Lưỡng Thế Hoa

Chương 7: Bảo bối trên trời rơi xuống




Ngô Bất Thiện loại bỏ được con sâu lạ trong đầu mình, giải trừ được một uy hiếp có thể lấy mạng hắn bất kì lúc nào, cũng xem như nhân họa đắc phúc. Ngoài ra, điều khiến mọi người vui mừng phấn khởi là, hắn đã nhớ ra những chuyện trước đây mà mọi người cực khổ nghiên cứu vẫn không có manh mối. Thế là, Ngô Bất Thiện bị ngọng cố gắng ra sức kể với mọi người những chuyện trong kí ức hắn.

“Xất lâu xất lâu xước hây.” Ngô Bất Thiện khụ một cái, cố gắng phát âm cho đúng, “Có một hành xì xất hớn xất hớn, ở xên hiển.”

Ân Hậu nghe tới sắp tóe máu tai, nghe thôi mà cũng lao lực như vậy.

Mọi người nhìn nhau, nghĩ, cứ như vậy nghe hết câu chuyện nổi không?

Triệu Phổ dùng cánh tay đụng đụng Công Tôn, nói một câu, “Bảo bối, lên!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Công Tôn đầy tin tưởng.

Công Tôn hơi xấu hổ, khụ một tiếng, “Hắn nói, rất lâu rất lâu trước đây, có một thành trì rất lớn, ở trên biển.”

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, Ngô Bất Thiện gật đầu liên tục, vỗ tay, “Xông Hôn xiên xinh hợi hại.”

Công Tôn nhún vai, ôm Tiểu Tứ Tử bóp bóp xoa xoa, “Tiểu Tứ Tử nói ta còn nghe hiểu được, đây là chuyện nhỏ!” Rồi trả lời Ngô Bất Thiện, “Tiểu Tứ Tử mới là tri âm của ngươi.”

Ngô Bất Thiện xấu hổ gãi đầu.

Mọi người quyết định trực tiếp nghe Công Tôn dịch lại.

Sau đó, Ngô Bất Thiện miệng ngọng, dưới sự trợ giúp của Công Tôn, kể lại cho mọi người nghe một câu chuyện vừa đẹp đẽ vừa kì ảo.

.

.

Giữa đại dương mênh mông, có một tòa cổ thành bập bềnh trên mặt nước. Tòa thành này được xây dựng vào tháng năm nào, do ai xây nên, tại sao lại trôi trên biển, không một ai biết. Ngô Bất Thiện sinh ra tại đó, chỉ biết hòn đảo ấy tiên khí mênh mang cảnh sắc như chốn bồng lai. Giữa biển khơi sóng gió mênh mông, bốn phía lại có sương mù che chắn, người đi thuyền không thể phát hiện thấy hòn đảo này, cho dù có phát hiện thấy, thì cũng không sao đến gần được, thuyền càng chạy đến gần, thì cuối cùng lại cách nó càng xa. Cho nên khi đó những người thường đi biển đều nói trên biển có một nơi như bồng lai tiên cảnh, có thể chính là nơi thần tiên trên biển cư ngụ. Cũng có người nói, đó chỉ là hải thị thận lâu mà thôi… Nhưng trên thực tế, nơi đó thật sự có tên là Thận Lâu. Nhưng người sống trên đó chẳng phải thần tiên, mà là ác quỷ ăn thịt người. [hải thị thận lâu: ảo ảnh khi ánh sáng từ trên cao rọi xuống mặt biển, ngày xưa cho là do con sò thần biến thành và gọi là thận lâu hải thị, thận là con sò]

Mọi người nhíu mày, chính là tòa thành bị cháy trên biển Lâm Thiện Tử vẽ trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ sao? Người sống trên đó đều là ác quỷ?

Ngô Bất Thiện sinh ra trên hòn đảo xinh đẹp ấy, hắn chỉ biết, trước khi bọn họ sinh ra, tiền bối của bọn họ đã sống ở đây suốt mấy đời.

