Lưỡng Thế Hoa

Chương 61: Phiên ngoại 4. Thanh nhi đã lớn




Cô đang rơi xuống dưới. Nếu không phải những người đó dùng băng dán miệng của cô, cô nhất định sẽ thét lên. Ok, cho dù như thế, cô đoán cô cũng đã kêu thành tiếng, chẳng qua là có quá nhiều tạp âm, làm cho cô hoàn toàn nghe không thấy tiếng thét chói tai của mình.

Cuồng phong kêu khóc như nữ yêu, cánh quạt ở phía trên ngượng ngùng đáp vang lên, phi cơ trực thăng lái phía trước gào thét kinh hoảng mắng, người đàn ông bên cạnh hắn cũng tức giận lớn tiếng rít gào, nhanh nắm lấy cô, lại càng bị làm cho sợ phải la lên.

Cô nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cô có thể nghe được trong giọng nói của bọn họ có chút sợ hãi.

Đã xảy ra chuyện, cô biết.

Trái tim của cô liền nhảy lên, như muốn vỡ ra.

Những người bắt cóc côthừa lúc cô đi mua thức ăn, làm cô hôn mê, làm cho cô vất vả tỉnh lạihai mắt đã bị che khuất, hai tay trói ở sau lưng.

Bọn họ nói thao thao cô hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ của họ, mang cô đến rất nhiều chỗ giao thông, giằng co mấy ngày, cuối cùng mới đưa cô lên phi cơ trực thăng. Đã xảy ra chuyện, cô đương nhiên biết. Cô bị bắt cóc đã rất xui xẻo, nhưng lão thiên gia hiển nhiên cảm thấy như vậy còn chưa đủ, nên làm cho cái phi cơ trực thăng này xảy ra vấn đề.

Một chút chấn động, cô ngã vào bên cạnh thân máy bay, hai miếng vải đen che mắt cô bởi vì đụng chạm mà lệch vị trí, chúng nó còn treo ở trên mặt cô, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cô ở trên phi cơ trực thăng, cô biết. Tuy rằng phía trước nhìn không thấy, nhưng cô biết chính mình đang ở trên phi cơ trực thăng.

Ghế lái phía trước bị trống, bởi vì phi cơ trực thăng cất cánh được một lúc, cô hiểu được đã xảy ra vấn đề, nhưng cô vốn cho là chẳng qua phi cơ trực thăng nhất thời không không chế được, có lẽ là có người cố gắng tới cứu cô, chẳng qua có chút thô lỗ. Trong nhà những người đàn ông kia từ trước đến giờ đều thô lỗ, đặc biệt có người làm cho họ tức giận, tuy rằng cô đã bị mang đi rất xa, nhưng cô biết bọn họ sẽ không dễ dang buông tha.

Nhưng, phía trước cũng không trống trải, cô còn đang ở trên trời, phi cơ trực thăng cũng vẫn đung đưa, run rẩy duy trì phi cơ. Chung quanh cũng không có máy bay nào khác, làm dập tắt một tia hi vọng cuối cùng trong nội tâm của cô.

Duy nhất chỉ có, đó là núi.

Mây cao vút, vách núi trắng xóa, ngay khi phi cơ trực thăng bay chung quanh, giống như xám trắng khổng lồ giao nhau bành chướng, chặn lại tất cả đường đi. Mà chiếc cơ khí đáng sợ này, đang bằng tốc độ đáng sợ xoay tròn cô như muốn ngất đi, hoàn toàn không phân rõ Đông Tây Nam Bắc. Trong máy bay trực thăng những người kia thất kinh gào thét lớn, lái liều mạng khống chế phi cơ trực thăng, cố gắng ổn định nó. Hắn gần như thành công, nhưng chỉ trong vài giây, một cơn gió mạnh ập tới, làm cho phi cơ bị nghiêng sang một bên, phảng phất như có bàn tay vô hình, đang nắm nó mà lay động, cơ khí này giống như là một món đồ chơi, mà chủ nhân của cái tay kia chỉ có hai tuổi.

Phi cơ trực thăng bay lên cao, xoay mình dừng lại, lại không chút nào báo trước bắt đầu không khống chế được xoay tròn rơi xuống.

Cô trừng mắt trước cảnh tượng kinh khủng này, ở đây một giây, thật sự hi vọng mình không nhìn thấy.

Từ ngoài cửa phi cơ, gió mạnh ập vào, chà xát vào mặt cô, cô cảm giác được mồ hôi lạnh từ toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều từ chân long chảy ra.

Trong lúc hỗn loạn, dây an toàn của cô, không biết làm sao bị tuột ra, cả người chấn động, xém chút nữa bị bay ra ngoài. Hắn bắt được dây an toàn của cô, không để cho mình bị rơi ra, nhưng thân máy bay đung đưa quá kịch liệt, hắn ôm chặt lấy dây oan toàn trên người cô, hại cô bị xiết thật đau, ngay cả như vậy, hắn vẫn từng tấc trượt ra.

