Lược Thê

Chương 12: Thủ đoạn thâm độc




Editor: Búnn.

Gia đình huân quý Hoàng tộc có công với nước đều chú ý cái: [Ăn không nói, ngủ không nói], thậm chí còn tiếp tục áp dụng trong mọi bữa ăn. Mọi người đều yên tĩnh dùng bữa, thỉnh thoảng mới nói một, hai câu.

Dù là mấy tiểu tử cũng ngồi yên tĩnh ăn ở một bàn khác, do mấy nhũ mẫu đút ăn từng miếng.

Xong bữa tối.

Bùi Nguyên Tu sai người chuẩn bị trà thơm, trái cây đặt trên bộ bàn ghế trúc dưới giàn hoa tử đằng trong viện. Đoàn người liền ngồi trong viện này tán gẫu hóng mát.

Lung Nguyệt dẫn theo đám tiểu gia hỏa tới hàng rào tre bên cạnh hái hoa.

Hái đến lúc đầy một cái giỏ trúc mới trở lại ngồi, sai người tìm dây, xâu từng bông từng bông một.

Trong viện, trăng trong như nước, xuyên qua đám hoa tử đằng, chiếu ánh sáng xuống phía dưới, tạo nên hình ảnh hư hư thực thực.

Bùi Nguyên Tu sợ nàng hỏng mắt, vội vàng sai người mang tới một cốc đèn thủy tinh lưu ly, đứng bên cạnh đỡ soi cho nàng.

Lung Nguyệt cười với hắn, coi như cảm ơn.

Ánh sáng không đủ không phải là lúc xem sách. Lúc này Minh Hiên lại nhàn rồi, nhìn Lung Nguyệt nói: "Sáng nay màu tiên hoa tường vi phạm phải Thái tuế nhé!"

Nghe xong câu ám chỉ của hắn, Lý Long Tá bưng tách trà gốm sứ Thanh Hoa màu trắng có nắp lên, giả bộ uống trà, thực ra là cười trộm.

Ngay cả Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cũng che miệng cười.

Lung Nguyệt ngẩng đầu, nàng mở to mắt phượng có chút tròn, trừng mắt nhìn Minh Hiên.

Từ Tĩnh Nhu không hiểu nó ám chỉ gì nên hỏi: "Sao lại nói vậy? Đọc được từ sách sao?"

"Không phải từ trong sách, mà chính mắt nhìn thấy!" Minh Hiên rung đùi đắc ý, cố tình huyễn hoặc.

"Nhìn thấy ở đâu?" Từ Tĩnh Nhu vẫn nể mặt nói tiếp.

"Xa tại chân trời, gần ngay trước mắt!" Minh Hiên nhìn về phía Lung Nguyệt.

Từ Tĩnh Nhu theo ánh mắt của hắn nhìn qua, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lung Nguyệt, miệng nhỏ dẩu lên, tay cũng không nhàn rỗi, hung hăng đâm qua từng bông hoa tường vi, xâu thành một chuỗi. Giống như bị đâm không phải là hoa, mà là Minh Hiên.

Từ Tĩnh Nhu bừng tỉnh đại ngộ, nói toạc ra: "Thì ra Thái tuế mà Hiên Nhi nói là Cửu Nhi nha!"

Mọi người thấy vậy đều không nhịn được cười rộ lên.

Lung Nguyệt nghiêm mặt, nhìn mọi người xung quanh, bỗng dừng lại trên người Minh Hiên, nói: "Tâm của biểu ca càng lúc càng lớn, bây giờ còn muốn biên soạn Hoàng lịch thay tiên nhân trên trời luôn hay sao? Hay là biểu ca bấm tay tính toán, hay làm thế nào mà biết được chỗ hoa này phạm vào thái tuế là muội?"

Nói xong, lại tức giận liếc hắn một cái, cầm vài vòng hoa trong tay theo thứ tự đeo vào cổ đám tiểu gia hỏa. Không biết đôi môi đỏ hồng kia ghé vào tai mấy tiểu tử nhẹ giọng nói gì, mà thấy mấy đứa vui tươi hớn hở, bật dậy nhảy mua xung quanh mọi người. Rồi sau đó bất nhờ đánh gục Minh Hiên, một đám như quạ đen áp lên người hắn như xiếc chồng người, miệng còn vừa cười vừa kêu: "Phạm Thái tuế! Phạm Thái tuế!"

Đợi đến lúc người lớn ôm mấy tiểu ma tinh lên thì Minh Hiên mới có thể bò dậy. Mũ ngọc buộc tóc cũng bị lệch đi, y phục cũng rối loạn, vô cùng chật vật.

Lúc này Lung Nguyệt cười tiến lên phía trước, nhón chân, đặt lên đầu Minh Hiên một chiếc vòng bằng cỏ, rồi nói: "Bây giờ biểu ca đang phạm vào Thái tuế nhà ai thế?"

Minh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Phạm vào Thái tuế của muội đó!" Rồi sau đó lại nói với ngữ điệu vô cùng cưng chiều: "Muôi là tiểu nha đầu không chịu thua bao giờ!"

Vô cùng thân thiết như vậy khiến Bùi Nguyên Tu đứng nhìn mà vô cùng hâm mộ, nhưng trong lòng cũng chua xót, bí mật suy nghĩ: Không biết lúc nào Cửu Nhi mới đối xử với bản thân như vậy.

