Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 33: Canh thịt




Ánh mặt trời chiếu gọi khắp nơi, như muốn thiêu đốt vạn vật, ngay cả hoa mầu cũng sắp chết héo, một số hồ nước giờ gần như khô cạn. Nhiệt độ quá cao, làm cho cảnh sắc của vạn vật lâm vào cực nóng khiến cho hơi vặn vẹo. Lâm Tư phiêu du giữa không chung nhất thời có chút mờ mịt nhìn bốn phía cảnh tượng nạn hạn hán. Chẳng lẽ nàng đã chết?! Lâm Tư bên môi hiện ra cười khẩy nói: Bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể không chết đâu?

Lúc này, một đám khiêng gánh nặng theo xa xa đi tới, cắt ngang suy nghĩ của nàng. Đám người này rõ ràng nạn dân. Bọn họ thu thập những gì có thể mang theo, hướng đến phương xa nơi có thể có cơm ăn.

“Đông -- đông --” Một đôi vợ chồng rốt cuộc chịu không nổi đói khát cùng cực nóng tra tấn, ngã xuống.

“Cha, nương, cha, nương......” Một tiểu cô nương mắt mang nước mắt nhìn cha mẹ bởi vì đói khát mà chết đi. Một đường nhìn lại, không hề thiếu tiểu hài tử giống như tiểu cô nương này ở bên cạnh cha mẹ đã chết đi mà khóc thét lên.

Phiêu đãng ở giữa không trung Lâm Tư trông thấy một màn tràn ngập bi thương biểu tình trên mặt cũng không có gì thay đổi, chính là mắt lạnh quan sát hết thảy. Dù sao, tình hình như vậy nàng trước kia đã quá quen thuộc. tại thời buổi thiên tai này, tiểu cô nương ngay cả cấp cha mẹ an táng đều không có khả năng, liền nghiêng ngả lảo đảo theo dòng người hướng thành trấn xa xa đi đến.

Bỗng nhiên cảnh vật lại chuyển, Lâm Tư ngẩn người nhìn trước mắt đã là người đến người đi ở ngã tư đường. Nhìn nhóm đại gia lăng la tơ lụa, quay đầu nhìn phía này nhóm khất cái ngồi xổm góc đường đều trợn tròn mắt, nuốt nước miếng thứ duy nhất có thể đỡ đói, nhìn nhóm người giàu có đồ ăn trong tay, không thể không cảm thán thế giới này không công bằng. Đồng dạng là người, vì sao có người có thể có thịt cá, có người lúc nào cũng phải chịu đói khát tra tấn.

Lúc này, một tiểu cô nương xiêm y lam lũ, tóc xoã tung bỗng nhiên hướng một nam nhân trên đường trên tay cầm một bao bánh bao thịt ăn rất nhanh phóng đi, cướp đi bao bánh bao trong tay nam nhân. Sau đó một bên lấy ra trong đó một cái bánh bao ăn như lang thôn hổ yết, bên chạy đi rất nhanh.

“Hảo ngươi một đứa dân đen, cư nhiên dám trộm đồ của đại gia.” Cái kia nam nhân mặt mang tà ác hướng cô gái kia chạy tới.

Tiểu cô nương bị truy đuổi hoảng sợ vọt vào một ngõ cụt không người. Nhìn bức tường đối diện, tiểu cô nương hoảng sợ xoay người nhìn kia thân hình thật lớn đang dần dần tiếp cận, thân mình nho nhỏ không chịu khống chế run run đứng lên.

Nam nhân nhìn thấy gói to trống không, mắt mang hung quang duỗi tay ra đem thân mình nhỏ bắt đến trước người, muốn đánh tên thường ăn đồ ăn của hắn.

Trên thân nam nhân tản ra ác ý, làm tiểu cô nương theo bản năng kịch liệt giãy dụa. Quần áo vốn đã tàn phá không chịu nổi liền “Tê --” một tiếng bị xé ra một khoảng lớn,da thịt trắng nõn liền bại lộ trước mặt người.

