Lương Duyên Trời Định

Chương 36




Hàn Giang Đình thô bạo đẩy người phụ nữ ra khỏi nhà.

Người phụ nữ ở bên ngoài vừa đập cửa vừa gào thét, "Hàn Giang Đình! Tôi còn chưa mặc quần áo anh đã đẩy ra khỏi cửa! Tôi nguyền rủa tổ tiên nhà anh!"

Hàn Giang Đình bám vào khe cửa vặn lại, "Đi đi, đi đi, mấy người đó đều ở dưới lòng đất ấy, cô nhanh đi chết đi!"

Ngũ Y Y tắm rửa xong, mặc áo ngủ của Hàn Giang Đình, tay áo dài, quần dài, tất cả đều dư ra một đoạn, trông cứ như đang diễn hí khúc.

Hàn Giang Đình ngồi ở phòng ăn hút thuốc, hơi ngước mắt liền nhìn thấy Ngũ Y Y ăn mặc mát mẻ, nhất thời choáng váng.

Vẻ đẹp của hoa sen cũng không hình dung hết được!

Làn da Y Y thuộc loại siêu trắng, trơn bóng trong suốt trắng muốt!

Đôi mắt to tròn, con ngươi lớn đen thẫm, lộ ra chút tính tình trẻ con.

Môi hồng tươi tắn, căng mọng, thật làm cho người khác mơ màng.....

Ngũ Y Y từ trên lầu đi xuống, nhất thời làm cho Hàn Giang Đình có cảm giác giống như tiên nữ hạ phàm.

Nàng tiên trong truyện cổ tích!

"Ngồi ngốc cái gì đó? Chuẩn bị cái gì ăn chưa?

Ngũ Y Y cốc một cái lên đầu Hàn Giang Đình, vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Hàn Giang Đình, chỉ vào bàn ăn, "Mình đi tắm lâu như vậy rồi, cậu cũng chỉ chuẩn bị được chút đồ ăn này thôi hả? Này còn chưa đủ nhét kẽ răng! Ăn không đủ no mình sẽ ăn thịt luôn cả cậu đó!"

Hàn Giang Đình thật thà nói, "Cầu xin cậu nhanh ăn mình luôn đi."

"Cắt, lấy cái mặt bự của cậu ra ngay! Còn nữa, dập thuốc đi, mình không muốn chết sớm vì hít nhiều khói thuốc đâu."

Hàn Giang Đình chợt bừng tỉnh, nhanh tay dụi điếu thuốc, nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm ăn uống, nhẹ giọng hỏi, "Lại bị ba con heo Ngũ gia ăn hiếp rồi hả?"

Ngũ Y Y lắc đầu, hơi cụp mắt, nuốt thức ăn trong miệng, nhàn nhạt nói, "Ngày mai Ngũ Phong Tập kết hôn......."

".............." Hàn Giang Đình kinh ngạc.

Hàn Giang Đình lo lắng nhìn vẻ mặt Ngũ Y Y, phát hiện đôi mắt Ngũ Y Y hơi sưng, nhưng khuôn mặt vô cùng hờ hững.

"Cái lão đó, sao có thể làm như thế!" Hàn Giang Đình tức giận nắm chặt nắm đấm.

Ngũ Y Y cười khổ một tiếng, ngước mắt, nhìn Hàn Giang Đình, "Ngày mai cậu giúp mình đi chọn một vị trí tốt để đặt mộ, đừng quên. Đêm nay mình ngủ lại nhà cậu."

Hàn Giang Đình nhe răng, "Cùng nhau ngủ?"

Ngũ Y Y mắt cũng không thèm nháy, "Được, đúng lúc đã lâu không luyện chân thần công rồi."

Hàn Giang Đình rụt rụt cổ, "Câu nghĩ thật hay! Thiếu gia ta đây xinh đẹp như hoa, sao có thể dễ dàng cho nữ cường đạo như cậu chiếm lợi thế? Mình ngủ ở phòng khách."

Ngũ Y Y ăn uống no nê liền lên lầu nằm, Hàn Giang Đình lại không đi, dựa vào tủ quần áo, nhìn Ngũ Y Y nhắm mắt, hiếm khi nghiêm túc nói, "Y Y, cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không cần sợ hãi, mình sẽ bảo vệ cậu cả đời."

Lông mi Ngũ Y Y hơi run rẩy, vẫn nhắm mắt như cũ.

Hàn Giang Đình khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Trong bóng tối, hai hàng nước mắt theo khóe mắt Ngũ Y Y chảy xuống.

Đột nhiên nhớ tới, lúc cô chuyển đến nhà trẻ song ngữ, tình huống lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Giang Đình.

"Cậu gọi là Ngũ Y Y sao? Tại sao cậu không nói chuyện với các bạn khác? Cậu nghĩ mình là công chúa sao?" Hàn Giang Đình như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng Ngũ Y Y bộ dạng lạnh lùng, ríu rít nói chuyện.

Hàn Giang Đình gãi đầu, "Được rồi, coi như cậu là công chúa đi, cái đó, cậu không thể nói chuyện với mình sao? Thượng Đế ơi, cậu ở cùng dì cạnh nhà mình a......, chúng ta là hàng xóm đó! Cậu có biết cái gì gọi là duyên phận không? Duyên phận a, cái đó quả thật tròn tròn như phân a...!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.