Lương Ngôn Tả Ý

Chương 27: Khóc nốt lần này thôi




Trong gian đón khách của Nhiếp Chính vương phủ, Nhiếp Chính vương ngồi chính giữa, bên phải là Vân Kiến Thụ. Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên ngồi sóng đôi bên trái, nghe Vân Kiến Thụ tỉ mỉ kể chuyện dẹp loạn ở Hằng Châu lần này.

Sau đó còn kể tới chuyện tên chúa đất nửa đường treo cổ tự tử, xác được khiêng trong quân, đợi bên trên hạ chỉ chém đầu cái xác.

Nhiếp Chính vương bưng trà nhấp môi, nở nụ cười thoáng qua, nhưng ánh mắt luôn liếc ra phía ngoài.

Sở Tử Uyên luôn đề phòng chàng, trong lòng thấp thỏm chuyện Vân Tử Lạc.

Đợi Vân Kiến Thụ nói hết, Nhiếp Chính vương nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, rút ra một chiếc khăn tay trắng thêu hoa lan, nho nhã lau khóe miệng.

Sở Tử Uyên sững người, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Chiếc khăn tay đó, chàng biết, từng thấy Vân Tử Lạc dùng.

Ngược lại, Vân Kiến Thụ không dám quan sát Nhiếp Chính vương quá tỉ mỉ nên không chú ý.

Vừa nhìn thấy Quỷ Hình đứng ngoài cửa, Nhiếp Chính vương đã trầm giọng nói: “Bổn vương có chút việc phải làm, các vị cứ trò chuyện.”

“Nhiếp Chính vương cứ bận việc đi ạ.” Vân Kiến Thụ cung kính đứng dậy.

Nhiếp Chính vương sải bước đi ra đình hoa, Sở Tử Uyên cũng đứng dậy theo, nói: “Không biết Lạc Nhi đi đâu chơi rồi, ta đi xem sao.”

Quỷ Hình cười: “Tứ vương phi đang ngắm hoa ở vườn sau.”

Sở Tử Uyên chẳng thèm tin mấy lời vớ vẩn của hắn, chỉ đi cách Nhiếp Chính vương một quãng không xa không gần.

Nhiếp Chính vương khẽ nhếch môi nhưng không lên tiếng đuổi hắn mà bước chân chỉ càng lúc càng nhanh, Sở Tử Uyên cũng rảo bước theo.

Vòng mấy ngả, qua vườn sau, trước mắt bỗng xuất hiện một khu rừng nhỏ, Nhiếp Chính vương bật một cái len vào trong rừng. Đợi tới khi Sở Tử Uyên vào theo, phong cảnh trước mắt vụt biến, gió âm u nổi lên tứ phía, có tới mười mấy con đường nhánh, không thấy bóng dáng Nhiếp Chính vương từ lâu.

Một người từ nhỏ đã quen đọc binh thư, hiểu kỳ môn ám pháp như chàng dĩ nhiên biết, đây là trận pháp.

Sở Tử Uyên nhíu mày, sớm biết chỗ ở của Nhiếp Chính vương có trận pháp bảo hộ, không ngờ hôm nay bị chàng bắt gặp.

Trận này phức tạp như vậy, chàng không dám tự tin có thể phá vỡ nhưng chàng dám chắc Vân Tử Lạc nhất định ở bên trong!

Sở Tử Uyên gấp đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, có điều càng nôn nóng, càng không hóa giải được…

Nhưng bước vào trung tâm khu rừng lại là một khoảng đất trống. Nhiếp Chính vương bước khẽ hết mức có thể, từ từ đi tới cửa sổ căn nhà kề, len lén nhìn vào bên trong.

Thấy ngay Vân Tử Lạc đang ngồi cạnh bàn uống trà, ăn điểm tâm, không khách khí chút nào.

Ánh mắt chàng chợt dịu đi, khóe môi khẽ xao động ý cười.

Nhiếp Chính vương đè nặng bước chân, đi tới bên cửa, hừ khẽ một tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình.

Vân Tử Lạc đột ngột đứng dậy, quay đầu: “Cha ta đâu?”

“Nói chuyện ở tiền sảnh.” Nhiếp Chính vương trả lời, bước thẳng về phía nàng.

Vân Tử Lạc lùi sau hai bước, lạnh lùng nhìn chàng: “Thế ư? Vậy ta ở đây đợi ông, nếu Nhiếp Chính vương không có việc gì xin hãy rời đi.”

Sắc mặt Nhiếp Chính vương hơi tối đi: “Nàng ăn nói với ta như vậy sao?”

