Lưỡng Thế Hoa

Chương 30: Ô Vân quái nhân




Nằm trên giường ấm áp, Thủy Vũ Nương lười biếng rúc vào lòng tướng công, hai tay gắt gao ôm hắn , nỉ non:

“Ngự Phong, để ta nằm trong lòng chàng, ngọt ngào mật mật tiến vào giấc mộng, được không?”

“Đương nhiên là được. Nương nhi, mỗi lần ngủ nàng đều rúc trong vòng tay ta như vậy có cảm thấy an tâm không?”

Thượng Quan Ngự Phong mặc dù không hài lòng Thủy Vũ Nương không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng mỗi khi hắn thấy Thủy Vũ Nương nhu tình thẹn thùng, liền nhịn không được tìm cớ thay nàng rồi tha thứ hết mọi chuyện.

Một mặt hắn coi nàng như trân bảo , muôn vàn thương yêu.

Về phương diện khác lại canh cánh trong lòng chuyện nàng không có lạc hồng.

Tầng lá mỏng nữ tính ấy tuy không có giá trị gì, nhưng trên thực tế với thời đại phong kiến mà nói, nó có thể nói là vật báu vô giá, trinh tiết dùng tiền để mua cũng mua không được .

Nam nhân thời bấy giờ luôn để ý xem mình có phải người đầu tiên của nữ nhân mình yêu hay không; Mà nữ nhân lại chỉ mong chờ xem mình có phải người duy nhất của nam nhân mình yêu hay không.

Thủy Vũ Nương đêm đầu không có lạc hồng, việc này đã thành vướng mắc trong lòng hắn, Thượng Quan Ngự Phong thủy chung khó có thể xua tan.

“An tâm.” Thủy Vũ Nương mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn liều mình dụi dụi vào lồng ngực trượng phu .

Thượng Quan Ngự Phong cười như không cười càng ôm chặt nàng thêm.

“Từ khi tướng công thú ta vào cửa tới nay, trong nhà dường như có thay đổi, đúng không?” Thủy Vũ Nương lo lắng hỏi,vì nang chậm chạp chưa lấy được lòng bà bà mà vô cùng ảo não.

“Đúng, có chút thay đổi. Xem nàng, tinh thần hoảng hốt, chẳng lẽ là ưu phiền về việc này?” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đặt môi mình lên trán nàng nhẹ thơm một cái.

“Không……” Thủy Vũ Nương cảm giác hắn không vui vẻ, vội vàng dâng môi đón nhận, uyển chuyển hỏi:“Ta là lo chàng ưu phiền, ta thì tuyệt đối không. Ai, phải làm sao chàng mới hết phiền , luôn vui vẻ đây?”

Hắn một ngụm nuốt luôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, triền miên hút ,“Nàng nếu có thể hảo hảo hiếu kính mẫu thân, hòa thuận ở chung cùng nương, ta tất nhiên sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.”

“Ta hiểu, ta sẽ hảo hảo hiếu kính mẫu thân ……” Thủy Vũ Nương cam đoan.

Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy liền thoái mái ,“Như vậy là tốt rồi. Vài ngày tới ta đi Dương Châu, thuận đường tới kinh thành bái phỏng Tuấn Vương gia, nàng xem, như vậy được chứ?”

Thủy Vũ Nương bắt đầu ửng hồng cái mũi nhỏ, lấy tay che miệng nức nở nói:

“Nương nhi chịu ân trọng của chàng, đời này dù có làm trâu làm ngựa cho chàng cũng vui vẻ chịu đựng.”

“Nàng ngốc quá, ta không cần nàng làm trâu làm ngựa cho ta, ta chỉ cần nàng ở bên ta cả đời.” Thượng Quan Ngự Phong yêu thương hôn lên môi nàng.

“Cả đời này thôi sao? Ta muốn cùng chàng đi qua kiếp này, thẳng đến kiếp sau.”

“Ân, chúng ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách.”

“Ngự Phong, thực cảm tạ lão thiên gia đã cho ta gặp chàng, có được chàng. Cho ta một lang quân tốt như vậy, ta lại chỉ có thể làm thiếp của chàng, không thể làm thê, nếu có thể, chàng nhanh chóng thú thê tử về, đừng để người ta chê cười.” Thủy Vũ Nương dùng tay nhỏ bé vén sợi tóc đen trên trán hắn.

