Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)

Chương 27: Nỗi khổ xã hội nguyên thuỷ không có bệnh viện




Có lẽ tương lai Trương Cổ Nguyệt sẽ kế thừa vị trí của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, trở thành người thủ hộ mới của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Người như thế thế hệ trước còn phải kiêng dè, không dám đắc tội.

Tây Môn Xuy Tiêu nói:

- Đại Càn Khôn Kiếm Đế thì sao? Chúng ta chỉ hỏi thăm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, chẳng lẽ Đại Càn Khôn Kiếm Đế cấm cả chuyện này?

Mao Ô Quy lôi thân phận ra:

- Chúng ta là người được Thủy Nguyệt Thánh Nữ mời, đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế như ngươi không đắc tội nổi!

Trương Cổ Nguyệt cười nhạt.

Mấy đệ tử Càn Khôn Kiếm Đạo đứng sau lưng Trương Cổ Nguyệt cười té ngửa.

- Thủy Nguyệt Thánh Nữ là nhân vật trên chín tầng trời, con kiến các ngươi cũng mơ gặp được?

- Chúng ta muốn gặp thánh nữ điện hạ còn khó khăn huống chi là đám rác rưởi này?

- Bọn họ dám lôi thánh nữ điện hạ ra hù chúng ta, chán sống rồi! Bắt bọn họ lại rồi tính!

Trương Cổ Nguyệt bá khí nói:

- Bắt hết bọn họ lại cho ta, mang về Càn Khôn Kiếm Đạo! Ta nghi ngờ bọn họ có liên quan đến vụ mất trộm Thiên Linh Lung trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh gần đây. Mang chúng về, ta sẽ tự mình hỏi.

Trương Cổ Nguyệt liếc thánh thực quả, mắt lóe tia vui sướng. Trương Cổ Nguyệt cười lạnh.

Thiên Linh Lung bị mất trộm gây sóng gió lớn. Đường đường là Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, dưới chân thánh thần lại bị phi tặc ăn cắp, đúng là trò cười lớn nhất đời.

Người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không cố ý che giấu chuyện này, gióng trống khua chiêng truy bắt phi tặc. Đệ tử môn hạ của bốn người thủ hộ đều xuất động bắt phi tặc, tìm về Thiên Linh Lung là có thể đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tranh công.

Các cổ trận đài trong Đại Quang Minh giới đã bị trông chừng nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép kẻ cắp chạy ra giới này.

Trương Cổ Nguyệt đuổi theo hơi thở Thiên Linh Lung phát tán đến Thanh Minh thiên cảnh, hơi thở Thiên Linh Lung là danh túc trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tính ra rồi nói hướng đại khái cho môn nhân của bốn người thủ hộ, bọn họ phụ trách truy tìm Thiên Linh Lung.

Thủy Nguyệt Thiên Cảnh có sức ảnh hưởng rất lớn trong Đại Quang Minh giới, hiện giờ cổ trận đài nguyên Thanh Minh thiên cảnh đã bị phong tỏa. Tu sĩ nào muốn thông qua cổ trận đài rời khỏi Thanh Minh thiên cảnh sẽ bị kiểm tra.

Trương Cổ Nguyệt không ngốc, gã vốn chỉ đến kiểm tra đám người Phong Phi Vân, nhưng sau khi thấy thánh thực quả liền đổi ý, trực tiếp chụp tội phi tặc. Vậy là Trương Cổ Nguyệt có thể công kích bắt đám người Phong Phi Vân đến Càn Khôn Kiếm Đạo, vào địa bàn rồi gã muốn làm gì chẳng được?

Trương Cổ Nguyệt làm như vậy có ba chỗ tốt, một là nếu gã trực tiếp cướp thánh thực quả, dù có báu vật hiếm hoi quý giá cũng sẽ bị người chê trách ảnh hưởng hình tượng Thủy Nguyệt Thiên Cảnh. Trong các tu sĩ có mặt chỉ mình Trương Cổ Nguyệt biết thánh thực quả, gã chụp mũ tội danh phi tặc cho nhóm Phong Phi Vân, bắt bọn họ đi rồi từ từ lấy thánh thực quả sau, thế là thành chuyện Đương nhiên.

Thứ hai, thánh thực quả hiếm hoi quý giá, Trương Cổ Nguyệt không dám ăn mảnh. Sau khi có thánh thực quả Trương Cổ Nguyệt sẽ hiến cho sư tôn Đại Càn Khôn Kiếm Đế. Nếu sư tôn vui, vậy sau này còn ai có thể giành vị trí người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh với gã?

Thứ ba, Thiên Linh Lung mất trộm, môn nhân của người thủ hộ, thánh nữ, tế tự, thần đồ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đều đã hành động. Trương Cổ Nguyệt tìm về Thiên Linh Lung là công lớn, nhưng muốn tranh chấp với đám thánh nữ, tế tự nói dễ hơn làm. Trương Cổ Nguyệt lùi một bước, tìm thánh thực quả cũng có thể khoe với Đại Càn Khôn Kiếm Đế, cũng là công lớn.

Chỉ một giây ngắn ngủi trong đầu Trương Cổ Nguyệt đã suy tính nhiều ý nghĩ.

