Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)

Chương 53: Trọng thương, cứu giúp, dạy đồ đệ




Kim Tương Ngọc bước tới, “Sao vậy?”.

“Không được tới đây”, ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vừa nói vừa chiến đấu hăng hái với thắt lưng.

Kéo dây thắt lưng không được, ta đổi cách rút cây trâm trên đầu xuống, hướng một đầu về phía nàng, thổi thật mạnh.

Tại sao cũng không thổi được thế này, ta tức giận vẫy vẫy cây trâm, hít sâu một hơi chuẩn bị tiếp tục thổi, đột nhiên ngửi thấy một mùi cổ quái bay vào miệng, vừa thầm nghĩ không hay rồi, vừa cầm cây trâm ra nhìn, quả nhiên là cầm ngược đầu…

Trước mắt ta bắt đầu mờ ảo. Thế này thì hay rồi, để cho người ta thoát lại còn tự làm mình ngất xỉu, có thể trực tiếp bị đem ra làm bánh bao nhân thịt người rồi… Bánh bao nhân thịt người! Nghĩ tới đây, ta đột nhiên có chút đói bụng… A, không đúng, nghĩ tới đây, ta không muốn bị đem ra làm bánh bao nhân thịt người. Căng thẳng dâng đầy trong lòng, thế giới đột nhiên rõ ràng hơn chút ít.[1]

“Muội muội? Bị gì nữa thế?”, Kim Tương Ngọc tới đỡ lấy ta.

Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, đầu óc váng vất không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng chỉ cần ngất đi, nàng ấy sẽ làm thịt ta, một câu thương lượng cũng không có. Cho nên, phải thừa dịp hành động ngay bây giờ.

Ta tránh khỏi tay nàng, tư thế chống cự, bây giờ ta phải vận dụng hết trí khôn, cứu lấy tính mạng bằng mọi giá.

Kim Tương Ngọc cảm thấy kỳ lạ, nàng nghiêng đầu nhìn ta. Chính là lúc này!

Ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, xuất ra tuyệt chiêu ôm bắp đùi.

“Nữ anh hùng…”, ta khóc rống chảy nước mắt, “Nữ anh hùng… Tha mạng a… Ta trên có già dưới có trẻ, cả nhà hơn một trăm miệng ăn chờ ta nuôi sống…”.

“Hơn một trăm miệng?”.

“A…”, thêu dệt khoa trương quá rồi, đầu ta rối loạn, “Có một số là Tiểu Cường do đích thân ta nuôi lớn, không có ta bọn chúng sống không nổi…”.

“Tiểu Cường?”.

“Chính là con gián a”.[2]

Chân mày Kim Tương Ngọc tựa hồ nhíu một cái, “Ta đâu có muốn…”.

“Không làm bánh bao sao? Nhưng nấu ăn cũng không được đâu a… Thịt của ta rất cứng, không có vị gì, hơn nữa đã lâu rồi chưa tắm rửa…”.

Nàng tựa hồ khựng lại một chút, đột nhiên cực kỳ tà ác nói: “Ta cảm thấy trên người cô có nhiều thịt mỡ”.

… Ta đã muốn giảm cân mà! Chẳng qua là chưa kịp thôi…

“Thịt mỡ không tốt đối với sức khỏe đâu!”, ta khóc ròng nói, đột nhiên có cảm giác có vật gì đó lạnh lẽo đặt lên cổ ta.

Là dao sao? Cái hồn phách nhỏ cực kỳ yếu ớt đáng thương của ta lập tức kinh hoảng bay ra ngoài chín tầng mây, hai mắt tối sầm, ngất đi.

* * *

Dường như là một giấc mộng, là một đoạn phim kịnh dị, tim gan phèo phổi đều chạy đến nói cho ta biết, thật ra thì bọn chúng ăn rất ngon.

Ăn ngon cái rắm! Ta hung hăng rống lên với bọn chúng. Kim Tương Ngọc cười âm hiểm, cầm lấy một con dao, dùng sức đâm một cái.

