Người phục vụ mặc bộ sườn xám đỏ thẫm động tác nhẹ nhàng bày ra dụng cụ pha trà, Vạn Ngọc Nhiên một bên chọn lá trà, một bên nhìn Tần Diệc Hạo: “Anh ta cho là ý của anh ta, tôi không đồng ý coi như không có, cậu nói bậy như vậy, tôi liền mặc kệ tất cả lập tức xuống núi.”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi: “Chuyện này tôi không làm chủ được, nếu như chị Vạn có thể xuống núi, chú út nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Ấm áp trên khuôn mặt Vạn Ngọc Nhiên cuối cùng cũng lộ ra tia bất đắc dĩ, giống như nghĩ đến chuyện khó khăn gì, vẻ mặt đấu tranh cùng với khó hiểu, dứt khoát thở dài cũng không nói gì thêm, chuyên tâm pha trà.
Cách một màn hơi nước dày đặc, ánh mắt Tần Diệc Hạo không lưu tâm nhìn về phía Khương Sam, Khương Sam đang chuyên chú nhìn chị Vạn pha trà, khuôn mặt tinh xảo cách qua màn hơi nước có chút mơ hồ, thật là một người xinh đẹp như hoa xa cách như vậy.
Động tác Vạn Ngọc Nhiên tao nhã thành thạo, mỗi một động tác nhẹ nhàng lại lưu loát, khiến cho người khác có cảm giác yên tĩnh lại. Lãng@d#d#l#q#d@Quên
Phục vụ im hơi lặng tiếng đẩy cửa bước vào, cận thận tránh vòng qua chỗ ngồi của Vạn Ngọc Nhiên, bày lên bàn mấy món bánh ngọt, hình dáng tinh xảo, bánh ngọt nhỏ nhắn bằng ngón tay cái nhìn qua vô cùng đáng yêu, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta động lòng rồi.
“Trước ăn thử bánh ngọt, chị Vạn phải mất một lúc mới pha trà xong, hôm nay cô có lộc ăn, ăn bánh ngọt cùng với trà chị Vạn pha là tuyệt nhất.”
Tần Diệc Hạo nâng cằm, ý bảo phục vụ bưng cái dĩa dời qua bên Khương Sam.
Nhưng Khương Sam cũng không có động, vẫn chuyên tâm nhìn chị Vạn pha trà, Tần Diệc Hạo gõ gõ mặt bàn, cô vẫn không có phản ứng như cũ.
“Khương Sam?” &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
Tần Diệc Hạo hơi đề cao giọng, lần này ngay cả động tác của Vạn Ngọc Nhiên cũng chậm lại, nhìn về phía Khương Sam.
“Ư.” Lúc này Khương Sam mới hồi phục lại tinh thần: “Sao vậy?”
Tần Diệc Hạo bình tĩnh nhìn cô, giọng nói có chút đè nén: “Bánh ngọt trên bàn, cô ăn thử xem.”
Bây giờ Khương Sam mới để ý trên bàn ngay chỗ cô bày ra một loạt bánh ngọt, hương thơm ngọt ngào bay vào mũi, nhìn về phía bàn trống không của Tần Diệc Hạo: “Sao chỉ để ở chỗ tôi? Hai người không ăn một chút sao, tôi đã không ăn vô rồi.”
Nói xong xấu hổ cười cười. d!^Nd+n(#Q%*d@n
Tay dưới bàn của Tần Diệc Hạo chậm rãi nắm chặt lại, trong mắt dần dần trở nên u ám.
Vạn Ngọc Nhiên phát giác được không khí giữa hai người có gì đó không thích hợp, có điều cô với Khương Sam cũng không quen nên không hỏi nhiều, vừa vặn pha trà xong, rót cho hai người, khéo léo chuyền đề tài khiến cho không khí sinh động lại.
“Ôn tuyền đã chuẩn bị tốt, hai người uống trà xong có thể qua đó dùng hay là ra ngoài đi dạo?”
Khương Sam xin lỗi nói: “Thật ngại quá, lúc này thời gian cũng không còn sớm, còn phải trở về nội thành, hôm nay không có thời gian tắm suối nước nóng rồi.”
