Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 34: Mạt Mạt có phải là người không?




Một đêm tối đen như mực. Bầu trời không trăng bóng tối bao phủ vạn vật. Trong thư phòng Long Hạo Thừa trừ bỏ một số chỗ được ánh đèn lay lất của ngọn nến chiếu sáng, thì tất cả đều bị bóng tối bao phủ. Giờ phút này Long Hạo Thừa mày kiếm trói chặt đọc tín thư từ phú huyện truyền đến.

Rốt cục, hắn đọc xong thư, tay phải gắt gao túm phong thư, giống nhau muốn bóp nát nó. Đôi mắt như sao giờ phút này chứa đựng đầy thống khổ: A Nhã, A Nhã của hắn bị bắt đi rồi. Chung quy, hắn vẫn là muộn một bước, làm cho địch nhân giành trước một bước. A Nhã đối mặt với trường hợp như thế khẳng định sẽ rất sợ hãi. Trong lòng vì khả năng này mà trong lúc nhất thời không thở nổi. Hắn không thể không đứng dậy, rất nhanh hướng cửa sổ đi đến, dùng sức đẩy cửa sổ, cảm thụ gió đêm lạnh như băng quất vào mặt.

Hít sâu vài cái, Long Hạo Thừa tròng lòng mới bớt sợ hãi. Suy nghĩ bắt đầu chuyển động: Hiện tại hắn không thể manh động, không thể làm cho địch nhân cảm thấy A Nhã có tầm quan trọng đặc biết đối với hắn. Như vậy mới có thể làm cho A Nhã mất đi giá trị lợi dụng.

“Mất đi giá trị lợi dụng”  sáu chữ này làm trong mắt hắn hiện ra thống khổ nồng đạm. Sáu chữ này rất có khả năng đại biểu cho hắn cùng với A Nhã sẽ mất đi đứa nhỏ. Dù sao, nếu làm cho Long Kình Lệ biết chính mình vất vả bắt được A Nhã, không hề có giá trị lợi dụng, rất có khả năng sẽ...... nhưng là, nếu, giữa A Nhã cùng đứa nhỏ hắn phải chọn một, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn bảo toàn A Nhã.

Hiện tại chuyện hắn có thể làm trừ bỏ biểu hiện lạnh lùng, thì phải tranh thủ thời gian ngắn nhất tìm ra chân tướng di chiếu của tiên hoàng. Như vậy, hắn có thể chân chính giải quyết hết thảy tất cả mọi uy hiếp, cho A Nhã một hoàn cảnh tuyệt đối không có nguy hiểm. Con ngươi đen bắn ra quyết tuyệt.

“Đát đát đát –” Xe ngựa vững vàng mà tốc độ vừa phải vào tới phạm vi Viêm Đô. Tô Lệ Nhã thoáng hưng phấn mà nhìn cảnh phồn hoa ngoài cửa sổ. Không hổ là kinh đô Long Viêm quốc, vô cùng chói mắt, vô cùng uy nghiêm. Còn có hai bên cửa hàng tấp nập, trên đường người người mặc hoa phục đi đường, đều cho thấy sự phồn hoa của Viêm Đô.

Cao Thận nhìn sườn mặt hưng phấn kia, thực nghi hoặc rốt cuộc nữ nhân này là như thế nào. Cho dù bị bắt, cũng không thấy kích động, đem hành trình mười ngày này trở thành du ngoạn, dọc theo đường đi ăn ngon ngủ đủ, không có một tia sợ hãi khi bị bắt đi, thậm chí còn nhiệt tình nói chuyện với hắn là người bắt nàng đi.

“Ngừng ngừng ngừng –” Bỗng nhiên trên đường có một cửa hàng hấp dẫn ánh mắt của nàng, vội vàng nói.

Cao Thận nhìn vẻ mặt chờ đợi, vốn định cự tuyệt , lời nói trở nên cứng ngắc:“Dừng xe.”

Sau khi được hắn cho phép, Tô Lệ Nhã lại mua rất nhiều y phục cho tiểu hài tử  nhồi vào bên trong xe.