Cô muốn bắt lấy hắn, nhưng hai tay bởi vì bị trói ở mà không có cách nào mở ra được. Sắc mặt của hắn trắng bệch, hô hấp dồn dập, cô ánh mắt mở lớn, lại một lần nữa chấn động, ném ra ngoài. Tay của hắn bắt được dây an toàn của cô, ầm một tiếng, dây lưng buông ra, cô té ngã ở trên sàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị rơi ra ngoài. Không được một giây, hắn không thấy bóng dáng cô, và thanh âm của hắn liền biến mất. Cô muốn nhắm mắt lại, nhưng mí mắt của cô lại không làm được.

Ầm!

Thế giới cuồng loạn xoay tròn.

Ầm!

Bầu trời cùng núi lần lượt thay đổi.

Ầm!

Lúc ở một phần ngàn giây, cô rõ ràng nhìn thấy cánh quạt phảng phất liền quay chậm lại, nghe thấy thân máy bay bởi vì áp lực cực độ mà giãy dụa.

Lần đầu tiên va chạm, phi cơ trực thăng đuôi cánh bị gãy, cô liều mạng dùng chân của mình, không để cho mình bị rơi ra, nhưng đây chẳng qua là uổng công vô ích.

Thanh âm cơ khí vang lên, một giây sau, cô bị rơi ra ngoài phi cơ, rơi xuống.

Bầu trời, xanh thẳm.

Gió, lạnh như băng.

Cô rơi xuống dưới, nhìn thấy phi cơ bị bốc cháy, hai người đàn ông kia vẻ mặt kinh sợ, cô vẫn không có cách nào suy nghĩ, một thứ gì đó đập vào đầu cô, làm cho cô mất đi ý thức!

Bóng tối giống như ập đến, liền nhanh chóng thối lui. Đau đớn nhanh chóng chiếm tất cả tri giác, cô mở mắt ra, nhịn không được hít một hơi thật sâu, rồi bởi vì trong lồng ngực đau nhức mà đột nhiên ngừng thở, đau đến mức nhắm hai mắt lại, nhưng không khỏi nghĩ! Thật tốt quá, cô không chết.

Làm cho cô lúc kinh khủng ngất đi, có lẽ là ông trời từ bi.

Trên trời phát sáng.

Cô đợi chờ đau đớn qua đi, nhưng nó không qua, cũng không sao, cô vẫn có thể hô hấp, điều này mới là quan trọng nhất. Cô nhẹ nhàng hô hấp, một lần một chút, sau đó từ từ mở mắt ra, chi chít điểm vẫn hiện đầy trước mắt, cô xem tới được bóng dáng mơ hồ, nhưng không có cách nào nhìn rõ tiêu điểm

Cô cảm thấy muốn ói, hơn nữa lại cảm thấy rét lạnh.

Lại một lần nữa, cô nhắm mắt lại, không hề cố gắng muốn biết mình đang ở nơi nào

Tóm lại, không phải ở trên phi cơ trực thăng là được.

Trên đầu cô không hề vật gì che đậy, ít nhất cô vừa mới nhìn lên thì không hề, vậy cũng có nghĩa là cô đã bị văng đến đây. Trời ạ, cô có thể còn sống quả thực là kỳ tích. Cô đau đến mức không thể suy nghĩ được rõ ràng, chỉ có thể chậm rãi hít thở sau đó lại chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, cố nén đau đớn đứng lên. Lúc này đây, cảnh vật chung quanh có vẻ rõ ràng hơn, trên sườn núi một hai trăm mét, có xác một chiếc phi cơ trực thăng tan tác, nó nằm trên tuyết trắng, chung quanh rải rác thật nhiều những mảnh kim loại vỡ vụn.

Cô nhặt lên một mảnh sắc bén nhọn, cắt băng dán trên tay mình, sau đó lột miếng băng ngoài miệng ra; Bởi vì quá run rẩy nên khi cô dùng miếng sắt đó cắt băng đã cắt mấy vết vào cổ tay, mà mà không cắt trúng động mạch.

Cô thật may mắn, bị rơi trên nền tuyết, chỉ có va chạm nhẹ ở đầu, tay trái trật khớp, có lẽ xương sườn cũng bị gãy mấy cái; Mỗi lần cô hô hấp đều rất đau.

Nhưng hai người còn lại thì không may mắn như cô, cô nhìn hài cốt ở bên đường, nhìn thấy một cánh tay đứt lìa, còn có một cái chân mang giày máu tươi đầm đìa.

Cô ói, bởi vì nôn mửa, làm cho cô thiếu chút nữa lại đau đến té xỉu, nhưng cô liều mạng vẫn duy trì thanh tỉnh, sau đó tiếp tục hướng về khung máy móc chạy tới.

Tuy rằng không muốn nhìn đến càng nhiều cảnh tượng đáng sợ hơn, tuy rằng hai tên khốn kiếp bắt cóc cô là những tên xấu xa thối nát, nhưng nếu bọn họ còn sống, cô không thể bỏ bọn họ lại, để cho bọn họ mất máu mà chết.

Cô ít nhất xác định bọn họ có chết hay chưa. Huống hồ, nói không chừng vô tuyến điện trên phi cơ trực thăng thượng còn có thể dùng. Cô thở phì phò, kéo chân, lung la lung lay đi trên mặt tuyết đi về phía trước. Chiếc xương sườn bị gãy như muốn đâm vào phổi cô, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ cô cũng sống không lâu. Thật vất vả, cô kéo lê thân thể đầy thương tích đi vào thân máy bay, không khỏi muốn mắng ra tiếng.