Vạn Ngọc Nhiên giật mình: “Không phải Tần Liệt đã về rồi sao? Tôi nghĩ hai người hôm nay muốn ở lại đây, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Tần Diệc Hạo nói: “Ngày mai về.”
Sắc mặt Khương Sam liền khó coi, nhìn về phía Tần Diệc Hạo: “Tần tổng nói giỡn sao?”
Tần Diệc Hạo gợi khóe môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Tần Liệt về công ty có việc gấp, không có xe, không có khả năng sẽ đi bộ về.”
Khương Sam nhẹ nhàng đặt chén trà xuống nhìn chằm chằm Tần Diệc Hạo, thấy anh không có ý tứ đùa giỡn, trong lòng liền nóng giận.
“Tôi chưa từng nói sẽ ngủ lại ở đây.”
Tần Diệc Hạo không để ý lạnh lùng nói: “Chuyện trở về ngày mai nói, bây giờ không có xe, ngồi xuống!” @#LQĐ*&#
Vốn đã mạc danh kì diệu dẫn lên núi ăn cơm, lúc này lại không cần quan tâm ý kiến của cô liền trực tiếp quyết định ngủ lại ở đây, người có tính tình tốt cũng phải tức giận.
“Cám ơn Tần tổng tối nay tiếp đãi, cũng cám ơn trà của cô chủ Vạn, trà nghệ của cô rất tốt, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội thưởng thức kĩ hơn, chỉ là ngày mai tôi còn có lớp, tối nay nhất định phải trở về, không thể ở đây lâu được.”
Nói xong Khương Sam liền gật gật đầu, đẩy ghế muốn đi ra ngoài.
Tần Diệc Hạo thờ ơ nhìn cô lành lạnh nói: “Trên núi vắng người không bắt xe được, từ chỗ này trở về nội thành đi với tốc độ cao cũng mất hơn hai giờ.”
Khương Sam làm như không nghe thấy, đẩy cửa bước ra.
“Khương Sam!”
Giọng nói Tần Diệc Hạo nặng nề, cước bộ Khương Sam cũng không dừng lại, Tần Diệc Hạo vừa dứt lời, bóng dáng cô cũng dần biến mất ngoài cửa. Sắc mặt Tần Diệc Hạo lập tức đen lại. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Vạn Ngọc Nhiên có chút xấu hổ: “Cậu không nói hành trình cho cô ấy biết trước sao?”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo khó coi kéo nhẹ cà vạt, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa không lên tiếng, có rất ít người sẽ làm trái ý của anh, hiển nhiên hành động của Khương Sam hoàn toàn khiến anh tức giận không nhẹ.
Vạn Ngọc Nhiên thở dài, cô cũng biết từ nhỏ Tần Diệc Hạo độc đoán đã quen, người như vậy trời sinh có thói quen an bài xong tất cả mọi chuyện xung quanh, nhưng lại không biết ở một số tình huống nào đó càng bá đạo thì càng trái ngược hoàn toàn, không đồng ý nhỏ giọng trách: “Cậu làm như vậy không khiến người khác tức giận mới lạ, dù sao cũng là cô gái nhỏ, như vậy là thất lễ rồi.”
Tần Diệc Hạo đen mặt: “Buổi tối không có xe, cô ấy cũng không biết đường, giận dỗi đi ra ngoài như vậy thì làm được gì.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa không có dời đi.
Vạn Ngọc Nhiên cũng nghĩ như vậy, cô thấy qua không ít nhiều cô gái dùng lạt mềm buộc chặt, sau đó vẫn ngoan ngoãn tự mình quay trở lại, chỉ là cho tới bây giờ cô chưa từng thấy bộ dáng này của Tần Diệc Hạo, xem ra cô gái đó ở trong lòng của Tần Diệc Hạo có chút phân lượng. “Cậu như vậy không trách Tần lão gia muốn cậu mau chóng kết hôn, cũng nên tìm một cô gái đến quản lí cậu cho tốt.”