Nam nhân nhìn thấy da thịt tuyết trắng trước ngực nàng, trong mắt lập tức nhiễm lên cấp dục, sau đó cười dâm đãng nói:“Tiểu tử, nếu ăn đồ của đại gia thì phải trả đại giới.” Vừa dứt lời, hắn đã đem tiểu cô nương áp đến dưới thân.

thân mình cao lứon làm cho tiểu cô nương thiếu chút nữa không thở nổi, bản năng sinh tồn theo nàng liền cắn cánh tay nam nhân.

Ăn đau nam nhân thẹn quá thành giận hướng tiểu cô nương cho một cái tát.

“Ba --” Một tiếng, tại ngõ cụt không người có vẻ dị thường vang dội. Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sưng lên, vô lực hư nhuyễn đi xuống.

Nam nhân thấy tiểu cô nương rốt cuộc ngừng giãy dụa, liền khẩn xé đi xiêm y vướng bận. Dù là Lâm Tư lạnh lùng như vậy cũng không nhìn được muốn tiến lên hung hăng giáo huấn nam nhân cấp kia. Nhưng là, tay nàng lại xuyên qua thân thể nam nhân. Vô lực thu hồi tay, nàng tự phúng nói: Không thể tưởng được nàng thật vất vả dâng lên tinh thần chính nghĩa cư nhiên lại bị đánh vỡ.

Lâm Tư chỉ có thể bắt buộc chính mình nhắm mắt lại, không nhìn tới. Nhưng tiếng thét thê lương tuyệt vọng cùng tiếng cười đắc ý không cách nào ngăn chặn.

Nam nhân ồ ồ thở dốc, cô gái một tiếng một tiếng một tiếng kêu cứu, quanh quẩn bên tai của nàng.

“A --” thanh âm bén nhọn mà thống khổ đâm vào tai Lâm Tư.

Rồi sau đó truyền đến tiếng cười dâm đãng của nam nhân truyền đến:“Thoải mái a ~ quả nhiên vẫn là tiểu hài tử là tốt nhất, thật sự là thoải mái a! Ha ha ha --”

Ý thức được chính mình bất lực, Lâm Tư không muốn lại đối mặt trường hợp như thế, xoay người rời đi ngõ nhỏ u ám này, đứng ở trên đường. Nhìn người người vẫn đang đi tới đi lui, bên môi nổi lên tươi cười châm chọc , thế giới này chính là như vậy.

Thời gian không biết qua bao lâu, thẳng đến trăng ngã về tây, người trên đường dần dần ít đi , nam nhân hoang mang rối loạn theo trong ngõ nhỏ chạy đi. Lâm Tư xoay người nhìn thấy cũng là hạ thân không ngừng đổ máu, cả người đều đầy các vết bầm nho nhỏ. Nàng đau lòng phát hiện cô gái kia hai mắt đã không có sinh khí. Xem ra, cô gái này không bao lâu nữa sẽ chết đi.

Nhưng bỗng nhiên tay nhỏ bé giật giật, chỉ thấy cô gái giãy dụa thân mình hướng ngoài đường bò tới. Lâm Tư khiếp sợ nhìn thân hình trần tụi gian nan bò sát trên đường. Tại một khắc này, nàng lại rõ ràng cảm thấy tiếng lòng của cô gái: Sống sót. Nàng phải sống. Nàng đáp ứng qua với cha mẹ vô luận như thế nào đều phải sống sót. Sống sót.

Rốt cục, cô gái đi đến mặt đường, nhưng giờ phút này màn đêm bao phủ bốn phía trên đường đã không còn ai. Lâm Tư có chút không đành lòng nhìn ánh mắt vốn tràn ngập hy vọng nháy mắt ảm đạm xuống.