A a! Bộ ngực đau quá…

Nhiệt độ từ từ quay trở về cơ thể, tri giác quanh thân dần dần thức tỉnh.

Ta không dám đối mặt thực tế, đẩy con mắt trái hé ra một khe thật nhỏ, nếu như tim gan phèo phổi của ta thật sự không còn nữa, ta sẽ lập tức tiếp tục ngất đi, tuyệt đối không thể do dự.

Ánh nến toát ra màu vàng cam yếu ớt, một người ngồi trước bàn, trên bàn là một chén nước gì đó đen đặc nóng hổi bốc lên từng sợi tơ khói, chỉ nhìn màu sắc cũng biết là đắng đến cỡ nào.

Dáng người kia hư ảo huyễn hoặc dường như rất quen thuộc, tim ta đột nhiên không biết tại sao lại đập nhanh như vậy… Nhưng mà là giống ai? Ta trợn to hai mắt, chợt nhận ra đó là Kim Tương Ngọc, bộ ngực lại đau xót. Một kẻ dọa người đáng sợ như vậy, trái tim nhỏ yếu ớt của ta bị hù dọa một lần, đương nhiên là sẽ đập nhanh.

“Muội muội, cô đã tỉnh rồi?”, có vẻ như nàng chỉ nghỉ ngơi một chút, vẻ mặt mệt mỏi, “Trên ngực cô có thương tích, ta giúp cô nấu một chén thuốc, vẫn còn nóng, uống nhanh đi”.

Ta cảnh giác nhìn nàng, trong lòng tính toán xem nên dùng ám khí gì, lại nghĩ đến vừa rồi dùng hai loại ám khí đều bất lợi, vẻ mặt có chút đưa đám.

“Cô lại nghĩ ta mở hắc điếm nữa hả?”, nàng cười hiền hòa, đột nhiên lại thở dài, “Cô hiểu lầm như thế, cũng khó trách, hôm qua ta mới trở về quán trọ…”.

Ta nói tiếp: “Hôm qua?”.

Kim Tương Ngọc gật đầu, “Đây vốn là quán trọ của tổ tiên nhà ta, đã lâu chưa từng đón khách… Ta cùng với gia gia và tỷ tỷ ở trong núi, một mẩu ruộng nhỏ, tự cấp tự túc, cũng coi như vui vẻ, chỉ là, có ai mua được chữ ngờ… Gia gia đột nhiên bị bệnh, tỷ tỷ một mặt phải chiếu cố gia gia một mặt phải xuống núi làm việc lặt vặt cho người ta, ta đành tới cái quán trọ này, tận lực kiếm thêm chút bạc…”.

Ta bừng tỉnh ngộ, chẳng trách cái quán trọ này thoạt nhìn vừa nát vừa cũ, còn phủ một lớp bụi dày như thế, rất nhiều chỗ ngay cả nàng cũng không quen thuộc, hóa ra là còn chưa khai trương. Ta liền bà tám hỏi: “Gia gia cô bị bệnh gì? Sao phải cần nhiều tiền như vậy?”.

“Đại phu bình thường cũng không chẩn ra, chúng ta lại không mời nổi đại phu có danh tiếng…”, Kim Tương Ngọc ảm đạm nói: “Chỉ sợ gia gia ông ấy… Bỏ đi, muội muội đừng nghe những chuyện đáng ghét này, nên nghỉ ngơi sớm đi”.

Sự thương cảm âm thầm lan ra trong lòng, mà ta vẫn không dám tin tưởng nàng. Nhưng cũng đã xác định mình sẽ không bị biến thành bánh bao nhân thịt người, cho nên trong bụng an tâm, cơn buồn ngủ ập tới. Cứ như vậy bỏ lại Kim Tương Ngọc đang đau lòng cũng không nói gì nữa, ta xoay người an ủi nàng: “Tương Ngọc tỷ tỷ đừng đau lòng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp, đi ngủ trước đi…”.