Đối với tức giận của Tần Diệc Hạo, cho tới bây giờ đều là đối phương ngoan ngoãn chịu thua, chỉ là lúc đó không chịu thua, sau đó bị thủ đoạn giận dữ của anh khiến cho đối phương phải phục tùng, tuy vẫn không hiểu rõ, Vạn Ngọc Nhiên đối với cô gai mới gặp sinh ra vài phần đồng tình. Bộ dáng cô gái kia thật đẹp, chống lại Tần Diệc Hạo xem như cô ấy xui xẻo rồi. 0di33xn0dafnl330fys0doon
Đôi mắt hẹp sâu của Tần Diệc Hạo biến đổi không rõ, Vạn Ngọc Nhiên nhìn anh: “Thôi, cậu bớt giận trước đi, tôi sẽ cho người dẫn cậu đến phòng đi nghỉ ngơi, cô gái kia tôi sẽ phái người đi tìm về…”
Nói chưa dứt lời Tần Diệc Hạo đột ngột đứng lên, sắc mặt xanh đen nói: “Chị không cần phải xen vào.”
Vạn Ngọc Nhiên bị tính tình bá đạo này của anh làm tổn thương, cho dù bọn họ là người quen thuộc, Tần Diệc Hạo khi trở mặt cũng không lưu tình chút nào, cô thật sự có chút lo lắng Tần Diệc Hạo sẽ ra tay độc ác thu thập người khác, đứng lên ngăn ở trước người Tần Diệc Hạo.
“Diệc Hạo, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị, hôm nay đáp ứng tôi không nên càn quấy nữa.”
Tần Diệc Hạo cúi xuống nhìn Vạn Ngọc Nhiên thấp hơn anh một cái đầu, trên mặt lạnh lùng môi mỏng bạc màu khẽ nhếch: “Vốn cô không đáng để tôi xưng một tiếng chị, ngược lại tôi nguyện ý trong tương lại sẽ gọi cô một tiếng thím nhỏ.”
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên hơi trắng bệch.
Tần Diệc Hạo lạnh nhạt nhìn cô: “Tránh ra.”
Vạn Ngọc Nhiên không động, Tần Diệc Hạo nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ đến tính cách của Khương Sam, trong lòng lo lắng vượt qua không cam lòng, ánh mắt nhìn Vạn Ngọc Nhiên bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nếu không cố kỵ Tần Chiến, lúc này anh nhịn không được muốn trực tiếp đẩy Vạn Ngọc Nhiên vướng víu này qua một bên.
“Tôi lặp lại lần nữa. Tránh ra.” Giọng Tần Diệc Hạo đã vô cùng nặng nề: “Đã trễ thế này, cô ấy một mình ở bên ngoài không an toàn.” &^LeQuyDon3%4LãngQuên*&^@2
Vạn Ngọc Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới Tần Diệc Hạo sẽ tự mình ra ngoài tìm Khương Sam, lấy tính tính của cậu ta, làm sao có thể?
“Cậu đừng ngốc như vậy, tôi sẽ phái người đi tìm.”
“Vạn Ngọc Nhiên.” Sắc mặt Tần Diệc Hạo bình tĩnh trở lại, sâu trong đôi mắt ẩn chứa cơn giận sắp tới: “Cô đừng quên, cô căn bản không có tư cách xen vào chuyện của tôi, đừng làm quá khó coi.”
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên đỏ bừng, bị Tần Diệc Hạo không chút khách khí nói vậy làm cho cô bị tổn thương cùng với xấu hổ giận dữ, quả thật cô đã quen được người Tần gia kính trọng, lại quên Tần Diệc Hạo cho tới bây giờ cũng không đi theo khuôn phép cũ, thấy cậu ta thật sự đã tức giận, cắn cắn môi, thân mình ngăn cản thả lỏng một chút.
Chậm trễ như vậy một lúc khiến trong lòng Tần Diệc Hạo nóng như lửa đốt, trực tiếp bước nhanh qua cửa phòng đi ra ngoài.
Vạn Ngọc Nhiên thấy thế nào cũng lo lắng, tự rót cho mình một chén trà uống một ngụm, mới gọi người phục vụ bên ngoài.
“Cho người đi theo Tần thiếu, nói bọn họ đi tìm một cô gái mới vừa cùng Tần thiếu tới đây, đừng để cho xảy chuyện.”
