Lung Linh Như Nước

Chương 346: Ngoại truyện 7




Thời gian rất nhanh qua đi, đã gần một tháng kể từ ngày Mạc Tĩnh của chúng ta có thể nói là mệnh yểu qua đời, cũng có thể nói là may mắn sống sót, haizz!

Trong thời gian này cũng không có mấy sự kiện nổi bật chỉ ăn, ngủ, uống thuốc , à việc hoàng thượng vài lần cử người đến hỏi thăm sức khỏe thiên kim tiểu thư của phủ tể tướng có thể coi là sự vụ nổi bật không nhỉ? Coi là thế đi, nhưng theo suy nghĩ của Mạc Tĩnh thì lại khác, theo cô nàng phán đoán phải có đến tám phần vụ thích khách hành thích tể tướng kia có liên quan đến thằng cha hoàng thượng. Tên là gì nhỉ? Ưm... Cái gì mà Quân, Ngạo Quân ...có phải không nhỉ? Mà cũng chẳng liên quan đến mình nha, kệ xác nhà hắn.

Hôm nay Mạc tiểu thư tinh thần buồn bực, đang chán nản ngồi trong lương đình bên đầm sen hóng mát. Qua hơn nửa mùa hạ nên sen nở kín đầm tạo nên khung cảnh vô cùng thơ mộng. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo hương sen thơm ngát làm suối tóc đen đung đưa tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã như được tẩm hương sen.

Nhưng tất cả vẫn không cứu được tinh thần của Mạc Tĩnh cô nương. Phải biết rằng khi cô còn sống ở thế giới trước kia, là một người nổi tiếng ngày ngày xoay trong công việc khi thì tập múa, lúc lại học hát, rồi chạy show tất bật có khi đến gần sáng mới về đến nhà. Đó còn chưa nói đến việc cô tham gia phỏng vấn, rồi chụp ảnh thời trang, bìa tạp chí, ..vv...

Nói chung cô được xếp vào loại người sống vì công việc. Lúc đó thì cô chỉ ước được nghỉ, được nghỉ: " Một tuần cũng được... thôi thì ba ngày thế nào... một ngày quyết định cuối cùng, chị phải cho em nghỉ xả hơi chứ, cứ đà này em chết yểu quá" -" Nửa ngày, chị đã ưu ái lắm rồi" - Đó là đoạn đối thoại dăm bữa nửa tháng lại diễn ra giữa Mạc cô nương và Yên yêu tinh.

Nhưng bây giờ thì sao, quá nhàn rỗi nên chán, con người là thế khi có thì không muốn, khi đã mất đi rồi thì lại tìm mọi cách lấy lại. Mạc Tĩnh đưa đôi mắt đẹp nhìn ra đầm sen thở dài ai oán.

- Tiểu thư người sao vậy? - Xuân Lan đứng đằng sau phải cất tiếng hỏi.

- À- Mạc Tĩnh hơi giật mình- Không có gì chỉ là thấy chán thôi, ta biểu hiện rõ thế sao?- Mạc Tĩnh nhướng mày quay lại nhìn Xuân Lan ngờ vực hỏi.

- Tiểu thư người đã thở dài tổng cộng mười hai lần rồi a, em mà không nhận ra thì quá ngu ngốc rồi.

- Nhiều như vậy sao? Em nói xem có phải ta sẽ tích tụ oán khí mà chết không?- Mạc Tĩnh chán nản quay người lại phía trước, vai nhỏ buông thõng, tay cầm khăn lụa vung vẩy, môi còn phối hợp bĩu ra một chút.

- Sao người lại nói gở như vậy chứ- Xuân Lan chu môi bất mãn.

- Nhưng ta thật sự sắp chán chết rồi a, ngày nào cũng hết ăn lại nằm, không thì tản bộ hóng mát quanh quẩn em nói xem đây không phải cuộc sống của trư đại nhân thì là gì ?

- Nhưng tiểu thư bị thương sức khỏe vừa tốt lên tất nhiên sẽ không được hoạt động nhiều, không thể như trước đây- Xuân Lan không cho là đúng.

- Ta đã khỏe lắm rồi em nhìn xem, da trắng hồng, mắt to đùng như vậy ai nhìn vào thấy ta là bệnh nhân thì quá tài rồi, ta còn sức múa ngay cho em xem mấy bài ấy chứ. A! Xuân Lan em yêu! Chúng ta ra ngoài chơi được không? Đi mà, đi mà!- Mạc Tĩnh chợt đổi giọng làm nũng kéo ống tay áo của Xuân Lan ra sức mà lắc.Xuân Lan đánh cái rùng mình, mặt nhăn nhó nhìn tiểu thư nhà mình.

- Tiểu thư người tha cho em đi, lão gia mà biết em dẫn tiểu thư xuất phủ chắc làm thịt em mất.

- Hừ! - Mạc Tĩnh chun mũi- Chán em quá, em muốn nhìn ta chết chán ở đây sao?- Mạc Tĩnh vờ giận dỗi buông tay.

- Tiểu thư...- Xuân Lan khó xử không biết làm thế nào cho phải.

- Kệ em, em không đi thì thôi ta đi một mình, cùng lắm thì lạc không về được chứ gì- Mạc Tĩnh nâng váy đi ra khỏi lương đình mặc kệ Xuân Lan phía sau.

- Tiểu thư người đừng vậy mà, nếu lại xảy ra chuyện gì em làm sao mà ăn nói với lão gia và các thiếu gia- Xuân Lan hoảng quá vội đuổi theo.

- Hừ, ta mặc kệ, nếu cứ thế này ta sẽ mốc meo lên cho coi- Mạc Tĩnh xăm xăm đi về Đông Viện chuẩn bị xuất phủ.

- A, đại thiếu gia , người nhanh lên khuyên tiểu thư, tiểu thư đòi ra ngoài- Nhìn thấy Mạc Hề không xa Xuân Lan như chết đuối vớ được cọc gọi rối rít.

Nghe thấy thế Mạc Tĩnh quay ra nhìn thiếu niên anh tuấn đang đi đến, hôm nay Mạc Hề mặc một bộ xiêm y màu xanh lam làm tăng thêm sự chín chắn điềm tĩnh nhưng không kém thanh thoát, rất hợp với gương mặt góc cạnh, làn da hơi sạm nam tính, giơ tay nhấc chân đều thấy nhịp nhàng khoan khoái.

- Sao vậy, Tĩnh Nhi muội quậy cái gì thế? - Mạc Hề đã đi đến trước mặt Mạc Tĩnh nhướng mày.