Thân máy bay đã tan tác, không còn cánh quạt, cháy đen ngùn ngụt, hiển nhiên đã cháy rụi hết, hơn nữa khoang điều khiển gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn phía trên đó có thân thể cháy đen gần như không còn giống hình người.

Người điều khiển buồng lái, tuyệt đối đã chết.

Một tên đáng thương khác, tay chân thân thể trải dài bên đường, cô không nhìn thấy đầu, nhưng cô không cho là đã mất đi nửa người dưới thì còn có thể cứu.

Đương nhiên, vô tuyến điện cũng bị cháy sạch, không hề khả năng có thể cứu chữa.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Gió lạnh như băng, lướt qua như đao cắt, làm cô lạnh đến phát run.

Trừng mắt nhìn phòng điều khiển của phi cơ trực thăng bị thiêu hủy, cô thở sâu, tự nói với mình, không sao, ít nhất chân của cô còn có thể đi, hơn nữa những tên xấu xa này trước khi bắt cô lên phi cơ còn cho cô một cái áo khoác.

Tiểu Tĩnh, hãy nhớ kĩ, khi bị lạc đường, đừng kinh hoảng, phải tìm một địa phương an toàn, dừng lại đó.

Lời dặn dò cùng gương mặt của cha cô hiện lên ở trong đầu, làm cho cô hơi tỉnh táo lại. Ok, không có việc gì, tuy rằng cô cũng không phải lạc đường bình thường, nhưng bọn họ sẽ tìm được cô, tìm người là sở trường của bọn họ.

Mãi cho đến lúc này, cô mới trấn tĩnh tinh thần, nhìn quanh bốn phía. Chung quanh triền núi đầy tuyết, ngọn núi hùng vĩ cao chọc trời, giống như những bức bình phong nối tiếp nhau, một vài chỗ có xuất hiện vài phiến đá trần trụi màu xám thoạt nhìn rất giống nơi ở của ác ma, khi nhìn lại tựa hồ như ngăn lại tất cả đường đi của nàng.

Cô đi xuống xem, hướng này tạm ổn, tuy rằng phía trước có gập ghềnh, nhưng ít ra nơi đó không hề tuyết.

Tục ngữ nói rất hay, đại nạn không chết, tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời.

Cong khóe miệng, cô nhấc chân lên, lại ở trong tuyết bôn ba, rời khỏi hiện trường khủng bố không may đó, xiêu vẹo đi xuống dưới chân núi.

Cô không thể đợi mãi ở chỗ này, trên người cô mặc quần áo quá ít, ở lại này chính là chỉ còn đường chết.

Rùng mình một cái, cô dùng hai tay ma sát cánh tay, nhìn sơn cốc dưới chân núi có cỏ mọc xanh biêng biếc, thầm nghĩ ít nhất con đường xuống núi cũng không phải khó đi lắm, cô nhìn thấy trong sơn cốc có một con sông.

Cô trước hết xuống núi, tìm một địa phương ấm áp, ít nhất phải đến nơi không hề tuyết, mói có thể không chết vì bị đông cứng ở trong này trước khi người ta tìm gặp cô

Nếu cô không lầm, những người này muốn bắt cô để uy hiếp những người trong nhà, tuy rằng khả năng nói tiếng nước ngoài của cô vô cùng kém, nhưng tên người nhà cô ít ra cũng không thể phát âm sai. Cho đến bây giờ cô là người yếu ớt nhất trong nhà, cô rất rõ ràng, hiển nhiên đám xấu xa kia cũng rất rõ ràng. Cô không muốn người nhà mình têm phiền toái, nếu có thể tự mình thoát khỏi nguy hiểm, cô tuyệt không muốn ở lại nơi này để cho những tên kia đạt được mục đích. Nhấc đôi giày vải đã chìm sâu trong lớp tuyết cô cẩn thận đi xuống núi.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, có lẽ mấy chục phút, cũng có lẽ vài giờ, cô không hề khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh.

Cô làm sao có thể càng ngày càng lạnh? Cô đang xuống dưới, hẳn là phải trở nên ấm một chút, không phải sao?

Bình minh, bầu trời trong xanh thăm thẳm, xanh giống như mặt Đại Dương mênh mông, hơn nữa thái dương ngay trên đỉnh đầu chiếu lóng lánh những tia sáng màu vàng rực rỡ.

Cô thở ra những làn khỏi trắng nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi, toàn thân lại run rây không ngừng, hoàn toàn không cảm nhận được sức nóng của ánh mặt trời lực cùng ấm áp.

Rất khoa trương, hiện tại rõ ràng đã sắp đến tháng năm, gần như có thể xem như mùa hè.

Bọn chết tiệt đó rốt cuộc đã đem cô đến đâu thế này?

Đã sắp đến tháng năm, trên núi làm sao có thể còn có tuyết sâu như vậy?

Trong lòng hiện lên nghi vấn, mỗi một cái đều đả kích tin tưởng cùng hy vọng của cô.

Ngẩng đầu nhìn trời, làm cho cô càng thêm đầu váng mắt hoa, cô nhắm mắt lại, cúi đầu, khi tiếp tục nhấc chân, không đứng vững, té nhào về phía trước, lăn lông lốc xuống triền núi đầy tuyết trắng.

