Lương Duyên Trời Định

Chương 7




“ Nhìn gương mặt này coi như vẫn còn giống người .” -Anh tiếp tục chế nhạo cô

“ Tôi nói, danh không được đi qua đây nữa mà!”

Đột nhiên cô dùng lực, thuận tay cầm lấy bình hoa lớn ném tới phía người đàn ông kia, chú ý, kia là hướng tới vị trí huyệt thái dương của anh ta mà bay tới. Một là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng. Nếu như muốn phản kích, cô phải chọn vị trí nào đó có lực sát thương mạnh mới xuống tay. Không nên trách cô quá hung ác, là do anh ta luôn tự cho mình là đúng.

Bình hoa lớn kia vèo một cái bay qua..

Cô cơ hồ muốn nhắm mắt lại , chờ đợi thanh âm khi bình hoa đập vào đầu anh ta vang lên!

Bốp!

Nhưng cô không ngờ!

Bộ dạng người đàn ông kia giống như đang làm ảo thuật vậy, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên liền bắt được cái bình hoa lớn kia.

Anh nhíu mày nói:

“ Thật là phí của. Đây chính là vật trân bảo của Minh Triều.”

Nàng cả kinh trợn mắt, há mồm

Không thể nào? Cô dùng sức rất mạnh nha! Sức lực lớn như vậy, tốc độ lại rất nhanh, tại sao anh ta dùng tay vẫn có thể bắt được? Lại còn rất ung dung, thong thả mà bắt lấy.

Dụi mắt, cô thật sự không dám tin tưởng, sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, bước phản kích lần hai của cô lại bắt đầu.

Cô nhanh chóng trượt xuống giường, thấy cái gì liền thuận tay hướng phía người đàn ông kia ném tới. Mò mẫn một hồi cô thế nhưng lại tìm thấy một cái súng trường.

Trời ơi! Anh ta …thế nhưng…lại tàng trữ vũ khí!

Nếu cô tố cáo anh ta, anh ta liền đợi vào tù ngồi đi!

"Đừng tới đây! Kêu người đem quần áo của tôi đến đây!”

Cô giơ súng lên, nòng súng nhắm thẳng về phía người đàn ông kia.

Lúc này mới phát hiện, mẹ ơi, tất cả những đồ mà nãy giờ cô ném anh ta, tất cả đều được trưng bày rất tốt, tất cả đều nằm trên bàn. Có thể thấy, cô ném bất cứ gì đi qua, người đàn ông kia cũng thoải mái mà chụp lấy.

“ Súng kia có đạn, em không cần phải tự làm tổn thương chính mình”

Người đàn ông kia một chút cũng không đế ý, nhàn nhã nói..

Cô cắn môi một cái. Nếu anh ta lại gần, cô có nên nổ súng hay không………

“ Anh dám đến gần tôi, tôi liền nổ súng bắn chết anh! Nếu không tin, anh có thể thử!”

Cô dựa vào tường, thở hổn hển nói.

“ Tốt, vậy thì em cứ việc nổ súng, tôi muốn xem kĩ thuật bắn súng của em như thế nào. Mau nổ súng đi.”

Người đàn ông kia cười nhẹ, khuôn mặt mang theo mặt nạ đen lộ ra khí chất vương giả …

Trong nháy mắt, khiến cho cô có chút say mê……….

Sau đó cô cắn răng, nổi nóng nói:

“ Đây là do anh bức tôi!”

Người đàn ông từng bước từng bước đi tới phía cô.

Khi khoảng cách giữa anh và cô chỉ còn có ba thước, cô thật sự muốn sụp đổ

Aaaaaaaaaaaaa………Cô kéo cò súng……

Đùng đùng đùng…….cô liên tiếp bắn ra rất nhiền đạn………

Xung lực của súng trường thật lớn, nếu như không phải là có bức tường phía sau để cô dựa vào thì nhất định đã ngồi hẳn xuống đất rồi.

Trong thời điềm tiếng sung vang lên, người đàn ông kia tốc độ nhanh chóng nghiêng người qua một bên, nhàn nhã tránh khỏi hàng loạt phát đạn kia. Sau đó, anh như ma quỷ vậy, liền tập kích bên cạnh cô, một tay cầm lấy nòng súng, hơi dùng sức một chút. Cái súng trường kia trong nháy mắt đã bị anh bẻ cong thành hình chữ U ( thật bá đạo hết sức =.=)

“ A! Anh”

Anh ta không phải là người! Anh ta là quỷ!

Cô hoàn toàn bị anh doạ đến choáng váng…

Bùm! Cánh cửa mở ra, A Trung đứng ở cửa giơ súng lên, vội vàng hỏi:

“ Lão đại, không sao chứ?”

Trong nháy mắt, tấm khăn tắm trên người cô đột nhiên buông lỏng, anh nhanh tay liền bắt lại được, một tay khác nhanh chóng đem cô ôm vào trong ngực, thuận tay lấy đi cây súng tuỳ tiện vứt đi, nhàn nhạt nói:

“ Mau ra ngoài, đang chơi rất thú vị…”

A Trung sợ run lên, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, đóng cửa lại.

"Anh. . . . ."

Cô cũng không còn lời gì để nói nữa rồi…

Hộc hộc…..

Như một cơn cuồng phong, anh đè cô lên giường, lộ ra một nụ cười xấu xa:

“ Cô gái nhỏ, em rất thú vị”

"Ngươi không phải có thể cưỡng bách ta! ! ! !" Nàng kêu to.

Người đàn ông kia giống như nghe được chuyện cười, khoé môi liền giật nhẹ:

“ Hả? Vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.