- Đại thiếu gia tiểu thư đòi xuất phủ ạ, nô tì đã khuyên mãi không được, người xem- Không đợi Mạc Tĩnh lên tiếng Xuân Lan đã tố cáo.

Mạc Tĩnh bất mãn liếc Xuân Lan làm cô nàng sợ im bặt- Đại ca!!!- Mạc Tĩnh vội quay ra giữ tay Mạc Hề làm nũng thầm oán Xuân Lan phá việc tốt của mình- Huynh xem muội muội của huynh sắp buồn chết rồi, cho muội ra ngoài chơi một lát đi mà, chẳng lẽ huynh muốn thấy muội phiền chán sinh bệnh sao, đi mà!!!

- Nhưng muội vẫn chưa khỏe hẳn a, phụ thân sẽ mắng cho xem- Mạc Hề lắc đầu nghiêm mặt quyết không gục ngã.

- Không huynh xem muội khỏe như vậy- Mạc Tĩnh xoay người ưu nhã làm vài động tác múa- Muội nói cho huynh nhé nếu cứ để muội trong nhà như vậy mới là có bệnh đó, đi mà, hay thế này nhé huynh đi cùng muội có đại ca bên cạnh còn lo muội xảy ra việc gì sao? Chiều muội lần này đi mà, ca ca.

Mạc Hề nhìn gương mặt đáng thương hề hề của Mạc Tĩnh đăm chiêu- Lần này thôi nhé, còn nữa phải dấu phụ thân không tội này huynh cũng không vác được đâu- Mạc Hề đành phải thỏa hiệp trước sự làm nũng của Mạc Tĩnh.

- Oh yeah, đại ca là nhất- Mạc Tĩnh nhảy lên ôm lấy cổ của Mạc Hề cười khanh khách, rồi vội vàng kéo tay Mạc Hề đi như sợ vị đại ca này đổi ý.

Mạc Hề sững sờ trước hành động của muội muội nhưng cũng chỉ biết mỉm cười lắc đầu ngao ngán đi theo. Mạc Tĩnh không về Đông viện nữa mà chạy sang Nam Viện nơi ở của nhị ca Mạc Văn và tam ca Mạc Sách, nói là tam ca nhưng thật ra Mạc Sách cùng Mạc Tĩnh là huynh muội sinh đôi, còn Mạc Văn lớn hơn một chút năm nay 17 tuổi, Mạc Hề là đại ca lớn tuổi nhất năm nay 20 tuổi.

- Muội chạy tới Nam Viện làm gì không phải muốn xuất phủ sao?- Mạc Hề khó hiểu nhìn muội muội.

- Tất nhiên phải ra ngoài rồi nhưng thế này thì không tiện a, nữ nhi ra ngoài thật phiền, ngồi xe kín đã đành lại còn phải đeo khăn lụa này nọ, muội muốn tìm tam ca mượn đồ, Xuân Lan em về lấy đồ trang điểm mang đến đây cho ta- Mạc Tĩnh hí hửng nhìn xuống Xuân Lan đang theo sau phân phó.

- Dạ, em về lấy- Xuân Lan khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.

- Muội lại làm trò quỷ gì vậy? -Mạc Hề hiếu kỳ hỏi.

- Lát nữa huynh sẽ biết a- Mạc Tĩnh làm ra vẻ thần thần bí bí. Rất nhanh hai người đã xuất hiện ở trước thư phòng của Mạc Sách vì giờ này Mạc Sách thường hay đọc sách ở đây- Tam ca, huynh có trong đó không?- Mạc Tĩnh gõ cửa gọi.

Rất nhanh cửa phòng được mở ra, sau cánh cửa xuất hiện một mỹ thiếu niên da trắng môi đỏ, khuôn mặt khá non nớt, mang nhiều nét giống khuôn mặt Mạc Tĩnh, hôm nay Mạc Sách mặc trường bào màu trắng có thêu những khóm trúc bằng chỉ đen ở vạt áo dưới, làm tăng thêm vài phần nho nhã. Vừa nhìn thấy Mạc Tĩnh mắt Mạc Sách đã sáng lên, theo Mạc Tĩnh thì đây chính là hội chứng cuồng muội muội a.

- Tĩnh Nhi, tìm ca ca có việc gì vậy?- Mạc Sách nở nụ cười tươi rói.

- Tam ca- Mạc Tĩnh cười ngọt ngào- Tĩnh Nhi muốn mượn một bộ y phục của huynh a.

- Y phục của ta? Muội mượn làm gì?- Mạc Sách bất ngờ trợn mắt.

- Phẫn nam trang a, muội muốn xuất phủ, huynh đi cùng luôn nhé, đại ca cũng đi đó- Mạc Tĩnh lại dùng chiêu làm nũng đối phó ca ca.

- Thật sao, đại ca đồng ý cho muội xuất phủ? Được ta cũng đi bồi muội- Mạc Sách sang sảng cười- A đại ca, nhị ca nữa hai người ở đây khi nào vậy?- Lúc này mới để ý ngoài cửa vẫn còn người.

- Nhị ca huynh đến từ bao giờ vậy, may quá muội đang định sang gọi huynh cùng đi chơi a- Mạc Tĩnh quay lại nhìn mỹ nam nhị ca, hôm nay nhị ca cũng rất soái a, chẳng kém gì đại ca, tam ca, phải nói là mỗi người một vẻ: đại ca thì chững chạc, nghiêm nghị; nhị ca thì thông minh cơ trí; tam ca thì yêu mị, đáng yêu. Haizz ngày ngày ngắm mỹ nam thế này đôi mắt Mạc Tĩnh đúng là được phát triển rất tốt a.

- Bây giờ mới nhận ra huynh thì có- Mạc Văn bất mãn nhéo cái mũi nhỏ nhắn của muội muội- Để huynh xem hôm nay muội dở trò gì nào.

- Tiểu thư đồ người cần đây ạ- Xuân Lan chạy đến.

- Đến, đưa ta nào- Mạc Tĩnh vẫy tay nhận lấy hộp đồ- Tam ca cho muội mượn y phục của huynh đi.

Hai khắc sau cánh cửa thư phòng mở ra, xuất hiện một mỹ thiếu niên anh tuấn tiêu sái, với bộ y phục màu đen, đai áo màu xanh sẫm, giơ tay nhấc chân đều phóng khoáng, nhã nhặn không nhìn ra điểm nào giống tiểu thư khuê các cả. Đây là nghệ thuật hóa trang a!

