Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 28




"Em có thể, em rất mạnh đó, để em bế em ấy đi mà.”

Tô Tiểu Tứ nhéo lỗ tai của cậu: “Đừng quậy nữa, em làm Thanh Ti ngã thì làm sao? Còn quậy nữa coi chừng anh đánh em đó.”

Lộ Tu Triệt u oán nói: “Ban đầu cậu còn nói, không cho Thanh Ti gọi tớ là anh, bây giờ tự cậu nhìn đi...”

Mặt Nhạc Thính Phong đã đen như đít nồi rồi, “Cậu đừng phí lời có được không?”

Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng: “Haiz… sáu anh em họ này của cậu, bình thường chưa từng nhìn thấy em gái sao?”

Nhạc Thính Phong nhìn cậu một cái, cậu vậy mà nói đúng rồi đó, sáu tên này, còn không phải chưa từng nhìn thấy em gái sao?

Đám nhóc choai choai bọn họ, dáng vẻ thật ra đều rất xuất sắc, tùy tiện chọn ra một tên ném vào trường học gần đó đều là nam thần trong trường, rất hút mắt, không ít bé trai bé gái xung quanh không nhịn được chạy đến chơi xung quanh họ.

Có người to gan một chút liền dứt khoát đến nói chuyện với họ, nhưng… Bọn họ đâu có thời gian để ý mấy người đó, khó khăn lắm mới có được một em gái có thể chơi cùng, ai còn thèm quan tâm người khác chứ.

Chơi đến gần giờ cơm trưa, Tô Trảm mới vẫy tay, về nhà, chiều sẽ dẫn em gái ra ngoài chơi nữa.

Thế nên một đám nhóc các cậu, đi từ quảng trường về nhà.

Bọn họ là từ tiểu khu đi bộ ra đây, lúc trở về, để tiết kiệm thời gian, Nhạc Thính Phong dẫn họ vòng qua một con hẻm.

Con hẻo có hơi hẻo lánh, bình thường đã ít người, lúc này càng ít hơn.

Được nửa đường, đột nhiên xông ra mấy thanh niên khoảng 20 tuổi, tên cầm đầu vô cùng hung hãn, trong tay còn có một con dao rọc giấy, “Bọn quỷ nhỏ, đã theo dõi tụi bây hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, nhìn dáng vẻ chắc đều là tiểu thiếu gia con nhà có tiền, tiền lì xì chắc cũng không ít, mau lấy ra, bằng không, đừng trách dao của bọn tao không có mắt.”

Bọn người Nhạc Thính Phong ở quảng trường quá thu hút sự chú ý, cộng thêm, mấy anh em họ của cậu, ra tay quá hào phóng, ai ấy đều vì muốn lấy lòng Thanh Ti mà đã mua không ít đồ, sớm đã bị mấy tên lưu manh này để ý, trong mắt bọn chúng, bọn người Nhạc Thính Phong giống như một con dê béo bở vậy.

Tô Trảm bế Thanh Ti, cười cười, vỗ vỗ sau lưng Thanh Ti: “Em đừng sợ, có mấy anh ở đây rồi.”

Cậu xoay người, đặt Thanh Ti xuống, nói với mấy cậu em trai mình: “Mấy đứa trông chừng Thanh Ti.”

Cậu bước lên trước hai bước, Tô Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt, không nói tiếng nào đã đồng loạt xông lên.

Tuy Nhạc Thính Phong rất ghét anh họ này, nhưng lúc này, xử lý mấy tên chướng mắt này trước đã.

Tô Trảm mỉm cười: “Không sao, đao không có mắt, nhưng tôi có.”

Cậu lấy ví tiền của mình ra, bên trong tiền mặt dày cộm còn có thẻ bạc, nhìn thấy mấy tên lưu manh đó mắt cũng sáng rực lên, một tên cẩn thận nói, lần này phát tài rồi. Cướp được tiền của mấy tên tiểu tử nhà giàu, vậy khác gì nhặt được vàng mà không tốn sức chứ.

Tô Trảm nói: “Tiền ở đây cả, có thể lấy đi hay không, phải xem các người có bản lĩnh đó không.”

“Xem ra mày không chịu chủ động đưa ra, được, vậy thì đừng trách bọn tao không khách khí, anh em, lên.”

Thế là một đám lưu manh, vây lấy mấy người bọn họ.

Tô Trảm nói: “Tiểu Ngũ, che mắt Thanh Ti lại, đừng để em ấy thấy máu.”

Tô Tiểu Ngũ vội vã che mắt Thanh Ti lại, Tiểu Lục nói: “Em đừng sợ, các anh đều rất lợi hại, một phút là có thể giải quyết xong. Em đếm đi, chắc chắn chưa đến 60 sẽ kết thúc thôi.”

Vì thế Thanh Ti thật sự đếm thật, kế đến liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, sau đó cô bé còn chưa đếm đến 50, Tiểu Lục đã nói: “Em gái, kết thúc rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.