Một tu sĩ trẻ ngực thêu chữ 'càn khôn' định đi bắt Phong Phi Vân. Nhưng tu sĩ trẻ chưa đụng vào áo Phong Phi Vân thì một luồng kiếm quang xẹt qua từ sau gáy.

Kiếm quang như kinh hồng.

Kỷ Hoành cảm giác sau lưng có kiếm khí sắc bén liền ngừng lại, ngọc kiếm trên lưng rời khỏi vỏ tỏa ngọc quang chói mắt thành hình kiếm bia dựng sau lưng chặt đứt đường kiếm khí. Tu vi của Kỷ Hoành không bằng Trương Cổ Nguyệt nhưng dù gì là đệ tử xuất sắc trong Càn Khôn Kiếm Đạo, phản ứng rất nhanh.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thân hình Thạch Lan mảnh khảnh tựa vầng trăng khuyết, tốc độ mau hơn kiếm. Thạch Lan lướt qua kiếm bia vỗ chưởng vào ngực Kỷ Hoành. Bàn tay Thạch Lan trắng mềm nhưng tràn đầy lực lượng chết chóc, như có tử thần lao hướng Kỷ Hoành.

Tu vi của Kỷ Hoành là Vũ Hóa đệ nhất trọng, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn hiền giả Vũ Hóa cảnh bình thường rất nhiều, Kỷ Hoành đột phá Vũ Hóa cảnh lúc Niết Bàn đệ lục trọng thiên.

Kỷ Hoành đường đường là anh tài xuất sắc của Càn Khôn Kiếm Đạo, những tu sĩ thế hệ trước phải nể gã mấy phần, không ngờ bị một thiếu nữ dồn vào thế nguy hiểm. Lửa giận bốc cháy trong lòng Kỷ Hoành.

- Càn Khôn vô lượng, côn hồng nhất trảm!

Kỷ Hoành phất tay áo, ngọc kiếm biến thành kiếm bia bay vào tay gã. Kiếm phong búng một cái, ảo ảnh côn ngư thoáng hiện, kiếm khí tung hoành tứ phương.

Một kiếm như phi hồng chém vào Thạch Lan.

Trương Cổ Nguyệt gật gù, cười tủm tỉm. Trương Cổ Nguyệt rất vừa lòng tu vi của Kỷ Hoành, tiến bộ nhiều.

Ngón tay phải Trương Cổ Nguyệt bay ra nhẫn Càn Khôn hóa thành một tòa Càn Khôn tiểu thế giới bao bọc ngọc điện lại. Kỷ Hoành, Thạch Lan đánh nhau túi bụi, năng lượng sẽ không phát tán ra ngoài Càn Khôn tiểu thế giới, không phá hỏng bàn ghế nơi này.

Phong Phi Vân ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ không thể xem thường người này, tâm tư tỉ mỉ, tu vi không tầm thường, không phải loại đơn giản cậy tài khinh người.

Tu vi đến cảnh giới này đúng là có chút thực lực, nên Trương Cổ Nguyệt mới kiêu ngạo.

Nếu trước khi nghe tiếng tiêu thì Thạch Lan tuyệt đối không đánh lại Kỷ Hoành, đỡ một nhát kiếm còn khó. Nhưng bây giờ Thạch Lan có thể đối kháng với Kỷ Hoành, đấu ngang tay.

Thạch Lan chỉ mới mười bảy tuổi, còn Kỷ Hoành tu luyện ít nhất trên năm trăm năm.

Cánh tay Thạch Lan mảnh khảnh, thân như lá liễu nhưng kiếm khí rất sắc bén. Mỗi nhát kiếm chỉ công không thủ, kiếm tẩu thiên phong, như muốn đồng quy vu tận với Kỷ Hoành.

Thạch Lan bị bán yêu ảnh hưởng, kiếm đằng đằng sát khí, hoặc ngươi chết hoặc ta chết.

So thực lực, tu vi thì Kỷ Hoành mạnh hơn Thạch Lan, tu luyện mấy trăm năm đó không phải đồ giả, lại có kinh nghiệm đầy mình. Nhưng Kỷ Hoành đánh nhau không cần mạng làm Kỷ Hoành buộc lòng né mũi nhọn, thế là mất tiên cơ.

Đám tu sĩ còn ở trong phi thiên ngọc điện tặc lưỡi:

- Nữ hài tử này lợi hại thật, một thanh kiếm sắt đánh ngang tay với Kỷ lão thất, kiếm quyết của Càn Khôn Kiếm Đạo nổi tiếng lợi hại.

- Hèn gì nhóm người này dám đối đầu với Trương Cổ Nguyệt, cũng có lai lịch đây.

Trương Cổ Nguyệt không ngạc nhiên, người có thể tùy thân mang theo thánh thực quả thì sao bình thường được?

Trương Cổ Nguyệt đại biểu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thiên hạ đương thời ai dám đối địch với Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?

Phập!

Cuối cùng Thạch Lan một nhát kiếm chặt đứt tay phải Kỷ Hoành, ánh mắt lạnh lùng nói:

- Đây là kết cuộc dám bất kính với sư tôn của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.