Cả ba huynh đệ họ Mạc đều trợn mắt á khẩu, nếu không phải biết người vào bên trong là muội muội thân yêu chắc họ cũng không thể liên hệ thiếu niên trước mặt với muội muội của mình- Tĩnh Nhi sao?- Đại ca Mạc Hề hồi phục trước tiên.

- Thế nào các huynh thấy muội có giỏi không?- Mạc Tĩnh cười hì hì rất hài lòng với phản ứng của các ca ca.

- Thật sao, muội làm thế nào vậy?- Tam ca Mạc Sách tiến tới xăm soi, đưa tay chọc chọc vào má Mạc Tĩnh.

- Ấy, đừng chạm vào hỏng của muội bây giờ, mất bao nhiêu công muội mới làm được đấy- Mạc Tĩnh vội đẩy tay Mạc Sách ra.

- Hay thật bao giờ muội phải dạy ta trò này mới được, muội học ở đâu vậy, khéo gặp phụ thân người cũng không nhận ra được muội đâu- Mạc Văn hứng thú quan sát- Bao giờ trốn đi gây chuyện thị phi cũng còn đường lui.

- Được rồi, được rồi khi nào có dịp muội sẽ chỉ cho huynh giờ đi thôi cũng không còn sớm nữa- Mạc Tĩnh lảng qua chuyện khác.

Phủ Tể Tướng nằm ở phía Tây của kinh thành Đại An khá tách biệt với phủ đệ của các quan đại thần khác nhưng lại gần với trung tâm nơi dân cư đông đúc phố xá sầm uất, khu buôn bán lớn nhất Kinh Đô. Trên con đường lát đá rộng đủ cho sáu chiếc xe ngựa đi song song, xuất hiện bốn mỹ nam thu hút hết mọi ánh nhìn, đi theo từng hàng hai người, ngoại hình như vậy, khí chất như vậy xem ra là những công tử gia đình quyền quý a. Đúng vậy đó chính là huynh muội họ Mạc, ách, nhầm huynh đệ họ Mạc mới phải.

Mạc Tĩnh hiếu kỳ đánh giá xung quanh, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại phát ra những tia sáng kỳ dị.

- Ca ca, các huynh xem thật nhộn nhịp a, thật nhiều người, đường rộng như vậy cũng cảm thấy chật chội - Mạc Tĩnh háo hức nhìn ngó, xem ra triều đại này cũng rất phát triển nha, hoàng thượng có vẻ hoàn thành tốt nhiệm vụ đó chứ.

- Tất nhiên rồi đây là khu phố buôn bán lớn nhất kinh thành mà- Nhị ca đi sau Mạc Tĩnh có vẻ rất hiểu biết về kinh thành.

- A, các huynh xem vải ở đây thật tốt nha, ta chọn cho các huynh vài tấm nhé, đệ sẽ may cho mỗi người một bộ coi như trả công các huynh đi với muội hôm nay thế nào?- Mạc Tĩnh vào một cửa hàng vải lớn.

- Muội, à, đệ nói đấy nhé, phải may thật đẹp vào- Mạc Sách cười sung sướng nhìn Mạc Tĩnh rồi quay ra nhìn hai ca ca ai cũng mặt như nở hoa nở sao.

- Tất nhiên rồi, chọn cho cả phụ thân và Xuân Lan nữa- Mạc Tĩnh sờ tay chọn vải nghĩ dù gì ta cũng học qua thiết kế trang phục cổ đại, trước kia thiết kế trang phục và múa là hai môn nghệ thuật nàng rất thích, nếu không phải thành công trong vai trò diễn viên múa trước, Mạc Tĩnh đã chuyển sang thiết kế luôn rồi, các huynh phải rất may mắn mới được muội muội ta may áo cho đấy.

Mạc Tĩnh chọn được sáu tấm vải thượng hạng, một tấm trắng cho nhị ca, màu xanh rêu cho phụ thân, màu tím cho tam ca, hai tấm màu đen cho đại ca và chính mình, một tấm màu vàng cho Xuân Lan. Thanh toán xong vất vải cho ba vị ca ca Mạc Tĩnh lại tiếp tục dạo phố. Đi được một đoạn

- Cửa hàng này bán toàn đồ cao cấp, vào xem nào- Mạc Tĩnh lại đi vào một cửa hàng khác.

- Công tử, ngài thật tinh mắt cửa hàng chúng tôi chuyên bán những đồ cao cấp tốt nhất ở kinh thành Đại An, đảm bảo chất lượng sẽ khiến quý công tử hài lòng- Vừa nhìn thấy Mạc Tĩnh mắt ông chủ xẹt qua một tia sáng, đon đả chào hàng.

- Xem nào, nhân sâm, tổ yến, bào ngư,vi cá mập,.., mua tổ yến đi, ca ca các huynh muốn ăn chè tổ yến không ?- Mạc Tĩnh quay lại hỏi.

- Đệ nấu sao?- Nhị ca nhướng mày.

- Tất nhiên a, không hỏi các huynh làm gì ?

Ba người quay ra nhìn nhau không ai bảo ai đều gật đầu như giã tỏi. Ông chủ bán hàng hơi thắc mắc về một vị công tử nấu ăn nhưng ngay sau đó mắt đã sáng rực vì ngửi thấy mùi bạc- Vậy...

- Nếu là tổ yến trong phủ cũng có a, toàn loại hảo hạng nữa - Mạc Sách chợt nhớ ra.

- Thật sao, tốt quá đỡ tốn bạc, chúng ta đi mua vài nguyên liệu nữa- Nói xong đã quay đi còn không thèm nhìn gương mặt sụp xuống vì thất vọng của chủ quán.

Lại tìm mua được sữa, cam, hạnh nhân và hướng dương, vì ở đây không có kem tươi nên Mạc Tĩnh dùng trứng gà và sữa để làm. Tây Long này coi như không tồi, nông, thương nghiệp rất phát triển, đối với một xã hội được coi là cổ đại nhưng người dân đã biết nuôi trồng với quy mô trang trại, nên đồ thực phẩm ở đây đặc biệt tốt, nghe nói chất lượng nhất trong tứ cường quốc.

- Muội mua mấy thứ này làm gì, sao ta không thấy chè tổ yến từng ăn có mấy loại này nhỉ?- Mạc Hề trầm ổn cũng phải hiếu kì.

- Muội làm sao làm giống người khác được, cho huynh ăn xong lần sau đòi muội nấu cũng không đơn giản thế đâu- Mạc Tĩnh cười tươi lại nghĩ đến cảnh dùng món chè này ép Yên yêu tinh cho nghỉ dài hạn.