“Vậy ta phải ăn nói với ngươi thế nào?” Vân Tử Lạc hỏi ngược lại.

Đầu mày Nhiếp Chính vương nhíu chặt, mọi phẫn nộ cùng chua xót trào dâng trong lòng!

Bước chân hơi rối, chàng dùng một bộ pháp kỳ lạ dồn ép tới trước mặt nàng, bắt lấy bả vai nàng, ra sức lắc, quát: “Vân Tử Lạc, nàng thật nhẫn tâm!”

“Nàng thích Sở Tử Uyên đến vậy sao? Ta quyết không để nàng được như ý nguyện!”

Vân Tử Lạc choáng váng, nghĩ tới chuyện mấy ngày qua hắn đối xử với mình ra sao cũng tức giận vô cùng, lập tức đẩy ra.

“Hách Liên Ý! Ngươi đừng giả bộ chất vấn ta bằng giọng điệu đó! Ngươi là gì của ta? Ngươi có quyền gì quản lý ta đi cùng ai? Ngươi không có tư cách, ngươi hoàn toàn không có tư cách!”

Con ngươi Nhiếp Chính vương bỗng chốc đỏ quạch, khẽ gầm lên: “Ta là gì của nàng ư? Nàng là người con gái của ta! Sao ta lại không có tư cách!”

Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, từng từ từng chữ bật ra khỏi miệng: “Cho dù trái tim nàng không ở đây, ta cũng bắt thân thể nàng thuộc về ta! Gã nam nhân nào dám đụng vào nàng, ta sẽ bắt hắn trả giá bằng máu!”

Vân Tử Lạc giận đến câm nín, hậm hực cắn môi dưới. Người đàn ông này sao có thể ngang ngược đến thế!

Nếu đã không thể cho nàng tình yêu mà nàng mong muốn, sao còn phải đối xử với nàng như vậy?

“Hách Liên Ý, ngươi thật bỉ ổi!”

“Bỉ ổi?” Nhiếp Chính vương phẫn nộ: “Ta có bỉ ổi bằng Sở Tử Uyên không? Có bỉ ổi bằng Sở Hàn Lâm không?”

“Ngươi còn bỉ ổi hơn cả họ nữa!” Vân Tử Lạc hằn học đáp.

Gân xanh trên trán Nhiếp Chính vương giật loạn. Chàng bước mạnh về trước, ép Vân Tử Lạc vào góc tường: “Được, được, ta bỉ ổi! Vậy nàng hãy nhìn xem ta bỉ ổi kiểu gì!”

Dứt lời, ‘soạt’ một tiếng, chàng kéo chiếc áo choàng của nàng xuống, ngay cả lớp áo lụa tím và nội y bên trong cũng kéo luôn.

Đôi vai trần của Vân Tử Lạc lộ ra trước mắt, làn da trắng phau như ngọc như tuyết, một nửa dãy núi cao vút hiện lên.

Nhiếp Chính vương bỗng cảm thấy hoa mắt, phẫn nộ ngút trời ban nãy hoàn toàn tan biến… Yết hầu chàng khựng lại, chàng đã giơ lòng bàn tay trái phủ lên cái tròn đầy mềm mại của nàng, vừa vặn, cảm giác rất kỳ lạ.

Vân Tử Lạc mặt đỏ tưng bừng, cũng có chút đờ đẫn.

“Lạc Nhi…”

Gò má Nhiếp Chính vương lộ rõ hai đám mây hồng. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt người con gái, giọng nói dịu dàng như sắp chảy nước.

Ngọt ngào trào dâng trong trái tim, mọi chuyện chàng đều không muốn nghĩ nữa. Chàng chỉ muốn có được nàng, chỉ muốn thân mật với nàng như vậy. Con tim trống trải bao ngày bỗng nhiên thỏa mãn.

Thì ra trái tim của chàng đã bị nàng lấp đầy rồi.

Chỉ có nàng mới có thể khiến nó trở nên hoàn chỉnh.

Vân Tử Lạc cắn chặt môi, không nhịn thêm được nữa, lệ cứ thế tuôn trào khỏi hốc mắt.

Nàng cũng không ngờ mình lại có ngày khóc tự nhiên như thế, không cần nghĩ gì cả, chỉ vì những cảm xúc hỗn tạp trong lòng mà nước mắt lấn lướt ộc ra.

Hình như đã rất nhiều năm rồi nàng không khóc.

Nhìn thấy những giọt lệ đổ nghiêng bất ngờ ấy, Nhiếp Chính vương sững người, trái tim thắt chặt lại, hoảng loạn buông bàn tay đang vuốt ve cơ thể nàng xuống. “Đừng khóc…”

“Bốp!”

