Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 36: Đoạt lại căn cứ




Trăng tròn dần dần lui xuống, bóng đêm hắc ám trên bầu trời sắp rời đi thay cho ánh sáng chói mắt. Tô Lệ Nhã miệng cắn quả táo, đang thu thập hành trang.

Khi Long Kình Lệ vào nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn. Hắn mày rậm lập tức trói chặt, hừ lạnh nói:“Bổn vương có nói ngươi có thể rời đi sao?”

Tô Lệ Nhã vốn cắn quả táo trong miệng“Đông --” rơi xuống, khó có thể tin quay đầu nhìn mặt không hờn giận.

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Long Kình Lệ, nhắc nhở nói:“Vương gia cũng thấy được, Long Hạo Thừa căn bản mặc kệ sống chết của ta, ta đã không còn lợi dùng giá trị.”

“Thì thế nào?” Long Kình Lệ bỗng nhiên phát hiện bộ dáng ngốc lăng của nữ nhân này chẳng phải xấu.

Thế nào?! Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to, nhìn Long Kình Lệ không chịu thả người. Khó mà làm được. Nàng cũng không có hứng thú cả ngày đối mặt với Vương gia tính tình thay đổi thất thường này. Ngày nào đó, hắn đột nhiên mất hứng, lấy nàng khai đao sao được. Nàng lập tức khuyên giải an ủi nói:“Vương gia, ngươi có biết phụ nữ có thai là vô cùng phiền toái. Lưu ta ở quý phủ của ngài trừ bỏ lãng phí thức ăn, còn phải mời đại phu. Không bằng, ngươi liền đem ta đuổi ra phủ, tiết kiệm chút tiền cho mình đi!”

“Chút tiền ấy, bổn vương không để ý.” Long Kình Lệ quăng ra những lời này, đem khuyên giải của nàng bác bỏ.

Tô Lệ Nhã vẻ mặt cảnh giác nhìn con ngươi đen rõ ràng đối nàng dấy lên nồng đậm hứng thú thú, vội vàng cùng hắn tạo khoảng cách nói:“Vương gia không có ý đồ gì với ta đi?”

Long Kình Lệ nhìn nàng đặt hai tay ở trước ngực, một bộ dáng cảnh giác, mày rậm nhíu lại, hừ lạnh nói:“Ánh mắt bổn vương giống vậy sao? Yên tâm, bổn vương chỉ có hứng thú với mỹ nữ . Ngươi xấu như vậy, bổn vương một chút hứng thú đều không có.”

Tô Lệ Nhã buông tay trước ngực xuống, trực tiếp hỏi:“Vậy Vương gia rốt cuộc vì sao phải lưu ta ở lại?”

Long Kình Lệ tiến lên một bước, lại kéo gần khoảng cách hai người, nói:“Bổn vương muốn lưu ngươi lại, giúp Vương gia củng cố quyền thế.” Đêm nay, nữ nhân này biểu hiện cho hắn biết nàng không chỉ có giỏi về diễn trò, hơn nữa hắn có loại cảm giác mãnh liệt, nữ nhân này mới có thể làm thay đổi hoàn cảnh tồi tệ hiện tại của hắn ở trong triều.

“Quyền thế?!” Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn vẻ mặt chắc chắn của hắn. Kỳ quái hắn lấy sự chắc chắn từ đâu. Nhưng nàng tuyệt không muốn cuốn vào trận tranh đấu quyền lợi này. Nàng lập tức cười lớn ha ha nói:“Vương gia đây là nói đùa. Ta là một nữ nhân như vậy làm sao có thể có năng lực lớn như vậy?”

Long Kình Lệ biết xấu nữ này khẳng định sẽ không cam tâm tình nguyện giúp chính mình, tầm mắt chuyển qua bụng của nàng nói:“Ngươi muốn hài tử của ngươi bình an đi vào thế giới này đi?”

