Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 20




Trời xanh thẳm, sau 1 giờ, ánh nắng chiếu xuống ấm áp.

Quảng trường Tinh Hà.

Sắc màu rực rỡ, đài phun nước bắt đầu khởi động, bọt nước bắn lên, giữa quảng trường có mấy đứa bé chạy nhảy vui đùa ầm ĩ.

Ở một góc yên tĩnh khác, nắng ấm chiếu xuống một bóng dáng mảnh khảnh bận rộn không ngừng.

Cô đứng ở sau giá vẽ tranh, bút trong tay vẽ lại cảnh tượng bên ngoài, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về pho tượng xa xa.

Nhấc bút lên vẽ, đường cong dưới ngòi bút của cô trở nên linh động vô cùng.

Tuy nhiên hình như cô không hài lòng với bức họa, nên nhíu mi không ngừng điều chỉnh hình ảnh.

Hình như tâm tình không vui vẻ, nên ảnh hưởng đến khung cảnh xung quanh, vẽ thế nào cũng không vừa ý?

Mộc Yên thở dài một tiếng động tác trên tay cũng ngừng lại.

Trên lớp đá cẩm thạch màu đen, cây bút vẽ nhiều màu đã làm ra rất nhiều tác phẩm, hơn nữa tất cả đều chỉ vẽ phong cảnh ở cùng một chỗ.

Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, Mộc Yên không biết đã ngồi bao lâu. Vốn định vẽ tranh để tâm tình tốt lên một ít, nhưng dù vẽ thế nào đều không cải thiện được cảm xúc. Bất quá, ít nhất hiện tại cũng ra khỏi Mộc gia rồi.

Bồ câu trắng từng đàn từng đàn bay lên lại hạ xuống. Người trên quảng trường cũng dần dần đứng lên.

Đôi mắt cô híp lại, nhìn đám người đi tới đi lui, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy chính mình bị cô lập. Không hiểu tại sao lại nhớ tới câu nói của Chu Tự Thanh "Sự náo nhiệt là của người khác, bản thân tôi hoàn toàn không có gì cả."

Đột nhiên, có người vỗ nhẹ bả vai cô, hồi thần lại, Mộc Yên nhìn về phía sau.

Sau 1 giờ trưa, dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng dáng Tạ Thần phản chiếu trước mắt cô, khóe môi nở nụ cười ôn nhu như lúc mới gặp.

"Bác sĩ Tạ?" Tiểu Mộc Yên kinh ngạc, không ngờ lại gặp hắn ở đây.

"Mộc tiểu thư, xin chào." Nho nhã lễ độ, khiêm tốn lịch sự. Đứng dưới ánh mặt trời vươn tay về phía cô.

"Xin chào." Mộc Yên cũng bắt tay hắn, không giống tay Dung Lạc lạnh lẽo, tay Sở Hoán cực nóng, lòng bàn tay Tạ Thần ấm áp mà mềm mại.

"Mộc tiểu thư vẽ cây sao?" Tạ Thần nhẹ giọng hỏi, ngón tay thon dài nhặt tập tranh nằm trên nền đá cẩm thạch lên tinh tế lật xem.

"Nhàn nhã không có việc gì, tùy ý vẽ đại thôi." Cô cười khẽ.

"Mộc tiểu thư khiêm tốn rồi, khả năng hội họa của cô thật sự rất chuyên nghiệp." Tạ Thần nhìn tác phẩm, thật tâm tán thưởng."Cô có học qua hội họa sao?" Hắn hỏi cô.

"Chuyên môn ở đại học là hội họa và điêu khắc."

"Trách không được!" Tạ Thần ôn nhu cười, rồi sau đó lại tiếp tục nói, "Phong cách phác họa của cô rất giống với một vị bằng hữu của tôi."

"Phải không?" Trong mắt Mộc Yên lóe lên một tia kinh hỉ.

Tạ Thần gật đầu tiếp tục nhìn bức tranh.

Sau một lúc lâu, hình như hắn vô tình liếc qua mắt cá chân của Mộc Yên, hỏi: "Chân cô thế nào rồi?"

"Tốt hơn rất nhiều rồi, cám ơn bác sĩ Tạ. Lần trước bởi vì vội vàng quên không cảm ơn anh."

"Mộc tiểu thư khách khí rồi, tôi là bác sĩ tư của Dung gia, đây là việc tôi phải làm."

Mộc Yên nhìn Tạ Thần mặc quần áo đơn giản, "Bác sĩ Tạ tới đây để tản bộ sao?"