Trên Thận Lâu, cách mọi người kiếm sống chẳng hề vẻ vang gì, đa số đều là đánh cướp bóc lột những thương thuyền, du thuyền đi ngang, các tiểu hài nhi thì tương đối vui vẻ, thiếu niên thì học võ công và duy trì nòi giống, người trưởng thành thì ngày ngày ra ngoài săn bắt và cướp bóc.

Người trên đảo đối xử với nhau rất thờ ơ, cũng ít khi giao lưu nói chuyện. Trên hòn đảo xinh đẹp thường có tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết của những con mồi bị săn về, mặt đất loang lổ máu và vàng bạc châu báu chất cao như núi.

Đúng vậy, những con mồi đó, là người bị bắt về, vàng bạc châu báu, đa số là cướp bóc.

“Vậy chẳng phải cũng giống như lũ hải tặc hung ác?” Mọi người nhíu mày.

Ngô Bất Thiện lắc đầu, ý là, đáng sợ hơn hải tặc nhiều lắm!

Trên đảo Thận Lâu, có rất nhiều bộ tộc có năng lực thần kì. Chẳng hạn như Yêu Tộc, Huyết Tộc, Thi Tộc, Quỷ Tộc, Ngư Tộc…, tổng cộng có tám bộ tộc. Những bộ tộc này, chia ra dùng nhật nguyệt tinh kim mộc thủy hỏa thổ làm vật tổ. Vật tổ của yêu tộc là mặt trăng, cũng chính là Nguyệt Yêu Tộc trước đây bọn Triển Chiêu đã từng gặp, biểu tượng của huyết tộc là thổ, của quỷ tộc là hỏa…

Mọi người dã có thể nhận ra được chút manh mối từ những đầu mối rối bời, thì ra Yêu Tộc, Huyết Tộc đều đến từ cùng một nơi, chính là Thận Lâu. Tuy chỉ biết được một chút như vậy, nhưng cũng đủ để làm mọi người chấn động rồi.

Bao Chửng cảm thán, “Thật đúng là không thể ngờ!”

“Nguyên nhân từ đâu?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi, “Tại sao lại có nhiều quái vật như vậy?”

“Chúng ta từng gặp Yêu Tộc và Huyết Tộc, nhưng Quỷ Tộc gì đó, còn chưa gặp đúng không?” Triển Chiêu hỏi.

Mọi người nhìn nhau, đều thầm cầu khấn, tốt nhất là đã tuyệt chủng hết rồi!

Ngô Bất Thiện nói tiếp, những bộ tộc đó đều có thần công kì dị, không phải là trời sinh, mà hoàn toàn dựa vào một vài loại quả đặc biệt trên Thận Lâu!

“Quả gì?” Mọi người đồng thanh.

Yêu Giới Long, Huyết Ma Đảm, Phù Đồ Thi các loại. Mỗi loại quả đều có đặc điểm riêng biệt, hình dáng tương tự nhau, tác dụng lại rất khác biệt, có khi chỉ một chút khác biệt cũng có thể dẫn đến kết quả sau khi dùng khác xa với mong muốn. Những loại quả đó dùng thế nào, sau khi dùng phải tu luyện thế nào, chỉ có một người biết, chính là chủ nhân của Thận Lâu.

Theo truyền thuyết, là chủ nhân của Thận Lâu dẫn các tộc nhân đầu tiên đến xây dựng Thận Lâu, chăm bón những cây lấy quả phát triển cao lớn.

Công Tôn vừa nói, vừa dùng bút tre ghi chép lại, cảm thấy chuyện này thật sự quá thần kì, nhất định phải nghĩ cách tìm một ít tư liệu về nghiên cứu.

Mọi người tiếp tục nghe Ngô Bất Thiện kể về Thận Lâu.