Bốn người lại tiếp tục dạo phố, Mạc Tĩnh ngắm mọi thứ chán chê rồi theo các ca ca đi vào một trà lâu khá lớn dùng trà và ăn điểm tâm. Ngồi trên lầu hai của trà lâu quan sát đường phố qua cửa sổ, Mạc Tĩnh thấy những cửa hàng đối diện khá nhỏ, lại gần như chẳng ai hỏi đến.

- Đại ca huynh xem những cửa hàng kia, ở trên khu phố tấp nập như vậy, vừa nhỏ lại chẳng thấy có khách, không biết họ làm ăn thế nào, kiểu này có nuôi được gia đình không? - Mạc Tĩnh thắc mắc.

- Họ là những người dân nghèo trong kinh thành, mấy năm trước phố xá buôn bán mở rộng xuống đây, sẵn nhà ở họ quay ra buôn bán nhưng vốn liếng không có nên chỉ làm được đến thế thôi- Mạc Hề liếc qua cửa sổ nhìn xuống.

Nghe vậy Mạc Tĩnh lâm vào trầm tư, nhớ ngày trước cô còn chưa nổi tiếng, là một đứa bé mồ côi không có ai để nương tựa, sống ở nơi đất khách quê người, vừa làm vừa học múa, có lúc còn phải nhịn đói vì dùng hết tiền để đóng tiền thuê nhà, cũng may cô được học bổng toàn phần của Mason Gross School of the Arts, Rutgers University, Hoa Kỳ thì mới gắng gượng sống qua ngày. Theo Mạc Tĩnh tiền đúng không phải là tất cả nhưng không có tiền thì đồng nghĩa với việc chẳng có gì, hiểu rất rõ giá trị của đồng tiền vì vậy cô nàng dùng mọi cách có thể để kiếm tiền.

Giờ đây nhìn những người dân nghèo đói kia Mạc Tĩnh cảm khái vạn phần, ở thời đại này xuất thân, địa vị, tiền bạc vẫn là tôn chỉ xác định giá trị con người. Mặc dù, ở bất cứ thời đại nào xuất thân, địa vị, tiền bạc luôn là thứ tốt nhất để xác định vị trí con người trong xã hội, nhưng ở thời đại phong kiến những người không có địa vị, tiền bạc hầu như không bao giờ có cơ hội thay đổi cuộc sống của mình, mãi mãi không được có được sự tôn trọng. Hay là...

- Muội đang nghĩ gì vậy? - Mạc Hề quan sát thấy muội muội mãi không phản ứng đành lên tiếng hỏi.

- Buôn bán kiếm lời ta là phú hòa a- Mạc Tĩnh bật thốt ra tiếng, gương mặt trở nên tươi sáng một cách kì lạ.​

Về đến phủ trời đã tối, bốn huynh muội họ Mạc lén lút đi vào bằng lối cửa sau, vì tầm giờ này Mạc tể tướng, Mạc đại nhân thường đã về phủ đợi các con cùng ăn cơm chiều.

- Nhanh lên không phụ thân biết bây giờ, tất cả là tại muội đó Tĩnh Nhi, cái gì mà đòi đi xem xét bất động sản, quá giờ cơm chiều rồi, phụ thân phạt tất cho coi- Nhị ca Mạc Văn cằn nhằn. Vì vị nhị ca này chính là người thấm nhất cảnh bị phụ thân đại nhân phạt, ai bảo khôn lanh hay đi gây chuyện thị phi chứ.

- A, biết rồi cùng lắm bị phụ thân phát hiện muội đổ hết tội cho huynh là được chứ gì- Mạc Tĩnh cười nhạo vẻ sợ sệt của nhị ca.

- Tĩnh Nhi, sao muội lại đối xử với nhị ca thân yêu như vậy, ai chẳng biết phụ thân coi muội như bảo bối, muội muốn huynh chết không có chỗ chôn phải không? -Mạc Văn mặt méo xẹo, đáng thương hề hề lên án Mạc Tĩnh.

- Ai bảo huynh nhiều lời như vậy chứ- Mạc Tĩnh bĩu môi.

- Thì huynh có nói sai đâu, phụ thân sẽ dùng đến gia pháp đấy.

- Đúng đấy Tĩnh Nhi lần này chúng ta mắc lưới rồi, đợi mà chịu phạt đi- Đại ca Mạc Hề lên tiếng.

- Chưa gì các huynh đã sợ chết rồi - Mạc Tĩnh bĩu môi- Cứ để muội, đảm bảo phụ thân không phạt chúng ta đâu- Vỗ ngực bồm bộp cam đoan.

- Thật sao muội có cách gì vậy? -Mạc Sách hứng thú hỏi không hiểu tại sao rất tin tưởng vào muội muội của mình.

- Bí mật- Mạc Tĩnh chơi trò thần bí- Bây giờ các huynh đến sảnh gặp phụ thân đi, ngài có hỏi muội thì cứ nói muội muốn làm một việc lát nữa sẽ qua sau, cứ làm ra vẻ càng thần bí càng tốt. Tất nhiên phụ thân có hỏi tội hôm nay thì nói với ngài rằng muội đã nói muội không cho các huynh nói, ngài có dọa dùng đến gia pháp cũng không được khai.

- Chắc muội lại giở trò quỷ gì phải không, nói cho tam ca nghe chút đi- Mạc Sách hứng thú hỏi- Rồi huynh sẽ biết thôi- Mạc Tĩnh cười rồi vội vàng ly khai.

Trong đại sảnh của Mạc phủ, Mạc đại nhân lòng nóng như lửa đốt, lại bực mình không biết mấy nhi tử dẫn nữ nhi đi đâu, hơn nữa nữ nhi bị thương vừa mới khởi sắc, đúng là tức hết ông mà. Tiếng bước chân vội vã truyền đến, ngay sau đó Mạnh quản gia đã vào đến nơi:

- Lão gia, các vị thiếu gia về rồi.

- Chúng đâu? Còn Tĩnh Nhi thì sao, nó không đi cùng sao?- Mạc đại nhân vội hỏi.

- Dạ, không thấy tiểu thư-Mạnh quản gia âm thầm đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Cái gì? Thế Tĩnh Nhi đâu rồi?- Mạc đại nhân nhăn hết chân mày lại, khuôn mặt nghiêm nghị lúc này hiện rõ sự lo lắng.

- Dạ, dạ , Bẩm đại nhân nô tài cũng không biết- Mạnh quản gia sợ quá quỳ xụp xuống.

- Phụ thân, chúng con về rồi- Mạc Sách không sợ chết vừa vào đại sảnh không xem tình hình đã lên tiếng.