Tạ Thần lắc đầu: "Tôi tới tìm Tuyên Tuyên."

"Tuyên Tuyên?"

Nhìn bộ dáng Mộc Yên nghi hoặc, Tạ Thần cười giải thích: "Tuyên Tuyên là một chú mèo màu trắng."

Thì ra là thế, Mộc Yên hiểu, liền hỏi, "Vậy bác sĩ Tạ tìm được chưa?"

Hắn không nói lời nào, mỉm cười xoay người đi đến bồn hoa bên cạnh.

Ở trong bồn chủ yếu là hoa Đỗ Quyên, cánh hoa dưới ánh mặt trời nở rộ.

Ngón tay trắng nõn sạch sẽ đẩy một tán lá xanh ngắt ẩm ướt ra, một con mèo màu trắng chậm rãi đi ra.

"Meo meo... Meo meo... Meo meo..."

Mèo con quơ quơ móng vuốt, bởi vì thấy được chủ nhân mà vui mừng kêu lên.

Đôi mắt màu hổ phách, lông tơ trắng như tuyết, vô cùng thân thiết cọ thân thể mềm mại của mình vào lòng bàn tay của Tạ Thần. Hắn ôn nhu cười, sờ đầu nó, "Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên."

"Rất đáng yêu!" Mộc Yên khen.

Tạ Thần quay đầu, nhìn vẻ mặt trẻ con của Mộc Yên, ánh mắt ôn nhu. Dù đã trải qua chuyện gì, rốt cuộc cô cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười chín tuổi, có vài thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Đem mèo con ôm xuống dưới đất, Tạ Thần nói với cô: "Lại đây chơi với nó đi!"

"Được." Tiểu Mộc Yên cười như trẻ con.

Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng sờ vật nhỏ mềm mại, phát hiện nó cũng không chống cự, cô liền tranh thủ nhẹ vỗ về đám lông trắng như tuyết của nó.

Mèo con tựa hồ rất thích cô, vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm lòng bàn tay của cô.

"Đáng yêu quá.” Cô chơi đùa rất vui vẻ. Không hề chú ý tới lúc này người đàn ông bên cạnh đang tinh tế đánh giá mình.

Mộc Yên cười rất vui vẻ, vẻ mặt hồn nhiên, Tạ Thần nhớ lại hình ảnh cô toàn thân lạnh nhạt ở Seattle, chẳng lẽ thật sự mình đã nhìn lầm rồi? Hắn nhíu mày, lại đúng lúc thoáng nhìn qua tiểu nha đầu đang tươi cười, ngọt ngào thanh thuần. Hắn có chút hoài nghi.

Tiểu Mộc Yên đùa với con mèo, không khỏi nghĩ thầm quả nhiên giống y như chủ của nó. Nhu thuận như vậy giống với một thân ấm áp của chủ nó.

"Tuyên Tuyên rất thích cô." Tiểu Mộc Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Thần đưa cô một lọ thủy tinh.

"Cám ơn." Cô đứng lên cầm lấy, nhìn hắn ôm mèo con vào trong lòng. Hình ảnh thật ấm áp, cũng không bởi vì một người đàn ông bế mèo mà cảm thấy bất ngờ. Có lẽ là bởi vì trên người Tạ Thần có khí chất ôn hòa, nên thấy hắn ôm Tuyên Tuyên mới cảm thấy ấm lòng.

Thật lâu sau, Tạ Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối lại, nói với tiểu Mộc Yên, "Xem ra trời sắp mưa rồi, Mộc tiểu thư nên về nhà nhanh đi!" Nhìn cô đã bắt đầu thu thập dụng cụ vẽ tranh, Tạ Thần lại nói: "Tôi đưa cô về!"

Cô quay đầu nhìn hắn mỉm cười, "Không cần, lát nữa sẽ có xe tới đón tôi."

"Vậy được rồi. Mộc tiểu thư hẹn gặp lại!"

" Hẹn gặp lại!"

Xoay người, hắn cúi đầu nói với vật nhỏ trong lòng, "Tuyên Tuyên, chúng ta về nhà!"

Mộc Yên nhìn Tạ Thần đi xa, môi nỉ non hai chữ, "Về nhà."

Hai chữ đó ấm áp cỡ nào, nhưng bản thân cô còn có nhà sao? Châm chọc cười, Mộc Yên kinh ngạc, hôm nay cô làm sao vậy? Đa sầu đa cảm? Lắc đầu, ánh mắt trở nên tăm tối, cảm thấy cảm xúc tốt đẹp như vậy thật sự không thích hợp với mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.