“Đát đát đát --” Một chiếc xe ngựa từ xa xa chạy như bay đến. Nhìn cô gái không có khả năng tránh né, Lâm Tư trong lòng khẩn trương.

Nhưng xe ngựa ở thời khắc mấu chốt nhất thì dừng lại.

“Chuyện gì a?” Bên trong xe truyền đến thanh âm.

Mã phu (người đánh xe ngựa) thoáng do dự nói:“Có một cô gái sắp chết ở trên đường.”

Xe ngựa mở ra, nhìn dung nhan quen thuộc làm Lâm Tư cả người chấn động -- Vương gia.

Long Hạo Thừa đến gần nhìn cô gái toàn thân trần trụi, rõ ràng là đã bị cường bạo.

Cô gái nhìn thấy rốt cục có người đến, giãy dụa ngẩng đầu nói:“Cứu, cứu ta.”

Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên kinh ngạc, ngồi xổm xuống, đối mặt với đôi mắt thiêu đốt mãnh liệt dục vọng muốn sống nói:“Muốn sống sao?”

Cô gái dùng sức gật đầu.

“Ta có thể cứu ngươi. Nhưng từ nay về sau mạng của ngươi là của ta. Nên vì ta nguyện trung thành.”

“Mạng của ta là của ngươi.” Cô gái trịnh trọng tuyên thệ.

Trên mặt tuấn mỹ hiện lên tươi cười:“Bé ngoan. Ngươi tên là gì?”

Cô gái dùng hết khí lực cuối cùng trả lời:“Ta gọi là Lâm Tư.” Nói xong, liền hôn mê.

Lâm Tư khiếp sợ nhìn người được Long Hạo Thừa ôm lấy. Đây là nàng?! Chẳng lẽ đây chính là đoạn trí nhớ mình từng mất đi. Nàng nhớ rõ sau khi tỉnh lại, đã ở một gian phòng thoải mái, sau đó lại gặp được Vương gia. Nhưng đoạn trí nhớ về như thế nào gặp được Vương gia đều không có. Thì ra đây là bộ dáng lần đầu khi nàng gặp Vương gia a! Trong lúc nhất thời trí nhớ đã bị D_E_L_E_T_E mở ra, cảm giác ghê tởm bị nam nhân hôn thân thể, đau nhức khi người xâm nhập thân thể, ngay lúc đó trí nhớ cùng cảm giác đều ùa trở về.

Thật bẩn a! Đau khổ a! Đau khổ a! Cứ nghĩ tiêu thất như vậy. Hoặc là rốt cuộc vì cái gì a? Cha mẹ đã sớm ly khai. Mọi người quan tâm nàng đã ly khai. Lúc này, Lâm Tư phát hiện thân thể mình càng ngày càng trong suốt. Nàng biết chính mình sắp biến mất. Biến mất tốt lắm, như vậy cũng tốt. Tất cả thống khổ đều theo đó mà biến mất.

“Lâm Tư, ngươi không thể chết được, ngươi còn phải nói cho ta biết là ai bắt A Nhã đi. Ngươi không thể chết được.” Bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một giọng nói quen thuộc.

A Nhã?! Trí nhớ bắt đầu đổ về.

“Tiểu Tư, tốt thôi, tốt thôi ~” A Nhã làm nũng với cô.

“Tiểu Tư, ngươi là tỷ muội tốt của Tô Lệ Nhã ta.” A Nhã xem nàng là tỷ muội tốt.

“Tiểu Tư, mặc kệ ngươi không phải thật sự đối với ta có khác thường tình cảm, ngươi là tỷ muội của ta thân phận nàysẽ không thay đổi.: Là người cho dù biết nàng lừa gạt chính mình, vẫn nguyện ý tin tưởng nàng.

“Tiểu Tư, cám ơn ngươi đã bảo hộ ta như thế. Ta thật sự rất may mắn có người tỷ muội này. Hẹn gặp lại.” Là A Nhã vì bảo hộ nàng mà dứt khoát lựa chọn để người ta bắt đi.