P/S: Chương này hơi dài nên mình chia đôi nhé.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 49.1
Lãng Quên- Diễn Đàn
Người phục vụ mặc bộ sườn xám đỏ thẫm động tác nhẹ nhàng bày ra dụng cụ pha trà, Vạn Ngọc Nhiên một bên chọn lá trà, một bên nhìn Tần Diệc Hạo: “Anh ta cho là ý của anh ta, tôi không đồng ý coi như không có, cậu nói bậy như vậy, tôi liền mặc kệ tất cả lập tức xuống núi.”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi: “Chuyện này tôi không làm chủ được, nếu như chị Vạn có thể xuống núi, chú út nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Ấm áp trên khuôn mặt Vạn Ngọc Nhiên cuối cùng cũng lộ ra tia bất đắc dĩ, giống như nghĩ đến chuyện khó khăn gì, vẻ mặt đấu tranh cùng với khó hiểu, dứt khoát thở dài cũng không nói gì thêm, chuyên tâm pha trà.
Cách một màn hơi nước dày đặc, ánh mắt Tần Diệc Hạo không lưu tâm nhìn về phía Khương Sam, Khương Sam đang chuyên chú nhìn chị Vạn pha trà, khuôn mặt tinh xảo cách qua màn hơi nước có chút mơ hồ, thật là một người xinh đẹp như hoa xa cách như vậy.
Động tác Vạn Ngọc Nhiên tao nhã thành thạo, mỗi một động tác nhẹ nhàng lại lưu loát, khiến cho người khác có cảm giác yên tĩnh lại. Lãng@d#d#l#q#d@Quên
Phục vụ im hơi lặng tiếng đẩy cửa bước vào, cận thận tránh vòng qua chỗ ngồi của Vạn Ngọc Nhiên, bày lên bàn mấy món bánh ngọt, hình dáng tinh xảo, bánh ngọt nhỏ nhắn bằng ngón tay cái nhìn qua vô cùng đáng yêu, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta động lòng rồi.
“Trước ăn thử bánh ngọt, chị Vạn phải mất một lúc mới pha trà xong, hôm nay cô có lộc ăn, ăn bánh ngọt cùng với trà chị Vạn pha là tuyệt nhất.”
Tần Diệc Hạo nâng cằm, ý bảo phục vụ bưng cái dĩa dời qua bên Khương Sam.
Nhưng Khương Sam cũng không có động, vẫn chuyên tâm nhìn chị Vạn pha trà, Tần Diệc Hạo gõ gõ mặt bàn, cô vẫn không có phản ứng như cũ.
“Khương Sam?” &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
Tần Diệc Hạo hơi đề cao giọng, lần này ngay cả động tác của Vạn Ngọc Nhiên cũng chậm lại, nhìn về phía Khương Sam.
“Ư.” Lúc này Khương Sam mới hồi phục lại tinh thần: “Sao vậy?”
Tần Diệc Hạo bình tĩnh nhìn cô, giọng nói có chút đè nén: “Bánh ngọt trên bàn, cô ăn thử xem.”
Bây giờ Khương Sam mới để ý trên bàn ngay chỗ cô bày ra một loạt bánh ngọt, hương thơm ngọt ngào bay vào mũi, nhìn về phía bàn trống không của Tần Diệc Hạo: “Sao chỉ để ở chỗ tôi? Hai người không ăn một chút sao, tôi đã không ăn vô rồi.”
Nói xong xấu hổ cười cười. d!^Nd+n(#Q%*d@n
Tay dưới bàn của Tần Diệc Hạo chậm rãi nắm chặt lại, trong mắt dần dần trở nên u ám.
Vạn Ngọc Nhiên phát giác được không khí giữa hai người có gì đó không thích hợp, có điều cô với Khương Sam cũng không quen nên không hỏi nhiều, vừa vặn pha trà xong, rót cho hai người, khéo léo chuyền đề tài khiến cho không khí sinh động lại.
“Ôn tuyền đã chuẩn bị tốt, hai người uống trà xong có thể qua đó dùng hay là ra ngoài đi dạo?”
Khương Sam xin lỗi nói: “Thật ngại quá, lúc này thời gian cũng không còn sớm, còn phải trở về nội thành, hôm nay không có thời gian tắm suối nước nóng rồi.”
