Lương Duyên Trời Định

Chương 30




Mắt Hàn Giang Đình trừng lớn, kêu lên, "Ôi mẹ ơi! Bugatti hả? Người đó là mỏ vàng chắc! Chậm đã chậm đã........ Y Y, có vẻ như cậu đắc tội với người không nên đắc tội....... Cậu đập hư Bugatti, không phải là Jetta. Người đó là cao thủ võ thuật, giết người dễ như giết con kiến, không phải là người qua đường bình thường. Cậu làm sao bây giờ?"

Ngũ Y Y không thèm ăn nữa, đặt đũa xuống, không vui nói, "Mình có thể làm sao chứ? Nếu không thì chờ đến lúc mình đủ khả năng mua Bugatti, lại để cho người đó đập hư là được."

Hàn Giang Đình ngẩn ra một lúc, rồi cười phá lên.

Ngũ Y Y cũng ngốc nghếch cười theo.

Thời điểm tan học, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình đi đến cạnh xe của anh, rõ ràng phát hiện, bên cạnh xe ô tô có một cái xe leo núi.

Nhìn xe leo núi này thật quen mắt a!

"Oa? Y Y, đây không phải xe của cậu sao?"

Hàn Giang Đình sờ sờ xe leo núi lại nhìn nhìn, hình dán trên xe vẫn như cũ.

"Không thể nào, xe leo núi của mình tại sao lại ở trường?" Rõ ràng phải ở chỗ mặt kính Bugatti bị đập hư thảm thương của chú Hoắc a.

Ngũ Y Y đi qua, loay hoay nhìn chiếc xe, cả đầu đầy vạch đen.

"Đây thật sự là xe của mình......." Giọng Ngũ Y Y cũng đã phát run rồi.

Hàn Giang Đình ha ha cười nói, "Cái người võ công cao cường kia xem ra vô cùng hào phóng, đem xe trả lại cho cậu. Không sai không sai."

"Không sai cái đầu cậu đó!" Ngũ Y Y gõ đầu Hàn Giang Đình một cái, "Đây là đe dọa! Rõ ràng là đe dọa! Người đó muốn nhắc nhở mình, người đó đã đến tìm mình rồi! Hu hu hu, làm sao bây giờ, mình phá hư Bugatti của chú ấy, võ công chú ấy lại đáng sợ như vậy, mình phải làm sao bây giờ?"

Cô vì sao không thể như hạt cát trong sa mạc, trốn giữa biển người sao?

Ngũ Y Y còn không biết, cho dù không phải là người có sức thu hút, chỉ cần Hoắc Phi Đoạt muốn tìm, nhất định có thể tìm đến cả gốc rễ.

"Còn có thể làm gì? Cậu bây giờ là học sinh nghèo, cha cậu lại là người như vậy, cậu lấy đâu ra tiền bồi thường cho người ta? Ăn ngay nói thật, tranh thủ sự khoan dung cầu xin người ta tha cho cậu."

"Cắt, thật ngây thơ! Cậu thấy ông chú đó là người dễ nói chuyện sao? Hơn nữa, đập hư Bugatti, không phải là bất kỳ chiếc xe nào khác!"

"Kia..... Cậu muốn tiếp tục đi chiếc xe này sao?"

Ngũ Y Y suy nghĩ thấp giọng nói, "Đương nhiên muốn đi, đây là xe của mình mà! Hơn nữa, chú đó đã biết mình ở đây, nếu mình không đi, hắn vẫn biết mình học ở đây mà! Không đi thật lãng phí!"

Hàn Giang Đình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Đúng a...., chú đó không phải đã điều tra cậu rõ ràng rồi sao, chắc muốn tìm ba ba của cậu đòi tiền đó, ba cậu là người có tiền mà!"

Ngũ Y Y ngược lại nở nụ cười, "Vậy cứ để chú đó tới tìm ba mình đòi đi, đến lúc đó chú ấy sẽ biết, cái gì gọi là gian thương lạnh lùng vô tình rồi! Mẹ mình đối với ông ta si tình như vậy, kết quả còn không được chôn cất tử tế, đàn ông như vậy, cậu cho là ông ta sẽ vì mình bỏ ra một số tiền lớn sao? Ông ta chắc chắn không muốn chảy máu!" (chảy máu = mất tiền)

Hàn Giang Đình cúi đầu không nói được lời nào.

Với tính tình của Ngũ Phong Tập, anh có biết một chút.

Nếu Ngũ Phong Tập có chút tình người, mẹ Y Y chắc chắn sẽ không chết sớm như vậy.

***

Ngũ Y Y chạy xe của cô về Ngũ gia.

Không khí có gì đó không bình thường, nói như thế nào a, Ngũ Phong Tập là người làm ăn keo kiệt, hắn luôn xem trọng lợi ích kinh tế, nên Ngũ gia bài trí hết sức đơn giản. Mà hiện tại..... Trên cây treo một cái đèn màu, trên bụi cây còn buộc mấy bó hoa, biệt thự Ngũ gia treo đầy đèn màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.