Lương Duyên Trời Định

Chương 92: Ngoại truyện 11




- Tôi vẫn phải cảm ơn Tổ trưởng Cung đã quan tâm đặc biệt đối với tôi như thế.

Diệp Phàm nói châm biếm.

- Cảm ơn thì không cần đâu, sau này tiếp tục cố gắng nhé.

Cung Khai Hà khoát tay, Diệp Phàm tức giận giương mắt nhìn,

- Tôi sẽ không làm những việc tốn sức này nữa, Tổ trưởng Cung, ông bảo tôi đào mộ, còn phải cố gắng, tôi đã thực sự trở thành Mạc Kim Giáo Úy rồi.

Không lâu sau, xe dừng lại Trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên.

Trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên được xây dựng trong núi Bắc Viên, không gian rất yên tĩnh, không khí hết sức trong lành. Ở đây có đầy đủ tiện nghi, hơn nữa, phạm vi lại rất lớn.

Tuy nhiên, có thể đến đây đều là những cán bộ cao cấp của nhà nước đã nghỉ hưu cách biệt với bên ngoài.

Hôm nay không khí dường như có chút khác thường, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, chợt hiểu ra. Bởi vì vị thượng tá đứng gác ở cổng kia chính là Mã Hán.

Mã Hán làm việc ở Đoàn Cận vệ Trung Viên Hải, gã cũng là một đội trưởng một phân đội trong đó. Hôm nay lại bị phái đến gác cổng, thế cũng đã chứng minh điều gì rồi.

Nhất định có nhân vật lớn đang nghỉ.

- Cung đầu, đồng chí nào đại gái quang lâm thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngoài vị đó ra thì còn vị nào nữa.

Cung Khai Hà cười nói, Mã Hán cẩn thận kiểm tra xe và giấy tờ của Cung Khai Hà. Cuối cùng làm động tác chào rồi để cho Diệp Phàm và Cung Khai Hà đi.

- Vương đầu cũng ở bên trong.

Mã Hán cuối cùng nói nhỏ với Diệp Phàm một câu.

Vương Nhân Bàng cũng ở đây, rõ rồi, nhất định là “Đường” đã đến.

Xe chạy vòng theo đường lên núi, không lâu sau dừng xe ở một nơi cây cối xanh ngút. Một tòa biệt thực cổ thấp thoáng bên trong.

- Diệp Phàm đến rồi.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt tươi cười lên mở cửa xe.

- Ở bên trong?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừm, ở tầng hai.

Vương Nhân Bàng gật đầu, vẻ mặt lại tỏ ra nghiêm túc.

Diệp Phàm theo Cung Khai Hà từ từ đi lên trên.

- Vào đi, đừng đứng bên ngoài.

Giọng nói của Chủ tịch Đường truyền ra từ bên trong, đẩy cánh cửa bằng gỗ rất dày ra, bên trong một làn hương thơm thoang thoảng.

- Chào thủ trưởng.

Diệp Phàm và Cung Khai Hà cùng làm lễ cúi chào.

- Ngồi đi.

Chủ tịch Đường vẻ mặt thân thiết.

- Đồng chí Diệp Phàm. Cậu hãy báo cáo tỉ mỉ một chút tình hình công tác khai quật lần này với Chủ tịch đi.

Cung Khai Hà nói, Diệp Phàm cũng đem những lời đã suy nghĩ cẩn thận nói ra.

Cuối cùng, trong lòng hắn thót lên, nói:

- Vốn là muốn nhan chóng quay về, nhưng được tổ trưởng Cung dẫn tới đây.

- Gần đây đồng chí Diệp Phàm chắc rất bận.

Chủ tịch Đường cười nói.

- Thành phố Giang Hoa thủ phủ của Địa khu Giang Hoa sắp di dời đến huyện Lăng Hà, đây là kết quả hơn chục năm tranh luận của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam.

Xuất phát từ đại cục của địa khu Giang Hoa, chắc chắn là việc di dời thủ phủ có lợi cho việc phát triển cân đối nền kinh tế toàn khu vực.

Mà Tập đoàn Hoành Không đang trong thời gian hồi phục và phát triển…Mà huyện Hoàng Cương thuộc thành phố Hạng Nam cũng phải di dời đến trấn Hoành Không.

Lấy con sông Thông Thiên làm trung tâm để xây dựng một thành phố mới, hoàn toàn có thể thông qua cây cầu lớn trên sông Thông Thiên để hợp nhất hai thành phố lại.

Diệp Phàm nhân cơ hội này đem chuyện nói ra.

- Quy hoạch lớn của Hoành Không, đồng chí Diệp Phàm, cách nghĩ này của cậu rất hay. Dựa vào Tập đoàn Hoành Không làm trận địa chính, thúc đẩy hai thành phố phát triển.

Kéo theo sự tăng trưởng kinh tế của khu vực, thúc đẩy sự phát triển hài hoà giữa con người với môi trường. Tuy nhiên, dù là dựa vào du lịch và nhà máy để thúc đẩy sự phát của hai khu vực. Nhưng phải xử lý thoả đáng môi trường trong ngành du lịch và một số vấn đề mà sự phát triển của nhà máy sẽ mang đến.

