Lưỡng Thế Hoa

Chương 49: Bí quyết bơi ngược thác




Sáng sớm ánh dương quang xuyên thấu lớp cửa kính được lau sạch, ngoài trời xanh một màu, không thể nhận ra đêm qua lại mưa to.

Mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào theo thói quen Trì Hải Bình thức dậy, cảm giác trên ngực hơi nặng mà vội vàng mở to mắt.

Vừa tỉnh dậy, trông thấy nữ hài ở trên ngực hắn ngủ say, trên người còn lưu lại ấn ‎ký cho thấy đêm qua phóng túng cỡ nào, làm cho lý trí của hắn trong nháy mắt lấy lại.

Không biết là nên chửi bản thân chính mình vì mất đi lý tính mà làm chuyện điên rồ, Trì Hải Bình dịu dàng dời gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say như trước của Hiền Vũ Tây vào khuỷu tay hắn, sau đó cẩn thận đắp chăn cho nàng,

Khách quan mà nói, tâm tình hiện tại của hắn quả thật thỏa mãn rất nhiều.

Không đơn giản là do thể xác mà là tâm hồn thỏa mãn, mang theo sự cảm động, nhiều đến mức khiến người ta không tưởng được.

Sự cảm động này lại do một nữ hài tử gây ra cho hắn.

Mấy năm qua thân tình thay đổi, sự nghiệp đạt được thành tựu cao, làm cho hắn đắm chìm trong sự tĩnh mịch của chốn đô thị, quên đi thói quen sống cùng quần cư của động vật.

Cho nên mỗi sáng sớm thừa lúc còn sớm, đến công viên kia ngồi yên, dù chỉ một lúc cũng tốt, hắn muốn chạy trốn khỏi không gian quá mức yên tĩnh, rời xa căn nhà mà công viên chính là lựa chọn tốt nhất.

Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể hiểu hành động này của hắn, nhưng hắn cho rằng việc này không phải là đang đày đọa bản thân, mà đang giúp cho cả tinh thần và thể xác thư giãn.

Mà việc này so với cách nằm thư giãn trên bờ cát phơi nắng đến tróc da còn tốt hơn nhiều, bởi vì hắn đã gặp được một người vào buổi trời mưa.

Hắn khẽ hôn lên trán nàng, mang theo sự cảm động cùng biết ơn. NHưng hành động nhẹ ấy của hắn lại kinh động đến mỹ nhân đang ngủ say.

Hiền Vũ Tây dụi dụi mắt, trong mắt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh. “Chào buổi sáng…”

“Chào buổi sáng…”- Trên mặt hắn hiện lên tia ảo não do đã đánh thức nàng, nhưng nhanh chóng biến mất.

Nhưng cho dù mất đi nhanh đến đâu cũng khó qua khỏi pháp nhãn nhiều năm của Hiền Vũ Tây, hai mắt đang mơ màng bỗng trở nên sắn bén không ngờ được.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy? Không phải đang nghĩ làm sao để xin lỗi em chứ?”

“Nếu như anh đang lo em chưa mười tám tuổi..,.. thì có lẽ được,”- Trì Hải Bình thắc mắc không hiểu nàng muốn nói gì, không nghĩ tới nàng vẻ mặt ngiêm trọng, làm cho hắn nhịn không được xụ mặt xuống.

“Em vẫn chưa trưởng thành sao?”- Lão thiên!! Hắn làm gì vậy? Xâm phạm trẻ vị thành niên sao.

“Chính xác nếu là ngày hôm qua thì chưa trưởng thành, còn về sau thì không phải nữa”

“Có ‎ý gì?”- Hắn cau mày không hiểu lời nàng nói, đầu óc hắn bị hai chữ vị thành niên kia chiếm cứ không thể suy nghĩ nổi nữa.