Ánh mắt lãnh khốc kia, làm cho độ ấm thân thể nàng đột nhiên giảm xuống. Nàng biết nam nhân này cũng không phải nói đùa. Không thể tưởng được thí nghiệm cư nhiên vì chính mình mang đến kết quả như vậy. Long Kình Lệ muốn nàng giúp hắn duy hộ quyền thế. Nhưng giờ phút này nàng đã là thịt ở trên thớt, không có chút lực để phản kháng. Cùng với như vậy, còn không bằng đánh cuộc một ván. Được hắn tín nhiệm, lại tìm cơ hội đào thoát. Nghĩ thông suốt Tô Lệ Nhã một lần nữa ngẩng đầu cười nói:“Nhận được sự coi trọng của Vương gia, ta như thế nào không biết xấu hổ chối từ đâu?”

“Tốt.” Long Kình Lệ trong mắt hiện lên hưng phấn.

Nếu nàng muốn hắn tín nhiệm, đầu tiên phải cho hắn biết chính mình mới có thể. Trong đầu hiện ra quan hệ tam giác tối hôm qua vẽ. Ngẩng đầu nhìn mặt hưng phấn kia, tâm tư bắt đầu cuồn cuộn: Chiếu tính cách hữu dũng vô mưu của hắn, hẳn là không có khả năng phái người giám thị chính mình. Nhưng làm sao biết nàng mang thai không vài ngày, hắn liền phái người tới bắt nàng.

“Vương gia, ngươi lúc trước như thế nào biết được ta mang thai ?”

“Đó là một ngày có người bắn tên vào phòng ta, đem tin tức cột vào trên tên.” Long Kình Lệ nhớ lại tình hình đêm đó nói.

Xem ra, thực sự có người ở ngoài cuộc nhìn hết thảy, muốn nhìn Long Kình Lệ cùng Long Hạo Thừa tự giết lẫn nhau. Trong mắt hiện lên tinh quang, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, nói:“Vương gia, ngài cho rằng hiện tại trong triều người nên đề phòng nhất là ai?”

Long Kình Lệ không chút nghĩ ngợi, nghiến răng nghiến lợi nói:“Long Hạo Thừa.”

Tô Lệ Nhã lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói:“Không. Người ngài nên đề phòng nhất hẳn là là đương kim Hoàng Thượng.”

Long Kình Lệ đầu tiên là ngốc lăng, sau đó lớn tiếng cười to:“Ha ha ha --” Trong phòng lớn chỉ quanh quẩn tiếng cười của hắn.

Hảo sau một lúc lâu, hắn mới đình chỉ tiếng cười nói:“Ngươi khả năng không biết đương kim hoàng thượng chính là hạng người ngu ngốc, cả ngày trầm mê nữ sắc, không để ý tới chính sự.”

Nhưng Tô Lệ Nhã biểu tình cũng không có phát sinh gì thay đổi, nói:“Nhân tài như vậy là đáng sợ nhất. Hoàng Thượng ngụy trang chính mình như thế, là vì làm cho Vương gia cùng Long Hạo Thừa thả lỏng cảnh giác, muốn bắt lấy cơ hội đem bọn ngươi một lưới bắt hết. Giống hiện tại, lấy ta dẫn dụ Vương gia cùng Long Hạo Thừa phát sinh xung đột. Nếu, Long Hạo Thừa thực sự để ý đứa nhỏ trong bụng ta, chỉ sợ lấy năng lực của hắn, sẽ không dễ dàng vứt bỏ ta, tha cho Vương gia là người thương tổn ta. Hai hổ tranh chấp, nhất định lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, Hoàng Thượng có thể dễ dàng đem bọn ngươi giải quyết một lượt.”

Phân tích tinh vi không có một sơ hở như thế, làm Long Kình Lệ trong mắt xuất hiện dao động. Chẳng lẽ Hoàng Thượng mà chính mình vẫn luôn khinh thường mới là nhân vật chân chính lợi hại.