Người sống trên Thận Lâu, đều có giai cấp cố định, trong đó cao nhất là lâu chủ, còn có tộc trưởng, trưởng lão của tám tộc lớn, xếp theo thứ tự. Lâu chủ thống trị cả hòn đảo là một nhân vật tương đối thần bí, hắn gần như không gì không biết lại võ nghệ cao cường, còn biết những pháp thuật rất thần kì, tính tình nóng nảy, giỏi dùng độc và khống chế người khác. Cả Thận Lâu đều xoay quanh hắn, một câu nói của hắn là đủ để quyết định sống chết của các tộc nhân trên Thận Lâu, mọi người đều gọi hắn là thận chủ!

Ngô Bất Thiện vừa nói vừa chỉ vào người cực kì giống Triển Hạo trong tranh, “Hắn chính là thận chủ.”

Mọi người nhíu mày, Triển Chiêu hỏi tiếp, “Vậy… tên của thận chủ thì sao? Lai lịch và tuổi tác? Về sau hắn thế nào?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Có khi nào Triển Hạo là thân thích của hắn? Ngươi hẳn cũng từng tiếp xúc với Triển Hạo đúng không?”

Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Chuyện về thận chủ, ta thật sự không biết, đừng nói là ta, trên Thận Lâu, không một ai biết. Ta và đại ca sinh ra trong Huyết Tộc, nhưng phải chờ đến đủ mười tám tuổi mới được ăn Huyết Ma Đảm, sau đó trải qua nạn hồi kiếp, mới có thể trở thành huyết ma thật sự. Trên Thận Lâu huyết ma tộc phụ trách tàn sát và đi săn.”

“Trải qua nạn hồi kiếp là gì? Ngươi nói Ngô Bất Ác không chết? Làm sao hắn sống lại được? Có liên quan đến nạn hồi kiếp không?” Ân Hậu hỏi.

Ngô Bất Thiện gật đầu, nạn hồi kiếp, là bước quan trọng khi luyện Huyết Ma Công! Ăn Huyết Ma Đảm thật sự rồi, phải chết một lần, chờ khi hoàn toàn tắt thở bị chôn vào đất, huyết tộc tiếp xúc với đất, hấp thu trọc khí và oán khí trong đất thì mới có thể khiến Huyết Ma Đảm phát huy công hiệu thật sự. Sau đó, các huyết ma khác sẽ đưa thức ăn đến gần mộ phần. Chờ khi huyết ma đại thành, sẽ sống lại hút máu người. Từ sau ngụm máu đầu tiên sau khi sống lại, mới là huyết ma đúng nghĩa. Huyết ma thật sự có thể tự khống chế năng lực, nếu như chỉ ăn Huyết Ma Đảm mà không luân hồi trọng sinh, thì chỉ có thể trở thành quái vật chỉ biết hút máu, hoàn toàn không khác gì dã thú, hơn nữa rất dễ chết non.

Bây giờ mọi người mới hiểu, vì sao những huyết ma Tiết Thiên Ưng tự cho là tài giỏi nuôi ra đều là những quái vật chỉ biết ăn thịt người.

“Làm sao Ngô Bất Ác biết trên núi có Huyết Ma Đảm?” Ân Hậu hỏi đến một vấn đề tương đối quan trọng.

“Khẩu quyết!” Ngô Bất Ác kích động, líu lưỡi, “Hồng lan cây sắt!”

Mọi người ngây người, “Hồng lan cây sắt?” Nhìn Công Tôn tập thể.

Công Tôn cũng ngây người, Tiêu Lương đang chăm chú nghe bên cạnh giơ tay, “Đông nam tây bắc.” Nói xong hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có đúng không, Cẩn Nhi?”

Tiểu Tứ Tử và Ngô Bất Thiện nghiêm mặt gật đầu, “Húng vậy!”

“Giải thích cụ thể?” Mọi người lúc này không còn sức quan tâm dáng vẻ thú vị của hai người nữa, quên hết mọi thứ, chỉ tha thiết muốn biết tất cả những chuyện khó tin trên Thận Lâu.