Tô Lệ Nhã cầm lấy một đôi hài nhỏ màu hồng, nhìn Cao Thận ngồi đối diện nói:“Ngươi nói hài này đáng yêu không?”

Cao Thận thật sự không nghĩ lau đi nụ cười sáng lạn kia, nhưng tầm mắt dừng phủ Vương gia cách đó không xa. mở miệng nói:“Lập tức sẽ đến.”

Tô Lệ Nhã cầm hài nhỏ trong tay thoáng tạm dừng, rồi sau đó đem hài nhỏ nhét vào trong gói to, im lặng ngồi đó.

Rốt cục, Cao Thận không nhịn được nghi hoặc hỏi:“Ngươi không sợ hãi sao?”

Tô Lệ Nhã quay sang, con ngươi đen một mảnh thanh minh nói:“Nếu ta sợ hãi, khóc kêu, ngươi sẽ thả ta sao? Không thể nào! Một khi đã như vậy, cùng với lựa chọn sợ hãi run run, khóc kêu, còn không bằng dũng cảm đi đối mặt.”

Cao Thận trong mắt dâng lên khâm phục, dù sao đối mặt tình cảnh như thế, còn có thể bình tĩnh đối mặt như vậy rất ít người có thể làm được, hơn nữa nàng lại là một nữ nhân.

Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại. Tô Lệ Nhã được Cao Thận nâng xuống xe ngựa. Nâng nhìn biển hiệu uy nghiêm “Phủ Tứ vương gia” , suy nghĩ bắt đầu rất nhanh chuyển động: Tứ vương gia ở bộ Long Viêm quốc cùng Long Hạo Thừa tranh quyền đoạt thế. Chuyện này cũng không khó lí giải việc nàng bị bắt. Nàng nhẹ nhàng ấn bụng, thầm nghĩ: Bảo bối, ngươi yên tâm. Nương cho dù dùng mọi cách, cũng sẽ bảo hộ ngươi.

Tô Lệ Nhã được Cao Thận dẫn dắt, xuyên qua đình viện lịch sự tao nhã rồi đến hành lang gấp khúc, rốt cục cũng tới được thư phòng của Long Kình Lệ. Cao Thận bởi vì muốn đi truyền tin mà ly khai. Nàng thế này mới có cơ hội đánh thư phòng trang trí có chút quỷ dị: Hai họa nổi tiếng lại đặt cùng nhau, cũng không đem chúng nó phân loại. Nhất là bức họa dùng hoàng kim tạo ra lại có vẻ đột ngột phi thường. Danh họa vốn thanh nhã dưới ánh mặt trời chiếu vào làm cho nó bị cách điệu. Còn có bình hoa chẳng phân biệt được xuất xứ. Toàn bộ thư phòng cho nàng cảm giác giống như báo vật được cắt trong đêm tối, chỉ cảm thấy quý báu, bất chấp tất cả liền đặt cùng nhau, có vẻ chẳng ra cái gì cả. Xem ra, Tứ vương gia này cũng bất quá chỉ có thế. Ứng phó với nhân vật như vậy, nàng tin tưởng chính mình tuyệt đối có thể.

“Ngươi chính là Tô Lệ Nhã?” Phía sau truyền đến thanh âm làm Tô Lệ Nhã xoay người. Nàng nhìn thấy người vũ dũng thường xuyên được kể trong khách vân tửu lâu Tứ vương gia — Long Kình Lệ. Hắn không có vẻ tuấn mỹ của A Kim. Khuôn mặt tục tằng, lông mi dày, còn có đôi môi cương nghị, giống như  loại hình tượng tướng quân trải qua vô số lần sinh tử trên chiến trường. Nhưng buồn cười là theo như nàng biết, hắn chưa bao giờ ra trận giết địch.