Đáng giận! Đáng chết! Cô trong cơn quay cuồng, buông tha cho giãy dụa, chỉ có thể căng thẳng cơ bắp, chịu đựng quay cuồng đau đớn trong tuyết, thầm mắng những tên bắt cóc đó hàng ngàn lần ở trong đầu, sau đó lại đau đến mất đi ý thức!

Có cái gì đó ẩm ướt nóng bỏng đang liếm gương mặt của đóng băng cô. Vật đó đã kéo cô từ trong bóng đêm ra, khi cô ý thức được đó là đầu lưỡi, sợ tới mức muốn mở mắt ra, nhưng không có khí lực.

Mặt của cô đông lạnh đến cứng ngắc không chỉ mặt, môi cũng thế

Trí nhớ về đoạn khủng bố đó ngay lập tức hiện lên. Cô vẫn chưa kịp sợ hãi cho hoàn cảnh hiện nay của mình, chợt nghe thấy động vật đang liếm cô, đến của phát ra một tiếng kêu thật dài.

Thật tốt quá, một con sói.

Một con sói dường như đang gọi đồng bạn đến cùng ăn.

Trời ạ, vì sao không cho cô tiếp tục ngất xỉu nữa đi?

Cô dùng sức mở mắt ra, muốn hươ tay đuổi con sói kia đi. Tuy rằng đó nhất định là uổng phí khí lực, nhưng ngồi chờ chết cũng không phải chuyện mà người nhà họ Cảnh làm.

Cô thử nâng cánh tay lên, đáng tiếc chỉ có ngón út giật giật. Bất quá cô mở mắt, có lẽ không đến hai milimet, nhưng cô mở ánh mắt sưng ra. Một con sói lông hoa râm, ngồi giữ ở đầu cô, cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn xuống cô, đôi mắt nâu vàng, sáng lấp lánh như ngọc quý.

Sau đó giây tiếp theo, một bóng đen to lớn hơn con sói kia gấp vài lần, bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau con sói xám.

Cô xem không rõ bóng đen kia, mí mắt của cô không chỉ sưng húp, còn bởi vì máu thấm ướt, chỉ có thể mở một khe hở hẹp nho nhỏ, loáng thoáng, cô nhìn thấy cái gì đó cao lớn che khuất bầu trời xanh, ánh nắng chói chang kia toàn thân dài đầy lông rậm, còn có tay chân tráng kiện.

Không thể nào? Sói còn chưa đi, thì gấu đã đến rồi?

Nha, lần này thật sự là quá tốt, cô cũng bị ăn luôn.

Gấu vào mùa đông không phải sẽ ngủ đông sao? Bất quá, hiện tại hình như là tháng năm? Phải không? Đúng thế không? Nếu thật là tháng năm, vì sao lại có tuyết? Vì sao lại lạnh như thế?

Cô không thể tiếp tục duy trì thanh tĩnh để suy nghĩ tiếp nữa, cũng không muốn tiếp tục duy trì, nếu cô cũng bị trở thành một miếng thịt, cô tình nguyện làm một miếng thịt thần trí không rõ.

Nhưng khi thú hoang thật lớn kia ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hướng cô vươn bàn tay to lớn, cô lại vẫn tỉnh, sợ tới mức không thể nhắm mắt lại, toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, hô hấp nhanh hơn, hơn nữa trái tim không tự chủ được co rút thật nhanh.

Cô căng thẳng da thịt, chờ đợi đau đớn, nhưng con gấu này không vung móng vuốt sắc nhọn, cào cấu da thịt của cô, ngược lại vuốt mặt của cô, nhấc lên mí mắt sưng đỏ dính dính cùng một chỗ. Cô đau đến mức hít một ngụm khí, con gấu kia phát ra thanh âm trầm thấp, làm cho trái tim của cô cũng rung rung một chút. Nhưng bị bắt buộc xốc lên mí mắt, làm cho đồng tử của cô hấp thu đến càng nhiều ánh sáng, cũng bởi vậy nhìn xem càng thêm rõ ràng, đột nhiên, cô rơi vào một đôi mắt đen như địa ngục.

Cặp kia mắt, rất đen, rất lạnh.

Thanh âm trầm thấp đáng sợ kia lại ù ù xuất hiện, nhưng cũng không phải thanh âm vô tình nghĩa cô nghĩ lúc trước, thanh âm này có cao thấp âm tiết cùng quy luật, đó là ngôn ngữ.

Cái đó đang nói chuyện.

Con gấu kia cúi đầu đến, mở miệng nói chuyện, hơi thở nóng ấm phun lên gương mặt của cô.

Cô trừng mắt nhìn, nhìn xuống miệng, nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy hàm răng sắc bén nhưng chỉ nhìn thấy hàm răng đều đặn bình thường. Bàn tay to lớn tho ráp trên mặt mình cũng không hề lông xù xì.

Con gấu này thật lạ quá......

Cô thần trí không rõ trừng mắt nhìn gương mặt đầy lông trước mặt, sau đó chậm nửa nhịp, phát hiện thú hoang lông xù trước mắt này, cũng không phải gấu, mà là một con người.