Vạn Ngọc Nhiên giật mình: “Không phải Tần Liệt đã về rồi sao? Tôi nghĩ hai người hôm nay muốn ở lại đây, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Tần Diệc Hạo nói: “Ngày mai về.”
Sắc mặt Khương Sam liền khó coi, nhìn về phía Tần Diệc Hạo: “Tần tổng nói giỡn sao?”
Tần Diệc Hạo gợi khóe môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Tần Liệt về công ty có việc gấp, không có xe, không có khả năng sẽ đi bộ về.”
Khương Sam nhẹ nhàng đặt chén trà xuống nhìn chằm chằm Tần Diệc Hạo, thấy anh không có ý tứ đùa giỡn, trong lòng liền nóng giận.
“Tôi chưa từng nói sẽ ngủ lại ở đây.”
Tần Diệc Hạo không để ý lạnh lùng nói: “Chuyện trở về ngày mai nói, bây giờ không có xe, ngồi xuống!” @#LQĐ*&#
Vốn đã mạc danh kì diệu dẫn lên núi ăn cơm, lúc này lại không cần quan tâm ý kiến của cô liền trực tiếp quyết định ngủ lại ở đây, người có tính tình tốt cũng phải tức giận.
“Cám ơn Tần tổng tối nay tiếp đãi, cũng cám ơn trà của cô chủ Vạn, trà nghệ của cô rất tốt, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội thưởng thức kĩ hơn, chỉ là ngày mai tôi còn có lớp, tối nay nhất định phải trở về, không thể ở đây lâu được.”
Nói xong Khương Sam liền gật gật đầu, đẩy ghế muốn đi ra ngoài.
Tần Diệc Hạo thờ ơ nhìn cô lành lạnh nói: “Trên núi vắng người không bắt xe được, từ chỗ này trở về nội thành đi với tốc độ cao cũng mất hơn hai giờ.”
Khương Sam làm như không nghe thấy, đẩy cửa bước ra.
“Khương Sam!”
Giọng nói Tần Diệc Hạo nặng nề, cước bộ Khương Sam cũng không dừng lại, Tần Diệc Hạo vừa dứt lời, bóng dáng cô cũng dần biến mất ngoài cửa. Sắc mặt Tần Diệc Hạo lập tức đen lại. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Vạn Ngọc Nhiên có chút xấu hổ: “Cậu không nói hành trình cho cô ấy biết trước sao?”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo khó coi kéo nhẹ cà vạt, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa không lên tiếng, có rất ít người sẽ làm trái ý của anh, hiển nhiên hành động của Khương Sam hoàn toàn khiến anh tức giận không nhẹ.
Vạn Ngọc Nhiên thở dài, cô cũng biết từ nhỏ Tần Diệc Hạo độc đoán đã quen, người như vậy trời sinh có thói quen an bài xong tất cả mọi chuyện xung quanh, nhưng lại không biết ở một số tình huống nào đó càng bá đạo thì càng trái ngược hoàn toàn, không đồng ý nhỏ giọng trách: “Cậu làm như vậy không khiến người khác tức giận mới lạ, dù sao cũng là cô gái nhỏ, như vậy là thất lễ rồi.”
Tần Diệc Hạo đen mặt: “Buổi tối không có xe, cô ấy cũng không biết đường, giận dỗi đi ra ngoài như vậy thì làm được gì.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa không có dời đi.
Vạn Ngọc Nhiên cũng nghĩ như vậy, cô thấy qua không ít nhiều cô gái dùng lạt mềm buộc chặt, sau đó vẫn ngoan ngoãn tự mình quay trở lại, chỉ là cho tới bây giờ cô chưa từng thấy bộ dáng này của Tần Diệc Hạo, xem ra cô gái đó ở trong lòng của Tần Diệc Hạo có chút phân lượng. “Cậu như vậy không trách Tần lão gia muốn cậu mau chóng kết hôn, cũng nên tìm một cô gái đến quản lí cậu cho tốt.”