Long Kình Lệ đánh giá Tô Lệ Nhã. Khuôn mặt gầy yếu, không thấy dáng người. Nữ nhân này thật sự rất xấu. xấu nữ như vậy cư nhiên mang thai đứa nhỏ của Long Hạo Thừa. Bất quá, cũng chỉ có ngốc tử mới có thể cùng xấu nữ thân mật.

Tô Lệ Nhã chú ý tới chán ghét trên mặt hắn, biết hắn đối với diện mạo của chính mình chán ghét. Như vậy là tốt nhất. trong mắt của nàng hiện lên tinh quang.

Long Kình Lệ đem tầm mắt từ trên gương mặt xấu nữ rời đi, rơi xuống cái bụng vẫn bằng phẳng, hỏi:“Ngươi mang thai đứa nhỏ của Long Hạo Thừa ?”

Tô Lệ Nhã cũng không phản ứng giống nữ nhân bình thương hoảng sợ phủ nhận, ngược lại thẳng thắn trả lời:“Đúng vậy.”

Kinh ngạc hiện lên trong mắt Long Kình Lệ . Hắn tiến lên một bước, tinh tế đánh giá gương mặt xấu kia. Nhìn bình tĩnh vô lo, giống như chính mình đến phủ của hắn làm khách, hắn nghi hoặc hỏi:“Vậy ngươi biết mục đích ta phái người bắt ngươi tới là gì sao?”

“Biết. Vương gia ngài là muốn lấy đứa nhỏ trong bụng ta đến áp chế Tam vương gia Long Hạo Thừa.” Con mắt sáng xuất hiện hiểu rõ.

Long Kình Lệ trong mắt kinh ngạc càng sâu :“Ngươi không sợ hãi sao?”

Tô Lệ Nhã trên mặt hiện lên tươi cười tự tin, nói:“Sợ hãi?! Không. Ta chỉ có thể nói chính mình vinh hạnh, có thể trở thành quân cờ của Vương gia . Chỉ cần ta còn có giá trị lợi dùng, Vương gia sẽ đối xử tử tế với ta không phải sao?”

Tươi cười tự tin trong lúc nhất thời mê hoặc ánh mắt Long Kình Lệ . Nữ nhân này thật sự là rất kỳ quái, bình tĩnh kỳ quái, trí tuệ kỳ quái, kỳ quái làm cho người ta như bị đui mù. Không bị mê hoặc Long Kình Lệ bắt buộc chính mình dời mắt, xoay người nói:“Ngươi đã biết thân phận quân cờ của mình. Bổn vương sẽ phái đại phu đến hảo hảo mà cho ngươi an thai. Ngươi chỉ cần nhớ rõ trách nhiệm mình chính là bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng là được.”

Tô Lệ Nhã hơi hơi cúi người, tạ ơn nói:“Cám ơn Vương gia. Ta nhất định sẽ bảo trọng chính mình.”

Long Kình Lệ thấy sự tình diễn biết tốt đẹp, liền ly khai, Tô Lệ Nhã bị an bài đến khách phòng trong phủ Vương gia .