Một người đàn ông màu đen râu xồm, trên người mặc áo khoác lông, tay mang bao tay da

Cô hẳn là nên cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, nhưng không có biện pháp, làn da người này ngay những chỗ không bị râu che khuất, có một vài chỗ co rúm vặn vẹo như da một người già. Cô không biết là cô quá mức choáng váng, hay là những người đó cho cô hít vào quá nhiều chất gây mê nên nó đã có tác dụng phụ, người đàn ông trước mắt này rất giống ác quỷ từ địa ngục chui lên.

Bộ dáng người này, cùng cặp mắt đen lạnh lùng mang theo tơ máu kia, làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Chuyện mà nhân loại có thể làm ra, có khi càng đáng sợ hơn so với thú hoang.

Cô vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nhưng không có cách nào nhúc nhích. Hắn đẩy tuyết trên mặt cùng trên người cô ra, đem cả người cô từ trong tuyết bế bổng lên, rất đau, nhưng cô suy yếu không thể kháng nghị, chỉ có thể phát ra đau đớn rên rỉ.

Hắn không để ý tới cô kháng nghị rên rỉ, ôm cô đi lại ở trong tuyết, ngay lúc này cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn đi mỗi một bước, cô đều cảm thấy thân thể đau đến sắp vỡ ra rồi.

「 Đau quá......」

Nước mắt, bởi vì đau đớn, không chịu khống chế ứa ra ngoài.

Cô dùng hết tất cả khí lực, tay bám chặt lấy chiếc áo khoác lông xù của hắn, suy yếu nói:「 Dừng lại...... Ông làm ơn......」

Hắn cúi đầu, nhìn cô một cái, nhưng không bởi vậy dừng lại bước chân, hoặc thả chậm tốc độ, cẩn thận một chút, chỉ ngẩng đầu tiếp tục bước nhanh hơn trong tuyết.

Dưới sự chấn động của việc di chuyển, mang đến một lần lại một lần đau đớn cùng hắc ám.

Không, cô không thể đánh mất ý thức.

Khi bóng tối ào ạt xông đến, cô kinh hoảng nghĩ, nhưng không có cách nào khống chế, hôn mê đi, trong phút cuối cùng, trong đầu cô chỉ hiện lên một câu! Hắn muốn dẫn cô đi đâu?

Đau nhức, theo vai trái truyền đến. Cô đau đến tỉnh táo lại, tri giác kế tiếp, là lạnh.

Trong cơn đau đớn cùng lạnh lẽo đến kinh hoàng, cô kinh hoảng mở mắt, phát hiện mình đã vào bên trong căn nhà, nằm trên một chiếc giường gỗ, người đàn ông giống như gấu kia đang ngồi trước lò sưởi, dưới ánh lửa mờ nhạt, cúi đầu, ở trước mặt cô, hai bàn tay to nắm lấy nắm cánh tay của cô.

Hắn tựa hồ muốn đem tay trái của cô bẻ gãy!

Cô bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không biết sức lực ở đâu ra, để cô theo phản xạ nâng tay phải lên đẩy mặt hắn ra.

「 Buông......」

Thanh âm của cô hữu khí vô lực, nhưng cô tin tưởng hắn hiểu biết ý tứ của cô rõ ràng.

Hắn buông lỏng tay ra. Nhưng giây tiếp theo, cô còn chưa kịp thở phào, đã phát hiện hắn buông cánh tay của cô liền ra, là vì cởi quần áo của cô.

「 Ông muốn làm gì?」

Hắn mở miệng nói gì đó nhưng cô hoàn toàn nghe không hiểu câu chữ hắn nói ra, bởi vì quá mức sợ hãi, adrenalin trong máu đột ngột dâng cao tăng cho cô khí lực, làm cho cô đã quên đau đớn, cô vẫy tay đánh hắn,, bấu vào mắt hắn, nắm tóc của hắn, nhịn đau đứng lên, muốn chạy xuống giường.

Nhưng mỗi một công kích vô lực cùng ý đồ chạy trốn, đều bị hắn nhìn thấu đỡ lấy, cưỡng chế cô nằm lại trên giường.

「 Không cần......」

Cô không quan tâm đến thân thể đau đớn, ra sức phản kháng. Tên khốn kiếp trước mắt này lại không quan tâm đến chống cự của cô, tay phải nắm lấy đôi tay không ngừng công kích của cô, một bên vẻ mặt hung ác mắng, một bên lấy tay trái thô lỗ kéo quần áo của cô xuống.

Xoạt!

Tiếng quần áo bị xé rách vang lên trong không khí lạnh như băng nghe thảm thương một cách kì lạ.

Bởi vì cô chống cự, hắn xé vỡ áo sơ mi dài màu đen của cô, không khí lạnh như băng phả lên da thịt ướt đẫm của cô, cô lại không hề thời gian quan tâm đến rét lạnh, chỉ cảm thấy vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.

「 Dừng...... Dừng tay......」 Cô đỏ mặt, dùng tay trái bất lực che lại nửa người trên chỉ còn lại có nội y, thất kinh chịu đựng đau đớn, nhấc chân đá vào hạ khố của hắn.

「 Tôi bảo ông dừng tay!」 Hắn không hề dừng tay, hắn đợi cô trong nháy mắt sắp đá đến hắn, nhanh như tia chớp bắt được chân của cô, dùng sức tách ra, dùng đầu gối hắn đè xuống, sau đó nghiêng người, giận dữ trừng mắt nhìn cô, gầm thét thành tiếng, Cô nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng cô biết được rất rõ ràng ý tứ của hắn.

