Lưỡng Thế Hoa

Chương 52: Họ là những người cuối cùng




Trong phòng họp của ngân hàng Trung Thành, một đám nhân viên quản lí cao cấp chưa kịp tập trung tinh thần họp phương án đầu tư, đã nghe thấy tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên giữa không gian yên lặng.

Trong chốc lát, các chủ quản cấp cao đều quay lại nhìn nhau, không thể tin nổi có ai lại ngang nhiên bật điện thoại để tín tin nhắn cắt ngang cuộc hội nghị quan trọng thế này.

Người đang báo cáo đành xấu hổ nhìn chằm chằm vào bản thảo, không biết có nên nói tiếp hay không, vị chủ trì ngồi ở bàn móng ngựa quét mắt nhìn mọi người, bình tĩnh tuyên bố: “Nghỉ 10 phút, lát nữa tiếp tục”

Sau khi nói xong, hắn đứng lên đi ra khỏi văn phòng, để lại những vị chủ quản đang bàn tán xì xào.

“Lúc nãy… hình như là điện thoại của tổng giám đốc”- CÁc chủ quản tài vụ ngồi gần Trì Hải Bình nhất đều khẳng định nói.

“Không thể nào!!! Tổng giám đốc chưa từng để xảy ra chuyện như thế“ – Có người không giám khẳng định chắc chắn liền phản bác, dù sao tổng giám đốc cũng chưa từng như thế mọi người trong công ty đều biết.

Không nói chuyện phiếm không chào hỏi, không nói chuyện gì ngoài công việc, không bao giờ đến muộn, không về sớm, Trì Hải Bình trong lúc làm việc sẽ không có bất kỳ biểu lộ gì. Nhưng điều đó so với việc nhìn thấy heo khiêu vũ tỉ lệ còn thấp hơn.

Suy đoán suốt nửa ngày vẫn không có kết luận, mọi người chỉ có thể tiếp tục nhìn mặt nhau, việc tin nhắn đó đã trở thành mối nghi vấn rất lớn trong lòng mọi người.

Vội vàng đi vào phòng làm việc của việc, cửa đều đóng lại hết, Trì Hải Bình mới hấp tấp lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

“Là em!! Em đi tới ngân hàng anh đang làm đây, chờ em đó! Tiểu Vũ.”

Liếc thấy nội dung tin nhắn, Tri Hải Bình nhàn nhạt mỉm cười, nhưng sau đó liền nhíu mày, phát ra tiếng nguyền rủa không lịch sự.

Hắn hoàn toàn quên mất hắn còn chưa nói chức vụ của mình cho nàng biết, cũng chưa từng mặc bộ tây trang trịnh trọng này xuất hiện trước mắt nàng. Nhưng bây giờ dù gọi điện thoại muốn nàng đừng đến, nói không chừng nàng đã lên đường, tệ hại nhất chính là hôm nay hắn không quay về nhà, nên trong công ty không có quần áo để thay sẵn.

Làm sao bây giờ? CHẳng lẽ phải dùng bộ dạng hiện tại đi gặp nàng sao?

Lúc Trì Hải Bình còn đang trốn trong văn phòng tìm phương pháp giải quyết thì Hiền Vũ Tây đã thảnh thơi xuống xe bus, đứng trước cửa lớn của ngân hàng Trung Thành, nhìn tòa kiến trúc to lớn đồ sợ.

Lớn như vậy.. nàng làm sao tìm được hắn? Lấy tay che đi ánh mặt trời, nàng buồn bã tự nhỉ. Nếu đi đến quần tiếp tân hỏi, chỉ với một cái tên mà tìm người trong một công ty lớn như thế đối với tiếp tân cũng rất khó, nếu gọi điện thì mất đi dụng ý ban đầu là làm hắn bất ngờ?

Ai… Đúng là, lúc đó nên hỏi hắn công việc mà hắn đang làm là gì cho thật kỹ.

A!! Hay là gọi điện thoại trực tiếp cho hắn xuống tiếp nàng ! Bằng không nàng cho dù phơi nắng đến tróc da cũng không tìm thấy cách để tìm ra hắn.

Chần chờ cả nửa ngày, Hiền Vũ Tây cũng đưa ra quyết định, tính lấy điện thoại di động ra gọi cho Trì Hải Bình xuống đón nàng, điện thoại còn chưa kịp nhấn số thì chuông đã vang lên.

“Tiểu Vũ, em đang ở đâu”- Qua loa di động có thể nghe thấy giọng nói khẩn trương của Trì Hải Bình.

“Em.. em bây giờ.. vẫn còn đang trên xe bus, một lát mới tới đó”- Không biết vì sao, trong lòng tiểu ác ma giựt dây bảo nàng nói xạo nếu không sẽ ảnh hưởng đến toàn cục diện

“Vậy anh sẽ ở cửa chờ em”

“Ừ”- Hiền Vũ Tây trả lời hắn, vừa nhìn vào bên trong đã thấy một nam nhân lao ra cửa mỉm cười không ngừng.

Ông trời ơi!! Hắn đi làm sao lại mặc áo khoác đi tranh cử thế kia? Nhan sắc xinh đẹp đã chướng mắt, nay trên mặt còn đeo nguyên tên của người tranh cử, buồn cười nhất đằng sau chiếc áo khoác còn bộ tây Armani chưa kịp cởi ra.

Nếu bộ đồ tây đó có thể biết nói nhất định sẽ khóc như mưa rơi, không cam lòng chịu bị xấu như thế.