Nàng tát chàng một cái rất mạnh, Vân Tử Lạc ôm mặt, nức nở lấy áo choàng che đi một nửa ngực rồi chạy một mạch ra ngoài.

Gò má Nhiếp Chính vương bỗng chốc nóng bừng, nhưng chàng vốn không để tâm, quay đầu đuổi theo.

Tới ngoài bìa khu rừng nhỏ đã không thấy bóng Vân Tử Lạc đâu, chàng đuổi theo ra ngoài, bèn nhìn thấy Sở Tử Uyên đang đuổi theo sau lưng Vân Tử Lạc, bước chân chàng cũng khựng lại.

Nhiếp Chính vương mím môi, giữ lấy trái tim nơi lồng ngực, nhìn về phía xa xăm.

Chàng trở lại thư phòng, lệnh cho đám người dưới đuổi Sở Hàn Lâm về, gọi riêng Vân Kiến Thụ tới.

“Nhiếp Chính vương.”

Bốn phía thư phòng toàn là giấy tờ, không khí vốn đã nghiêm túc, cộng thêm việc chưa từng ở riêng với Nhiếp Chính vương khiến giọng nói của Vân Kiến Thụ cũng trở nên căng thẳng.

“Qua đây ngồi đi.” Nhiếp Chính vương dựa lên chiếc ghế thái sư phía sau chiếc bàn bóng loáng bằng đá hoa, trên ghế trải miếng da hổ dài, cực kỳ ấm áp.

“Dạ.” Vân Kiến Thụ tới chỗ ngồi bên cạnh, chỉ ngồi mép ghế.

“Bổn vương muốn trò chuyện với ông.” Nhiếp Chính vương cất giọng trầm trầm.

“Vâng, lão thần phụng mệnh.” Khi Vân Kiến Thụ len lén ngước lên nhìn Nhiếp Chính vương thì đã hoàn toàn sửng sốt.

Trên gò má Nhiếp Chính vương in dấu năm ngón tay đỏ rực, còn chưa bôi thuốc.

Vân Kiến Thụ hóa đá, quên cả tôn ty, cứ thế đực mặt nhìn.

Trời ạ, ai ăn gan hùm lại dám để lại dấu tay trên má Nhiếp Chính vương?! Cho dù có cái gan ấy, nhưng ai có bản lĩnh?

Ông đã hoàn toàn rối loạn rồi.

Nhiếp Chính vương nhìn rõ vẻ sửng sốt trong ánh mắt ông, cười khẽ, giơ tay khẽ xoa mặt mình: “Bổn vương đáng đánh.”

Vân Kiến Thụ giật mình, vội quỳ xuống nhưng không biết nên nói gì.

Nhiếp Chính vương định nói gì nhưng rồi nuốt xuống, giơ tay ra: “Ông đứng dậy đi. Thế này, ông kể cho bổn vương nhưng chuyện hồi nhỏ của Vân Tử Lạc đi.”

“…”

Sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm, đầu óc ông bỗng trì độn. Lẽ nào Nhiếp Chính vương lại ưng ý Lạc Nhi? Nhưng con bé xấu như thế…

Thôi, thôi, có lẽ mình cả nghĩ.

Thế là ông chọn mấy chuyện thú vị lúc nhỏ của Vân Tử Lạc từ từ kể cho Nhiếp Chính vương nghe.

Vân Tử Lạc hồi bé vốn rất nhút nhát, cô độc, nhưng cũng chỉ là con nít, cũng có những chuyện đáng yêu hay xấu hổ. Vân Tử Lạc kể mãi, kể mãi, hình như bản thân cũng quay về mười năm trước, nói tới những kỷ niệm ấu thơ, ông cũng bật cười.

Nhiếp Chính vương cũng cười ha ha, những tâm trạng không vui bớt đi nhiều.

***

Phủ Thừa tướng.

Vân Tử Lạc ngồi trong phòng Diêu Linh Linh, đã thay một bộ quần áo khác.

Từ lúc ra khỏi rừng bỗng phát hiện Tử Uyên đuổi theo mình, nàng dĩ nhiên không muốn huynh ấy thấy vẻ thê thảm của mình, bèn dùng kế cắt đuôi, trốn vào phủ Thừa tướng.

Nếu không để huynh ấy nhìn thấy, hỏi vì sao lại thay quần áo, nàng biết trả lời làm sao?

Tử Uyên không phải người dễ lừa.

Cũng may Diêu Linh Linh qua loa đại khái, tin lời Vân Tử Lạc bịa ra, cũng không nhận ra nàng vừa khóc, chỉ tươi cười trò chuyện.

