Lưỡng Thế Hoa

Chương 46: Lời tiên tri của Ô Vân




Có lẽ do vị trí quán cà phê không tốt nên tiệm có vẻ thanh lãnh

, không nhiều khách tới thăm, ông chủ của quán cũng mất đi sự nhiệt tình, ai muốn tới thì tới không để ‎‎tâm, chỉ có phục vụ sinh thoạt nhìn tích cực hơn so với ông chủ.

Tuy bề ngoài nhìn không tốt, nhưng bên trong bài trí rất hài hòa tốt đến mức không ngờ được, tay nghề làm cơm của ông chủ cũng khiến người ăn không thể không tán thưởng.

“Nhà hàng này cũng không tệ lắm, lần sau chúng ta lại đến”- Hiền Vũ Tây nhanh nhẹn đưa ra lời hẹn.

“Ừ”- Trì Hải Bình ngẩng đầu, chỉ đáp lại rất đơn giản, không hề bình luận gì cả.

Với hắn mà nói, mỹ vị hay không hắn không quan tâm, cũng không đưa ra bất cứ lời bình luận hoa lệ nào, hơn nữa nếu có lời muốn nói.. hắn cảm thấy mỗi sáng sớm cùng nàng ăn sáng, mới là món ăn ngon nhất.

Nàng đã quen với phong cách ăn nói của hắn, nên phối hợp tiếp lời: “Đại thúc, chú cảm thấy chúng ta bây giờ có giống như là quái thúc đang cùng với một tiểu nữ nhân có ý mồi chài hẹn hò với nhau không?”

Cà phê thiếu chút ngạnh trong cổ, Trì Hải Bình thường thường đều không để lộ cảm xúc trên mặt nhưng bây giờ vẻ mặt lại phức tạp: “Em để ‎ ý sao?”

“Để ‎‎ ý gì chứ?”- Nàng biết rõ còn cố tình hỏi.

“Để ‎‎ ý đến chuyện cùng một lão nhân như ta đi ăn cơm, làm cho em thoạt nhìn như….. đang mồi chài...” – bàn tay dấu dưới bàn khẽ nắm chặt, Trì Hải Bình lại lần nữa đánh giá cô bé ngồi đối diện hắn, không thể không thừa nhận nàng mới ít tuổi như vậy đã rất mỹ lệ, tuổi hắn lại lớn hơn nàng gần một con giáp lại còn trông như kẻ lang thang, quả thật không hợp.

Đa số các cô gái bằng tuổi nàng lúc này thường cùng những thanh thiếu niên đi dạo phố hoặc vào nhà hàng nổi tiếng mà ăn tối, không phải đi theo người già như hắn uống tại một quán cà phê nhỏ, sau đó còn bị nhiều ánh mắt hoài nghi xem nàng như kẻ mồi chài.

“Đại thúc, kỳ thật ta không để ‎ điều đó lắm”- ánh mắt lơ đãng biểu lộ buồn rầu. “Ta để ‎ ý là… chúng ta như vậy có thể giống như là…”

“Như là gì…?”

“Như là… ta đang theo đuổi chú”- ánh mắt cơ trí của nàng nhìn thẳng hắn, trong mắt hiện lên ám hiệu.

“VÌ sao em cho rằng người khác có suy nghĩ như thế chứ?”- Hắn đối với giả thuyết này cảm thấy rất vớ vẩn buồn cười .

“Bời vì chỉ có mình ta đang nói chuyện, còn chú giống như miễn cưỡng nói, như thế chẳng phải ta theo đuổi sao!”

“Không có..”- hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. “Em rất đẹp, phải nói là xinh đẹp hơn rất nhiều, ngược lại ra cảm thấy ngồi cùng em thật sự rất kỳ quái”

Vì hắn che dấu không muốn nàng biết mọi chuyện, hắn mỗi lần xuất hiện đều mặc bộ trang phục lỗi thời cũ kì từ nhiều nam trước.

Còn nàng lại mặc đồng phục đầy sức sống, so với hắn có thể nói là hai hình ảnh đối lập cực điểm.

“Đại thúc mặc như vậy là được rồi”- Nàng đứng dậy, trườn người lên, vén mái tóc che khuất vần trán cùng mắt của hắn. “Nếu không chú chỉ cần ăn mặc đẹp lên chắc chắn không thua gì ngôi sao trong tivi”

Hắn vừa nghe xong, cảm thấy như được người ta an ủi.. bởi vì chưa từng ai ở trước mặt hắn nói như vậy. “Lời an ủi của em ta nhận”

“Chằng lẽ ta giống mạnh thường quân như vậy sao?”- Nàng cúi đầu, ép hỏi.

