“Giúp cái đầu em! Heo!” Doãn Tử Nhiên gào lên một câu với Duy Nhất, định rời khỏi sảnh chính.
“Anh mới là heo! Heo ngốc bự!” Rusa làm một cái mặt quỷ thật to về phía bóng lưng anh, cũng thở phì phò lên lầu.
Đáng thương Duy Nhất rất vô tội ngửa mặt nhìn Lãnh Ngạn, “Em có chuyện gì sao?”
Lãnh Ngạn xoa xoa tóc cô, cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, “Không có chuyện của em!”
Ánh
mắt Cầu Chí Dương ảm đạm xuống, không sai, chuyện này thật tế nhị, muốn
Lãnh Ngạn giúp Phỉ Nhi, giúp như thế nào? Giúp đến mức độ nào mới tính
là thích hợp? Việc này không có phân định tốt. Chẳng lẽ thật sự để Lãnh
Ngạn và Phỉ Nhi diễn tình nhân sao? Việc này dường như cũng không thỏa
đáng, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, không phải càng hỏng bét?
“Tôi đã có cách!” Trong góc đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, là Lãnh Dực!
“Anh có biện pháp gì?” Cầu Chí Dương nghi ngờ nhìn anh.
“Tin tưởng tôi là được! Cứ làm theo lời tôi nói đi!” Nụ cười trên mặt Lãnh Dực rất phức tạp, là bất đắc dĩ? Hay là...?
Du
thuyền tên “Duy Nhất” này của Lãnh Ngạn gần như được xưng tụng là du
thuyền cao cấp nhất thế giới, đầy đủ mọi thiết bị trên du thuyền, bao
gồm bể bơi.
Ban đêm gió êm sóng lặng, sóng biển nhẹ vỗ, dưới ánh
sao, nước hồ bơi hiện lên sóng nước trong veo, Phỉ Nhi ngồi một mình
trên ghế ở hồ bơi, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc đám tiệc truyền đến
từ bên trong khoang thuyền của nhóm Lãnh Ngạn.
Bóng đêm như vậy,
hoàn cảnh như thế, hình như hơi quen thuộc, nhưng thế nào cũng không
nắm bắt được thông tin, cô buồn bực nhăn mày lại.
“Đưa cho em một vật chơi!” Một bàn tay đưa đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một quả cầu nhỏ bằng vàng lóe sáng.
Một
chỗ nào đó trong mạch suy nghĩ của cô bị nhẹ nhàng chạm vào, giống như
một cánh cửa muốn được mở ra, nhưng lại không tìm được chỗ đột phá.
“Truyền
thuyết trái cầu vàng nhỏ này có thể mang hoàng tử ếch đến cho công chúa
nhỏ, đưa cho em, hoàng tử ếch của em sẽ ở chỗ hẻo lánh chờ em.”
Cô
ngẩng đầu lên nhìn mắt anh, ánh sáng trong tròng mắt anh và ánh sao nơi
chân trời sau lưng anh tôn nhau lên thành ánh sáng chói. Cô biết, đây
là bạn của anh trai, tên Lãnh Dực, cô cũng chỉ nhớ rõ cái tên này thôi,
vẫn là sau khi mất trí nhớ, anh trai giới thiệu từng người cho cô, nói
cho cô biết ai là ai, tên là gì, nói cho cô biết ai với ai có quan hệ
như thế nào, đáng tiếc, trong đầu cô không có chút ấn tượng nào.
Ánh
sáng của trái cầu vàng nhỏ lóe lên trước mắt cô, mặt của cô phản chiếu
vào mặt ngoài bóng loáng của quả cầu vàng, hơi biến dạng, trong trí nhớ
mơ hồ lại có ánh sáng đang nhấp nháy, cô rất muốn, thật sự rất muốn đi
bắt lấy ánh sáng kia.
Không kìm lòng được đưa tay đón lấy trái
cầu trong lòng bàn tay anh, đột nhiên, bàn tay anh khẽ nghiêng, trái cầu
vàng kéo một đường vòng cung xinh đẹp, rơi vào hồ bơi.
“Á!” Cô kêu thành tiếng, cảm giác tiếc nuối và mất mát rất quen thuộc dâng lên trong lòng, cô đã từng có cảm giác này khi nào?
