ ruột con còn sống, cũng một lòng khuyên hắn hướng thiện, trợ giúp việc nhà. Nhưng những năm nay, bị Lục thị xúi giục, càng ngày càng hồ đồ rồi!" Bạch lão phu nhân lần này thực sự đã bị Bạch Thế Tổ làm tổn thương, trong lúc nói chuyện cũng mang theo thương cảm nồng đậm.

Bạch Mộc Cận thầm cười nhạo, mẫu thân ta lúc còn sống, ngươi chẳng hề ưa thích bà, chỉ bởi vì thai đầu của bà là một đứa con gái, gần ba năm sau mới lại có bầu, nếu không phải vì ngươi không tận tâm, thì làm sao một người ngoài có thể hại tính mạng mẫu thân ta ngay dưới mí mắt của ngươi đây.

Ngươi cũng biết, nhưng mà ngươi chỉ bảo vệ Thần Nhi, hi sinh mẫu thân ta, bởi vì ngươi không muốn để cho chuyện xấu trong nhà lộ ra bên ngoài, ngươi muốn hi sinh mẫu thân ta, che giấu chuyện xấu xa của con trai ngươi, thành toàn cho danh tiếng cùng lợi ích của Ninh quốc công phủ.

Mặc cho nội tâm bi thương, Bạch Mộc Cận vẫn không biến sắc nằm trên đầu gối Bạch lão phu nhân, ngoan ngoãn ấm áp như một con mèo nhỏ, âm thanh mềm mại nói: "Tổ mẫu không cần lo lắng, cuối cùng rồi sẽ tốt, hết thảy đều tốt!"

"Tổ mẫu, mẫu thân bị bệnh, con cũng nên đến thăm bà ấy một chút, cũng không thể khiến người ta nói con bất hiếu!" Bạch Mộc Cận cười duyên mà nói.

Bạch lão phu nhân tuy rằng không cao hứng, nhưng cũng biết Bạch Mộc Cận khó xử, nhân tiện nói: "Con đi thăm một chút cũng được, xem bệnh của cô ta đến bao giờ mới khỏi, thuận tiện chuyển lời cho ta, nữ giới chờ cô ta lành bệnh rồi lại sao chép, nếu như thân thể cô ta vẫn không tốt, công việc to nhỏ trong phủ, vẫn nên để cho người khác đến quản lý thôi !"

Bạch Mộc Cận cười thầm, Bạch lão phu nhân quả nhiên là lão nhân tinh, hiểu được đạo lý đánh rắn đánh giập đầu, nàng ngoan ngoãn đáp ứng, lại mang theo Uyên Ương và Hỉ Thước rời đi, hướng về phía Ngưng Hương Uyển.

Phỏng chừng lát nữa Lục Ngưng Hương thấy tin nàng mang đến, sẽ tức giận đến thổ huyết chứ? Giả bộ bệnh tranh thủ sự đồng tình của Bạch Thế Tổ, vừa muốn trốn tránh xử phạt, vừa để thị uy với lão thái thái, nhưng mà bây giờ lão thái thái lấy quyền quản gia của bà ta ra làm cái cớ, bà ta thật sự chẳng khác gì lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng rồi.

Mấy người đến cửa Ngưng Hương Uyển, bà tử canh cửa trên mặt toát ra vài phần vô lễ, giống như không để Bạch Mộc Cận vào mắt, nghe thấy Bạch Mộc Cận muốn vào thăm Lục thị, thì hờ hững nói: "Phu nhân bị bệnh, e rằng không tiện gặp Đại tiểu thư, nếu như Đại tiểu thư có việc, có gì chờ thân thể phu nhân tốt hơn một chút lại trở lại đi!"

"Này bà tử kia, ai cho phép ngươi không biết lớn nhỏ như thế, Đại tiểu thư đến thăm phu nhân, ngươi chỉ cần đi vào thông báo, nếu như phu nhân thật đóng cửa không gặp, vậy cũng thôi, đến phiên nô tài nhà ngươi nói chuyện sao?" Hỉ Thước không ưa nhất là những mụ già ỷ thế hiếp người này, cho rằng người trong viện phu nhân thì hơn người khác một bậc hay sao, chưa bao giờ coi Đại tiểu thư ra gì.

Bà già kia nghe xong cũng không hối hận, trái lại càng thêm vênh váo tự đắc nói: "Hừ, lão nô là nô tài, nhưng cũng là nô tài của phu nhân, e rằng còn chưa tới phiên một tiểu nha đầu như ngươi đến giáo huấn ta!"

"Ngươi. . . Khá lắm lão bà tử xảo quyệt. . ." Hỉ Thước tức giận đỏ cả lỗ tai, trừng mắt to, hận không thể lao tới xé nát miệng bà ta.

Bạch Mộc Cận nhẹ nhàng kéo Hỉ Thước lại, bảo nàng lui xuống trước, sau đó nhìn mụ già kia, hỏi: "Thân ma ma đúng không? Không biết lời ngài vừa nói, là do mẫu thân dặn dò, hay là ngài tự chủ trương đây?"

Thân ma ma sững sờ, không biết lời này của nàng là có ý đồ gì, thuận miệng nói: "Phu nhân tuy rằng không căn dặn, nhưng mấy ngày nay phu nhân xác thực là không muốn gặp người, ngay cả di nương tới thỉnh an, cùng quản sự đến bẩm báo sự tình đều bị ngăn ở ngoài cửa, cho nên. . ."

Còn không đợi bà ta nói xong, Bạch Mộc Cận liền nói: "Vậy người tới thăm hỏi, hẳn là ngươi đều nhất nhất hỏi qua mẫu thân có chịu gặp hay không chứ? Biết đâu di nương và quản sự đều có chuyện quan trọng, nếu như bị ma ma ngăn cản, mẫu thân chắc chắn sẽ trách phạt ngươi đúng không?"

"Tất nhiên ta phải hỏi qua phu nhân rồi mới ngăn cản người đến, làm sao có thể sai sót bỏ lỡ đại sự của phu nhân, Đại tiểu thư có phần quá xem nhẹ lòng trung thành của lão nô đối với phu nhân rồi!" Thân ma ma trả lời hơi khó chịu, giống như Bạch Mộc Cận sỉ nhục vị trung nô( nô tài trung thành) là bà.

Bạch Mộc Cận nghe vậy, cười lạnh một tiếng, tức giận nói: "Vậy hôm nay vì sao ngươi không đi thông báo, thì đã muốn chặn ta ở ngoài cửa? Ngươi ức hiếp ta ngay cả di nương, quản sự cũng không bằng sao? Trái lại, ta muốn đi hỏi mẫu thân một chút, có phải bà dung túng những nô tài như ngươi, không coi Đại tiểu thư như ta ra gì hay không !"

Bạch Mộc Cận cố ý nói thật to, nàng biết Lục thị nhất định nghe thấy, e là chính mình còn chưa tới, đã căn dặn bà già này, không để cho mình đi vào đây.

Thân ma ma nghe xong, bị dọa đến tái mét mặt, lúng túng lắp bắp nói: "Ta. . . Ta. . . Không phải ý tứ của phu nhân, ta cũng vì suy nghĩ cho thân thể phu nhân, hôm nay tiếp đón hai vị quản sự, phu nhân đã rất mệt. . . Cho nên, ta. . ."

"Bốp!" Thụy ma ma đột nhiên xông tới, giơ tay tát lên mặt Thân ma ma, sau đó nói: "Một chút quy củ cũng không có, ở trước mặt chủ nhân, ai cho phép ngươi tự xưng 'Ta'?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.