Đôi mắt màu đen kia, có giận dữ lạnh lùng, mang theo cuối cùng cảnh cáo.

Bị đặt dưới thân thể cao to đó, cô hoảng sợ nhịn không được phát run. Ba ba từng nói cho cô biết, chân mạnh hơn tay gấp ba lần, thân là con gái, phải biết cách sử dụng chân cho nhuần nhuyễn, cho nên mới vừa rồi cô nắm chặt cơ hội, dùng hết toàn lực đã về hướng hắn, ai ngờ lại một chút tác dụng cũng không hề. Khi hắn bắt lấy chân của cô , giống như nắm lấy một cọng cỏ bình thường, cô hoàn toàn không sử dụng được chút sức lực nào, người đàn ông này tay chân tráng kiện cứng rắn giống sắt đá, dường như chỉ dùng một chút sức nhẹ nhàng nắm chặt, có thể bóp nát tay chân cô.

Tay trái hắn vẫn cầm lấy cổ tay phải của cô, chân hắn như tảng đá nặng ngàn cân, đè nặng lên chân của cô, cô cảm giác được thân thể nóng ấm của hắn, ngửi được mùi mồ hôi trên người của hắn.

Cô không hề có khả năng đánh thắng người đàn ông giống như thú hoang này, ngay cả một chút cơ hội cũng không hề.

Cô run run trừng mắt nhìn hắn, không muốn tin tưởng cô thật vất vả mới tránh được bọn bắt cóc cùng tai nạn trên không, đến cuối cùng, thế nhưng lại rơi vào vào tay tên cường bạo.

Nước mắt doanh đến hốc mắt, cô thở sâu, liều mạng nén nước mắt xuống, trừng mắt nhìn hắn, dũng cảm nhắc lại:「 Thả, Tôi, Ra!」

Hắn nhướng mày, ngừng vài giây, sau đó lại lạnh lùng mở miệng, thanh âm trầm thấp ù ù quanh quẩn ở trong không khí, cô lại vẫn như con vịt nghe sấm. Nhưng lúc này đây, trong đôi mắt lạnh như băng đó của hắn tựa hồ mềm mại hơn một chút, và dường như thêm một chút gì đó.

Đồng tình? Thương hại?

Cô ôm ấp hy vọng, vừa định mở miệng, hắn lại trong nháy mắt kia, cẩn thận kéo nội y của cô ra.

Xấu hổ quẫn bách cùng phẫn nộ, như sấm ầm ầm vang đến, làm cho toàn thân cô đỏ lên, cô vung nắm tay lên, hung hăng đánh hắn một quyền.

Một quyền kia thẳng tắp đánh trúng mắt phải của hắn, lại chỉ đổi lấy ngay cra tay trái của cô cũng bị nắm bắt kiềm giữ trên đỉnh đầu.

Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, hai mắt cảnh cáo hẹp thành một đường.

Cô không hề động đậy, cũng không tiếp tục giãy dụa vô ích, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn tên cầm thú đáng giận trước mắt này, bởi vì sợ hãi cùng phẫn nộ mà run run. Nếu cũng bị cưỡng hiếp, cô cũng tuyệt đối sẽ không thét chói tai, làm cho tên khốn kiếp này cảm thấy hưng phấn, hoặc đạt được chút ít lạc thú.

Người đàn ông không hề cùng cô vô nghĩa, giây tiếp theo, hắn kéo quần dài trên người cô, cùng quần lót còn sót lại tuy rằng ẩm ướt lạnh lẽo. Trong nháy mắt, cô không tự chủ được run run một chút, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết. Đang lúc cô kinh hoàng không thôi, nghĩ rằng hắn sẽ cưỡng bức tách chân của cô ra, đặt ở trên người cô phát tiết, thì hắn lại dem quần lót trắng của cô quăng sang một bên. Sau đó hắn buông lỏng tay cô ra, xuống giường.

Cô sửng sốt một chút, cũng không quên nắm chắc cơ hội, trước tiên, tay chân cùng sử dụng nhanh chóng lùi mạnh về phía sau, đem thân thể cuộn mình thành một khối, che lấp thân thể trần trụi.

Một đống đen tuyền gì đó, đột nhiên từ phía trước bay tới, cô sợ hãi kêu ra tiếng, bối rối đem vật đó đẩy ra, sau đó mới phát hiện đó là một bộ áo lông.

Hắn lại mở miệng.

Nói cái gì?

Cô thở phì phò, khẩn trương nhìn hắn. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia đứng ở bên cạnh một bếp lửa, vẻ mặt không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô, ra dấu bằng tay.

Cô xem không hiểu, càng thêm mở to hai mắt nhìn.

Hắn bước lên, cô lui về phía sau, khống chế không được lạnh run.

Hắn liếc một cái xem thường, dừng lại bước chân, thì thào mắng một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, đi trở về bên cạnh bếp lửa, nhặt lên mấy nhánh củi bên cạnh bếp lò ném mấy cành vào đó.

