Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)

Chương 31: Nấu mỡ




Bọn họ mắt nhìn trô trố, đột nhiên cười phá lên.

Tô Huyền Vũ nói: - Vậy thì ở lại hết, không ai được quyền sai khiến ai! Dương Khai, ngươi qua đây!

- Có đệ tử!

- Chưởng môn nói ngươi biết đường, vậy lần này ngươi và Tô Nhan hãy dẫn người đi, nhất định phải bảo toàn tính mệnh của tất cả các đệ tử Lăng Tiêu Các! Biết chưa?

- Rồi ạ!

- Đi thôi!
Ngụy Tích Đồng khoát tay, không chút do dự, lão vụt bay về Lăng Tiêu Các, những người khác cũng vội vã theo sau.

- Chúng ta cũng đi thôi! Dương Khai không lôi thôi nữa, Lăng Thái Hư đã tiến đến Thần Du Chi Thượng, Tứ đại trưởng lão cũng không phải vừa, bọn họ hợp sức lại đủ để đối kháng kẻ địch.

Huống hồ, lần này liệu có đánh thật hay không cũng chưa dám chắc.

Nhưng những người còn lại thì bắt buộc phải đi! Họ là tương lai của Lăng Tiêu Các, nếu họ ở lại, thì cho dù phía Lăng Thái Hư muốn thương lượng với những người kia cũng phải có phần kiêng dè.

Hơn một trăm người theo sát sau lưng Dương Khai, tất tả chạy bên bờ Khốn Long Giản.

Nhanh chóng, họ đã đến nơi, bên dưới tà khí nổi cuồn cuộn, mấy trăm trượng phía dưới chính là nơi bày trận pháp.

Tất cả đều mặt mày trắng bệch, thất kinh hồn vía, nhất là các đệ tử lớp trẻ, lại càng run như cầy sấy.

Lớp trẻ có rất ít người đạt đến Chân Nguyên Cảnh, đứng bên Khốn Long Giản đương nhiên phải sợ rồi.

- Các sư thúc công lực cao theo đệ tử xuống dưới, Tô Nhan, muội cũng đi cùng! Dương Khai chỉ đạo rồi nhảy xuống đầu tiên, lập tức có hơn bảy, tám cao thủ tiền bối bay xuống theo.
Tìm đến vị trí đặt trận pháp, Dương Khai tỉ mỉ quan sát một hồi.

- Sư điệt, chúng ta phải làm gì đây? Một vị sư thúc dáng người gầy gò không hiểu lắm liền lên tiếng hỏi, lão có công lực Thần Du Cảnh tam tầng, bổn phận chủ yếu ở Lăng Tiêu Các là làm nghi trượng.

- Tìm một cái trận pháp... Dương Khai nhẹ giọng đáp, ánh mắt lướt qua thật nhanh, một lúc sau phấn khởi nói: - Ở chỗ này!

Tất cả đều nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy ở đó có một phiến đá nham thạch nhẵn bóng, không khác đá tảng xung quanh là mấy.

- Mời chư vị cùng truyền chân nguyên vào trong!
Dương Khai nói rồi vươn tay ra ấn vào phiến đá, chân nguyên ào ào sôi sục.

Tay còn lại thì giữ lấy Tô Nhan.

Kể từ khi hai người cùng luyện Hợp Hoan Công, thì đây là lần đầu tiên cùng sát cánh tác chiến. Tuy tình hình hiện tại chẳng phải chiếu đấu gì, nhưng cũng không khác là mấy.

Hai bàn tay nắm chặt nhau, sóng chân nguyên của cả hai đều dâng trào đến cùng một cao độ. Chân nguyên lưu động nhanh hơn rõ rệt. Những biến hóa này khiến mấy sư thúc nọ đều lấy làm kinh ngạc.