Tô Lệ Nhã tự nhiên thấy được trong mắt hắn dao động, cười nói:“Vương gia, có muốn làm lại một chút thí nghiệm hay không, nhìn xem Hoàng Thượng có phải thật sự chính là người phía sau màn kịch này?”

“Thí nghiệm như thế nào?” Hiển nhiên Long Kình Lệ đã bị thuyết phục.

Tô Lệ Nhã nhẹ giọng nói ra kế hoạch dẫn xà xuất động trong lòng mình.

Trải qua một đêm yên lặng mặt trời rốt cuộc của phá mây mà ra, vì bầu trời nhiễm lên một tầng hồng đỏ. Nhưng vạn vật vẫn đang trầm tĩnh trong giấc ngủ.

“A --” Thanh âm thống khổ mà thê lương xé tan yên tĩnh.

“A -- a -- a --” Tiếng hô đau liên tục làm người nghe được trong lòng run sợ. Điều này làm cho một thân hắc y che mặt rốt cục tránh thoát được binh lính trong phủ Tứ vương gia tiếp cận - Chu Phong không khỏi rùng mình. Hắn là theo mệnh lệnh của Tam vương gia đến xem xét tình hình Tô Lệ Nhã. Trong đầu hồi tưởng tình hình Vương gia từ trong tiêu dao các ra:

Chu Phong lo lắng nhìn hắn vẫn bảo trì trầm mặc, nhẹ giọng nói:“Vương gia --”

Giờ phút này Long Hạo Thừa đã không còn nghe bất kỳ âm thanh gì, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh A Nhã té ngã, máu nhiễm hồng lam. A Nhã yếu đuối làm sao có thể trải qua thương tổn như thế? A Nhã, hắn lao lực tâm tư, đúng là vẫn không có thể bảo vệ tốt cho nàng. Nhớ tới cặp mắt nhìn về phía hắn tràn ngập hi vọng cuối cùng trở nên tuyệt vọng, hắn chỉ cảm thấy tim mình phảng phất muốn vỡ đau đớn không chịu nổi, ngũ tạng lục phủ đều bị rung động, nháy mắt run run , làm cho hắn đau đến thân thể cuộn mình, ngũ quan vặn vẹo.

Chu Phong kinh hãi tiến lên nâng Long Hạo Thừa sắp xuống đất.

Không được, hắn không thể ở trong này ngã xuống. Hắn phải cứu A Nhã ra. Hắn ra sức đè nén thống khổ không chịu nổi.

“Vương gia, ngài --”

Long Hạo Thừa xua tay ý bảo hắn câm mồm, trải qua hít sâu vài cái, hắn mới mở miệng nói:“Chu Phong, ngươi lập tức ẩn vào phủ Tứ vương gia, thăm dò tin tức A Nhã.”

“Dạ!” Chu Phong giờ khắc này rõ ràng cảm thấy địa vị của Tô Lệ Nhã ở trong lòng Vương gia, trịnh trọng nói:“Thuộc hạ nhất định sẽ thăm dò tin tức của nàng.”

“A -- a --” Tiếng kêu thống khổ, làm Chu Phong thu hồi tâm tư, ngưng thần chú ý tình hình. Chỉ thấy một đám nha hoàn bưng một chậu nước bị nhiễm máu hồng chạy ra chạy vào. Nước màu đỏ làm Chu Phong trong mắt hiện ra nồng đậm lo lắng.

Một nơi khác, Tô Lệ Nhã trong phòng mãnh liệt uống trà, bổ sung lượng nước mới vừa rồi kêu to mà mất đi. Một bên Long Kình Lệ dùng hết tâm lực mới miễn cưỡng chính mình không có che lỗ tai. Bất quá nhìn gương mặt tái nhợt uống nước. Lỗ tai đáng thương của Long Kình Lệ rốt cục được cơ hội thở dốc, không thể không lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nữ nhân vẻ mặt vô sự uống trà. Hắn chưa bao giờ biết tiếng thét chói tai của một nữ nhân có lực sát thương cỡ này, giống nhau muốn đem lỗ tai người đâm thủng. Hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn thấy nàng rốt cục uống hết một ly trà, làm động tác hít sâu, chuẩn bị tiếp tục thét chói tai. Long Kình Lệ nhất thời sắc mặt đại biến. Vì tai hắn đã chịu đủ tàn phá mà không thể không ra tiếng ngăn cản nói:“Bổn vương xem kêu như vạy hẳn là đủ rồi. Cũng đã đến lúc cho Lí đại phu đi ra ngoài.”