Ngô Bất Thiện lại lắc đầu, “Xa hông biết.”

Mọi người nản chí, lúc quan trọng thì không biết! Ngô Bất Thiện thật sự quá không được việc.

Hồng Cửu Nương nổi giận bóp cổ hắn, “Người nghĩ kĩ lại đi! Hay là trong đầu còn sâu? Bảo Công Tôn bắt ra.”

Ngô Bất Thiện vội ôm đầu, “Hết hồi hết hồi!”

“Cổ trùng của ngươi, làm sao chui vào được?” Mọi người nghe đến cổ trùng thì lại hào hứng, hỏi tiếp.

Chuyện mọi người muốn hỏi thật sự quá nhiều, nhưng Ngô Bất Thiện phát âm lại không rõ, phải chậm rãi chờ Công Tôn phiên dịch.

“Khi thận chủ dẫn chúng ta chạy đi, sợ chúng ta làm phản, hơn nữa đã hẹn sau này sẽ chờ thời cơ quay trở lại, cho nên đã hạ cổ.” Ngô Bất Thiện nói rồi lắc đầu, “Ta biết rất ít chuyện trên thuyền.”

Thế là mọi người bỏ qua chuyện trên thuyền, hỏi Ngô Bất Thiện trước đây tại sao đang sống yên ổn trên Thận Lâu mà cuối cùng lại bị cháy khiến tất cả phải bỏ đi?

Ngô Bất Thiện thở dài, nói tiếp, mọi người gồng mình nghe.

Ngô Bất Thiện nói, trước đây thường nghe thận chủ kể cho bọn họ nghe chuyện sói và thỏ.

Mọi người chống cằm nghe.

Sói có nhà của nó, sói mẹ cho sói con ăn, để đàn sói có thể được ăn no, để tiếp tục sinh tồn, tất cả sói đều phải ra ngoài săn thỏ.

Cũng cùng một đạo lý, thỏ cũng có nhà của nó, đàn của nó, chúng nó vì để tiếp tục sinh tồn mà trốn tránh đàn sói.

Nếu sói không ăn thỏ, đàn sói sẽ chết hết. Nếu tất cả thỏ đều bị sói ăn hết, thỏ cũng sẽ chết hết.

Thận chủ ngày trước đã dùng câu chuyện này để giáo dục từng đời cư dân trên Thận Lâu. Từ nhỏ chúng ta đã biết, người trên Thận Lâu, con cháu của chúng ta, nếu muốn tiếp tục sinh tồn, thì phải cướp đoạt tính mạng và tài sản của người khác.

“Thứ lý luận vô sỉ?” Bao Chửng nhíu mày, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải trong thiên hạ chỉ toàn là quái vật ăn thịt người? Kẻ mạnh cướp đoạt kẻ yếu, sau đó bị kẻ mạnh hơn cướp đoạt sát hại, đến cuối cùng, trên thế gian còn có ai lao động, ai đánh mạnh giúp yếu?”

Mọi người thấy chính khí của Bao đại nhân đã sôi trào, Bao Duyên vội phẩy tay áo quạt gió cho hắn, “Cha, đừng giận, người xem là thật làm gì, kẻ nói chẳng phải người điên sao!”

Ngô Bất Thiện cũng gật đầu, cảm thán, thận chủ là người điên, một người điên rất có dã tâm! Mục đích của hắn không đơn thuần chỉ là để tiếp tục sinh tồn! Hắn muốn có được thiên hạ, muốn tám bộ tộc trở nên cực kì lớn mạnh, sau đó đến võ lâm Trung Nguyên đánh cho long trời lở đất, chỉ bằng cây Bát Thánh Quả Mộc kia.

“Bát Thánh Quả Mộc…” Triển Chiêu ngẫm nghĩ, “Thần thụ có tám loại quả?”

Ngô Bất Thiện gật đầu, nói là cây, thật ra phải là dây leo quấn trên cây. Tất cả tai họa, đều bắt đầu từ khi cây dây leo ấy bị đốt cháy, đương nhiên, đáng tiếc là đã không kết thúc từ khi đó!