Vấn đề môi trường ngày càng được toàn thế giới quan tâm. Ô nhiễm thì rất dễ nhưng xử lý ô nhiễm lại rất khó, đồng chí Diệp Phàm, một khi bắt đầu thì cậu phải nắm bắt tốt công việc ngay từ đầu.

Kế hoạch cần phải cụ thể, tỉ mỉ. Những việc cần phải làm thì nhất định phải làm, không thể nói hiện tại tài chính khó khăn mà không làm.

Chờ sau này cậu kiếm được tiền thì đã quá muộn. Việc thua lỗ của phương diện này chúng tôi đã ăn quá nhiều rồi…

Chủ tịch Đường vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đồng chí Diệp Phàm đúng là rất bận, bên này thì lo làm một số việc cho Tổ, bên kia thì vai gánh nhiều trách nhiệm.

May là thể trạng cậu ta tốt, nếu không, như người bình thường đã không chịu nổi.

Cung Khai Hà nói,

- Hơn nữa, gần đây đồng chí Diệp Phàm lại giới thiệu cho Tổ mấy nhân tài, đã bổ sung thực lực rất lớn cho Tổ.

Tuy nhiên, trong việc di dời hai thành phố cũng thực sự gặp phải khó khăn rất lớn. Nghe nói mức độ kinh tế của Địa khu Giang Hoa không hề cao, xếp sau một số nơi khác ở tỉnh Điền Nam.

Như thế làm thì tài chính Đại khu rất khó khăn. Trong Tổ chúng tôi cũng muốn làm một số việc thiết thực cho đồng chí Diệp Phàm, chỉ có điều cũng không có.

Đến hiện tại, tài khoản của Tổ chúng tôi đã hết tiền rồi.

Cung Khai Hà đúng là lão cáo già, mượn thời cơ của Diệp Phàm không những đưa ra khó khăn của Diệp Phàm, lại còn tỏ ra rất nhân tình với Diệp Phàm và cũng theo đó đưa khó khăn của Tổ A ra.

- Ồ, làm sao tôi có cảm thấy hai vị đang liên thủ với nhau.

Chủ tịch Đường sửng sốt nói đùa.

- Ha ha, đây là khó khăn thực tế chúng tôi gặp phải. Tổ trưởng Cung nói là thực tế, không có tiền từng bước đều khó khăn.

Đối với việc một địa khu xếp phía sau trong tỉnh mà nói, muốn di dời thủ phủ thực sự rất khó khăn.

Đương nhiên, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam cũng rất ủng hộ, Tỉnh đã bỏ ra một nửa số tiền của việc di dời thủ phủ.

Nhưng mặc dù sắp xếp như thế, một nửa số tiền còn lại cũng phải ba bốn tỷ, đối với người dân Giang Hoa mà nói cũng là một gành rất nặng.

Nhưng di dời thủ phủ là việc phải làm. Nếu bây giờ không di dời, sau này Tập đoàn Hoành Không phát triển lên, đến một lúc muốn kết hợp với Tập đoàn Hoành Không thì kinh phí sẽ càng nhiều hơn.

Diệp Phàm nói.

- Đúng vậy, khó khăn của Tổ chúng tôi Chủ tịch cũng rõ. Thật sự sắp đến lúc đói không có gì ăn rồi. Sau này có nhiệm vụ cũng chẳng có cách nào triển khai, tôi lo lắng chẳng ăn được cơm nữa.

Vẻ mặt Cung Khai Hà khổ sở.

- Không sai, lần trước đến Tổ tôi nghe tướng quân Kế nói Tổ trưởng Cung đã liên hệ được với ngân hàng, phải vay để chống đỡ cho 2 tháng này. Chờ kinh phí năm sau rót xuống.

Diệp Phàm cũng nói.

- Hai người một xướng một hợp, chỉ là nhắm vào hầu bao của tôi. Tiền này thì phải hỏi Tổng Bí thư Khang mà, đương nhiên, đối với những khó khăn các anh vừa nói, chúng tôi cũng biết một chút. Bổ sung thêm một chút kinh phí là cần thiết. Thế này nhé, hai người làm một cái báo cáo nộp lên.

Chủ tịch Đường nói.

- Vừa khéo, tôi có mang báo cáo theo người đây.

Diệp Phàm lập tức cầm túi công văn đến. Vừa nghe nói sẽ gặp được Chủ tịch Đường, Diệp Phàm lập tức bảo Lý Cường chuyển các tài liệu báo cáo qua.

Cung Khai Hà cũng không chậm trễ, Lão còn đưa ra tài liệu còn nhanh hơn cả Diệp Phàm. Diệp Phàm không liếc mắt khinh bỉ lão một cái – Tham tiền.

- Ha ha ha.

Chủ tịch Đường lướt qua vài lần liền cầm bút lên ký.