Lại nghe Lung Nguyệt oán trách: "Có nghĩa là muội không trốn thoát danh Thái tuế này rồi à? Vậy mọi người phải cẩn thận, không phạm phải muội mới tốt!"

Nói xong lại khiến mọi người cười rộ lên.

Lý Long Hựu ấn ấn trán đầy đặn của Lung Nguyệt: "Nơi nào có tiểu nha đầu muội là nơi đó không thể không náo nhiệt!"

"Ca ca khẳng định là đang nói muội, chứ không phải là nói Triệt Nhi chứ?" Lung Nguyệt nâng tay ngọc, bảo vệ trán của bản thân.

Lý Long Tá lại nói: "Triệt Nhi ở đâu thì không đơn giản là náo nhiệt nữa mà biến thành gà bay chó sủa rồi!" Dứt lời, mỉm cười, dừng lại một chút, giống như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Không biết cảnh tượng Triệt Nhi ở núi Phổ Đà ra sao nhỉ?"

"Hẳn là đạo trường đạo sĩ quan âm cũng không thể bình an rồi!" Minh Hiên nhớ tới hành vi của Lý Long Triệt, cười lắc đầu.

"Hôm trước Triệt Nhi vừa mới gửi thư cho muội." Lung Nguyệt nói xong, cười trừng mắt nhìn.

Lý Long Hựu nhìn nụ cười của Lung Nguyệt liền biết nhất định là tiểu tử kia lại gây ra rắc rối gì rồi: "Chắc là gây ra họa gì bị phạt, viết thư tố khổ đúng không!"

"Ca ca đoán như thần!" Lung Nguyệt gật đầu, cười nói: "Trong thư Triệt Nhi viết: Miếu hòa thượng không phải là nơi người bình thường có thể ở lại, mấy tháng rồi hắn không nếm được mùi thịt. Ngày ấy vụng trộm bắt chim trĩ, vào trong viện Quan Âm nướng ăn, lại bị Hoàng nãi nãi biết, lúc này hắn đang bị phạt chép kinh!"

Mọi người nghe vậy khẽ cười.

Bỗng nhiên Lung Nguyệt lại nói: "Hắn cũng là đứa ngốc, bắt gà trong núi thì nướng luôn trong núi ăn ngay thôi, sao còn ngu ngốc mang về chứ?" Nói xong lắc đầu, rất có dáng vẻ 'trẻ con không thể dạy'.

Sau đó lại nghe câu nói đùa khó có được của Hóa Diên: "Con khỉ này, nếu muội đến đó cũng quấy đạo trường kia rối đến mức không thể được bình yên ấy chứ!"

"Đúng vậy!" Những người có mặt đều gật đầu.

Bùi Nguyên Tu lại không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ linh hoạt, tươi cười của Lung Nguyệt, trong lòng lại có cảm giác yên bình không thể nói ra. Như vậy mới là tính cách thật sự của Cửu Nhi, kiếp này hắn sẽ không để nàng phải gò bó ở bên trong quy củ lễ giáo, mà lại mất đi tính cách này. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Vương phi lấy phu quân làm trọng, không thiếu nửa phần đoan trang kiếp trước của Cửu Nhi giống hệt với dáng vẻ xinh đẹp bây giờ, nhưng trong mắt lại thiếu đi vẻ linh hoạt, giống như hồ nước yên tĩnh không gợn sóng, làm tâm hắn trong giây lát đau đớn như bị ai đó bóp chặt....

Nỗ lực bình ổn tâm trí, Bùi Nguyên Tu vẫy tay với hạ nhân, không bao lâu sau, một đĩa dưa mật được cắt thành những miếng nhỏ được bưng lên.

Dưa mật này Đại Chiêu quốc không trồng được, mà là mua từ Thương đội của người Hồ từ Tây Cương mang vào bán ở trong nước. Mặc dù trong cung có người Hồ tiến cống, nhưng không phải lúc nào nhóm người Lung Nguyệt cũng được ăn.

Đợi Lý Long Hựu vươn tay cho một miếng vào miệng xong mọi người mới dám động tay.

Lung Nguyệt lấy xiên trúc đâm một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Triêm Nhi.

Triêm Nhi cười tủm tỉm ăn, lại duỗi bàn tay nhỏ mập mạp ra lấy cùng chỗ với Lung Nguyệt, đưa tới miệng nàng. Sau đó lại được Lung Nguyệt thơm một cái. Khiến mấy đứa khác cũng thi nhau đưa dưa mật tới miệng Lung Nguyệt, đổi lấy một cái thơm.

Cảnh tượng đó khiến ba người làm mẹ cảm thấy chua chua, cười nói: Nhi tử này là nuôi thay Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt cũng không khách khí đồng ý, một ngày nào đó sẽ đón mấy đứa nhóc sang chỗ mình chơi.

Từ kiếp trước Bùi Nguyên Tu đã biết, Cửu Nhi thích trẻ nhỏ. Bọn họ vốn nên có hai hài tử, nhưng mà không có duyên gặp mặt đã...

Gương mặt trắng bệch, không có chút máu nào, máu từ cổ không ngừng chảy ra, cố gắng chặn mà không chặn được, trong bụng còn có đứa nhỏ lặng lẽ đến mà hắn chưa từng biết đến...

Một màn đau triệt nội tâm lại một lần nữa tái hiện trước mắt, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu lại có cảm giác xúc động muốn nhanh chóng bước lên ôm Cửu Nhi vào trong lòng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy đời này là thật, chứ không phải là một giấc mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.