Đúng, nàng không có chết. Nàng còn phải cứu A Nhã. Nàng còn phải cứu người duy nhất thiệt tình đãi nàng. Nàng không thể chết được. Theo ý chí mạnh mẽ muốn sống, bỗng nhiên bầu trời đen đen kịt, bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Nàng ra sức hướng chỗ ánh sáng bay đi. Ánh sáng chói mắt làm nàng phải nheo mắt, khi mở mắt ra, đặt vào mắt là gương mặt tràn đầy lo lắng củaTrình Lân.

“Thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh.” Nhìn người đã tỉnh, Trình Lân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Hồi tưởng đêm hôm qua, hắn bởi vì thấy Lâm Tư té xỉu ngã tư đường cả người đều là máu nhưng Lâm Tư vẫn dùng hết khí lực yêu cầu hắn đi thông báo cho Long Hạo Thừa thật là vô cùng khiếp sợ. Nhưng hắn vẫn là quyết định thật nhanh ôm nàng hướng hiệu thuốc bắc đi đến. chưởng quầy sau khi nhìn thấy hắn ôm Lâm Tư, lập tức liền dẫn hắn tiến vào trong nội đường. Hắn cũng đem tin tức nói cho chưởng quầy. chưởng quầy vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến xoay người rời đi.

Đơn giản, bên người hắn vừa vặn mang theo hòm thuốc, hắn mới có thể lập tức tiến hành trị liệu cho nàng. Khi hắn dùng kéo cắt phần y phục đã dính sát vào vết thương, hắn kinh hãi khi nhìn thấy các vết thương nghiêm trọng cho dù đã trải qua năm tháng như vẫn lưu lại sẹo. Vết thương sâu như thế đều nói lên nàng từng nhiều lần trở về từ quỷ môn.

Làm một thầy thuốc, hắn lập tức thu hồi giật mình, chuyên tâm trị liệu. Rốt cục, hắn đem miệng vết thương khâu lại xong. Nhưng bởi vì nàng bị thương mất máu quá nhiều, có thể vượt qua hay không vẫn là tùy vào số mạng của nàng. Hai ngày này, hắn một tấc cũng không rời khỏi nàng, để ngừa tình huống đột ngột phát sinh. Chính như mới vừa rồi, thân thể Lâm Tư bỗng nhiên run rẩy, nhiệt độ lập tức hạ xuống, làm cho hắn phải vội vàng dùng mội phương pháp chữa trị. Nhìn nàng dần dần ngừng run rẩy, hắn biết nàng rất nhanh sẽ chết đi. Tình thế cấp bách, hắn dùng ngân châm kích thích nàng, chiêu này thật sự hữu dụng, nàng rốt cục đã tỉnh.

Lâm Tư ở nhìn thấy Trình Lân lập tức muốn khởi động thân thể, nhưng Trình Lân mau hơn một bước đè lại nói:“Cẩn thận miệng vết thương.”

Lâm Tư dùng tay trái cầm lấy tay Trình Lân nói:“Thông báo Vương gia chưa? A Nhã bị bắt đi rồi.”

Trình Lân trong mắt hiện lên cảm động. Hắn cảm động cho Lâm Tư đã bị trọng thương như thế, thiếu chút nữa là chết cư nhiên vừa tỉnh lại chính là hỏi tình huống của A Nhã. Vì làm cho nàng an tâm tĩnh dưỡng, hắn gật đầu nói:“Ân, đã thông báo.”

Lâm Tư thân thể vốn cương cứng bắt đầu thả lỏng, lẳng lặng chờ đợi Trình Lân chất vấn. Nhưng thời gian một chút một chút đi qua, Trình Lân chỉ để ý việc điều trị cho chính mình. Rốt cục, nàng vẫn là mở miệng hỏi:“Uy, Trình Lân, ngươi không có vấn đề nào hỏi ta chăng?”