Đang chuẩn bị một màn hét to Tô Lệ Nhã tiếc hận không thể lại dùng tiếng thét để hảo hảo mà trị tên nam nhân cứng rắn đem nàng lưu lại này, nhưng vẫn là dừng lại. Dù sao, nàng không muốn ngày mai thanh âm khàn khàn giống vịt kêu.

Long Kình Lệ xua tay ý bảo đại phu cũng bởi vì tạp âm đề-xi-ben cao mà sắc mặt trắng bệch theo kế hoạch rời đi. Lí đại phu vừa nghe như lấy được đại xá cầm lấy hòm thuốc liền lao ra ngoài. Mà Cao Thận cũng lén lút cùng đi ra.

“Nha --” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt của Lí đại phu từ của sau của Vương gia rời đi. Chu Phong cũng lén lút theo sau. Hắn đang chờ đợi thời cơ, ngăn người này lại.

Rốt cục, tên đại phu đi vào một ngõ nhỏ không người. Đang chuẩn bị tiến lên chặn lại Chu Phong lại bị một người nhanh hơn một bước. Chỉ thấy hắc y nhân bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đem lí đại phu ngăn lại, rút ra đại đao bên hông, đặt vào cổ Lí đại phu, âm thanh lạnh lùng nói:“Nữ nhân mới vừa rồi ngươi trị liệu thế nào?”

Lí đại phu cả người run run không khỏi nói:“Nữ tử kia, đẻ non!”

Được tin tức hắc y đang muốn bổ một đao kích mạng Lí đại phu, nhưng bỗng nhiên phía sau truyền một trận khí lực hắn lập tức quay người tiếp chiêu. Nhưng vẫn là muộn một bước, sau lưng truyền đến đau nhói cho hắn biết chính mình đã bị trọng thương. Hắn ngưng thần tĩnh khí đối mặt với Cao Thận vẫn mặc hắc y. Cao Thận bởi vì trước đó sớm có chuẩn bị, đã sớm đánh trọng thương hắc y nhân, nên ra tay nhanh hơn chiếm thế thượng phong.

“Bá --” một tiếng, trải qua mười mấy hiệp , Cao Thận rốt cục thành công tháo xuống cái khăn che mặt hắc y nhân , khiếp sợ nhìn gương mặt mặt quen -- Quý Xương, thân tín của đới đao thị vệ Hoàng Thượng .

Quý Xương thừa dịp hắn ngốc lăng, phản thủ một chưởng bức lui Cao Thận, rồi sau đó phi thân thoát đi.

Bị dọa đến ngã xuống mặt đất Lí đại phu thấy người rốt cục đi rồi mới run run đứng lên, đi đến cạnh Cao Thận nói:“Đại nhân, tiểu nhân có phải có thể đi rồi hay không?”

Cao Thận không nể mặt, từ trong lòng lấy ra ngân phiếu nói:“Cầm bạc rời đi Viêm Đô. Không cho phép cùng bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện vừa rồi.”

Lí đại phu hai mắt nổi lên tinh quang tiếp nhận tấm ngân phiếu, trả lời:“Tiểu nhân cam đoan sẽ không tiết lộ nửa câu.”

“Nếu ta nghe được lời đồn gì, cam đoan đầu của ngươi sẽ chuyển nhà.” Cao Thận cảnh cáo.

