Lưu 2 Quỷ

Chương 1-5




“Ha ha, Bạch Sa lão đệ, ngươi mở loại ván cược này, chúng ta nên nhân cơ hội xuống tay.” Nhung Hải vương cười nói, “Đông Bá hạng hai ta đặt năm trăm vạn thần tinh, Đông Bá hạng ba cùng với thấp nữa, ta cũng đặt năm trăm vạn thần tinh! Chậc chậc... Hắn nếu hạng hai, ta sẽ không lỗ không lãi, hạng ba trở xuống thì kiếm một ngàn năm trăm vạn thần tinh... Chỉ cần không phải hạng nhất, ta không thể lỗ!”

“Ai nói Nhung Hải đầu óc không tốt?” Mặc Vân thành chủ cười nói, “Chỉ cần không phải hạng nhất, hắn cũng sẽ không lỗ, còn có thể kiếm lớn. Bạch Sa huynh, lúc trước ngươi kiếm không ít, ta cũng giống Nhung Hải huynh.”

“Ta cũng thế.” Cầm quân chủ cười tủm tỉm.

“Ta cũng vậy.” Sứ giả thần đình cũng ở một bên.

Bạch Sa thành chủ trừng mắt: “Mấy người các ngươi cũng thật ác.”

Bốn người bọn họ đều đặt cược như nhau.

Hạng hai, đặt năm trăm vạn thần tinh.

Hạng ba cùng với sau đó, đặt năm trăm vạn thần tinh.

“Các ngươi quá cẩn thận rồi. Ta chỉ đặt một cái cuối cùng, hạng ba thậm chí thấp hơn.” Độc Dĩnh Giới Thần cười lạnh, “Một ngàn vạn thần tinh! Ngươi nếu thua, đền ta năm ngàn vạn thần tinh!”

Cao nhất một ngàn vạn thần tinh.

Độc Dĩnh Giới Thần đặt hết ở một cái cuối cùng.

“Đến lúc đó cũng đừng thua không chịu nổi.” Độc Dĩnh Giới Thần cười lạnh. Cho dù là Giới Thần tam trọng thiên phải bỏ ra năm ngàn vạn thần tinh cũng sẽ rất đau lòng.

“Đông Bá hạng nhất, ta thông sát!” Bạch Sa thành chủ liếc Độc Dĩnh Giới Thần, lập tức nhìn về phía mấy vị khác, “Lần trước ta đã thông sát, lần này nói không chừng vẫn như thế.”

“Sinh tồn chiến... Quy tắc khác, khó nói.” Mặc Vân thành chủ cười nói. Mấy người bọn họ đều là nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu của mỗi một người lúc trước chiến đấu xếp hạng, bọn họ đều cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng có lẽ sở trường sinh tồn chiến, nhưng cũng không phải một người sở trường nhất.

Ma Tuyết quốc chủ, An Hải phủ chủ nhìn một màn này lại chỉ cười cười.

“Lần này chỉ sợ Bạch Sa phải chịu thiệt rồi.” An Hải phủ chủ truyền âm nói.

“Ừm, bọn họ đều nhìn nhầm rồi.” Ma Tuyết quốc chủ gật đầu.

Rất nhanh.

Lôi đài chiến chấm dứt hai đợt, quyết chọn ra hai trăm năm mươi hạng đầu. Lôi đài chiến này cũng làm chín mươi sáu vị cao thủ Thần cấp chết trận ở trên lôi đài.

“Lôi đài chiến chấm dứt, ba năm sau, tiến hành sinh tồn chiến cuối cùng. Quyết ra một trăm hạng cuối cùng, đại biểu An Hải phủ tới thần đình!” Sứ giả thần đình cao giọng nói.

Lôi đài chiến chấm dứt.

Ở dưới binh sĩ quân đoàn duy trì trật tự, các khán giả đều bắt đầu rời khỏi.

‘Cửu Xá’ đầu bạc áo trắng, lông mày trắng bay bay đôi mắt hẹp dài, hắn đứng dậy bước đi nhìn quét Đông Bá Tuyết Ưng cùng với Túy Cô Khách, cười cười, liền rời khỏi.

“Tựa như rất tự tin.” Đệ Thất Mai Vũ sóng vai đi cùng Đông Bá Tuyết Ưng, “Hắn có nắm chắc thắng ngươi và Túy Cô Khách?”

“Chờ sinh tồn chiến chấm dứt, có xếp hạng, tất cả tự nhiên công bố.” Đông Bá Tuyết Ưng bình tĩnh nói. Tuy Cửu Xá tựa như rất khiêu khích, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất bình tĩnh, hắn cũng không phải quá coi trọng hạng nhất, chỉ cần có thể tham gia thần đình chi chiến không phải là được rồi? Chờ đi thần đình rồi phát lực đi. Về phần sinh tồn chiến, dụng tâm là được, không cần thiết quá liều mạng.