Làm chuyện xấu, ắt có thù oán, trên đời này vốn dĩ oan oan tương báo, làm chuyện xấu, thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Năm ấy, một cô nương trong yêu tộc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận rơi xuống biển, được một ngư dân cứu. Ở cạnh nhau nhiều ngày, cô nương kia đã yêu ngư dân cứu mình, chán ghét những ngày tháng cướp bóc khắp nơi đầy máu tanh. Nàng ta mong có được những ngày tháng an bình yên tĩnh, đỡ chồng dạy con êm ấm hòa thuận. Nàng ta không hiểu được, người khác có thể sống hạnh phúc như thế, tại sao người trên Thận Lâu lại không thể?

Không bao lâu sau, cho dù đã giả vờ chết đuối dưới biển sâu nhưng vẫn bị phát hiện, thận chủ nổi giận, phái người tập kích thôn làng đó. Khi đó cô nương yêu tộc kia vừa lâm bồn, cho nên khiến cho đứa trẻ chết non, việc này cũng đã thổi bùng thù hận của nàng ta lên.

Khi thôn làng bị thiêu cháy, cô nương kia dẫn người ngư dân bỏ trốn, tin bẩm báo thận chủ nhận được thì lại là đã giết sạch tất cả người trong thôn không chừa một ai, kể cả cô nương kia.

Thận chủ vừa lòng bỏ đi làm chuyện khác, lại không biết những thành viên yêu tộc phải chấp hành mệnh lệnh đang thương xót cho người đồng tộc, hoặc có thể nói là, nhìn thấy nàng ta tìm được chân ái, có chút ngưỡng mộ, không nỡ phá hỏng.

Cuối cùng, người ngư dân dẫn cô nương kia đi tìm tứ đại võ lâm thánh nhân đương thời.

Thiên Tôn nghĩ nghĩ, “À… Chính là bốn vị cao thủ võ nghệ siêu quần, mất tích bí ẩn ngày trước?”

Bốn vị cao thủ kia được chứng kiến võ công của yêu tộc, nghe nói những chuyện tà ác liên quan đến Thận Lâu, lập tức cảm thấy đây là nhọt độc của võ lâm, nếu còn bàng quan mặc kệ, sau này có thể trở thành đại nạn uy hiếp chúng sinh trong thiên hạ.

Cô nương yêu tộc kia biết đường đi, dẫn người ngư dân và bốn vị thánh nhân lên đảo.

Bốn người chém đổ rồi đốt cháy thánh mộc.

Mọi người đều nhíu mày, ai da, vậy chẳng phải thận chủ sẽ phát điên sao? Lại nói, thật ra cũng rất đáng tiếc, thần thụ cứ như vậy bị thiêu rụi.

Ngô Bất Thiện nói trong kí ức của mình, khi đó bốn vị thánh nhân đại khai sát giới, cô nương yêu tộc và tình lang thì đã bỏ trốn. Trên đảo đâu đâu cũng là lửa, hơn nữa thánh mộc ngã xuống, kéo cả hòn đảo chìm xuống.

“Một thành thị nổi trên mặt biển, là nhờ một cây dây leo như thế?” Lục Tuyết Nhi che miệng ngáp, cảm thấy thật sự rất thần kì.

Thận chủ liều mạng mới cứu ra được tám quả cây, dẫn các tộc nhân còn lại và tám đại trưởng tộc lên thuyền rời đi.

Trên thuyền, thận chủ đột nhiên nổi giận, hỏi mọi người, là ai dẫn bốn vị thánh nhân lên đảo.

Mọi người đều nói không biết, trong lúc thận chủ giận dữ, hạ cổ độc mọi người, giao ước, hai mươi năm sau, sẽ xây dựng lại Thận Lâu. Bảo chúng ta giữ bí mật. nếu có kẻ tạo phản, sẽ chết không có chỗ chôn.