- Chỗ đồng chí Khai Hà cấp cho 100 triệu, bây giờ đã là tháng 12 rồi. Tháng 1 sẽ có tiền. Bên đồng chí Diệp Phàm có lẽ sẽ khó khăn hơn một chút. Di dời hai thành phố việc đặc biệt nhiều, hơn nữa việc lại liên quan đến cuộc sống của nhân dân. Thi công hạ tầng nhất định phải làm cho tốt, vì thế nếu cấp cho 1 tỷ sẽ chẳng thấm đâu, cấp cho 300 triệu nhé.

Chủ tịch Đường cười nói rồi ký.

- Cám ơn.

Diệp Phàm và Cung Khai Hà đều đứng lên, hành lễ chào.

Diệp Phàm đang muốn đón lấy công văn phê chuẩn, tuy nhiên, Chủ tịch Dường lại rụt tay lại đặt văn bản xuống cạnh chén trà.

Còn Cung Khai Hà thì lại thuận lợi nhận lại công văn, lão già còn liếc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm trợn mắt hung hăng liếc nhìn lão, tuy nhiên, cũng không dám chủ động đến lấy công văn.

- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói gần đây đã phát minh ra một loại thuốc có thể phát huy được tiềm lực sinh mệnh, gọi là Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn (Thuốc Tiềm lực Sinh mệnh) có phải không? Nghe nói không có tác dụng phụ gì, thuốc tốt đấy.

Chủ tịch Đường cười nói.

- Việc này, đúng là có loại thuốc này. Tuy nhiên, quá khó để điều chế. Khi đó cũng là may mắn thôi.

Ban đầu để tranh thủ sự đầu tư của Lão Vân ở Tập đoàn Hoa Tinh đến từ nước Mỹ nên mới cố để điều chế ra. Bởi khi đó Lão Vân bệnh rất nặng, thực ra là nguyên nhân tâm lý.

Sau khi gặp Tôn Nữ liền thoải mái, dưới sự thúc đẩy về mặt tinh thần, lại thêm thuốc của tôi, tiềm lực sinh mạng của ông ta đã được khai phá rất lớn.

Đương nhiên, Lão Vân bây giờ đã hồi phục khỏe mạnh rồi. Mà sống đến 70, 80 tuổi cũng không thành vấn đề.

Diệp Phàm nói.

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu qua đây xem xem.

Chủ tịch Đường nói rồi đứng dậy đi đến kéo bức màn che cửa sổ ra.

Diệp Phàm và Cung Khai Hà bước theo, nhìn ra bên ngoài.

- Có nhìn thấy cái gì không?

Chủ tịch Đường hỏi.

- Hình như là mấy người già đang đánh Thái Cực Quyền.

Diệp Phàm nói, phát hiện khoảng đất trống phía xa dưới những bóng cây, có lẽ là những cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu đang tập Thái Cực Quyền. Đánh đi đánh lại, đưa tay rất chậm. Tuy nhiên đều là động ác võ thuật đẹp.

- Bọn họ đều là “Tài phú” quý giá của nước cộng hoà chúng ta, đã lập những công lao to lớn cho nước cộng hoà.

Giờ đây dù họ đã già rồi, đều đã trên 70 tuổi. Cơ thể cũng lão hoá rồi, thường có bệnh này bệnh kia.

Nhưng bọn họ lúc nào cũng quan tâm đến sự phát triển của nước cộng hoà. Có lúc còn đưa ra những kiến nghị thiết thực, có tác dụng rất lớn đối với việc xây dựng đất nước.

Chủ tịch Đường có chút cảm thán nói, sau đó nhìn Diệp Phàm nói tiếp:

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu hiểu ý của tôi không?

- Ý của Chủ tịch là đưa cho họ dùng thuốc Tiềm lực Sinh mệnh?

Diệp Phàm hỏi, ngẩng đầu lên, thuốc Tiềm lực Sinh mệnh này bây giờ cơ bản cũng đã hết rồi. Đến giờ còn đang phải vay của Mộc Nguyệt Nhi mấy viên.

- Cách nghĩ của cậu rất tốt.

Chủ tịch Đường nói, Diệp Phàm nghĩ rõ ràng là chủ ý của ông mà, từ lúc nào lại thành cách nghĩ của tôi. Lãnh đạo thật biết cách nói, nói cho ngươi không còn cách nào để phản bác.

- Đồng chí Diệp Phàm tuy còn trẻ, nhưng có thể nhìn xa trông rộng như vậy, chứng tỏ rất có tầm nhìn xa.

Không thể nói bọn họ già thì không lo nữa, người già có chỗ cần dùng của người già. Kinh nghiệm của bọn họ cũng là một bảo bối quý.

Hơn nữa, ai rồi cũng sẽ già. Không chừng vài năm nữa. Cung Khai Hà tôi cũng sẽ đến đây để luyện Thái Cực Quyền ấy chứ.

Cung Khai Hà vừa nói ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa thì phát điên. Lão già lại kết hợp.

- Chủ tịch, Tổ trưởng Cung, tôi cũng muốn mang viên Tiềm lực Sinh mệnh đến. Chỉ là bây giờ căn bản không tìm được dược liệu để điều chế. Không có dược liệu thì làm sao mà điều chế được?

Diệp Phàm vội vàng nói.

- Có thể từ từ làm mà, cứ điều chế một ít đi.

Chủ tịch Đường nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.