“Cái gì?”- Hắn kinh ngạc một hồi, không hiểu chủ đề này có quan hệ gì.

“Chẳng lẽ ta nhìn như mạnh thường quân sao, nếu không sao chú lại cho rằng ta có tâm tình mỗi ngày đi làm công tác từ thiện chứ!!”

Cảm giác kinh ngạc mất đi, Trì Hải Bình căn bản không chú ‎ ý tới lời nàng nói, bởi vì hắn sớm đã nhận ra khoảng cách cả hai quá gần làm hắn bị mê hoặc.

Hương thơm của thiếu nữ tràn vào trong cổ hắn, như đang nhấm nháp sự ngọt ngạo đầy tuyệt vời cổ hắn không nhịn được cao thấp nhấp nhô.

“Đại thúc, chú làm sao vậy?”- Không thấy phản ứng, phản ứng của hắn có chút kỳ quái khiến nàng không nhịn được lo lắng hỏi, bàn tay nhỏ bé tự nhiên đặt trên trán hắn vuốt nhẹ: “Không thoải mái sao?”

Hắn quả thật không thoải mái, nguyên nhân là do nàng.

Bàn tay mát mẻ đặt lên trán hắn, tản ra mùi thơm của hoa nhài từ mái tóc như muốn đánh gãy ‎ chí yếu ớt của hắn, làm hắn không tự chủ sinh ra những loại tưởng tượng không nên có.

Nghĩ tới mái tóc của nàng rối loạn trên mặt giường lớn màu xám của hắn cảm giác sẽ như thế nào, nghĩ tới da thịt non mềm của nàng sẽ có sắc thái mỹ lệ thế nào khi nằm dưới hắn…

HẮn đột nhiên kinh hãi bật lên, vì những suy nghĩ trong đầu mà thấy ảo não: “Không!! Không có gì!! Không có gì!!”

“Không có gì là tốt rồi”- Hiền Vũ Tây hiễu được hắn không nói thật, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ quay về chỗ ngồi, nhấm nháp ly cà phê.

Có lẽ vì có hắn làm bạn, ngay cả tách cà phê không còn nóng nữa, nàng vẫn cảm thấy ngon miệng và sung sướng.

Để che dấu sự bối rối của mình, Trì Hải Bình hắng giọng nói: “Cơm nước xong, ta đưa em về!! NẾu quá muộn một mình em về nhà không tốt”

“Ta không muốn về”- Đó không gọi là nhà, mà chỉ là một căn phòng. “Ta muốn cùng đại thúc nói chuyện phiếm”

Hắn nhíu mày: “Không được!! Lát nữa ta đưa em về, bằng không sẽ có người lo lắng”

Lo lắng? Căn phòng trống rỗng còn có ai lo lắng sao? Khóe miệng nàng nở nụ cười mỉa mai.

“Được rồi”- Nàng đáp ứng, không muốn cãi cọ nữa.

Hiện tại nàng cũng không muốn nói thêm gì, dù sao cuối cùng hắn sẽ biết rõ, vì nàng một chút cũng không thích trở về.

Nơi ở của Hiền Vũ Tây cách không xa công viên nơi hai người gặp nhau, xung quanh đều là những căn nhà xa hoa, chỉ có phòng nàng ở nằm trong khu nhà cấp dân chạy nạn .

MỘt tòa nhà năm tầng đã có ít nhất mười mấy năm lịch sử, không có bảo vệ không có khóa an toàn, thậm chí còn không có thang máy, chỉ có lối cầu thang nhỏ hẹp.

Cũng may mắn đa số khách trọ đều là nữ sinh, làm cho Trì Hải Bình vừa bước vào khu nhà liền không ngừng cau chặt lông mày sau đó nới lỏng.

Theo nàng đi vào căn nhà năm tầng, Trì Hải Bình nhìn nàng mở cánh cửa ra, cơ hồ trong phòng không có ai.

Cả không gian trống rỗng, không có những đồ dùng tất yếu, ngoại trừ nhà bếp, đồ làm bếp cùng tủ lạnh, còn có phòng ngủ với chiếc giường đơn và tủ quần áo, quạnh quẽ đến mức khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

Giống như nhìn thấy nơi hắn ở, trừ sự bày trí xa hoa, cảm giác không có ai, tựa như không gian lúc này khiến người ta cô đơn tịch mịch.