Ngọn lửa màu đỏ cắn nuốt đống củi khô , chỉ chốc lát sau liền tràn đầy lên. Hắn không phải muốn cưỡng hiếp cô sao? Hiện tại là như thế nào? Cô còn đang phát run, vẫn còn phòng vệ ôm chặt lấy mình, hoang mang lại cảnh giác nhìn người đàn ông kia. Không hề quay đầu lại liếc cô thêm một lần nào nữa, hắn cầm lấy ấm nước đặt bên cạnh đem nước ấm đổ vào cái chén bên cạnh.

Tên kia đưa lưng về phía cô, cánh tay cứng rắn như sắt đang cầm thìa quấy gì đó trong chén.

Không khí lạnh lẽo làm cho cô run run, mỗi khi cô phun ra một hơi, đều hóa thành khói trắng, cô khẩn trương trừng mắt nhìn tên cao lớn khủng bố kia, sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn cái áo lông dừng ở bên chân cách đó không xa.

Hắn cho cô áo lông? Vì sao? Là muốn cô mặc vào?

Người đàn ông vẫn vẫn đưa lưng về phía cô, áo khoác lông mà cô vẫn ngỡ là da gấu vẫn đang mặt trên người, nhưng cái bao tay đã cởi ra.

Hắn không phải muốn xằng bậy với cô? Vậy sao hắn lại đem cô cởi sạch sẽ?

Cô vẫn cảm thấy choáng váng mờ mịt, tay chân vô lực, không thở nổi, hơn nữa lạnh đến chết người, tuy rằng không tin tưởng người này, nhưng quần áo của cô thì đã rách nát , mà cái áo lông cũ này lại rất ấm.

Không cần biết trên đó có bọ chó hay gì gì đó không, cô không suy nghĩ nhiều nữa, thừa dịp trước khi hắn chuyển lại đây, nhanh chóng đứng dậy mặc chiếc áo lông đó vào.

Khi cô nâng tay lên mặc quần áo, lại cảm giác các nơi trên thân thể cô đua đớn không thôi. thế này mới chậm nửa nhịp phát hiện, cô ban đầu bởi vì trật khớp đau đớn mà không thể nâng tay trái lên, không biết khi nào, đã có thể hoạt động. Cô hơi hơi sửng sốt. Lúc trước cô chắc chắn rằng tay của cô đã bị trật khớp gần như chỉ cần vừa động, liền đau đến nước mắt cô sắp chảy ra, nhưng hiện tại tuy rằng vẫn rất đau, nhưng đã có thể hoạt động.

Áo lông to lớn choàng trên người cô, thân áo dài đến đầu gối của cô, nhưng vừa vặn có thể làm cho cô che khuất thân thể.

Nửa quỳ ở trên giường, nhớ lại đau nhức đem cô đau tỉnh, cô vỗ về vai trái vốn đã trật khớp của mình, trong lòng hiện lên một tia hoài nghi.

Chẳng lẽ, hắn vừa rồi đã giúp vai trái trật khớp của cô sửa lại.

Đột nhiên, người nọ xoay người, hướng cô đi tới.

Mặt cô trắng nhợt theo phản xạ co rút lại, lui vào bên tường sát trong giường lớn.

Sắc mặt người đàn ông lại trầm xuống, đồng tử không kiên nhẫn lại hiện lên tối tăm , lần này hắn không dừng lại, chỉ thấy hắn sải bước tiêu sái tiến lên, làm cho cô kinh hoàng muốn tìm vũ khí nắm trong tay, nhưng trên giường này trừ bỏ một cái thảm lông ra, không hề bất kì thứ gì khác, trong một cái chớp mắt ngắn ngủn hắn đã đi vào bên giường.

Cô chỉ có thể ôm chặt chính mình, không chút thua kém trừng mắt nhìn hắn.

Người đàn ông đứng ở bên giường, vươn tay. Khi hắn vươn tay tới, cô lại co rụt lại, sau đó mới phát hiện hắn cũng không hề ý đồ công kích cô, hắn chỉ đem chén đưa cho cô. Cô khẩn trương nhìn hắn, lại nhìn chất lỏng không rõ trong chén. Chén cũ kĩ, có chất lỏng ấm áp, hắn rót vật gfi vào đó. Tuy rằng rất lạnh, nhưng cô vẫn chần chờ một chút, không dám dễ dàng tiếp nhận cái chén có chất lỏng ấm áp kia.

Hắn liếc mắt, hừ một tiếng, đem chén đặt mạnh lên giường gỗ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chén có chất lỏng màu trắng bắn tung tóe ra ngoài, nhưng vẫn có hơn phân nửa ở bên trong, đang bốc hơi nghi ngút.

Vật đó thoạt nhìn thực ấm áp.

Cô không tin hắn thật sự rời khỏi, cô nghe được thanh âm hoạt động ở ngoài cửa của hắn, như thế cô cũng đừng mong có thể đi theo mở cửa đào tẩu.

Hừ, giống như cô thật sự có biện pháp trốn thoát dưới tình huống không hề bất cứ vật trang bị gì, xuyên qua tuyết, xuống chân núi cầu viện.

Đừng choáng váng, trước hết ít nhất cô phải nghĩ biện pháp làm chút gì đó để ăn, sau đó phải tìm 1 bộ quần áo để mặc, , mới có thể rời đi.