Nghe tiếng nhi tử Mạc đại nhân nhìn ra cửa thấy ba nhi tử đang bước vào đại sảnh- Hừ! Đến đúng lúc ta đang muốn hỏi tội các con đây, nói đi, muội muội các con đâu? Các con mang nó đi đâu rồi- Mạc đại nhân trợn mắt tra xét.

- Ách, phụ thân người đừng nóng ảnh hưởng sức khỏe, muội muội trong phủ a, Tĩnh Nhi nói muốn làm một việc bảo chúng ta chờ a- Mạc Văn vội chữa cháy, trong lòng thầm quyết định nếu sau này gặp kẻ nào dám mở miệng nói rằng đây là thời đại 'trọng nam kinh nữ' thì y sẽ rút kiếm đuổi 3 ngày 3 đêm, không chết không ngớt.

- Làm gì?- Mạc đại nhân liếc xéo Mạc Văn bằng ánh mắt sắc lẻm, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, làm không khí xung quanh như đông đặc lại, khiến cho huynh đệ Mạc gia cảm thấy da đầu run lên.

-Con có hỏi nhưng muội ấy nhất định không nói, phải không đại ca- Mạc Văn kéo Mạc Hề xuống nước, lại trừng mắt với đại ca ý nói:" Sao huynh không nói gì để mình đệ uốn ba tấc lưỡi".

Mặc kệ cái nhìn "trìu mến" của đệ đệ Mạc Hề điềm tĩnh hướng đến phụ thân làm động tác gật gật - Đúng đó phụ thân chẳng biết Tĩnh Nhi làm gì nữa, cứ thần thần bí bí.

Nhìn một lượt ba nhi tử không phát hiện thấy điều gì khác thường Mạc đại nhân mới hơi thở phào quay lại ghế ngồi xuống. Thấy vậy ba huynh đệ nhìn nhau rồi cũng tiến lên định ngồi xuống ghế.

- Ai cho ngồi, đứng cả đấy cho ta, hừ, bây giờ ta hỏi tội các ngươi- Mạc đại nhân trợn mắt nhìn ba nhi tử- Nói, tại sao lại đưa Tĩnh Nhi xuất phủ? Đi những đâu? Làm những gì? Có xảy ra chuyện gì không?

Ba huynh đệ sắc mặt dần trở nên khó coi không biết phải trả lời thế nào- Phụ thân Tĩnh Nhi không cho chúng con nói, muội ấy nói sẽ giải thích với người nên yêu cầu chúng con giữ im lặng a- Mạc Hề đành lên tiếng phân giải, tay đã bắt đầu ra mồ hôi.

-Rầm- Ba huynh đệ giật nảy cả mình vì tiếng đập bàn, Mạc Hề thầm kêu không ổn, chết rồi không biết Tĩnh Nhi đi đâu, đừng bảo trốn rồi nhé- Ai là phụ thân hả? Đừng bắt ta phải dùng đến gia pháp.

- Nhưng...Tĩnh Nhi... muội ấy- Mạc Sách tìm cách kéo dài thời gian- Phụ thân muội muội đang đi chuẩn bị thứ gì đó cho người, người chờ một chút đi, một canh giờ, không nửa canh giờ thôi, đến lúc đó người xử chúng con cũng chưa muộn mà.

Bán tín bán nghi nhìn các nhi tử một hồi Mạc đại nhân mới chấp thuận đề nghị của Mạc Sách:

- Ngồi xuống, lát nữa mà không phải thế xem ta xử các ngươi.

Ba huynh đệ thở phào, bây giờ chỉ còn phần muội muội yêu dấu của họ, mong sao Mạc Tĩnh đừng gây ra chuyện gì phiền phức, họ thật là không lãnh đủ đâu.Vậy là bốn phụ tử cùng ngồi xuống uống trà đợi Mạc Tĩnh. Thời gian rất nhanh trôi qua, đã qua nửa canh giờ mà chưa thấy tin gì từ Mạc Tĩnh, ba huynh đệ bắt đầu nóng ruột lại nghĩ, Tĩnh Nhi của họ tinh quái như vậy có khi nào cho họ tự đào hố rồi nhảy xuống không? Không, Tĩnh Nhi tuy từ nhỏ tính tình hoạt bát hiếu động, lại thông minh, hay gây chuyện nhưng rất giữ chữ tín nói được nhất định làm được. Lại nói về Mạc tiểu thư, tất nhiên là Mạc tiểu thư trước kia, tuy là con nhà danh giá, nhưng lại chẳng mang một chút gì phong phạm của lá ngọc cành vàng. Haizz! Số là thế này, khi đại tiểu thư của chúng ta mới một tuổi rưỡi thì nương mất, trong nhà lại toàn nam nhân, từ nhỏ đã theo các ca ca đọc sách, múa kiếm, lại được yêu chiều hết mực. Vậy nên tính cách hoạt bát, phóng khoáng, có lòng trượng nghĩa luôn giúp đỡ người yếu, nhưng nghịch ngợm, hay gây tai họa làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Trong thời đại này mà xuất hiện một người như Mạc tiểu thư của chúng ta thì phải liệt vào hàng động vật quý hiếm rồi.

Quay trở lại hiện tại, trước mối nguy đang rình rập từ người phụ thân đáng kính, ba huynh đệ họ Mạc vã mồ hôi hột mà lo sợ, không ngừng cầu trời khấn phật mong các đấng tối cao rủ lòng thương.

-Hề Nhi, con nói xem đã qua bao lâu rồi?- Mạc đại nhân nhướng mày nhìn đại nhi tử.

Mạc Hề lén lút xoa bàn tay ướt mồ hôi vào vạt áo, cố nở nụ cười còn khó coi hơn mếu- Phụ thân, người kiên nhẫn chút, chắc muội muội đang trên đường đến đó ạ.

- Ta cũng nghĩ thế- Mạc đại nhân cười lại, nhưng đáy mắt đã nhen nhóm những đốm lửa nguy hiểm- Mạnh quản gia- Ngay lập tức giọng nói uy nghiêm cất lên làm ba huynh đệ Mạc gia sợ nhảy bật ra khỏi ghế, phong phạm công tử ca gì đó cũng vất hết.

- Dạ, có nô tài.

- Sai người đi tìm tiểu thư lại đây, xem có thật nó ở trong phủ không và chuẩn bị cây gậy tre một thước cho ta, hôm nay ta phải sử dụng gia pháp.

Ba huynh đệ tái mặt- Phụ thân ngài thật sự sẽ sử dụng cái đó sao, người tha cho chúng con lần này đi- Mạc Văn vội vàng xin.