Kim Tương Ngọc mơ màng ừ một tiếng, ta cũng không quan tâm tới nàng nữa, uống hết chén thuốc đắng, cảm thấy trong bụng ấm áp vô cùng thoải mái, nằm xuống xoay người kéo chăn. Một lúc lâu sau ta mới cảm thấy Kim Tương Ngọc bò lên giường, ta đã chừa một góc chăn cho nàng, nhưng hình như nàng cũng không đắp, ta cũng không chịu nổi nữa, một giây sau liền đi tìm Chu Công[3].

Ánh sáng rực rỡ nhu hòa xuyên qua làn sương sớm, rọi xuống mặt đất, tung lên những hạt bụi óng ánh. Trong không khí có một mùi thơm xẹt qua lỗ mũi ta, quen thuộc đến mức dường như là ảo giác. Ta lập tức mở mắt, mùi hương kia đã biến mất.

Dạ Kiếm Ly…

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, ngày đó vội vàng cáo biệt, không biết người này đã đi đâu. Có lẽ hắn biết ta đi theo Tư Mã Hiển Dương? Nếu biết, có khi nào đến Triêu Thánh Môn tìm ta hay không?

Cho dù là ảo giác cũng tốt, ta nghĩ, chỉ cần…có thể gặp hắn.

Ta ngồi dậy duỗi cái lưng mỏi nhừ. Nhấc mắt liếc thấy Kim Tương Ngọc ngủ bên cạnh ta, thân thể co rúc ở bên giường, cũng không đắp chăn, dường như là sợ đụng phải ta, ta bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, mặc dù lúc ta ngủ thì tướng tá hơi tệ một chút, nhưng cũng không ép người ta thành cái dạng đó đâu a.

“Tương Ngọc cô nương…”, ta đang muốn lay tỉnh nàng, lại bị một tiếng kêu rên kinh thiên động địa quỷ thần khiếp hãi làm cho giật mình đến mức bàn tay run rẩy.

“Tiểu… Thư…”.

Ta đầu đầy hắc tuyến, trơ mắt nhìn Kim Tương Ngọc bị tạp âm này đánh thức.

Tiểu Liên tiếp tục quỷ khóc sói tru: “Cô ở đâu a… Tiểu Liên không tìm được cô… Ô ô…”.

Có vẻ như nếu ta không đi ra ngoài thì sẽ có án mạng chết người, nếu không phải là bị tiếng gào thấu não của Tiểu Liên hại chết, thì cũng sẽ là Tư Mã Hiển Dương và La Yến Thanh không chịu nổi tiếng gào đó mà giết người diệt khẩu.

Cái cửa này trông giống như cửa sập, ở dưới lòng đất nên ta cũng không biết đi ra như thế nào, đành phải chờ Kim Tương Ngọc dẫn đường, ta rửa mặt đơn giản xong, liền theo đuôi nàng vào đại sảnh.

Tiểu Liên đang ngồi nức nở trên một cái ghế, tóc gáy sau ót ta liền dựng lên.

“Tiểu thư!”, cậu ta khóc lóc sướt mướt nhào đầu về phía trước.

Tiểu Liên à, ngươi có thể ngừng cái trò này lại không… Ta lấy tinh thần, dùng hết sức bình sinh lao về phía cậu ta. Hai người ôm nhau một chỗ.

“Tiểu thư, em tưởng rằng em sẽ không còn gặp lại cô nữa…”.

“Sẽ không, Tiểu Liên, ông trời làm sao nhẫn tâm tách chúng ta ra…”.

“Ô ô… Tiểu thư…”.

“Ô ô… Tiểu Liên…”.

Tư Mã Hiển Dương đứng một bên ngây người, hai con mắt kinh ngạc sắp rớt xuống.

Còn La Yến Thanh thì muốn trách không trách được, không nhịn được hắng giọng.

Vẻ mặt Kim Tương Ngọc cũng có chút kỳ lạ, nàng ngó chừng Tiểu Liên, giống như tối hôm qua chưa từng nhìn thấy cậu ta.