“Hai mươi năm đã qua lâu rồi?” Triển Chiêu thắc mắc, “Không thấy động tĩnh gì.”

Bởi vì có biến cố.

Ngô Bất Thiện nói với mọi người, thuyền của bọn họ gặp phải bão lớn trên biển, rất nhiều thuyền bị nhấn chìm, người rơi vào trong nước chỉ vùng vẫy được vài cái rồi biến mất, nơi đó là đại dương mênh mông!

Giữa sóng bão, Ngô Bất Thiện bị một cây gỗ đập trúng đầu ngất xỉu, trong lúc hôn mê thì nghe có tiếng cãi nhau, sau đó, là hai câu nói hắn phải nhỡ kĩ cả đời không dám quên. Chính là câu đông nam tây bắc và nhân tâm ngạt cẩu bất cật.

Sau khi Ngô Bất Thiện tỉnh lại, thì đã dạt lên bờ cùng Ngô Bất Ác, hơn nữa hắn hoàn toàn không nhớ được chuyện trước đây. Còn về sau đó chuyện thế nào, hắn cũng không biết, Ngô Bất Ác cũng chưa từng kể, chỉ mong hắn vui vẻ làm một ma đầu không được việc.

Bọn Triển Chiêu hiểu được tình hình sơ lược, liền chọn ra những điểm mình không hiểu muốn hỏi kĩ lại, người này tranh nói với người kia lại thêm Ngô Bất Thiện đang ngọng nghịu, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Ngô Bất Thiện từ nói ngọng thành nói lắp, cuối cùng trực tiếp mất giọng. Công Tôn cũng đề nghị hắn nghỉ ngơi, khỏe lại một chút rồi nói tiếp.

.

.

Đến giờ cơm trưa, mọi người ngồi lại cùng nhau, vẫn còn đang bàn luận chuyện Thận Lâu, thận chủ, thánh mộc.

Ngô Bất Thiện ôm chén cơm, chốc chốc lại nhớ ra được gì đó, nhưng khẩn cấp nhất hiện tại, mọi người muốn hắn nhớ lại chuyện liên quan đến Ngô Bất Ác.

“Thật ra lúc này ngược lại không cần phải lo lắng nữa.” Ngô Bất Thiện hạ giọng nói, “Đại ca ta không tạo được sóng gió gì, trừ khi để huynh ấy lấy được đủ bốn bức tranh. Nhưng hiện tại võ công huynh ấy thua xa Thiên Tôn và Ân Hậu, không thể cướp đoạt, cho nên chỉ là nước cờ chết.”

“Hắn không thể lập tức biến thành huyết ma sao?” Triển Chiêu thắc mắc, “Cho dù là đã bị chôn vào đất, cắn người, hút máu các thứ?”

“Hơn nữa hiện tại tinh thần hắn tỉnh táo, không giống Huyết Ma không thể tự khống chế trước đây, cần phải hút máu mỗi ngày để sống sót.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Ngô Bất Thiện lắc đầu: chỉ là công lực không khôi phục đến đỉnh điểm, vì còn thiếu một loại thánh mộc quả, phải thông qua câu khẩu quyết và Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ mới tìm được.

Mọi người nhướng mày, thì ra là thế.

“Vậy… thận chủ đó, trường sinh bất lão sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Trường sinh bất lão cũng không thể được sinh ra lại một lần từ bụng mẹ!” Ân Lan Từ lắc đầu, “Năm ấy vi nương tận mắt nhìn thấy Hạo Nhi được sinh ra, như vậy hẳn là không làm giả được đúng không?”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy như vậy cũng đúng, lần này Ngô Bất Thiện chỉ đập vỡ một góc của tảng băng thì đã đủ làm mọi người kinh hãi rồi. Huống chi vẫn còn rất nhiều rất nhiều bí mật được giấu trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ và những hồi ức trước đấy! Còn phải chậm rãi khai quật dần.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.