“Trái cầu vàng rớt!” Cô chỉ vào hồ bơi, trong lòng cảm giác như có điều suy nghĩ, giống như bị mất một món đồ cực kỳ quý giá.
“Tôi nhặt giúp em!” Lãnh Dực thản nhiên nói, cũng không cởi quần áo, nhảy vào trong bể bơi.
Phỉ Nhi ghé sát vào bể bơi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nước trong bể bơi, đột nhiên phát ra ánh sáng, bất thình lình mê man.
Chỉ
chốc lát sau, Lãnh Dực ló đầu ra khỏi nước, giơ
trái cầu vàng trong tay, mỉm cười, “Tôi tìm được, trả lại cho em!”
Phỉ
Nhi chợt ôm ngực, miệng há to thở gấp, cũng không nhận lấy trái cầu
vàng, chỉ vào Lãnh Dực, nói không mạch lạc, “Anh... Anh...”
Lãnh
Dực từ hồ bơi ra ngoài, kéo tay Phỉ Nhi, đặt trái cầu vàng trong lòng
bàn tay cô, ôm lấy tay cô, nắm chặt, không nói câu nào, mặc quần áo ướt
nhẹp rời đi, để lại cho cô một bóng lưng cao lớn, vẫn là lễ phục trắng
noãn, vẫn là ánh sao sáng chói, vẫn là bóng lưng cao lớn, mặc dù, tư thế
bơi lội, tư thế lên bờ vừa rồi đều không tự nhiên như vậy...
Điện quang hỏa thạch * trong đầu Phỉ Nhi chợt lóe, vô số điểm sáng tia lửa đụng nhau, thế giới đột nhiên rõ ràng...
(*)
điện quang hỏa thạch: Chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa.
Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong nháy mắt. Hiện nay
được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp
và lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra
tay trước hạn định. (Theo Baidu).
“Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! Anh đứng
lại!” Cô đuổi theo mấy bước về trước, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười
khổ, nắm chặt trái cầu vàng không hề đuổi theo nữa.
“Phỉ Nhi!” Một tiếng gọi, Cầu Chí Dương mang theo đám người vọt tới, vây quanh cô.
“Phỉ Nhi! Em...” Cầu Chí Dương rất muốn hỏi cô có phải nhớ ra cái gì đó không.
Phỉ
Nhi xoay người, tròng mắt trong trẻo như nước, không phải trạng thái
hỗn độn trước đó. Côngạc nhiên nhìn Lãnh Ngạn, cô đơn lan tràn trong
mắt.
Cười chua xót, cũng nói với Cầu Chí Dương, “Anh, em không sao rồi, mấy ngày nay khiến mọi người vất vả.”
Cầu Chí Dương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Phỉ Nhi, em thật sự nhớ lại? Khỏe thật?”
“Đúng!” Phỉ Nhi nắm trái cầu vàng trong tay, cảm giác nhớp nhúa, để cho cô rất không thoải mái.
Không khỏi xòe bàn tay ra, màu sắc trái cầu vàng đã tróc ra, thì ra chỉ là trái bóng bàn bôi màu vàng lên.
“Giả?!”
Cô thở dài, thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, trái cầu vàng đã phai
màu, có phải ký ức đã qua cũng nên quên đi? Có lẽ, quên đi đúng lúc!
Thật buồn cười, quên mất vốn là chuyện rất hạnh phúc! Tại sao, Lãnh Dực phải giúp cô tìm về ký ức chứ?
Cầu
Chí Dương thấy cô nhìn trái cầu vàng đến mất hồn, hơi cưng chiều nhìn
cô, “Phỉ Nhi, em thích trái cầu vàng? Sau khi trở về anh mua cho em!”
Phỉ
Nhi cười lắc đầu, “Không đâu! Đồ bạc màu cứ để cho nó phai màu đi! Như
vậy là tốt nhất!” Cô cầm trái cầu, hình như là một lần cầm cuối cùng,
sau đó vung cánh tay lên, trái cầu vàng bạc mau tạo ra một đường vòng
cung xinh đẹp trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống biển.
Ban đêm
tối om, biển rộng giống như một cái động đen lớn, trong nháy mắt nuốt
lấy trái cầu nhỏ, cũng không tìm ra được tung tích của nó...