- Phụ thân- Giọng nói của Mạc Tĩnh chợt vang lên, ngay sau đó một bóng người chạy vào đại sảnh.

Vừa nhìn thấy người đến, ba huynh đệ thở phào vuốt trán, xoa ngực- Tĩnh Nhi muội chơi ác vừa thôi chứ, suýt nữa hại bọn huynh nằm sấp ngủ cả tuần trời rồi đó- Mạc Sách lên án chỉ trích hành động lề mề của muội muội, mặt nhăn nhó xoa cặp mông yêu dấu vừa bị dọa sợ hết hồn của mình.

-Xin lỗi các huynh, nhưng chẳng phải muội đã đến kịp sao- Mạc Tĩnh cười hì hì- Đừng giận muội nha, tội nghiệp- Mạc Tĩnh chớp chớp đôi mắt đẹp kéo áo Mạc Sách.

Mạc Sách bất đắc dĩ nhìn muội muội của mình, haizz, ai bảo hắn chỉ có mỗi muội muội này chứ - Muội đến thì tốt rồi giải thích với phụ thân đi.

Gương mặt Mạc Tĩnh nhất thời nở nụ cười mãn nguyện - Phụ thân, người đừng giận các ca ca, tại con trong phủ buồn quá mới đòi ca ca đưa ra ngoài chơi. Các ca ca thương con như vậy nên mới cùng con ra ngoài, sợ con gặp nguy hiểm. Người xem, nữ nhi vẫn hoàn hảo không mất sợi tóc nào, lại có quà cho phụ thân đây- Mạc Tĩnh cười nịnh nọt kéo phụ thân ngồi xuống ghế, mười phần chân chó vừa dùng bàn tay nhỏ xoa bóp vai cho phụ thân vừa hướng ra cửa- Xuân Lan mang vào đây.

Ngay lập tức Xuân Lan tiến vào với một chiếc khay xếp những chiếc bát ngọc tinh xảo - Tham kiến lão gia và các thiếu gia- Xuân Lan khom người hành lễ.

- Được rồi, đứng lên đi - Mạc đại nhân phất tay miễn lễ cho Xuân Lan, rồi tò mò nhìn chiếc khay, lại nhìn sang nữ nhi đang cười hì hì, không biết tức giận vừa rồi đã đi đâu hết- Tĩnh Nhi , con có gì trong hồ lô thì bỏ ra được rồi đó.

-Nào, phụ thân quá giờ cơm chiều rồi, cũng nên dùng bữa, ca ca, các huynh cũng ngồi xuống thôi. Hôm nay con dạo phố mua được một ít đồ, nấu chè tổ yến cho mọi người, đảm bảo ăn một lần là không thể nào quên, coi như Tĩnh Nhi tạ lỗi với mọi người.

Trước sự lôi kéo của Mạc Tĩnh tất cùng ngồi xuống bàn ăn, rất nhanh Xuân Lan đặt những bát chè tổ yến xuống cho từng người. Mạc Tĩnh vui vẻ ngồi vào bàn ăn:

- Xuân Lan em cũng xuống dùng bữa đi- Xuân Lan hiểu ý lui ra ngoài - Phụ thân, người thử tài nghệ của con xem, ca, các huynh nữa.

Mạc đại nhân nhìn bát chè tổ yến không nói lên lời, cảm giác xúc động dâng lên. Nữ nhi đã trưởng thành rồi a, giống mẫu thân nàng luôn quan tâm chăm sóc người khác như vậy. Nhẹ nhàng cầm chiếc muỗng mà tay ông bất giác run lên, mỗi lần nghĩ về thê tử đã mất của mình Mạc đại nhân luôn dễ xúc động như vậy.

Ông thương yêu Tĩnh Nhi như vậy cũng một phần do Tĩnh Nhi rất giống mẫu thân nàng. Xúc một muỗng chè tổ yến đưa lên miệng đã cảm nhận được mùi thơm mát, chè ngọt thanh đọng lại trong cổ họng, không có cảm giác ngọt nợ như những loại chè tổ yến trước ông đã từng ăn, nuốt vài lần vẫn còn cảm giác được hương vị thơm mát.

Mắt Mạc đại nhân nhất thời sáng lên nhìn Mạc Tĩnh đầy khen ngợi:

- Thật ngon, Tĩnh Nhi, con học đâu được món này vậy, ăn vào cảm giác thật thơm, ngọt nhưng không nợ, tuyệt vời- Không hề tiếc rẻ những lời khen ngợi dành cho nữ nhi thân yêu của mình. Mạc đại nhân ra sức gật gù, lại đưa tay xúc chè tổ yến đưa lên miệng.

- Con có đọc qua một quyển sách về ẩm thực, học được từ đó- Mạc Tĩnh cười đến đắc ý, nói dối đến mặt không đỏ, thở không gấp.

- Thật sao? Con cũng phải thử- Mạc Sách ngồi một bên thấy phụ thân khen không ngớt miệng cũng vội vàng muốn thử- Đại ca, nhị ca cùng ăn đi chứ- Quay qua cười nhìn Mạc Hề , Mạc Văn, nhất thời nụ cười cứng lại khi thấy hai vị ca ca đã cắm đầu ăn từ bao giờ, bặm môi, cúi đầu ăn như đi ăn cướp. Mạc Tĩnh lại được trận cười nghiêng ngả.

Dùng xong cơm chiều, cả phủ đã lên đèn, cả nhà năm người với sự lôi kéo của Mạc Tĩnh vào thư phòng của Mạc đại nhân để tâm sự.

- Nào, nói xem hôm nay các con đã đi những đâu?- Mạc đại nhân ngồi trên ghế chủ vị nhìn một lượt các nhi tử cùng nữ nhi của mình, môi hơi nhướng lên một nụ cười. Vị Mạc đại nhân hung thần ác sát đòi dùng gia pháp kia đã bị Mạc tiểu thư dùng một bát chè tổ yến không biết mời đi nơi nào rồi .

- Cha, hôm nay Tĩnh Nhi đi qua rất nhiều nơi a, mua rất nhiều thứ, còn đặc biệt mua cho người một cuộn lụa rất đẹp sẽ may y phục cho người, đảm bảo người sẽ thích- Mạc Tĩnh cười hì hì tiến đến sau ghế bóp vai cho phụ thân, người phụ thân này Mạc Tĩnh thật sự rất thích. Vì mồ côi từ nhỏ nên khi lạc vào thời không này có cha, các ca ca yêu thương cảm nhận được sự ấm áp của gia đình nàng đã quyết tâm quên đi cuộc sống kiếp trước để trở thành Mạc tiểu thư thật.