“Ý là ngày hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của em, cho nên hôm qua em vẫn còn vị thành niên”- Hiền Vũ Tây nói, sau đó nghịch ngợm mỉm cười. “Nhưng bây giờ em 18 tuổi rồi, không tính là vị thành niên”

Hắn không có phản ứng gì trước lời nàng nói, ngay cả bàn tay nàng đưa trước mặt hắn, hắn cũng không phản ứng

“Không phải bị hù đến thế chứ? Đại thúc, đừng dọa người như vậy. Trì Hải Bình, Trì Hải Bình đại thúc còn không vậy”

“Đừng lộn xộn nữa”- Hắn bật cười cầm tay nàng, sau đó nghiêm mặt hỏi. “Em thật sự trưởng thành rồi chứ?”

“Phải, em thật sự trưởng thành rồi, muốn xem chứng minh thư kiểm tra không?”- Nàng tính đứng dậy xuống giường lấy.

“Không cần”- Hắn kéo nàng về, dùng cái chăn đơn đắp lên trên người nàng. “Thân thể em vẫn chưa thoải mái, ngoan ngoãn nằm trên giường đừng nhúc nhích”

Không nói nàng cũng không chú ‎ý. Hắn nhắc tới chuyện này, làm cho nàng mới nhìn thẳng vào thân thể mềm mại trắng như tuyết đang loang lổ những vết đỏ, còn có ngông ngừng truyền đến đau nhức.

“A………. đau quá…..”- Nàng ngã vào ngực hắn rên rĩ, đương nhiên không mang theo chút xinh đẹp nào.

:”Em nghỉ ngơi đi, để anh dùng nước nóng chườm cho”- Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của tiểu tình nhân, Trì Hải Bình tỏ ra lý ‎trí nhanh chóng nghĩ cách, lúc vội vã xuống giường lại vô tình đạp lên đống quần áo thiếu chút nữa té ngửa.

“Em muốn chườm nóng, nhưng hiện giờ bụng rất đói..”- Hiền Vũ Tây tỏ vẻ đáng thương, hai mắt nhấp nháy nhìn hắn, như con mèo chờ chủ nhân cho ăn/

Nhìn bộ dàng này của nàng dù bất cứ ai không quen biết thì tám chín phần tròng mắt của họ sẽ rơi xuống biển không thể nhặt lại

Ta van ngươi!! Đường đường là tổng quan của Thanh Phong học viện sao có thể đột nhiên nữ tính hóa chứ, lại còn không thể biết làm nũng đòi ăn/

Trì Hải Bình giống như tối qua không nói gì, chỉ mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đi ra cửa phòng, một lát sau, phòng bếp truyền đến tiếng động, làm cho nàng không nhịn được níu lấy chăn mền cười trộm.

Hắn nghe theo nàng sao! A…

Trì Hải Bình ở trong bếp cầm lấy tô nồi chưa bao giờ dùng qua thuần phục nhóm lửa đánh trứng, giống như đang ở trong bếp gia đình mình. Sau khi đã chuẩn bị xong cơm chiên với trứng, mới tới tủ lạnh lấy ly nước trái cây, Trí Hải Bình ngay ngắn chuẩn bị đi ra phòng bếp thì phát hiện tiểu nữ nhân sớm đã ở trên giường khẽ cười.,

“Anh cầm dao thái rất điêu luyện!! Em còn tưởng phòng bếp sẽ trở thành bãi chiến trường”- Hiền Vũ Tây dựa vào giường, trêu ghẹo nói.

Tuy nhiên hiện tại, nam nữ ngang hành, nhưng muốn nam nhân xuống bếp thì khó, hắn chỉ có thể ngồi xem tivi, chỏ biết yêu cầu món ăn.

“Trước kia từng học qua”- Trì Hải Bình đáp , không muốn nói nhiều.

Bất quá có ít người càng bị cự tuyệt lại càng truy vấn tới cùng, Hiền Vũ Tây chính là người đó.