Mình mới tu hành hơn hai ngàn năm, cùng Cửu Xá loại tu hành vượt qua năm trăm vạn năm này có cái gì phải tranh?

...

Đám người giải tán.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất nhanh hội hợp với bọn Dư Tĩnh Thu, trên đường xá quan tuần thú bọn họ cũng đến chúc mừng, nhanh chóng trở về trong động phủ.

Mới vừa ở trong động phủ, vừa ngồi xuống rót nước trà.

“Đông Bá.” Một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

Đông Bá Tuyết Ưng vừa nghe liền vội vàng đứng lên, tới cửa nghênh đón, mở cửa, đứng ngoài cửa chính là nam tử mập mạp mặc áo bào trắng —— Bạch Sa thành chủ.

“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Đông Bá Tuyết Ưng rất kinh ngạc, “Mau mời vào.”

Bạch Sa thành chủ cười tủm tỉm đi đến, cũng nhìn thấy Dư Tĩnh Thu tới đón tiếp, liền nói ngay: “Đệ muội, ta và Đông Bá là có chút chuyện cần nói, ngươi không cần để ý tới chúng ta.”

“Vâng, đại ca.” Dư Tĩnh Thu mỉm cười đến một bên.

“Đông Bá.” Bạch Sa thành chủ kéo Đông Bá Tuyết Ưng, tới một bên ngồi xuống. Hắn cầm lấy chén nước trên bàn liền uống một ngụm trà, mới nói, “Ngươi còn nhớ ta lúc trước đã nói với ngươi... Chờ phủ thành chi chiến chấm dứt, ta có một món quà tặng cho ngươi.”

“Nhớ rõ.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Bạch Sa thành chủ cười hắc hắc: “Tuy hiện tại phủ thành chi chiến còn chưa chấm dứt, nhưng ngươi là khẳng định có thể tham gia thần đình chi chiến, cho nên hiện tại cho, cùng một thời gian nữa cho cũng không khác nhau. Ta giờ đưa tới cho ngươi! Nhìn xem đi.”

Nói xong hắn khẽ lật tay, xuất hiện một bình tinh thạch màu nâu, hắn bật nắp bình.

Nhất thời mùi thơm thoang thoảng tràn ngập ra.

“Đây là?” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩn ra, trong lòng lại đã biết được.

Đây là thần giới kỳ trân ‘Thạch Hoa Lãnh Vân Lộ’. Một bình này, tính ra giá trị ở khoảng hai trăm vạn thần tinh. Điều này làm Đông Bá Tuyết Ưng có chút líu lưỡi, phải biết nhị điện hạ tặng quà mình cũng chỉ giá trị mười vạn thần tinh. Hai trăm vạn thần tinh? Cái này so với toàn bộ bảo vật của Giới Thần nhất trọng thiên bình thường còn nhiều hơn chút. Tuy mình thân là chủ nhân Hồng Thạch sơn, không để ý chút ấy, nhưng vị đại ca này của mình ra tay cũng quá hào phóng đi.

Vị đại ca này thực lực là mạnh, nhưng ra tay hào sảng như vậy?

“Đây là Thạch Hoa Lãnh Vân Lộ, ngươi có thể chưa từng nghe, ngươi về sau sẽ biết.” Bạch Sa thành chủ cười nói, “Nhận lấy đi, tuy tính là một bảo vật, nhưng đối với ta không tính là gì.”

“Ta từng nghe nói, một bình này hai trăm vạn thần tinh nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

Bạch Sa thành chủ kinh ngạc.

Từng nghe nói?

Một gã Thần cấp, thế mà biết Thạch Hoa Lãnh Vân Lộ? Còn biết giá đại khái?

“Quá quý trọng, ta không thể thu.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

“Ha ha, ngươi lúc chiến đấu xếp hạng, bọn An Hải phủ chủ, Ma Tuyết quốc chủ mỗi người đều nổi lên hứng thú làm một ván cược, ta cược là ngươi, cuối cùng ta đại thắng.” Bạch Sa thành chủ đắc ý cười nói, “An Hải phủ chủ, Ma Tuyết quốc chủ tuy không để ý, nhưng bảo vật bọn họ lấy ra, giá trị đều xa ở trên một bình Thạch Hoa Lãnh Vân Lộ này. Cho nên ta đã kiếm rất nhiều, ngươi đây không tính là gì.”

“Đánh cược, có cược có thắng, đại ca có thể cược thắng, là thực lực của đại ca.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói. “Cái này thật sự quá quý trọng.”

Bạch Sa thành chủ không biết nói gì.

Bản tính hắn chính là rất ngay thẳng, có đôi khi làm việc càng theo bản năng! Lúc trước ăn vụng ‘Thế Giới Sa Tâm Quả’ của Huyết Nhận thần đế bệ hạ chính là thật sự quá khát vọng ăn, sau khi ăn mới sợ hãi. Hắn cảm thấy lúc trước đặt cược, đã kiếm quá nhiều ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, lấy ra một chút cho huynh đệ. Điều này không tính là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.