“Em đương nhiên chờ anh”- Hiền Vũ Tây cầm điện thoại chậm rãi đi về hướng hắn, bên môi không ngăn được nở nụ cười vui vẻ. “Chỉ là cái áo khoác bên ngoài vừa kì lạ lại vừa xấu, anh lấy thứ này từ đâu vậy”

Nói xong câu cuối cùng, nàng đi đến trước mặt hắn, hắn chưa kịp chỉnh trang y phục, mặt mũi đầy mồ hôi do chạy quá vội đứng đối diện nàng.

“Có thể cởi cái áo khoác xấu xí này ra không?”- Nàng đứng rất gần hắn, thậm chí có thể nghe được tiếng tim hắn đập dồn dập vang lên trong điện thoại của nàng

Giọng nói của nàng gần đến mức khiến hắn không thể thở nổi, hắn ngây ngốc nhìn nàng đi tới gần , làn người vẫn đi ngang qua giữa cả hai, nhưng không hề ảnh hưởng đến hắn.

“Sao vậy? Sao lại ngẩn ra như thế? Đại thúc”- Hiền Vũ Tây kiễng chân không ngừng vẫy tay trước mặt hắn, cảm thấy thú vị khi nhìn thấy hắn ngơ ngẩn ra như thế.

Có gì mà kinh ngạc chứ?

“Em.. “em không phải còn đang trên xe sao? Bây giờ lại xuất hiện ở đây thế này?. Trong đầu không ngừng thắc mắc làm cho Trì Hải Bình chỉ biết phát ra một từ duy nhất, cuối cùng không biết nên nói gì thêm.

“Không cần cứ em em anh anh như thế, nóng quá đi, chúng ta vào trước đi được không?”

Có thể nhìn thấy biểu hiện khiếp sợ, há hốc mồm vị kinh ngạc của hắn thật thú vị, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không hào hứng khi cứ đứng dưới đây mà tắm nắng đâu.

Sắc mặt Trì Hải Bình từ từ bình tĩnh lại, trong lòng thầm thở dài, kéo tay nàng đi vào. Có chuyện gì, để sau hãy nói vậy!

Cởi bỏ cái áo khoác tranh cử mà hắn đã mượn tạm , Trì Hải Bình khôi phục sự lạnh lùng, công phu trở mặt nhanh như gió của hắn khiến Hiền Vũ Tây cảm thấy bái phục.

Cho đến khi hai người đi vào thang máy chuyên dụng, nàng không nhịn được sự tò mò hỏi: “Anh bình thường lúc làm việc… đều như vậy… đều như khối băng thế sao?”

Nói khối băng cũng chẳng chính xác, bởi vì khối băng tuy lạnh nhưng ít nhất cũng có biểu cảm!! Còn trên mặt hắn ngoài sự lạnh như băng chẳng còn biểu lộ gì khác, biểu tình đó như muốn nhắc nhở người khác đừng nói gì cả.

Nếu không phải biết rõ hắn ngoài mặt biểu lộ một kiểu nhưng lời nói một đằng.. nàng cũng hoải nghi không biết hắn có bị tâm thần phân liệt không nữa.

“Tiểu Vũ, chuyện này về nhà bàn lại sau được chứ? Đương nhiên còn có chuyện khác nữa.”- Giọng điệu đầy chất làm việc, thật sự là không thể nhận ra người đang nói cùng nàng và Trì Hải Bình hay cùng nàng ăn sáng là một.

Trên mặt hắn không chỉ chẳng biểu hiện gì mà ngay cả giọng nói cũng lãnh đạm không có chút hỉ nộ ái ố, chẳng lẽ lúc làm việc hắn đều thích gải làm người máy sao.

“Có thể”- Nàng biết rõ hắn đang dấu những gì, nhưng hiện giờ những vẫn đề này không thích hợp để thảo luận, cho dù đang ở trong thang máy chuyên dụng chỉ có hai người.

“Đợi lát nữa sao khi anh làm việc, chúng ta đi ăn cơm được không?”- Câu trả lời đầy hiểu chuyện của nàng khiến trong lòng hắn dâng lên cám giác áy náy, lần đầu tiên hắn đang làm việc mà nói ra những câu thế này.

“Không sao, anh bận, thì em chờ anh”- Mang theo sự bao dung, trên mặt nàng còn mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền sâu.

Trì Hải Bình im lặng liếc nhìn nàng, bàn tay lớn nắm lấy tay nàng, trong lòng vì lời của nàng mà cảm động. Lại một lần nữa, chỉ cần một câu nói của nàng có thể khiến hắn cảm động.

Lần đầu tiên gặp, hắn luôn rất tĩnh lặng, hai kẻ tĩnh lặng cô đơn sưởi ấm cho nhau, làm cho hắn hiểu cảm giác ấm áp khi có một người bạn để chuyện trò.

Sự tín nhiệm cùng bao dung của nàng làm cho tâm trạng hoảng loạn của hắn trở nên an toàn, nàng không náo loạn, ngược lại còn trả lời hắn rất đơn giản.

Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn xuống lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, bây giờ hắn mới hiểu rõ, thứ hấp dẫn hắn không chỉ có vẻ ngoài mỹ lệ của nàng mà còn cả trái tim xinh đẹp không ai có được.

Đinh một tiếng, thang máy đã tới hắn văn phòng của hắn, cắt đứt tầm nhìn của mình, hắn tĩnh tâm lại nắm lấy tay nàng đi ra, hành động ấy đã khiến những chủ quản cấp cao cùng với thư kí kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.