- Ha, ha! Thật sao? Tĩnh Nhi may áo cho phụ thân, không phải ý đồ cho cha làm trưởng lão cái bang đấy chứ?- Mạc đại nhân nhướng mày cười ha hả, tuyệt không nể tình vùi dập nữ nhi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt của người cha này đang lấp lánh tinh quang lóe lên sự hưng phấn.

- Phụ thân, người không nên coi thường nữ nhi như vậy, con rất giỏi a, đến lúc đó người thích quá không muốn cởi ra cũng nên- Mạc Tĩnh chu môi bất mãn kéo áo Mạc đại nhân.

- Đúng đó cha, muội muội hôm nay nấu chè tổ yến ngon như vậy, rõ ràng từ trước đến nay giấu tài, may vài bộ y phục chắc không vấn đề a- Mạc Văn cười nói.

- Nhị ca thật hiểu muội a- Mạc Tĩnh cười hì hì giơ ngón tay cái về phía Mạc Văn.

Mạc Văn nín cười mặt vờ nghiêm túc tiếp lời.

- Đúng vậy, lại nói nếu may thành y phục trưởng lão cái bang thật thì cha con ta cũng vui mừng mặc, làm đồ ngủ trong phòng là được a, không ai biết, tấm lòng của Tĩnh Nhi không thể bỏ qua được.

Mạc Tĩnh nhất thời cứng họng, nụ cười cương cứng trên môi - A! Nhị ca ngươi bại hoại, nói Tĩnh Nhi như vậy, muội may đồ cho mọi người để mọi người không dám ra ngoài gặp người sao?- Mạc Tĩnh bổ nhào đến Mạc Văn bộ dáng hung thần ác sát. Mạc Văn trợn mắt nhìn muội muội yêu dấu đang phi đến nhảy dựng lên bắn người qua khỏi ghế chạy toán loạn trong phòng- Ấy, Tĩnh Nhi, nhị ca không có ý đó a, ca ca chính là không muốn phụ lòng tốt của muội thôi.

- Nhị ca xấu xa, huynh còn chạy- Mạc Tĩnh bặm môi, giậm chân biết không đuổi được vị ca ca này. Nhất thời một tràng cười thoát ra từ thư phòng của Mạc đại nhân- Cha, đại ca, tam ca, cả mọi người cũng cười con, hừ, vậy đừng mong Tĩnh Nhi may áo cho mọi người nữa- Mạc Tĩnh vờ giận dỗi, giậm chân.

- Được rồi, không nên trêu Tĩnh Nhi nữa- Mạc đại nhân mỉm cười khoát tay, nhất thời Mạc Văn như được đại xá, cười hì hì- Tĩnh Nhi, đừng giận, nhị ca đùa thôi mà, đồ của Tĩnh Nhi làm sao mà kém được- Mạc Hề, Mạc Sách cũng gật gù phụ họa.

- Muội mới không thèm so đo với huynh- Mạc Tĩnh bĩu môi.

- Được rồi, cũng muộn rồi các con về nghỉ ngơi cho sớm đi- Mạc đại nhân khoát tay mỉm cười, mắt lóe lên tinh quang khó phát hiện.

Mạc Tĩnh chớp động đôi mắt đẹp nhất thời tươi cười- Cha, nữ nhi về trước mai con lại qua thăm người.

- Vậy chúng con lui trước, cha cũng nghỉ sớm thôi- Huynh đệ Mạc gia cúi người thi lễ, Mạc đại nhân cười gật đầu. Mạc Sách xoay người mở cửa cùng mọi người ly khai thư phòng. Một tiếng gió nhẹ không dễ phát hiện lướt qua trên mái nhà. Một lát sau Mạc đại nhân thổi tắt nến cũng chuẩn bị ly khai.

- Xoạt!- Tiếng gió thổi xẹt nhanh qua cửa sổ bên ngoài thư phòng. Mạc đại nhân đang chuẩn bị ly khai thư phòng vẫn không có thêm biểu hiện gì, dưới ánh trăng mờ ảo không ai có thể nhận ra nét mặt vị tể tướng này hơi đổi.

Một khắc sau, Mạc đại nhân rốt cục cũng hành động, giơ tay cầm thanh gỗ mài mực trong nghiên mực trên bàn, rồi để vào nghiên mực một thanh khác giống y hệt thanh trước, phía dưới vẫn còn vết mực như vừa được dùng qua. Rút đầu trên của thanh gỗ đang cầm ra, để lộ ra kí hiệu hình hoa hồng màu đen được khắc vô cùng tinh xảo rồi đi đến bên một bức tường trống trải trong phòng. Bàn tay ông khẽ xoa lên một vị trí trên bức tường, chợt trên bức tường trống trải hết sức bình thường xuất hiện một lỗ vuông rộng khoảng một tấc.

Mạc đại nhân xoay tay đưa thanh gỗ vào lỗ rồi quay theo chiều kim đồng hồ, nhất thời một thanh âm trầm đục rất khẽ vang lên, nền gạch bên chân Mạc đại nhân dần xuất hiện một thông đạo rộng khoảng ba thước với những bậc thang hướng xuống dưới. Mạc tể tướng thản nhiên nhìn thông đạo phía dưới, thu lại chìa khóa rồi lặng lẽ đi xuống. Bóng lưng Mạc đại nhân vừa khuất một tiếng 'cạch' nhỏ vang lên, cửa mật thất đã đóng lại, cả thư phòng trở nên im ắng , nơi Mạc đại nhân vừa biến mất chẳng để lại một chút dấu hiệu nào.

- Cạch!- Mạc đại nhân mở chiếc tường đá cuối thông đạo, tiếng cửa mở vang lên, ánh sáng bên như tìm được đường thoát ra làm một phần thông đạo sáng lên, Mạc tể tướng hơi nheo mắt thong thả bước qua cánh cửa đá, cửa đá khép lại như ban đầu, thông đạo lại chìm trong bóng tối .