Họ cũng không hỏi thêm nữa, lập tức làm theo lời Dương Khai, truyền chân nguyên vào trong.
Gần mười người cùng truyền lực, chẳng bao lâu sau, phiến đá đó lại xuất hiện phản ứng giống hệt lần trước.

Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều nghi ngờ không yên.

Dương Khai vừa truyền chân nguyên, vừa giải thích: - Đây là thông đạo hư không nối liền hai địa điểm, là trận pháp do Sư tổ chúng ta để lại, đầu bên này nối với Lăng Tiêu Các, còn đầu ra bên kia là một nơi khác.

Một vị sư thúc hiếu kỳ: - Khoảng cách được bao xa?

- Chưởng môn nói được khoảng vạn dặm, nên nếu vào trong này, mọi người sẽ được an toàn.
Bọn họ đều ngạc nhiên ra mặt.

Khái niệm thông đạo hư không hoàn toàn vượt khỏi vốn kiến thức và phạm trù lý giải của họ.

- Tông môn chúng ta cũng có thứ như vậy sao? Vị sư thúc nọ nhãn cầu như muốn rơi khỏi hốc mắt: - Ta chưa từng nghe nói đến.

- Bọn ta... cũng không biết! Những người khác nhìn nhau không biết nói gì.

- Được rồi, ngoài đệ tử và Tô Nhan ra, các thúc cũng có việc khác để làm. Hai vị sư thúc hãy vào trong trước, tiếp ứng ở đó và khảo sát tình hình, những người còn lại trở lên đưa các đệ tử chưa tới Chân Nguyên Cảnh xuống! Dương Khai chủ động chỉ đạo.

Tuy hắn chỉ là đệ tử hậu bối, nhưng chỉ có hắn mới biết những bí mật mà người khác không hay, vậy cũng chẳng khó nhìn ra Lăng Thái Hư xem trọng hắn thế nào. Huống chi, Dương Khai nói rất hợp tình hợp lý, hành sự cẩn thận chặt chẽ, nên dù có bị hắn sai khiến, mấy vị sư thúc này cũng chẳng có gì là không phục.

Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh nhất tầng và nhị tầng lao vút vào bên trong thông đạo.

Những người khác cũng đồng loạt bay lên trên.

Chỉ còn lại Dương Khai và Tô Nhan duy trì vận hành trận pháp.
Nhìn nhau cười, Dương Khai đột nhiên nói: - Thật ra, ta là người nhà Dương gia ở Trung Đô!

Đôi mắt Tô Nhan bỗng sáng ngời, nàng kinh ngạc: - Dương gia chim Đỗ Quyên?

Dương Khai cười miễn cưỡng: - Ừ.

- Sao đột nhiên lại nói với ta điều này? Tô Nhan nhìn hắn đầy thắc mắc.

Dương Khai nhếch miệng cười: - Vì ta muốn đánh cắp trái tim nàng, nên phải thành thật với nàng thôi!
Nghe hắn nói thẳng ra đến vậy, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim Tô Nhan, hai má đỏ bừng lên, sự thẹn thùng phảng phất khiến ai cũng phải điêu đứng.

Bầu không khí đó rất kỳ diệu, dù hai người đã sớm ân hưởng mưa móc nhiều lần, nhưng hiện giờ cũng vẫn như đôi nam nữ ở bên nhau vừa nảy sinh tình cảm, dần dần quen thuộc lời nói, cử chỉ của nhau, dần dần vén tấm bình phong ngăn cách giữa hai người.

Nhất là sự chân thành của Dương Khai càng khiến Tô Nhan bỗng có cảm giác hạnh phúc của một người được theo đuổi.

Có thiếu nữ nào không mong được nam nhân mình thích theo đuổi chứ? Tô Nhan cũng vậy.

Nhưng chính bởi Hợp Hoan Công ở Truyền Thừa Động Thiên đã vội kéo hai người đến gần nhau trong khi còn chưa kịp tìm hiểu lẫn nhau, dù hạnh phúc, dù hoan hỉ, nhưng vẫn còn thiếu một quá trình quan trọng.