Lí đại phu bị sát khí tản ra trên người hắn làm cho người run run trả lời:“Sẽ không. Tiểu nhân một câu cũng sẽ không tiết lộ.” Rồi sau đó, rất nhanh rời khỏi nam nhân đằng đằng sát khí này.

Cao Thận nhìn thân ảnh đối phương từ từ biến mất, liền phi thân rời đi.

Chu Phong vẫn núp trong chỗ tối đi ra, có chút đăm chiêu nhìn ngõ nhỏ sớm không có một bóng người cũng phi thân rời đi.

Trong phòng Tô Lệ Nhã, Long Kình Lệ đi qua đi lại. Rốt cục, hắn mất đi kiên nhẫn xoay người hỏi nữ nhân đang ăn trái cây, nói:“Ngươi nói sẽ có người chặn Lí đại phu lại sao?”

Tô Lệ Nhã trong lòng rủa thầm tên nam nhân thường xuyên phá ngang lúc mình đang ăn bổ sinh dinh dưỡng, sau đó cười nói:“Khẳng định là vậy. Hoàng Thượng nếu lao lực tâm tư làm cho Vương gia bắt được ta, đương nhiên sẽ quan tâm tình hướng đứa nhỏ trong bụng ta.”

“Nhưng là --” Long Kình Lệ vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cao Thận đẩy cửa vào cắt ngang. Hắn vừa thấy Cao Thận, liền khẩn cấp hỏi:“Thế nào?”

Cao Thận trả lời:“Thuộc hạ vẫn âm thầm theo dõi Lí đại phu. Khi đến ngõ nhỏ, một hắc y nhân chặn lại lại, hỏi thăm tình hình Tô cô nương.”

“Có nhận ra hắc y nhân là ai không?” Long Kình Lệ hỏi vấn đề chính mình quan tâm nhất.

“Có.”

“Ai?” Long Kình Lệ vội hỏi.

“Thống lĩnh đới đao thị vệ cũng là thân tín của Hoàng Thượng-- Quý Xương.”

Long Kình Lệ khó có thể tin quay đầu nhìn nữ nhân bộ dạng hiểu rõ. Xem ra người chân chính phía sau màn bày ra hết thảy mọi chuyện thực sự là Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng thực có tâm kế như thế, như vậy đại hoàng tử bình thường biểu hiện nhân ái trước mặt hắn chính là diễn trò. Nhưng nếu không phải một cuộc tranh đấu huynh đệ tương tàn, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế sẽ không rơi vào tay Hoàng Thượng hiện tại. Một đạo linh quang hiện lên, sắc mặt hắn nhất thời trở nên tái nhợt vô cùng. Hắn hiện tại cơ hồ có thể khẳng định người làm Long Hạo Thừa mất đi quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm nhị hoàng huynh cùng Tam Hoàng huynh mất mạng, chính là Hoàng Thượng.

Long Kình Lệ bởi vì sự thông suốt này mà đi lại tập tễnh ngã xuống chỗ ngồi, Hoàng Thượng thực là hiểu được che dấu chính mình như thế, là người có tâm kế cao siêu như vậy. chính mình thực sự không hề có phần thắng. Tuy rằng, hắn không nghĩ thừa nhận, nhưng Long Hạo Thừa khôn khéo mới có thể đấu lại, hắn còn bị Hoàng Thượng hãm hại mất đi ngôi vị hoàng đế. Chính mình làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Thượng ?

Tô Lệ Nhã mặc dù có chút đồng tình với Long Kình Lệ sắc mặt nhất thời trở nên khó coi vô cùng, hiển nhiên hắn hẳn là đã nghĩ thông suốt địch nhân chân chính đáng sợ của hắn, nhưng đối với nam nhân này, nàng lại không có một chút hảo cảm, khiến cho hắn ở bên kia sợ hãi đi! Nàng tiếp tục cắn quả táo ngon ngọt. Ân. Quả táo này thật không tệ. Vừa vặn cấp cho bảo bối của nàng bổ sung thêm chút vitamin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.