“Thật có lỗi!! Ở đây không có chỗ cho chú ngồi, hay chú ngồi lên giường đi, ta đi lấy cho chú ly nước”- Hiền Vũ Tây sớm đã quen với cảnh như vậy nên không hề tỏ ra lúng túng.

“Em ở một mình sao?”

“Phải!! Từ sau khi về nước, ta chỉ ở một mình”- Tính ra đã sáu năm, thời gian qua nhanh đến mức không ai nắm giữ được

Hiền Vũ Tây rất nhanh mang đến ly nước, yếu ớt cười đưa cho hắn, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

“Người nhà ở đây? Sao không ở cùng em”- Đón lấy chén nước, hắn nghi hoặc nhìn nàng.

“Nếu như chú hỏi ba ba ta thì… ông ấy ở trên núi Dương Minh, nếu hỏi mẹ ta, thì bà ấy hẳn là ở nước ngoài, cho nên ta sống một mình”- Giọng nói lãnh đạm, nhưng Trì Hải Bình nhận ra nàng đang tỏ ra mạnh mẽ.

“Thật có lỗi, ta không biết..”- Đôi mắt rõ ràng có chút đau lòng cùng xin lỗi.

“Đại thúc, chú không cần xin lỗi!! Đây là vấn đề của họ, cũng không phải của chú, huống hồ ta hiện tại một mình sống ở đây cũng không tồi, tiết kiệm tiền thuê nhà cũng có thể sống mà”- Hiền Vũ Tây vỗ vỗ tay hắn, cười muốn xua đi mặc cảm tội lỗi trong hắn.

Nàng sớm đã quen một mình rời giường, một mình ăn điểm tâm, sau đó tan học về, ăn cơm rồi ngủ dậy bắt đầu một ngày như trước.

Ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian cứ như vậy trôi qua, lâu quá, nên nàng cũng không còn cảm thấy thương tâm.

“EM dựa vào tiền thuê nhà mà sống qua ngày sao?”- Hắn không đồng ‎‎‎ ý hỏi . “Chẳng lẽ bọn họ không cho em tiền sinh hoạt phí sao?”

Hiền Vũ tây lè lưỡi, tỏ vẻ không sao: “Ah. Lúc ta đến đây thì hai bên bắt đầu phân chia tài sản, ngoại trừ căn nhà trọ này, chỉ cần thứ gì bọn họ cầm lấy kể cả sinh hoạt phí đều bị chia ra, tóm lại, xem như ta không lấy được gì cả! A”

Bị dáng vẻ đáng yêu của nàng hấp dẫn, Trì Hải Bình không tự nhiên xê dịch tư thế ngồi.

“Thiệt thòi như thế em còn vui vẻ sống như vậy, thật sự là chịu không được”- Hắn vươn tay, muốn vò rối tóc nàng, nhưng động tác đột nhiên đình chỉ.

Bởi vì hắn không dám chắc hành động đơn thuần này của hắn có thể làm tăng thêm hay giảm đi tình cảm xấu hổ lúc này.

“Ách.. ta phải đi”- Trì Hải Bình đứng dậy, không thể tiếp tục ở đây là quyết định sáng suốt.

Hắn buông ly nước xuống, ngay cả quay đầu cũng không dám, thầm nghĩ muốn chạy thoát thật nhân khỏi tiểu nữ nhân hấp dẫn đang ở bên cạnh này.

Nàng tuổi còn rất trẻ, chỉ có thể xem hắn như người anh trai, cho nên không phòng bị, hắn phải tự biết, tranh thủ lúc lý trí còn giỏi hơn dục vọng mau rời đi, giữ khoảng cách/

“Đừng đi”

Âm thanh rất nhỏ từ sau lưng Trì Hải Bình vang lên.

Trì Hải Bình vì giọng nói đó mà dừng chân, nhưng nghĩ lại vẫn đi.

“Trì Hải Bình, đừng đi”- Âm thanh nhỏ đi rất nhiều nhưng mang theo ngữ khí kiên định, thậm chí cách xưng hô hằng ngày cũng bỏ qua, trực tiếp gọi tên hắn.

Trì Hải Bình do dự không biết nên đi hay dừng, sau lưng truyền đến độ ấm của cơ thể làm cho hắn chấn động, cả người xơ cứng không thể nhúc nhích.

“Em nói, Trì Hải Bình, anh không đi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.