“Ta nghĩ đây không phải lời nói thật của nàng.” Thượng Quan Ngự Phong hiểu rõ, nàng chính là không muốn làm cho hắn khó xử mà tình nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có điều nàng như vậy chỉ càng khiến hắn đau lòng hơn mà thôi.

“Ta…… Nam nhân ba thê bốn thiếp là chuyện thường tình, ta không dám tranh giành.” Thủy Vũ Nương cố gắng trấn định nhìn hắn.

“Phải không?”

Thủy Vũ Nương mặt đỏ bừng,“Ta…… Đúng, ta không muốn cùng nữ nhân khác chia xẻ tình yêu của chàng, nhưng, ta nghe từ Tiểu Nhạn Tử, gia nô trong nhà vẫn là có chút đàm tiếu, ta không muốn chàng thiệt thòi, không muốn chàng trở thành trò cười cho người khác.”

“Ta tuyệt không cho phép chính mình thành thân thêm lần nữa, đời này có nàng là đủ rồi, nàng không cần phải quan tâm người khác nói gì, nàng là thê của ta, cũng là thiếp của ta, nàng và nương đều là những nữ nhân ta yêu nhất, ta tuyệt đối không vứt bỏ nàng.”

Thủy Vũ Nương cười vui vẻ, hôn hắn . “Có những lời này của chàng là đủ rồi.”

Hắn bắt giữ miệng nàng, hút mạnh,“Ta đã bỏ qua, mặc kệ nàng từng lừa gạt ta cái gì, ít ra hiện nay nàng vẫn là của ta, cái gì đã qua ta sẽ không truy cứu nữa.”

Lừa gạt? Hắn luôn nói nàng lừa gạt hắn, Thủy Vũ Nương không rõ cho nên nhăn chặt mi, trầm tư một lát,“Ta đến tột cùng lừa gạt chàng cái gì? Cứ nói đừng ngại.”

“Không có gì.”

Thủy Vũ Nương thâm tình hôn nhẹ lên trán tướng công,“Ngự Phong, xin chàng tin tưởng ta, ta không lừa gạt chàng cái gì.”

“Đừng nói nữa, chúng ta lại thêm một lần!” Thượng Quan Ngự Phong nhịn không được thân thể cao lớn bay qua, đem nàng đặt ở dưới thân.

“Nữa?” Thủy Vũ Nương ngượng ngùng cười duyên.

“Đương nhiên, ta sắp xa nhà, nàng có thể nào không để ta ăn no mới thả ta đi ? Không lo lắng ta ăn vụng bên ngoài sao?”—….“Chúng ta thay đổi phương thức khác được không?”

“Chuyện phu thê không phải đều là nghìn bài một điệu sao? Như thế nào? Còn có tư thế khác a?”

Giọng hắn trầm thấp mê người như cơn gió nhẹ xuy phất ở bên tai Thủy Vũ Nương,cả người nàng nóng ran như có kiến bò,không khỏi thở gấp.“Cho nàng một chút kiến thức khác vậy.” Tựa như diều hâu bắt con gà con, hắn cấp tốc bay qua thân thể của nàng, đem nàng ôm xuống giường, chậm rãi mở cửa, thong thả đi tới hậu viện sương phòng.

“Ngự Phong, chàng ôm ta đến nơi này làm gì? Bị người khác nhìn thấy chúng ta trần trụi sẽ cực kỳ xấu hổ nha.” Thủy Vũ Nương tất nhiên an tâm giao bản thân cho hắn , có điều nàng rất tò mò..

“Hư, nơi này không có người đến , bất quá nếu nàng kêu lớn, có dẫn người ta đến hay không , ta không dám chắc đâu .”

Hắn ôm phía sau nàng, không biết lôi từ đâu ra một mảnh vải đen, bịt chặt hai mắt nàng, sau đó ôm nàng đặt lên bàn đu dây.

Ngồi trên đó , Thủy Vũ Nương cười khẽ,“Ngự Phong, ta không thấy gì hết , ta có chút sợ hãi.”

“Đừng sợ, đây không phải hai tay của ta sao? Nàng nắm tay của ta, ta sẽ không chạy trốn .”

Hắn sợ nàng cử động sẽ ngã khỏi bàn đu dây, Thượng Quan Ngự Phong đành phải đem thân thể của nàng cột vào bàn đu dây, hai bàn tay nóng như lửa đốt không an phận chậm rãi bò sát trên người nàng.

Thủy Vũ Nương căn bản không thể động đậy, hơn nữa miếng vải đen che kín đôi mắt khiến nàng mù mịt, vừa hoảng sợ vừa kích thích gọi hắn.