Và hiện giờ, Dương Khai rõ ràng muốn bù đắp quá trình này, lấp đầy những chỗ trống trong tim Tô Nhan.

Trong giây lát này, Tô Nhan cảm thấy cho dù hôm nay không thể thoát khỏi kiếp nạn này, nàng cũng mãn nguyện lắm rồi.

- Khụ khụ... Phía trên đột nhiên có tiếng ho khẽ, Dương Khai ngẩng đầu lên thì thấy ngay một vị sư thúc đang dẫn theo một đệ tử trẻ bay xuống, đến gần, bất chấp tên đệ tử đó đang kêu gào thảng thốt, lão vẫn ném thẳng hắn vào trong thông đạo.
- Các ngươi cứ tiếp tục đi... Sư thúc cũng là người từng trải, đâu thể nào không nhìn ra không khí tế nhị giữa cả hai, lão lập tức tung người phi lên trên.

Nhưng sao có thể tiếp tục được, cứ không ngừng có người đi qua đi lại, Dương Khai và Tô Nhan cũng chỉ biết nhìn nhau cười gượng gạo.

- Ta muốn biết chuyện ngày trước của chàng! Tô Nhan hơi đỏ mặt, mặc kệ những người khác, nàng thì thầm vào tai Dương Khai.

- Đợi sau lần di tán này, ổn định hết rồi ta sẽ kể co nàng nghe.

- Được! Tô Nhan gật đầu, rồi lại khẽ mím môi:
- Ta còn muốn cùng chàng đi ngao du...

- Vậy chúng ta hãy cùng sát cánh vân du, tiếu ngạo thiên hạ! Dương Khai cười hể hả.

- Ừm! Trong lòng Tô Nhan tràn ngập hạnh phúc, nàng khẽ tựa đầu lên vai Dương Khai.

Dưới đáy Khốn Long Giản, tà khí sôi sục, trước kiếp nạn tông môn cận kề, một nam một nữ lơ lửng giữa không trung, tựa mình vào nhau. Gió nhẹ thoang thoảng, lọn tóc lay động, tà áo bay lả lướt.

Khoảnh khắc này tựa như vĩnh hằng.
Các đệ tử đi qua đi lại đều trố mắt nhìn hai người, vẻ mặt quái đản vô cùng... Cách Lăng Tiêu Các mười dặm, một toán người đang nhanh chóng tiến đến.

Trong số đó không hiếm cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng, hơn nữa số lượng cũng chẳng ít, hơn bốn người, số cao thủ Thần Du Cảnh còn lại cũng có đến mười mấy người.

Ngoài ra còn có bốn mươi, năm mươi cao thủ Chân Nguyên Cảnh, Li Hợp Cảnh.

Đoàn người này, dưới sự dẫn đầu của một cô nương tầm hai mươi, đang tức tốc đi về phía Lăng Tiêu Các, chẳng bao lâu sau đã đặt chân đến trước cửa tông môn Lăng Tiêu Các.

- Đây là nơi xuất thân của Tà chủ? Cô nương ấy kiều diễm như hoa, dáng người dong dỏng, đôi mắt sáng ngời, nước da trắng ngần, mặc bộ váy màu tím quý phái, càng tôn thêm khí chất cao quý của nàng.

Khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười nhàn nhạt, cô nương này thoáng lóe lên sự khinh thường và nghi hoặc trong đôi mắt, nói mát mẻ: - Chỉ là tông phái nhị đẳng, sao có thể tôi luyện ra một nhân vật tầm cỡ như Tà chủ chứ?

Lập tức, có một nam nhân vận đồ trắng bước ra từ phía sau, phe phẩy cái quạt, cười cợt: - Thu tiểu thư, đây tuy chỉ là tông phái nhị đẳng, nhưng bên trong ngọa hổ tàng long, cao thủ náu kín, không thể khinh thường được đâu, lần trước ta và Phạm huynh đã ăn phải không ít trái đắng ở đây rồi!