Đối với tức giận của Tần Diệc Hạo, cho tới bây giờ đều là đối phương ngoan ngoãn chịu thua, chỉ là lúc đó không chịu thua, sau đó bị thủ đoạn giận dữ của anh khiến cho đối phương phải phục tùng, tuy vẫn không hiểu rõ, Vạn Ngọc Nhiên đối với cô gai mới gặp sinh ra vài phần đồng tình. Bộ dáng cô gái kia thật đẹp, chống lại Tần Diệc Hạo xem như cô ấy xui xẻo rồi. 0di33xn0dafnl330fys0doon
Đôi mắt hẹp sâu của Tần Diệc Hạo biến đổi không rõ, Vạn Ngọc Nhiên nhìn anh: “Thôi, cậu bớt giận trước đi, tôi sẽ cho người dẫn cậu đến phòng đi nghỉ ngơi, cô gái kia tôi sẽ phái người đi tìm về…”
Nói chưa dứt lời Tần Diệc Hạo đột ngột đứng lên, sắc mặt xanh đen nói: “Chị không cần phải xen vào.”
Vạn Ngọc Nhiên bị tính tình bá đạo này của anh làm tổn thương, cho dù bọn họ là người quen thuộc, Tần Diệc Hạo khi trở mặt cũng không lưu tình chút nào, cô thật sự có chút lo lắng Tần Diệc Hạo sẽ ra tay độc ác thu thập người khác, đứng lên ngăn ở trước người Tần Diệc Hạo.
“Diệc Hạo, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị, hôm nay đáp ứng tôi không nên càn quấy nữa.”
Tần Diệc Hạo cúi xuống nhìn Vạn Ngọc Nhiên thấp hơn anh một cái đầu, trên mặt lạnh lùng môi mỏng bạc màu khẽ nhếch: “Vốn cô không đáng để tôi xưng một tiếng chị, ngược lại tôi nguyện ý trong tương lại sẽ gọi cô một tiếng thím nhỏ.”
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên hơi trắng bệch.
Tần Diệc Hạo lạnh nhạt nhìn cô: “Tránh ra.”
Vạn Ngọc Nhiên không động, Tần Diệc Hạo nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ đến tính cách của Khương Sam, trong lòng lo lắng vượt qua không cam lòng, ánh mắt nhìn Vạn Ngọc Nhiên bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nếu không cố kỵ Tần Chiến, lúc này anh nhịn không được muốn trực tiếp đẩy Vạn Ngọc Nhiên vướng víu này qua một bên.
“Tôi lặp lại lần nữa. Tránh ra.” Giọng Tần Diệc Hạo đã vô cùng nặng nề: “Đã trễ thế này, cô ấy một mình ở bên ngoài không an toàn.” &^LeQuyDon3%4LãngQuên*&^@2
Vạn Ngọc Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới Tần Diệc Hạo sẽ tự mình ra ngoài tìm Khương Sam, lấy tính tính của cậu ta, làm sao có thể?
“Cậu đừng ngốc như vậy, tôi sẽ phái người đi tìm.”
“Vạn Ngọc Nhiên.” Sắc mặt Tần Diệc Hạo bình tĩnh trở lại, sâu trong đôi mắt ẩn chứa cơn giận sắp tới: “Cô đừng quên, cô căn bản không có tư cách xen vào chuyện của tôi, đừng làm quá khó coi.”
Sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên đỏ bừng, bị Tần Diệc Hạo không chút khách khí nói vậy làm cho cô bị tổn thương cùng với xấu hổ giận dữ, quả thật cô đã quen được người Tần gia kính trọng, lại quên Tần Diệc Hạo cho tới bây giờ cũng không đi theo khuôn phép cũ, thấy cậu ta thật sự đã tức giận, cắn cắn môi, thân mình ngăn cản thả lỏng một chút.
Chậm trễ như vậy một lúc khiến trong lòng Tần Diệc Hạo nóng như lửa đốt, trực tiếp bước nhanh qua cửa phòng đi ra ngoài.
Vạn Ngọc Nhiên thấy thế nào cũng lo lắng, tự rót cho mình một chén trà uống một ngụm, mới gọi người phục vụ bên ngoài.
“Cho người đi theo Tần thiếu, nói bọn họ đi tìm một cô gái mới vừa cùng Tần thiếu tới đây, đừng để cho xảy chuyện.”