“trước kia?”- Nàng để mặc hắn đem bữa sáng vào phòng, trông thấy hắn trốn vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng. “Rất ít khi nghe anh nói chuyện trước đây, kể một chút đi”

Trì Hải Bình mím môi không trả lời vấn đề này, nhưng Hiền Vũ Tây đã chuẩn bị tinh thần truy vấn, tình nguyện không ăn bữa sáng đang nóng hừng hực, đuổi vào phòng tắm, chính là không cho hắn trốn tránh trả lời.

“Không có gì đáng nói, cũng rất bình thường”- hắn hời hợt trả lời, hy vọng nàng cảm thấy không thú vị mà dừng lại.

Bình thường? Đã như vậy sao lại trốn đông trốn tây không chịu trả lời? Nếu như bình thường như lời hắn nói… thì việc hắn tận lực che dấu ngược lại cảm thấy kì quái.

“Em không hỏi cái này… vậy anh nói xem anh lam việc gì?” Vấn đề hàng đầu hắn triệt để che dấu, nàng cũng không thể thối lui đành hỏi tiếp những nghi vấn trong lòng,

“Công việc bình thường”

Bình thường!! Bình Thường!! Hắn sao không lấy miếng băng dán ghi dòng “ta là người bình thường” luôn đi

Hỏi thật nhiều kết quả chỉ là đáp án qua loa, làm cho Hiền Vũ Tây chẳng những không giận mà còn cười, nhưng chỉ có thiên tài mới biết, nụ cười của nàng không phải báo điềm lành mà báo bão tố sắp tới

“Em không nhớ anh chuẩn bị nước ấm rồi”- Nàng đứng lên như nữ vương, không để ‎ tới ánh mắt kinh ngạc của hắn. “Hỏi anh chuyện gì cũng bình thường, bình thường, chắc mối quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là giao tình bình thường!! Đã như vậy, sao em vẫn còn không biết xấu hổ để kẻ qua đường như anh chuẩn bị nước cấm chứ”- Tuy vẻ bề ngoài cười nhưng lòng không cười, nàng lần đầu tiên ở trước mặt hắn phát huy khả năng mồm mép khéo léo đầy ác độc của mình.

“Đừng làm càn nữa..”- Hắn bật cười đứng lên, muốn kéo nàng vào ngực nhưng chỉ bổ nhào một cái. “Tiểu Vũ?”

“EM có sao”- Nàng làm ra vẻ kinh ngạc. “Có sao? Hẳn là không!’”- Làm càn đối với nàng đó là đẳng cấp thấp, nàng khinh thường việc đó, nhiều lắm chỉ có thể nối giận chút ít mà thôi.

Nàng không làm càn, chỉ như một đứa bé không có được thứ mình cần liền biểu tình. Trong đầu Trì Hải Bình thầm nghĩ.

“Đừng làm rộn nữa”- Hắn ôm chặt nàng kiên nhẫn dụ cỗ tiểu nữ hài trước mắt..Không, nên nói là tiểu nữ nhân.

“Trì đại thúc, Trì Hải Bình tiên sinh, em không có làm loạn!! MUốn em lặp lại từ này mấy lần nữa”- Không chống cực lại hành động ôn nhu của hắn, nhưng cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ làm nàng nhịn không được kháng nghị.

“Anh không muốn”

“Nói hay không? Chỉ một vài vấn đề, vấn đề nào anh cũng đáp trả bình thường, nói hai chữ bình thường tùy tiện trả lời”- MUốn nói qua loa… thì nàng hỏi làm gì.

Hắn im lặng.

Yên lặng hồi lâu, Hiền Vũ Tây nhanh cho là hắn không có y’ định mở miệng, nhưng ngay sau đó hắn chậm rãi nói.

“Công việc của anh rất nhàm chán, em thật muốn biết sao?”