Nam nhân áo trắng nọ, hiển nhiên chính là kẻ bị Dương Khai đánh bại lần đó, Bạch Vân Phong.

Kể từ sau khi thua trận trước Dương Khai, chẳng có lúc nào mà Bạch Vân Phong không muốn báo thù rửa hận, nhưng lại e ngại Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, mãi chưa có được cơ hội hạ thủ.

Lần này nghe nói Thu gia ở Trung Đô phái người đến Lăng Tiêu Các, y lập tức xung phong đi cùng, chính là để tìm cơ hội rửa sạch mối nhục ngày trước.

Tuy y đang mỉm cười nói chuyện với Thu tiểu thư nọ, nhưng vẫn đứng cách nàng ba bước, nét mặt có phần cung kính, chẳng hề tỏ vẻ hung hăng của đại thế gia công tử, đến cả ánh mắt cũng đăm đăm dừng lại ở bả vai nàng, không dám có chút hỗn xược.

Bạch Vân Phong cũng là kẻ biết điều, y dù có thân phận công tử của thế gia nhất đẳng, ở bên ngoài thì vẻ vang lỗi lạc, nhưng đứng trước cô nương này, thì y chẳn là gì cả.

Vị cô nương này, chính là đại tiểu thư của Thu gia ở Trung Đô, Thu Ức Mộng.

Trung Đô Thu gia, Bạch gia của y nào có cửa so đo?

Tạm không nói đến gia cảnh Thu gia, chỉ luận riêng Thu Ức Mộng, tuổi chưa đầy hai mươi mốt, công lực Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, người có tư chất đến vậy, nhìn khắp thiên hạ thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ, nàng không chỉ có tư chất phi phàm, mà lại còn sở hữu dung mạo như hoa.

Thu gia sinh ra một nữ nhi bất phàm như vậy, trong thất gia còn lại, ngoài Dương gia ra, có công tử nhà nào không muốn rước nàng về dinh?

Nhưng gia chủ Thu gia, Thu Thủ Thành đã từng nói, muốn lấy Thu Ức Mộng ư? Được thôi! Hãy ở rể tại Thu gia!

Sau này... con cái sinh ra cũng phải mang họ Thu!

Yêu cầu này lập tức dập tắt ý định nung nấu của không ít người, nhưng vẫn có nhiều quý công tử cả ngày vây quanh Thu Ức Mộng, hy vọng có thể nảy sinh chút gì đó tốt đẹp với mỹ nhân này.

Bản thân Thu Ức Mộng thì lại khá tự gò bó, nàng chỉ đối xử qua loa với đám quý công tử kia, chứ không hề có ý định tiến xa hơn. Sở dĩ lần này nàng đến Lăng Tiêu Các, cũng chỉ vì ở Trung Đô bị họ quấy nhiễu quá gắt gao, nên rời khỏi đó để giải phiền, sẵn tiện coi như luyện tập.

Nghe Bạch Vân Phong nói thế, Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng, không quay lại, vén lọn tóc bên tai, nàng nói: - Nghe đâu lần trước, Bạch công tử đối chiến với một tên đệ tử trẻ của Lăng Tiêu Các, cả một món bí bảo cũng bị phá hủy đúng không?

Bạch Vân Phong chợt nhăn nhó, trong bụng thầm mắng đồ tiện nhân chỉ biết moi móc, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười khiêm nhường: - Bạch mỗ học nghệ không tinh, khiến Thu tiểu thu chê cười rồi.

Hai người đang nói chuyện bên cạnh lại chợt xuất hiện một cô nương xinh đẹp, cô nương này trông nhỏ nhắn đáng yêu, thấp hơn Thu Ức Mộng cả nửa cái đầu, nhưng đôi gò bồng đào thì lại khác, tròn xoe chắc mẩy lại rung rinh, cực kỳ hút mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.