Trình Lân cầm băng gạc đã thoa thuốc mỡ, đi tới, nhẹ giọng nói:“Thân phận hiện tại của ta là đại phu. Làm một đại phu, nhiệm vụ quan trọng nhất là trị liệu cho bệnh nhân của mình. Về phương diện không cần phải xen vào.”

Trình Lân trong đôi mắt hắc bạch phân minh xuất hiện trong suốt, nói:“Hơn nữa, nếu ngươi muốn nói cho ta biết tự nhiên sẽ nói thôi.” Kỳ thật, không cần Lâm Tư nói, từ khi nàng hôn mê, hắn cũng biết nàng là người được Long Hạo Thừa phái tới bảo hộ A Nhã.

Lâm Tư trong mắt xuất hiện khiếp sợ, nhưng khiếp sợ này rất nhanh đã bị e lệ thay thế, nhìn bàn tay to nam tính thuần thục mở ảo của nàng ra, giúp nàng đắp thuốc cho vai trái, cho dù nàng biết hắn là bởi vì trị liệu cho nên mới như thế, nhưng nữ tính e lệ vẫn là làm cho dung nhan vốn tái nhợt nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Trình Lân cũng không có chú ý tới vẻ mặt đỏ ửng của nàng, rốt cục xác định nàng vượt qua nguy hiểm, hắn đứng dậy nói:“Tốt lắm. Ngươi chỉ cần nằm ở trên giường tĩnh dưỡng mười ngày là có thể bình phục. Còn có, đây là phương thuốc, chỉ cần chiếu theo đơn, uống thuốc đúng giờ, là không có vấn đề gì.”

Lâm Tư có chút giật mình tiếp nhận phương thuốc, nghi hoặc sau khi thấy kiên trì trong mắt hắn biết hắn muốn đi Viêm Đô cứu A Nhã. Bỗng nhiên, một cỗ tình cảm khó có thể dùng lời để diễn ta mạnh mẽ xuất hiện. Nhưng nàng lựa chọn xem nhẹ, nhẹ giọng nói:“Trình Lân, ngươi đến bên phải tường, trên kệ sách tầng thứ mười, từ bên trái đếm qua gõ gõ vào ô thứ ba.”

Trình Lân tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là làm theo. Sau khi gõ xong ô thứ ba đột nhiên dịch chuyển ra, ánh mắt Lâm Tư ý bảo lấy đồ trong đó ra, nhìn hộp gỗ lịch sự tao nhã. Hắn đem hộp gỗ đưa đến cho Lâm Tư.

Lâm Tư dùng tay trái mở hộp ra, đem lệnh bài bên trong đưa cho Trình Lân nói:“Đây là lệnh bài khẩn cấp Vương gia cho ta, có lệnh bài này, ngươi có thể thuận lợi một đường đến Viêm Đô.”

Trình Lân mắt mang khiếp sợ nhìn Lâm Tư, dù sao lệnh bài trọng yếu như thế, nàng cư nhiên lại giao cho hắn.

Lâm Tư cười nói:“Coi như tạ lễ cho ngươi cứu ta đi!” Nàng thoáng tạm dừng, trong mắt nồng đậm kỳ vọng nói:“Hy vọng, ngươi có thể hỗ trợ Vương gia cứu A Nhã. Vương gia chưa từng có quên A Nhã, A Nhã là nữ nhân hắn quan tâm nhất.”

Trình Lân tiếp nhận lệnh bài nắm chặt nói:“Yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng nhất định sẽ cứu Tiểu Nhã. Chớ quên, nàng cũng là nữ nhân ta yêu nhất.” Vừa dứt lời, Trình Lân dứt khoát đứng dậy rời đi.

Lâm Tư nhìn thân ảnh kiên nghị rời đi , không biết vì sao trong lòng lại hiện lên u sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.