“TRên cơ bản em đối với nội dung công việc của anh không có hứng thú, nhưng anh luôn tỏ ra thần bí, anh làm em khiến anh tin rằng anh giống như tội phạm cướp ngân hàng bị truy nã”

Nàng một phen chọc cười hắn: “Không!! Anh dám đảm bảo trên bất cứ trang báo xã hội nào cũng không có ảnh chụp của anh”- Bởi vì hắn chỉ xuất hiện rất ít lần trong các cuộc họp tài chính kinh tế.

“A. cho nên?”

“Cho nên như vậy có thể tính là trả lời được không?”- Hắn hy vọng có thể nói cho qua, nhưng người tính không bằng trời tính.

“Anh cảm thấy thế nào? Đại thúc —–“- Hiền Vũ Tây tận lực kéo dài những âm cuối, biểu hiện của nàng cho thấy câu trả lời là không được.

“Anh làm công tác hành chính”- Hắn thừa nhận.

“Hành chính có rất nhiều phương diện, anh thuộc loại nào”- Nàng nắm chặt lấy ngón tay. “Có thể là quét nhà cầu, bảo vệ, nhân viên bán hàng, hoặc trưởng phòng”

“So với những thứ em về đưa ra thì cao hơn một chút”- Giọng nói của hắn đầy bảo thủ.

“Ah”

Nàng đơn giản đáp, ngược lại làm Trì Hải Bình cảm thấy nghi hoặc

“Anh còn tưởng rằng em sẽ tiếp tục truy vấn”- Ít nhất nàng không truy vấn đến chân tướng cuối cùng khiến hắn cảm thấy kì lạ.

“Em rất muốn”- Nàng liếc hắn- “NHưng nghĩ lại, hỏi hay không cũng chẳng có nghĩa gì quá lớn lao, cho nên kết thúc thôi”

Chức vị cao cấp đối với nàng không có ý nghĩa lớn lao, nó chẳng qua chỉ là đại diện cho địa vị tiền bạc quyền lực mà thôi.

Những điều không quan trọng thì tự nhiên nàng cũng không để trong lòng.

Không có ý nghĩa gì phải không? Trì Hải bÌnh trong lòng chậm rãi nuốt vào những lời này, ngực nhói lên nỗi đau nhàn nhạt. Nếu như mỗi người đều thấy như thế thì tốt, tối thiểu hắn còn có thể đối với con người ngày càng hy vọng nhiều hơn, nhưng hiện tại không giống thế.

Tiền tại, quyền lực, địa vị vì những thứ này, hắn đã có quá nhiều nên không cần nữa, cũng minh bạch rất nhiều chuyện nên không muốn nhìn thấy nữa.

Những sự thật kia, đã khiến hắn từ sự tín nhiệm đến nhanh chóng phá hủy không còn gì cả. Hắn thở dài, như có như không nói. “Nếu như… nếu như sớm hơn dù chỉ một chút… gặp em sớm hơn… vậy đã rất tốt…”

Lời của hắn rất nhẹ, nhưng Hiền Vũ Tây vẫn nghe thấy.

Nàng bắt lấy tay hắn, cảm giác được hơi ấm của cả hai. “Không có sớm hay muộn, ít nhất hiện giờ chúng ta đang ở cùng nhau, không phải sao?”

Nếu gặp sớm hơn… nàng cũng không giống như bây giờ, hắn cũng không phải, như vậy cho dù gặp cũng không có đơm hoa được.

Gặp gỡ cũng thấn có thời điểm, đó mới là sự bắt đầu tốt, kết thúc những chuyện quán khứ.

Trong phòng tắm không khí ấm áp vây lấy hai người, Nhưng Hiền Vũ Tây cũng không dùng nhữ lời nói ác độc hết lần đến lần khác truy vấn hắn nữa.

“Hơn nữa nếu như gặp nhau quá sớm như lời anh nói… anh bây giờ sẽ trở thành tội phạm xâm phạm trẻ vị thành niên a”

Trì Hải Bình cũng không nói gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.