“Đây là tiền trọ”, Tư Mã Hiển Dương vất vả mới chờ chúng ta khóc xong, từ trong ngực móc ra mười lượng bạc, “Đa tạ cô nương tiếp đãi, chúng ta xin từ biệt ở đây”.

Mười lượng a, cặp mắt ta thoáng cái mở trừng trừng to tròn, Tư Mã Hiển Dương anh là cái đồ phung phí…

Kim Tương Ngọc chậm rãi nhận bạc, nàng trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên xoay người về phía ta cầu khẩn, “Cô nương, cô dẫn ta đi đi”.

Ta sửng sốt, nghe nàng nói tiếp: “Ta không kinh doanh quán trọ nữa, cũng không kiếm tiền được nhiều như vậy… Cô nương là người hảo tâm, Tương Ngọc cam nguyện làm nha hoàn… Chỉ xin cô tìm một đại phu cao minh chữa bệnh cho gia gia”.

Ta còn chưa kịp đáp lời, Tư Mã Hiển Dương đã nói: “Chúng ta nhanh chóng lên đường, ít gây rắc rối”.

Câu nói sau là nói với ta, trong lòng ta lóe sáng, “Trường Sinh có phải còn đang ở Triêu Thánh Môn hay không?”.

Tư Mã Hiển Dương do dự, “… Phải “.

“Vậy thì được rồi”, một mũi tên hạ hai con chim, “Tương Ngọc cô nương, cô không cần gấp gáp, ở lại đây kinh doanh quán trọ cho thật tốt, có cơ hội ta sẽ mời đại phu tìm cao minh tới chữa bệnh cho gia gia cô…”.

“Nhưng gia gia đợi không kịp a!”, Tương Ngọc vội la lên: “Hơn nữa Tương Ngọc cũng không phải là người vô dụng, há có thể nhận không ân huệ của cô nương? Cho Tương Ngọc đi theo cô đi…”.

Ta có chút khó xử, Tư Mã Hiển Dương nói: “Cô thiếu nha hoàn sao?”.

“… Ừ… Lúc nào chúng ta mới đến Triêu Thánh Môn? Mau gọi Trường Sinh đi đi”.

“Trường Sinh là khách quý, cũng không phải là người của Triêu Thánh Môn, há có thể sai khiến được lão?”

Chỉ cần thấy ta là có thể sai khiến được mà! Ta điên cuồng hét lên trong lòng, đáng tiếc không thể nói ra được. Đành phải chuyển hướng nói với Kim Tương Ngọc: “Cô có biết võ công không?”.

Có nhiều hộ vệ cũng tốt a.

“… Tương Ngọc vì chữa bệnh cho gia gia nên đọc sách nhiều, chỉ hơi hiểu được chút ít y thuật”.

Tiểu Liên thì rất ngu ngốc về y thuật, ta nhìn cậu ta, thấy cậu ta nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lại. Coi như là đồng ý rồi sao?

Ta vẫn còn do dự. Kim Tương Ngọc hình như là quyết tâm muốn đi theo ta, vội la lên: “Tương Ngọc cái gì cũng chịu làm, chỉ cần có thể cứu gia gia, ta từ trên xuống dưới chỉ cần cô nhìn thuận mắt, cô cứ cầm đi!”.

Ánh mắt ta liếc vào mười lượng bạc trong ngực nàng, nàng nhận ra, kiên định gật đầu.

Ta lập tức vui vẻ, “Vậy cô đi cùng ta đi!”.

(Tiu Ú: *khinh bỉ ngàn lần vạn lần*)

Ta thề ta không phải là vì mười lượng bạc kia, ta cũng thề ta nhận nàng không phải bởi vì nàng đứng bên cạnh ta có thể làm cho ta trở nên trắng trẻo, là ta làm chuyện tốt thôi nha, dù sao người bị phiền toái cũng không phải là ta, oa ha ha ha ha.

Ngoại trừ Kim Tương Ngọc lộ vẻ cảm kích, Tư Mã Hiển Dương, La Yến Thanh và Tiểu Liên đều bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt khinh bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.