“Ngự Phong…… Tay chàng đừng rời cơ thể ta, đừng bỏ ta……”

“Dưới cảnh đêm trăng hoa đẹp đẽ thế này mà làm chuyện phu thê, không cần phải nói tay của ta cũng không rời thân thể của nàng dù chỉ một lát” Ngay cả môi lưỡi hắn cũng không thể dời khỏi một tấc da thịt nàng.

“Rất thích…… Chỉ cần là chàng, vô luận dùng loại phương thức nào, ta đều nhận, đều thích…… A…… Ngự Phong, cảm giác này thật sự là rất kích thích a.”

“Hư…… Im lặng, đừng nói.”

Thượng Quan Ngự Phong đột nhiên đứng dậy lấy dây thừng buộc chân phải nàng lại,mở rộng ra nơi nào đó.

“A — Ngự Phong…… Chàng trói chặt ta, rồi hôn ta như vậy, ta sẽ không chịu nổi …… A…… Không…… Đừng ……”

“Lộng nàng như vậy nàng có thích không ?”

Thủy Vũ Nương cả người hết sức ngứa ngáy, yêu thích cảm giác mà hắn tạo ra cho nàng, môi hắn ma sát da thịt nàng, di chuyển đến chỗ nào chỗ ấy liền nhột tới tận xương tủy.

“A! Ngự Phong! Chàng thật sự là muốn ta điên……” Thủy Vũ Nương sao chịu được hắn cuồng mị xâm nhập.

“A…… Ân — hảo ngứa, hảo ngứa……” Thủy Vũ Nương hơi thở dồn dập liên tục lắc đầu, mái tóc như thác nước chảy tràn trên cơ thể,từng đợt khoái cảm nối tiếp nhau đánh úp lại nàng……

Nghe tiếng kêu của nàng vạn phần thống khổ , hắn liền cẩn thận giật xuống mảnh vải đen trên mặt nàng .

Con ngươi nàng đã bị sương mờ bao phủ, bộ dáng cuồng loạn câu dẫn lòng người, da thịt nàng quả thực quá hấp dẫn khiến hắn cứ muốn nhấm nháp suốt, như thế nào cũng không chán ghét, nàng tựa như Minh Nguyệt từ trên trời rơi xuống, đối với hắn mà nói quả thực là trân bảo hiếm có.

Ngón tay ngọc thon dài xẹt qua lồng ngực cường tráng rắn chắc, tiếng nói như hoàng anh xuất cốc,“Ngự Phong, lồng ngực chàng thực rắn chắc, ta muốn núp ở trong lòng chàng cả đời.”

Hắn tràn ngập yêu thương hôn lên cái miệng xinh xắn,“Ta nói rồi, đời đời kiếp kiếp ta sẽ để nàng dựa vào bờ ngực mạnh mẽ của ta.”

Gương mặt nàng đỏ bừng ,“Yêu ta……”

“Ta sẽ yêu nàng, dùng cách thức độc đáo của ta để sủng ái nàng……” Hắn nâng gương mặt xinh đẹp lên si ngốc ngóng nhìn.

Thân thể nàng hơi hơi run rẩy, châu lệ tràn mi,“Chàng thật tốt với ta.”

“Đang êm đẹp vì sao lại rơi lệ, nàng biết rõ nữ nhân chỉ cần vừa khóc là ta liền chịu không nổi , ta sợ nữ nhân khóc, nàng có biết không!” Hắn đem nàng kéo vào lòng.

Nàng nói nhỏ:“Ngự Phong, ta nhịn không được……”

“A……” Thủy Vũ Nương âu yếm tấm lưng rộng rãi của hắn,“Chàng thật là xấu……”

“Yêu hay không yêu?”

“Yêu cực kỳ.” Nàng lại lần nữa hư nhuyễn rúc vào lòng hắn.

Nàng run giọng lên tiếng:“Nhịn không được phát cuồng, nhịn không được dục hỏa đốt người.”

Hắn tim đập thình thịch, hỏi tiếp :“Còn có gì không?”

“Rất muốn chàng giữ lấy ta…… Ân……”

Thủy Vũ Nương ngẩng đầu rên rỉ, mị nhãn nhìn hắn.

Hai người gắt gao ôm nhau thở gấp.

“Nương nhi, nàng thật sự là bảo bối của ta, ai cũng đừng mơ tưởng cướp nàng khỏi ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.