“Hô –” Trải qua hành trình mười ngày, đã làm Tô Lệ Nhã mỏi mệt không chịu nổi vô cùng bất nhã ngã vào trên giường. Cảm thụ được dưới thân là chăn mềm mại thoải mái, nàng không khỏi cảm thán: Không hổ là phủ Vương gia , ngay cả giường đều phi thường thoải mái. Nhìn căn phòng suy nghĩ của nàng rất nhanh chuyển động: Đúng là đến lồng giam này. Dọc theo đường đi, nàng không phải không nghĩ đến chạy trốn, nhưng nàng đang mang thai trong thời kỳ đầu, mệt nhọc quá độ dễ dàng ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nghiêm trọng hơn là sẽ sanh non. Hơn nữa, nàng không chạy khỏi tên Cao Thận. Cùng với ý nghĩ chạy trốn không thực tế kia, còn không bằng chuyên tâm ứng phó với Tứ vương gia. Nàng không biết Long Hạo Thừa bộ dạng cùng A Kim rất giống có thể hay không tới cứu nàng cùng đứa nhỏ. Trong đầu hiện ra hắn lãnh khốc trên mặt không hề có tình cảm, nàng trong mắt xuất hiện chắc chắc: Không, ở trong mắt người nọ đối với quyền lợi tràn ngập dã tâm , trừ bỏ quyền thế, cái khác đều là thứ yếu, có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Trong mắt nàng hiện lên lo lắng: Một quân cờ không có lợi dùng giá trị, cũng chỉ có thể bị hủy diệt. Nếu, Tứ vương gia biết được, đứa nhỏ trong bụng nàng không có gì giá trị lợi dụng , chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận, gây nguy hiểm cho đứa nhỏ. Vì thế chỉ có bảo trì giá trị lợi dụng của chính mình, mới có thể bảo đảm cho an nguy của nàng cùng đứa nhỏ, giá trị lợi dụng đương nhiên là nhằm vào quyền thế trong lòng Tứ vương gia . Nàng bên môi nổi lên tươi cười: Không thể tưởng được sự gian trá của chính mình giờ phút này lại trở thành công cụ tự bảo vệ mình. Làm người hiện đại, nàng chưa bao giờ cho rằng mình là thiện lương. Nàng là một người tham tiền, đóng kịch, làm cho mục tiêu bị thân bại danh liệt.

Tô Lệ Nhã trong mắt kiên quyết đứng dậy, chạy bộ đến bên cái bàn, viết thế cục  hiện tại. Trên giấy Tuyên Thành to như vậy, nàng viết theo hình thức tam giác thứ tự là Hoàng Thượng, Long Hạo Thừa, Long Kình Lệ.

Hoàng Thượng tuy rằng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, trong tay lại không có quyền thế thực sự. Toàn bộ quyền thế trong Long Viêm quốc chân chính là ở trong tay hai huynh đệ này . Hơn nữa nghe nói hoàng đế ham mê sắc đẹp, không để ý tới triều chính. Ở mặt ngoài thoạt nhìn,  hoàng đế này cùng loại với nhân vật con rối . Nhưng là, có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế làm sao có thể là nhân vật bình thường . Ngược lại, hắn rất có thể là một nhân vật vô cùng lợi hại. Bàn tay mềm không tự giác ở trên hai chữ “Hoàng Thượng” vẽ vòng, cũng đánh dấu chấm hỏi.

Long Hạo Thừa, một nam nhân cầm giữ toàn bộ quân quyền của Long Viêm quốc quân quyền. Dã tâm của hắn dễ dàng nhìn ra. Tô Lệ Nhã nhìn cái tên này trong mắt xuất hiện thống khổ. Kỳ thật, trong tiềm thức của nàng , đối với nam nhân cướp đi thân thểA Kim thân thể , làm A Kim biến mất khỏi thế giới này, có ôm tình cảm oán hận . Nhưng nàng lại không thể không thừa nhận,  nam nhân này có năng lực trác tuyệt lĩnh quân cùng năng lực trị quốc. Nam nhân kinh thế mới có thể làm cho địch nhân kinh sợ, không tiếc đại giới loại bỏ hắn. Vốn muốn làm chút ký hiệu thủ, vẫn là dừng lại, chuyển qua tên kế tiếp.

Long Kình Lệ, một nam nhân cũng có dã tâm, nhưng lại cùng Long Hạo Thừa có khác biệt. Hắn là  loại người tự phụ, nhưng lại năng lực khuyết thiếu . Hắn nghĩ đến bắt nàng để có thể áp chế Long Hạo Thừa. nhưng hắn sai lầm rồi. Trong lòng nam nhân tràn ngập dã tâm, có người nào có thể ngăn cản hắn đến với quyền thế , bao gồm thân nhân của mình, đều có thể không chút lưu tình mà vứt bỏ. Bất quá, nam nhân hữu dũng vô mưu mới dễ dàng đối phó.

Tô Lệ Nhã trong lòng dần dần hiện ra kế sách ngày sau tự bảo vệ mình cùng trốn đi , rồi sau đó hiểu ý nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.