Một lát sau vang lên tiếng của mở, Mạc Tĩnh xuất hiện trong một thông đạo khác, bước vào căn mật thất rộng khoảng hai mươi trượng nơi mà Mạc đại nhân vừa vào, căn mật thất này được thiết kế không khác gì thư phòng phía trên. Mạc Tĩnh đảo mắt quan sát trong phòng đã thấy cha và ba vị ca ca ngồi trong phòng nhưng không khí không được tốt cho lắm, nàng nhíu mày nhẹ giọng

- Cha, người nọ là ai vậy?- Đừng nhìn Mạc đại tiểu thư của chúng ta liễu yếu đào tơ mà lầm nha, huynh muội Mạc gia đều là những người văn võ siêu quần. Mạc Tĩnh tuy là nữ nhi nhưng được nuôi dạy không khác gì các ca ca của mình luôn chú trọng văn thao võ lược. Hơn nữa ở một số mặt, nàng còn vượt trội hơn các vị ca ca của mình. Số là Mạc đại nhân là người xuất thân từ giang hồ, sau khi phải lòng nương của Mạc Tĩnh- là tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư đương thời lúc ấy- mới nuôi chí làm quan, chuyện này mặc dù không phải bí mật gì nhưng cũng rất ít ai biết.

Nên khi thấy biểu hiện khác thường của cha, Mạc Tĩnh thân là người sống thay cuộc sống của tiểu thư phủ tể tướng cũng kế thừa tất cả tài năng của vị tiểu thư này, nên cũng phát hiện ra có người theo dõi bên ngoài. Còn về phần tại sao có thể xuất hiện trong mật thất này là vì trong phòng của huynh muội Mạc gia cũng có thông đạo y như trong thư phòng tể tướng thông đến một số nơi quan trọng trong và ngoài phủ. Đây cũng là bí mật lớn nhất của Mạc gia được Mạc Vĩnh Thiên ( tể tướng đại nhân) xây dựng để bảo vệ huynh muội Mạc Tĩnh trong thời kỳ rối ren này.

Mạc đại nhân lắc đầu trầm ngâm- Cha cũng không biết, có vẻ như người này được cử đến giám sát cha.

- Có thể là người kia?- Mạc Hề nhăn mày, không khí trở nên trầm trọng.

- Không nên suy đoán lung tung, dù sao người nọ cũng không tìm được gì đâu, được rồi, chúng ta bàn tiếp công việc, Tĩnh Nhi con muốn bàn với phụ thân gì nào? - Mạc đại nhân khoát tay hỏi Mạc Tĩnh.

- Dạ, phụ thân, con muốn kinh doanh, con đã có một số ý tưởng bây giờ muốn bàn thêm với người, dù sao người cũng là người bỏ vốn a- Mạc Tĩnh cười hì hì.

- Kinh doanh? Con?- Mạc đại nhân nhướng mày thú vị- Lại đây nói ta nghe nào.

- Vâng, thật ra con muốn làm....

---------------------------------------------------------------------

Trong đêm đen yên tĩnh bao phủ cả kinh thành rộng lớn, từng cơn gió nhẹ thổi qua, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, như đang che dấu một cơn sóng dữ đang âm ỉ khởi động. Trong một căn phòng tối không nhìn rõ được bất cứ ai hay đồ vật gì. Chợt vang lên tiếng gió thổi khẽ.

- Chủ nhân- Một giọng nói trầm thấp mang đầy sắc thái tôn kính vang lên.

- Nói đi- Trong căn phòng tối om dường như không có dấu hiệu của sự sống trước kia, chợt vang lên tiếng nói. Đây là một giọng nam dễ nghe, đầy từ tính, chỉ với giọng nói này thôi cũng để người ta hình dung ra một người đàn ông lạnh lùng nhưng vô cùng cuốn hút, khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải trầm mê.

- Thuộc hạ đã theo dõi người nọ nhiều ngày nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Chỉ có điều từ khi nữ nhi của người nọ bị thương, ông ta thu xếp công việc hồi phủ sớm hơn thôi- Giọng nói cung kính lại vang lên. Còn nữa, người kia vẫn chưa rút người đi.

- Uhm, hắn cũng chẳng thu được gì đâu, nếu người kia dễ dàng bị nắm trong tay như vậy ta còn phải đề phòng sao? Lần trước ngươi ra tay mạnh quá suýt nữa thì làm mất mạng nữ nhi của người ta, tốt nhất nên cẩn thận. Ông ta nổi tiếng yêu con gái, vốn không có gì nhưng nếu để ông ta nắm được chứng cứ liên quan đến ta có thể ông ta sẽ trở mặt đấy- Giọng nói dễ nghe lại vang lên, nhưng lần này mang đầy vẻ kiêng kị.

- Là thuộc hạ vô dụng, làm kinh động đến hậu vệ mới làm ra cơ sự như vậy, mang rắc rối cho người.

- Hừ! ngươi biết thế là tốt rồi, lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy ngươi cũng không chỉ bị phạt thôi đâu.

- Thuộc hạ nhớ kỹ, cảm ơn chủ nhân khai ân.

- Được rồi, ah! cô ta thế nào rồi?- giọng nói vang lên như sực nhớ ra điều gì.

- Dạ, thưa chủ nhân, vị tiểu thư kia xem ra đã khỏi hẳn, hôm nay đã lôi mấy vị ca ca xuất phủ dạo chơi, làm mấy vị công tử suýt nữa thì bị gia pháp trừng trị.

- Nga? Thật nhanh ta cứ tưởng phải tuần nữa mới khỏi hẳn, vậy tại sao mấy người kia không bị phạt nữa?

- Dạ, vị tiểu thư kia cũng thật hiểu lòng người, đã làm vài bát chè tổ yến làm nguôi đi cơn giận ngút trời của người nọ, lại còn mua vải may áo cho cha và ca ca, chẳng trách Mạc đại nhân lại thương yêu cô ta đến vậy.

- Chè tổ yến? May áo?- Tiếng cười khẽ vang lên, nhưng mang vẻ thưởng thức, thú vị hơn là vui vẻ- Đúng là thông minh, người cha nào lại không vui khi có nữ nhi hiếu thảo như vậy. Có lẽ đây cũng là điểm yếu trí mạng của ông ta.

Trầm ngâm một lát tiếng nói trầm thấp lại vang lên- Nếu không còn gì báo cáo thì lui ra.

- Vâng- Một tiếng gió nhẹ thổi qua, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

- Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh, có thể đây là quân cờ chốt cho cả ván này, uhm, cũng thú vị đấy chứ- Tiếng nói thì thào gần như không thể nghe rõ vang lên nhỏ dần rồi không thấy gì nữa.

---------------------------------------------------------------------------​- Rồi ngươi lui đi, tiếp tục theo dõi, lần sau có gì khả nghi thì hãy báo lại cho ta- Tại một nơi khác trong kinh thành, cũng trong một căn phòng kín đáo vang lên tiếng nói có vẻ không kiên nhẫn nữa.

- Vâng, thuộc họ cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.