Cuộn mình ở trên giường, cô trừng mắt nhìn thứ ấm áp trong chén, toàn thân lanahj run lẩy bẩy, tuy rằng mặc quần áo, bếp lò lửa vẫn đang cháy ngùn ngụt, cô vẫn cảm thấy lạnh.

Cô không nên ăn uống thứ gì của người xa lạ, ai biết hắn ở bên trong bỏ thêm cái gì. Nhưng hắn hiển nhiên cứu cô, còn sửa lại cánh tay đã trật khớp của cô, không phải sao? Nhìn chằm chằm chất lỏng bốc khỏi nghi ngút trong chén, cô mơ màng vươn lưỡi liếm môi, chỉ cảm thấy vừa khát, vừa mệt lại vừa lạnh. Vừa rồi bởi vì quá mức giận dữ và sợ hãi nên cô không biết là rất đau, hiện tại choáng váng huyễn cùng cảm giác đau lại quay trở về. Cô ôm đầu gối, mơ màng nhìn chất lỏng mầu trắng ngà trong chén, nghĩ mình có lẽ nên uống nó hoặc ít ra lấy nó áp vào trong tay, dù không nóng bao nhiêu ít ra cũng có thể cho cô chút ấm áp.

Không tự giác, cô ôm lấy cái chén ấm nóng đó.

Lấy đến trước người, cô mới phát hiện chất lỏng này rất giống sữa, nhưng hắn bỏ thêm gì đó ở bên trong, cô có nhìn thấy.

Nói không chừng hắn thêm chính là đường?

Cô không nên uống nó, nhưng cô rất lạnh, mà thứ này lại nóng, chỉ ôm ở trong tay, đã muốn làm cho ngón tay lạnh như băng của cô cảm thấy ấm áp hẳn lên, hơn nữa ngửi mùi của nó thật ngọt ngào, nó xác định vững chắc có thể làm toàn thân cao thấp của cô trở nên ấm áp.

Cô cần nhiệt lượng.

Còn có cái gì tệ hơn so với bị cưỡng hiếp chứ? Nếu là thuốc mê, có lẽ như vậy thì tốt hơn, ít nhất cô thần trí không rõ, cảm giác sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa?

Nói đi nói lại, hiện tại thần trí của cô cũng không rõ

Mặc kệ nó!

Mặc kệ nó! Cô vừa khát vừa lạnh, cô muốn uống chén chất lỏng ấm áp này.

Cô nhẹ nhấp một ngụm, sau đó lại một ngụm, đó là sữa, nhưng không phải sữa, có lẽ là sữa dê? Cô không biết, nhưng bên trong xác thực có thêm đường, vừa ấm áp vừa có hương vị ngọt ngào. Cô uống một ngụm rồi lại một ngụm, gần như gấp gáp đến mức không kịp nuốt. Sữa ấm áp khi vừa thấm vào đầu lưỡi, dường như cũng lan tỏa khắp toàn thân của cô. Làm yên ổn lòng của cô, cô nhìn căn nhà được kết hợp từ đá và gỗ, phát hiện căn nhà này thập phần tục tằng, bốn bức tường chung quanh đều được xây từ đá, sàn, nóc nhà đều là dùng gỗ thô làm, hơn nữa chỉ đơn giản lột bỏ vỏ cây, chà sáng mà thôi chứ không hề có chạm khắc đục đẽo gì khác.

Trong phòng thực âm u, bởi vì nơi này không có cửa sổ, ít nhất có thể đập vào mắt cô thì chưa thể thấy. Ánh sáng duy nhất, là lửa cháy bập bùng từ bếp lò kia, bếp lò ấy có ống khói thật dài, nối thẳng đến nóc nhà.

Cô từ nhỏ đã ngụ ở địa phương ấm áp, chưa từng nhìn thấy có ống khói lò sưởi trong tường chân chính, cho tới bây giờ.

Cho nên bọn cướp này, thật sự đã đem cô đưa đến một địa phương thực xa xôi.

Chậm rãi uống một ngụm sữa nữa, cô hỗn loạn nghĩ.

Nói không chừng tên kia là người tốt, hắn đi ra ngoài là vì lấy điện thoại gọi cho đội cứu viện, hoặc cảnh sát.

Ngoài phòng thu tín hiệu luôn luôn có vẻ tốt hơn nhiều đúng không? Nhưng loại địa phương này có thể thu được tín hiệu sao? Nhưng cô còn chưa nói cho hắn biết, tên của cô.

Nhưng nếu hắn thật sự là người tốt, vì sao muốn cởi sạch quần áo của cô?

Loạn thất bát tao suy nghĩ ở trong đầu chớp lên. Tay cầm chén sữa không, cô tựa vào trên tường co rúm lại, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu vặn vẹo. Cô mệt mỏi nhìn ánh lửa cùng cái bàn trước mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, sau đó nghe được tiếng cái chén từ trong tay cô rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Trong chén còn lại một chút sữa, toàn bộ đều rơi trên sàn gỗ, thoạt nhìn như một bức họa vẩy mực.

Cô tê liệt ngã xuống giường, tuy rằng muốn duy trì sự tỉnh táo, cuối cùng lại vẫn chống đỡ không được mỏi mệt đánh úp lại, nhắm mắt lại.

Đáng giận, bên trong quả nhiên không chỉ bỏ thêm đường!

Gần đây vận may của cô thật thảm mà......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.