Vân Tử Lạc cũng biết đoàn người của công chúa Trường Lạc mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành.

Tối nay, trong cung cử hành tiệc tẩy trần cho Vân Kiến Thụ.

Nên Vân Tử Lạc không về Tứ vương phủ mà thẳng thừng bảo người báo cho Đào Nhi mang một bộ quần áo tới, tắm rửa ở đây rồi cùng vào cung.

Thật ra nàng thực sự không muốn gặp Nhiếp Chính vương.

Nhưng dù gì đây cũng là tiệc tẩy trần của cha, sao nàng có thể không đi?

Tiệc được tổ chức tại Từ Ninh cung của Thái hậu, nhìn từ xa, Từ Ninh cung chìm trong biển đèn, cực kỳ hoa mỹ.

Sở Tử Uyên thấy Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh cùng đến mới hiểu chiều nay nàng đi đâu nhưng vẻ lo lắng chưa thể tan đi, bước lên kéo Vân Tử Lạc qua một bên, thầm hỏi.

Vân Tử Lạc cười trừ lấy lệ nhưng rõ ràng cảm nhận được Sở Tử Uyên không vui.

Nhưng nàng cũng không tiện giải thích.

Nhân vật chính, Vân Kiến Thụ, đã tới từ sớm, thấy Vân Tử Lạc, ông lập tức muốn qua khổ nỗi phải tiếp đón quá nhiều, hai cha con không thể trò chuyện.

Tới tận khi tiếp xong vị khách cuối cùng, Vân Kiến Thụ mới vội vàng đi tới, trịnh trọng đưa Vân Tử Lạc rời đi.

Hai người tới một nơi vắng người nói chuyện.

Thì ra Vân Kiến Thụ đã biết chuyện Thái hậu ép hôn, càng hiểu ra hai thị vệ Thái hậu nói đưa tới bảo vệ mình thực chất là giám sát.

Để Vân Kiến Thụ không sầu não, khi còn chưa nghĩ ra kế hoạch, Vân Tử Lạc dĩ nhiên phải an ủi phụ thân trước.

Thấy nàng có chủ kiến như vậy, Vân Kiến Thụ yên tâm hơn quá nửa.

Không lâu sau, Thái hậu, Nhiếp Chính vương và Hoàng thượng cùng rất nhiều thái giám cung nữ tiến vào Từ Ninh cung. Vân Tử Lạc cũng ngoan ngoãn nép bên Vân Kiến Thụ, khiến Vân Kiến Thụ cười tươi như hoa.

Khi Nhiếp Chính vương đi ngang qua, Vân Tử Lạc cúi đầu, có thể nhìn thấy đôi hài đó dừng lại trước mắt mình, nhưng nàng vốn không muốn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt người ấy.

Khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông đi qua.

Chiếc khăn tay trong tay nàng vô thức dúm lại thành một cục, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống đất.

Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ ổn thỏa, Hoàng thượng mới phẫn nộ đánh mắt về phía Vân Tử Lạc.

Trong điện chỉ có nàng đeo mạng, lại ngồi bên cạnh Vân Kiến Thụ nên rất dễ nhận ra.

“Nhiếp Chính vương, vì sao trẫm muốn giết nữ nhân đó lại không được?” Hoàng thượng vừa lên tiếng đã nói câu này, khiến mọi người sửng sốt.

Nhiếp Chính vương cười khẽ: “Vì đó là con gái của cậu Hoàng thượng.”

Nụ cười của Hoàng thượng hơi méo đi: “Vậy trẫm muốn cưới cô ta làm Hoàng hậu! Vậy chắc được chứ? Mẫu hậu, con muốn cưới biểu muội làm Hoàng hậu, không cần nữ nhân nhà họ Hà đó nữa.”

Vân Tử Lạc hoàn toàn nghe như gió thoảng bên tai. Nàng biết, Thái hậu không bao giờ để nàng lấy hắn.

Quả nhiên…

“Bậy bạ! Giờ con bé đã là vương phi của Lâm Nhi. Hoàng thượng, người ưng ý ai cũng được, đừng cướp vương phi của đệ đệ!” Thái hậu nghiêm mặt.

Hoàng thượng không dám nói nữa, chỉ nhìn Vân Tử Lạc càng thêm căm phẫn.

Tiếng nhạc vang lên, mọi người vui vẻ trở lại, yến tiệc trở nên linh đình.

Sau mấy tuần rượu, bỗng có một tiểu thái giám hô vang bên ngoài: “Quận chúa Nam Xuyên, Thừa Hoan, cầu kiến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.